Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Tuổi phản nghịch?
Ngày đăng: 22:39 16/02/21
CHƯƠNG 938 : TUỔI PHẢN NGHỊCH ?
-Thôi.. không nói đến chuyện này nữa.
-Không được.. cháu lại rất hừng thú chuyện của chú và mẹ cháu, nói cho cháu nghe một chút đi chứ, cháu thấy trước kia mẹ cháu mỗi lần gặp chú thì rất cao hứng, nhưng lần này thì thấy thế nào ấy, hay là vì chú không thỏa mãn được mẹ cháu nên mẹ cháu giận chú ?
Miêu Miêu nói càng ngày càng trắng trợn rõ ràng, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút không chịu nổi .
-Mà này… ,cháu muốn chiếc xe hiệu gì?
Đinh Nhị Cẩu nói lãng sang chuyện khác
-Mercesdes-Benz đi, loại xe thể thao, hai cái cửa đấy, còn không thì BMW cũng được…
Miêu Miêu không khách sáo chút nào nói.
-Chú nói thật nhé.. sau một thời gian không gặp cháu, bây giờ chú thấy cháu thay đổi quá nhiều, tựa như là chú chưa từng biết cháu vậy .. nói thật đi, đây là cháu cố ý nháo nhào đúng không?
Đinh Nhị Cẩu xoay mặt hỏi.
-Ai …vậy mà cũng bị chú nhìn ra, chú có biết không, gia đình đơn chiếc nên tâm tình cháu rất là rất nhạy cảm, do đó cháu muốn mình được chú ý, chứ đâu có muốn nổi loạn làm gì, như mẹ cháu đây, cả ngày đêm luôn bề bộn không có chú ý đến cháu, nếu cháu không phản ứng, thì mẹ cháu cũng đâu có nhớ đến sự hiện hữu của cháu đâu, bây giờ còn tạm đỡ đấy, còn biết đến trường đón cháu, thời điểm trước kia đều là để cho cháu tự về nhà mình, tự sanh tự diệt ah.
Miêu Miêu biểu lộ mặc dù có chút buồn cười, nhưng vấn đề nói ra không chút nào sai .
-Việc này chú sẽ trao đổi với mẹ của cháu, hai mẹ con có việc gì khúc mắc tốt nhất là cùng nhau nói chuyện cho rỏ ràng, cuộc sống của mẹ cháu cũng không dễ dàng đâu.
-Cháu biết…cho nên đâu có chấp nhặt với mẹ..
-Đây mới là Miêu Miêu ngoan mà chú đã từng biết trước kia đấy…
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói .
-Chú…cháu cầu xin chú một chuyện..
-Có phải là chuyện về quê của chú ? Được rồi việc này chú đáp ứng, để chút nữa chú xin mẹ cháu giùm cho.
Đinh Nhị Cẩu sảng kɧօáϊ đáp ứng.
-Không phải là việc này, chú sau này nếu có thời gian rãnh, có thể trở về thăm mẹ cháu nhiều hơn một chút, trước kia cháu không hiểu chuyện, cứ đơn giản suy nghĩ tưởng rằng nếu mẹ cháu lấy chú, thì chú sẽ trở thành cha cháu, nhưng bây giờ cháu đã trưởng thành, thì hiểu rằng không bao giờ có được khả năng đó, chú còn trẻ như vậy, còn mẹ cháu thì lớn tuổi, chắc chắn là mẹ cháu cũng sẽ không đồng ý , nhưng cháu biết trong nội lòng mẹ lúc nào cũng nhớ thương đến chú, mỗi lần chú gọi điện thoại hỏi thăm, thì mẹ cháu rất vui mừng, lần nào chú gọi điện, mẹ cháu đều khoe với cháu, mẹ cháu rất rất nhớ chú đấy..
-Chú biết rồi Miêu Miêu… chú biết rồi, sau này chú sẽ thường xuyên hơn đến thăm cháu và mẹ cháu, được chưa ?
Đinh Nhị Cẩu nghe Miêu Miêu nói như thế trong nội tâm hắn có cảm giác rất là khó chịu, nhất là từ miệng của một cô bé nói ra, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu thấy mình là một tên hỗn đãn quá mức, chỉ biết phong lưu kɧօáϊ hoạt, nhưng đó là bản tính rồi, những món nợ phong lưu như thế này mình phải làm sao bây giờ ?
-Cháu cũng biết vị thế của mẹ cháu bây giờ đang đứng ở đâu, nếu có làʍ ȶìиɦ nhân của một người nào, cũng sẽ không có quá nhiều yêu cầu, cho nên mẹ cháu chưa bao giờ cầu chú điều gì, từ khi ba cháu qua đời, mẹ cháu vẫn chưa có đi tìm bất cứ một người đàn ông nào khác, điểm này cháu có thể chứng minh, cho nên cháu xin chú đối với mẹ cháu tốt hơn một chút có được không ? Đời này mẹ đã gặp nhiều đắng cay quá rồi.
