Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 70 : Cô không biết, sau đêm nay, mình đã đi tới đường cùng
Ngày đăng: 18:14 19/04/20
Trong vườn hoa của biệt thự.
Đàm Tâm nhét chìa khóa xe vào tay Đàm Dịch Khiêm, "Hạ Tử Du đang chờ em ở khách sạn, em mau về khách sạn đi!"
Giọng nói Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng không hề gợn sóng, "Có chuyện gì?"
Đàm Tâm nói vô cùng nghiêm túc, "Chị Dư nói với chị là Hạ Tử Du đợi em ở
công ty suốt buổi chiều, chắc cô ấy có việc gấp muốn gặp em!"
Đàm Dịch Khiêm xoay người rời đi, vẻ mặt tuấn tú không mang cảm xúc.
Đàm Tâm vội vàng ngăn cản bước chân của Đàm Dịch Khiêm, tức giận nhíu lông
mày, "Này, Dịch Khiêm, em hãy cho Hạ Tử Du một cơ hội đi, tại sao không
nghe cô ấy giải thích một chút?"
Đôi mắt đen hẹp dài của Đàm Dịch Khiêm hơi híp lại, nhìn Đàm Tâm bằng ánh mắt sâu thẳm.
Đàm Tâm vẫn luôn sợ hãi dáng vẻ lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng lúc
này lại dũng cảm ưỡn ngực, nói nghiêm túc, "Em đừng nói với chị là không cho Hạ Tử Du cơ hội. Chị là chị em, chị hiểu rõ tính cách của em..... Chị biết khi em lựa chọn cử hành hôn lễ trước thời hạn tức là lòng em
đã dao động rồi." Tổ chức hôn lễ trước ngày cũng có nghĩa là Đàm Dịch
Khiêm muốn biết lựa chọn của Hạ Tử Du sớm hơn chút.
Đàm Dịch
Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Đàm Tâm, giọng điệu vẫn âm trầm mang theo
nguy hiểm và cảnh cáo, "Em nói lại một lần nữa, chuyện của em không cần
chị xen vào."
Đàm Tâm bỗng mất hết dũng khí, cúi đầu khẽ nói, "Hừ, không xen vào thì không xen vào!!"
Sau đó Đàm Dịch Khiêm bỏ đi.
----
Mười giờ tối, Đàm Dịch Khiêm đích thân lái xe rời khỏi biệt thự.
Đàm Tâm lén lút ló đầu ra từ cửa lớn của biệt thự, cười he he, "Còn nói
không cho người ta cơ hội. Xem đi, không phải mềm lòng rồi sao?"
Cô nhìn anh đầy vẻ mong đợi, "Sau khi kết hôn chúng ta sẽ không tránh thai nữa, chúng ta sẽ có con, anh nói có được không?"
Anh khẽ cười, "Được."
"Cám ơn...." Cô không còn kháng cự anh nữa, mà chủ động ngước môi mình lên.
....
Hai năm sau Hạ Tử Du mới biết được đêm nay cô đã tự đưa mình vào đường
cùng. Mỗi một giây rong ruổi trong cơ thể cô anh đều căm ghét và thù
hận, mà cô hoàn toàn không hay biết.
----
Bốn giờ sáng.
Đàm Dịch Khiêm khoác áo ngủ ngồi trước cửa sổ khách sạn.
Cả thành phố Y chỉ còn lại vài điểm ánh sáng nhỏ nhoi, màn đêm yên tĩnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Đàm Dịch Khiêm lấy một điếu thuốc ra, cầm bật lửa trong tay, cúi đầu ‘tạch’ một tiếng thắp sáng ngọn lửa màu xanh da trời. Ánh lửa chiếu rõ ngũ
quan như điêu như khắc của anh, đốm lửa đỏ lấp ló bên khóe môi mỏng, anh từ từ nhả luồng khói mờ trong suốt, sao đó liếc mắt nhìn khuôn mặt mệt
mỏi xinh đẹp đang ngủ say trên giường lớn.
Nếu như không có mưu cao kế sâu và đối xử với kẻ khác không từ thủ đoạn, anh sẽ không có tập đoàn Đàm thị ngày hôm nay....
Cho tới nay, không có một ai hay bất cứ chuyện gì có thể làm anh chần chừ, duy chỉ có cô —— Hạ Tử Du.
Khi Đàm Tâm khuyên anh suy nghĩ lại, anh xì mũi coi thường, vậy mà đêm nay anh vẫn tới đây....
Anh thừa nhận có một khắc anh muốn nghe cô giải thích, cho dù cô ban đầu cô không có dự tính xấu xa, anh cũng khiến cô phải trả giá thật lớn cho sự bỉ ổi năm đó. Nhưng anh vẫn nghe theo lời Đàm Tâm, nhưng, cô lại không
nói gì.... Lúc này lại còn có thể nằm trên giường bình yên thoải mái như vậy.
Dụi tắt tàn thuốc, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm
vào cô. Cuối cùng, vẻ sắc bén dần dần biến mất, mặt anh lại hờ hững, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.