Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Cải trang vi hành
Ngày đăng: 22:40 16/02/21
CHƯƠNG 953: CẢI TRANG VI HÀNH.
Nhưng đúng lúc này, đằng sau có một chiếc xe chạy ngang qua thấy xe của Đinh Nhị Cẩu đậu ở ven đường liền bóp kèn, nhờ vậy mà Đinh Nhị Cẩu giật mình tỉnh táo lại, còn Miêu Miêu cũng hồi phục tâm trí, cả hai vội vàng bật dậy, sau khi mặc quần áo lại thì trong xe yên tĩnh dọa người, Miêu Miêu xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mấy lần Đinh Nhị Cẩu cũng muốn đánh vỡ trầm mặc , nhưng cuối cùng vẫn là không biết nên nói cái gì cho phải, cho nên cứ như vậy yên lặng mà khởi động xe rời khỏi.
Chiếc xe tiếp tục chạy, Đinh Nhị Cẩu biết rõ, chuyện xảy ra như vậy trách nhiệm chủ yếu là do hắn, hắn là người đàn ông trưởng thành, chuyện như vậy vốn có thể không phát sinh ra được, nhưng hắn vẫn là lựa chọn tiếp tục sai lầm, cho nên trách nhiệm của mình không thể trốn tránh.
-Chuyện vừa rồi …là do chú, xin lỗi ..Miêu Miêu.
-Chú à… không phải là do chú, mà đây là tâm nguyện của cháu, tuy biết làm như vậy là không đúng, nhưng cháu vẫn làm , bởi vì cháu ganh tỵ với mẹ..
-Kỳ thật cháu còn bé, qua mấy năm nữa thì sẽ phát hiện việc làm ngày hôm nay có bao nhiêu là ngốc nghếch.
-Có lẽ đúng như vậy, nhưng cháu không hối hận, chú…cháu chỉ muốn nói cho chú biết, cháu yêu thích chú, dù biết như vậy là không có đạo đức, chính mình không khống chế được, hi vọng chú tha thứ…
-Đừng nói như vậy, chú là người lớn hơn , cho nên. . .
-Thôi không nên ở chỗ này tự trách nữa , kỳ thật chuyện xảy ra vừa rồi cũng đâu có nghiêm trọng bao lớn đâu, đúng không ? Cám ơn chú .. vừa rồi để cho cháu biết tư vị được âu yếm ở bên dưới là gì, hì… cháu thích hương vị sung sướиɠ được như vậy, cháu đoán là mẹ cháu cũng rất ưa thích được chú làm như thế phải không ?
……………………………………………………………………………………………
Tuy ở trong quan trường có rất nhiều quy tắc, nhưng đệ nhất quy tắc chính là thực lực, chuyện Đinh Nhị Cẩu cùng cục trưởng Lý Pháp Thụy mâu thuẫn tranh cãi mấy ngày qua tại trong cục đều truyền khắp, có nhiều phiên bản khác nhau, nhưng có một kết quả mọi người đều thấy trước mắt, đó là Đinh Nhị Cẩu đã quay trở về đi làm lại, nghe nói là cục trưởng phải nhượng bộ rất nhiều, hắn mới chịu trở về .
-Đinh phó cục, cậu có thì giờ rãnh không?
Đinh Nhị Cẩu vừa đi vào văn phòng còn chưa kịp uống miếng nước, thì chính ủy Hầu Khắc Cần cũng bưng theo chén trà đi vào .
-Ai ôi!!! Hầu chính ủy… làm cái gì vậy, nếu là có việc tìm thì cứ gọi điện thoại là được rồi mà….
Đinh Nhị Cẩu liền đứng lên mời Hầu Khắc Cần qua ghế sa lon .
-Ha ha ..bây giờ trêи vai cậu trọng trách rất nặng, đảng ủy cục công an đối với cậu ký thác rất nhiều hi vọng đấy..
-Chính ủy yên tâm đi, tôi sẽ nỗ lực hết sức .
Đinh Nhị Cẩu nói .
Thật ra thì trong thờ gian qua Đinh Nhị Cẩu cũng không có nhàn rỗi, thông qua quan hệ đủ loại con đường để tìm hiểu rõ tình huống người trong cục công an, phải nói Hầu Khắc Cần tuy cùng Lý Pháp Thụy gần gủi, nhưng cũng không phải là chung một con đường, xác thực mà nói Hầu Khắc Cần không thuộc về bất kỳ phe phái nào, ông ta chính là một kẻ ba phải trà trộn vào tất cả các phái làm người trung gian, cho nên khắp nơi ai cũng để cho ông ta mấy phần mặt mũ.
Hầu Khắc Cần trò chuyện cùng với Đinh Nhị Cẩu cũng không có bao lâu thời gian thì rời đi, lúc này Đinh Nhị Cẩu mới nhìn trêи mặt bàn những lĩnh vực mà mình mới được phân công quản lý, hắn cầm điện thoại lên gọi tới cho Dương Lộ.