Miêu Miêu nói xong nước mắt cứ trào ra, cô bé không phải là không hiểu chuyện, mà là vì quá hiểu chuyện .
Đinh Nhị Cẩu còn muốn nói tiếp, thì Phó phẩm Ngàn đã mua xong thức ăn quay trở lại, Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe đến đón cô, lúc này Miêu Miêu cũng đã lau khô nước mắt của mình, tựa như là chưa có chuyện gì phát sinh vậy.
Về đến nhà , Đinh Nhị Cẩu cùng Phó phẩm Ngàn xuống bếp làm cơm, còn Miêu Miêu thì quay trở về gian phòng của mình làm bài tập .
-Miêu Miêu lớn rồi, vừa rồi trong xe Miêu Miêu có nói cho em biết thêm rất nhiều chuyện của chị, chị Phẩm Ngàn… em thật sự là có lỗi với chị, về sau chỉ cần có thời gian, em nhất định sẽ về thăm chị.
-Miêu Miêu nói cùng em chuyện gì? Con bé này gần đây không bình thường, suốt ngày nháo nhào, cũng không biết làm cái gì nữa.
-Miêu Miêu không phải như chị nghĩ đâu, tuy là Miêu Miêu cũng đang trong lứa tuổi phản nghịch, nhưng Miêu Miêu luôn luôn bảo vệ cho chị đấy, cô bé có rất nhiều đề nghị với em, tất cả đều là vì chị mà yêu cầu, chứ không có một yêu cầu nào dành cho bản thân của cô bé. À …quên chứ…chỉ có một, đó là muốn cùng đi với em về để chơi đùa , về chuyện này, em đã đáp ứng Miêu Miêu, chị đồng ý nhé.
-Được rồi .. ngày mai cũng là thứ sáu, nhưng chủ nhật phải trở về, thứ hai nó còn phải đi học ..
-Vâng…em cam đoan, nhưng cũng có thể không đến chủ nhật đâu, đơn vị của em cũng còn một đống việc chưa giải quyết, nhân đây em cũng báo cho chị biết là em không còn làm thư ký cho bí thư thành ủy nữa, thời gian tới chắc có lẽ em sẽ có thời gian rãnh rổi nhiều hơn.
-Ủa..sao vậy ? Có phạm sai lầm gì không ? Vậy bây giờ em bị điều đi đâu rồi?
-Vừa mới điều chỉnh, bây giờ đang ở cục công an thành phố Hồ Châu làm phó cục trưởng, mặc dù bây giờ là vậy… nhưng tương lai thì chưa biết như thế nào..
-Há, đây là lên chức sao?
-Chưa nói tới, chỉ là thay đổi lại cương vị mà thôi, chị lúc nào rỗi, cứ mang theo Miêu Miêu đi đến thành phố Hồ Châu chơi ..
-Rồi….chuyện đó nói sau….thật ra thì chị không muốn gây thêm phiền toái cho em, ai biết em ở thành phố Hồ Châu có bao nhiêu nhân tình a..,Chị đến rồi lại đánh nhau, đây không phải là bôi nhọ cho em sao?
Phó phẩm Ngàn cố ý quệt mồm nói.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói… thiên hạ này có phụ nữ không cần ăn cơm, nhưng không có phụ nữ nào mà không ghen tuông, dù cho là Phó Phẩm Ngàn hiền lành, không tranh quyền thế với ai, mà cũng có thể thấy được là đang có lốm đốm rồi….
Đinh Nhị Cẩu từ phía sau ôm lấy Phó Phẩm Ngàn, giang rộng hai cánh tay, đem cô giữ lại trong ngực của mình, tại bên tai nhẹ nhàng nói:
-Chị Phẩm Ngàn.. chị tốt với em như thế nào, em biết rõ mà, cả đời này em sẽ không quên được, làm sao em có mới nới cũ, để ném chị cho người khác chứ..
-Được…được rồi… chị còn nấu cơm, mau buông ra, một hồi lại để cho Miêu Miêu nhìn thấy sẽ không tốt.
-Hì…nhìn thấy thì sợ cái gì chứ, dù sao thì em cũng xem như là cha của Miêu Miêu, còn chị là mẹ của con bé, chúng ta có chút động tác thân mật thì cũng đâu có gì…
-Đúng rồi, cũng đâu có gì.. nhưng đến giờ hai người cũng chưa có làm cơm ăn, con muốn chết đói rồi đây.
Bất chợt Miêu Miêu tại cửa phòng bếp nói to.. .
-Thôi.. không nói đến chuyện này nữa.
-Không được.. cháu lại rất hừng thú chuyện của chú và mẹ cháu, nói cho cháu nghe một chút đi chứ, cháu thấy trước kia mẹ cháu mỗi lần gặp chú thì rất cao hứng, nhưng lần này thì thấy thế nào ấy, hay là vì chú không thỏa mãn được mẹ cháu nên mẹ cháu giận chú ?
Miêu Miêu nói càng ngày càng trắng trợn rõ ràng, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút không chịu nổi .
-Mà này… ,cháu muốn chiếc xe hiệu gì?
Đinh Nhị Cẩu nói lãng sang chuyện khác
-Mercesdes-Benz đi, loại xe thể thao, hai cái cửa đấy, còn không thì BMW cũng được…
Miêu Miêu không khách sáo chút nào nói.
-Chú nói thật nhé.. sau một thời gian không gặp cháu, bây giờ chú thấy cháu thay đổi quá nhiều, tựa như là chú chưa từng biết cháu vậy .. nói thật đi, đây là cháu cố ý nháo nhào đúng không?
Đinh Nhị Cẩu xoay mặt hỏi.
-Ai …vậy mà cũng bị chú nhìn ra, chú có biết không, gia đình đơn chiếc nên tâm tình cháu rất là rất nhạy cảm, do đó cháu muốn mình được chú ý, chứ đâu có muốn nổi loạn làm gì, như mẹ cháu đây, cả ngày đêm luôn bề bộn không có chú ý đến cháu, nếu cháu không phản ứng, thì mẹ cháu cũng đâu có nhớ đến sự hiện hữu của cháu đâu, bây giờ còn tạm đỡ đấy, còn biết đến trường đón cháu, thời điểm trước kia đều là để cho cháu tự về nhà mình, tự sanh tự diệt ah.
Miêu Miêu biểu lộ mặc dù có chút buồn cười, nhưng vấn đề nói ra không chút nào sai .
-Việc này chú sẽ trao đổi với mẹ của cháu, hai mẹ con có việc gì khúc mắc tốt nhất là cùng nhau nói chuyện cho rỏ ràng, cuộc sống của mẹ cháu cũng không dễ dàng đâu.
-Cháu biết…cho nên đâu có chấp nhặt với mẹ..
-Đây mới là Miêu Miêu ngoan mà chú đã từng biết trước kia đấy…
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói .
-Chú…cháu cầu xin chú một chuyện..
-Có phải là chuyện về quê của chú ? Được rồi việc này chú đáp ứng, để chút nữa chú xin mẹ cháu giùm cho.
Đinh Nhị Cẩu sảng kɧօáϊ đáp ứng.
-Không phải là việc này, chú sau này nếu có thời gian rãnh, có thể trở về thăm mẹ cháu nhiều hơn một chút, trước kia cháu không hiểu chuyện, cứ đơn giản suy nghĩ tưởng rằng nếu mẹ cháu lấy chú, thì chú sẽ trở thành cha cháu, nhưng bây giờ cháu đã trưởng thành, thì hiểu rằng không bao giờ có được khả năng đó, chú còn trẻ như vậy, còn mẹ cháu thì lớn tuổi, chắc chắn là mẹ cháu cũng sẽ không đồng ý , nhưng cháu biết trong nội lòng mẹ lúc nào cũng nhớ thương đến chú, mỗi lần chú gọi điện thoại hỏi thăm, thì mẹ cháu rất vui mừng, lần nào chú gọi điện, mẹ cháu đều khoe với cháu, mẹ cháu rất rất nhớ chú đấy..
-Chú biết rồi Miêu Miêu… chú biết rồi, sau này chú sẽ thường xuyên hơn đến thăm cháu và mẹ cháu, được chưa ?
Đinh Nhị Cẩu nghe Miêu Miêu nói như thế trong nội tâm hắn có cảm giác rất là khó chịu, nhất là từ miệng của một cô bé nói ra, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu thấy mình là một tên hỗn đãn quá mức, chỉ biết phong lưu kɧօáϊ hoạt, nhưng đó là bản tính rồi, những món nợ phong lưu như thế này mình phải làm sao bây giờ ?
-Cháu cũng biết vị thế của mẹ cháu bây giờ đang đứng ở đâu, nếu có làʍ ȶìиɦ nhân của một người nào, cũng sẽ không có quá nhiều yêu cầu, cho nên mẹ cháu chưa bao giờ cầu chú điều gì, từ khi ba cháu qua đời, mẹ cháu vẫn chưa có đi tìm bất cứ một người đàn ông nào khác, điểm này cháu có thể chứng minh, cho nên cháu xin chú đối với mẹ cháu tốt hơn một chút có được không ? Đời này mẹ đã gặp nhiều đắng cay quá rồi.
Miêu Miêu nói xong nước mắt cứ trào ra, cô bé không phải là không hiểu chuyện, mà là vì quá hiểu chuyện .
Đinh Nhị Cẩu còn muốn nói tiếp, thì Phó phẩm Ngàn đã mua xong thức ăn quay trở lại, Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe đến đón cô, lúc này Miêu Miêu cũng đã lau khô nước mắt của mình, tựa như là chưa có chuyện gì phát sinh vậy.
Về đến nhà , Đinh Nhị Cẩu cùng Phó phẩm Ngàn xuống bếp làm cơm, còn Miêu Miêu thì quay trở về gian phòng của mình làm bài tập .
-Miêu Miêu lớn rồi, vừa rồi trong xe Miêu Miêu có nói cho em biết thêm rất nhiều chuyện của chị, chị Phẩm Ngàn… em thật sự là có lỗi với chị, về sau chỉ cần có thời gian, em nhất định sẽ về thăm chị.
-Miêu Miêu nói cùng em chuyện gì? Con bé này gần đây không bình thường, suốt ngày nháo nhào, cũng không biết làm cái gì nữa.
-Miêu Miêu không phải như chị nghĩ đâu, tuy là Miêu Miêu cũng đang trong lứa tuổi phản nghịch, nhưng Miêu Miêu luôn luôn bảo vệ cho chị đấy, cô bé có rất nhiều đề nghị với em, tất cả đều là vì chị mà yêu cầu, chứ không có một yêu cầu nào dành cho bản thân của cô bé. À …quên chứ…chỉ có một, đó là muốn cùng đi với em về để chơi đùa , về chuyện này, em đã đáp ứng Miêu Miêu, chị đồng ý nhé.
-Được rồi .. ngày mai cũng là thứ sáu, nhưng chủ nhật phải trở về, thứ hai nó còn phải đi học ..
-Vâng…em cam đoan, nhưng cũng có thể không đến chủ nhật đâu, đơn vị của em cũng còn một đống việc chưa giải quyết, nhân đây em cũng báo cho chị biết là em không còn làm thư ký cho bí thư thành ủy nữa, thời gian tới chắc có lẽ em sẽ có thời gian rãnh rổi nhiều hơn.
-Ủa..sao vậy ? Có phạm sai lầm gì không ? Vậy bây giờ em bị điều đi đâu rồi?
-Vừa mới điều chỉnh, bây giờ đang ở cục công an thành phố Hồ Châu làm phó cục trưởng, mặc dù bây giờ là vậy… nhưng tương lai thì chưa biết như thế nào..
-Há, đây là lên chức sao?
-Chưa nói tới, chỉ là thay đổi lại cương vị mà thôi, chị lúc nào rỗi, cứ mang theo Miêu Miêu đi đến thành phố Hồ Châu chơi ..
-Rồi….chuyện đó nói sau….thật ra thì chị không muốn gây thêm phiền toái cho em, ai biết em ở thành phố Hồ Châu có bao nhiêu nhân tình a..,Chị đến rồi lại đánh nhau, đây không phải là bôi nhọ cho em sao?
Phó phẩm Ngàn cố ý quệt mồm nói.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói… thiên hạ này có phụ nữ không cần ăn cơm, nhưng không có phụ nữ nào mà không ghen tuông, dù cho là Phó Phẩm Ngàn hiền lành, không tranh quyền thế với ai, mà cũng có thể thấy được là đang có lốm đốm rồi….
Đinh Nhị Cẩu từ phía sau ôm lấy Phó Phẩm Ngàn, giang rộng hai cánh tay, đem cô giữ lại trong ngực của mình, tại bên tai nhẹ nhàng nói:
-Chị Phẩm Ngàn.. chị tốt với em như thế nào, em biết rõ mà, cả đời này em sẽ không quên được, làm sao em có mới nới cũ, để ném chị cho người khác chứ..
-Được…được rồi… chị còn nấu cơm, mau buông ra, một hồi lại để cho Miêu Miêu nhìn thấy sẽ không tốt.
-Hì…nhìn thấy thì sợ cái gì chứ, dù sao thì em cũng xem như là cha của Miêu Miêu, còn chị là mẹ của con bé, chúng ta có chút động tác thân mật thì cũng đâu có gì…
-Đúng rồi, cũng đâu có gì.. nhưng đến giờ hai người cũng chưa có làm cơm ăn, con muốn chết đói rồi đây.
Bất chợt Miêu Miêu tại cửa phòng bếp nói to.. .