-Đinh phó cục, tìm tôi có việc?
-Đi , chúng ta đi ra ngoài một chút….
– Đinh phó cục, chúng ta đi đâu đây?
Vừa lên xe, Dương Lộ chủ động trở thành lái xe .
– Ừm…trước đi đến đồn công an nào gần đây xem một chút đi.
Đinh Nhị Cẩu chưa có phương hướng chủ định nói .
-Vâng… phía trước có một đồn công an của khu Tân Hồ, chúng ta đến nơi đó nhé.
Dương Lộ giới thiệu nói.
– Được a,… nhưng đừng chạy xe vào trong, chạy đến gần đó thì dừng lại, chúng ta âm thầm nhìn xem.
-Đinh phó cục, có phải là anh muốn cải trang vi hành sao?
-Hì..chứ cô cho rằng mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc thì có thể biết chân tướng sao? Cho nên tôi muốn tận mắt nhìn xem tình hình thực tế chân thật đây này.
Đinh Nhị Cẩu cảm khái nói .
Dương Lộ muốn nói nếu tất cả lãnh đạo đều giống như anh vậy thì tốt rồi, nhưng nhịn lại không nói ra .
Đinh Nhị Cẩu nhìn ngoài cửa sổ xe, dọc trêи con đường, trêи phố không một người cảnh sát tuần tra, thậm chí qua vài giao lộ ngay cả một cảnh sát giao thông cũng không có …
Dương Lộ dừng xe ở trước mặt một ngân hàng cách đồn công an tầm 100 m, sau đó xuống xe, đồn công an này thuộc về phân cục khu Tân Hồ quản, cho nên đương nhiên nằm trong phạm vi quản lý của Đinh Nhị Cẩu.
Lúc Đinh Nhị Cẩu vào đồn công an, đầu tiên là thấy ngoài sân bày ra đầy xe hai bánh của dân chúng đậu lộn xộn, nhưng loạn hơn là trong đại sảnh, người dân xếp hàng thật dài, mà chỉ có một người cảnh sát đang làm nghiệp vụ , dân chúng đa số là sáng sớm chạy tới đây, nhưng vẫn không ngờ nơi đây đông người như vậy.
-Chú à….chú đến đây để làm chuyện gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi bên cạnh một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi.
Người đàn ông này cảnh giác nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói:
-Mắc mớ gì tới cậu, đến đằng sau xếp hàng đi , chỗ này của tôi không thể chen ngang vào được.
Nghe như vậy Đinh Nhị Cẩu thật là dở khóc dở cười .
Nhưng đúng lúc này, đằng sau có một chiếc xe chạy ngang qua thấy xe của Đinh Nhị Cẩu đậu ở ven đường liền bóp kèn, nhờ vậy mà Đinh Nhị Cẩu giật mình tỉnh táo lại, còn Miêu Miêu cũng hồi phục tâm trí, cả hai vội vàng bật dậy, sau khi mặc quần áo lại thì trong xe yên tĩnh dọa người, Miêu Miêu xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mấy lần Đinh Nhị Cẩu cũng muốn đánh vỡ trầm mặc , nhưng cuối cùng vẫn là không biết nên nói cái gì cho phải, cho nên cứ như vậy yên lặng mà khởi động xe rời khỏi.
Chiếc xe tiếp tục chạy, Đinh Nhị Cẩu biết rõ, chuyện xảy ra như vậy trách nhiệm chủ yếu là do hắn, hắn là người đàn ông trưởng thành, chuyện như vậy vốn có thể không phát sinh ra được, nhưng hắn vẫn là lựa chọn tiếp tục sai lầm, cho nên trách nhiệm của mình không thể trốn tránh.
-Chuyện vừa rồi …là do chú, xin lỗi ..Miêu Miêu.
-Chú à… không phải là do chú, mà đây là tâm nguyện của cháu, tuy biết làm như vậy là không đúng, nhưng cháu vẫn làm , bởi vì cháu ganh tỵ với mẹ..
-Kỳ thật cháu còn bé, qua mấy năm nữa thì sẽ phát hiện việc làm ngày hôm nay có bao nhiêu là ngốc nghếch.
-Có lẽ đúng như vậy, nhưng cháu không hối hận, chú…cháu chỉ muốn nói cho chú biết, cháu yêu thích chú, dù biết như vậy là không có đạo đức, chính mình không khống chế được, hi vọng chú tha thứ…
-Đừng nói như vậy, chú là người lớn hơn , cho nên. . .
-Thôi không nên ở chỗ này tự trách nữa , kỳ thật chuyện xảy ra vừa rồi cũng đâu có nghiêm trọng bao lớn đâu, đúng không ? Cám ơn chú .. vừa rồi để cho cháu biết tư vị được âu yếm ở bên dưới là gì, hì… cháu thích hương vị sung sướиɠ được như vậy, cháu đoán là mẹ cháu cũng rất ưa thích được chú làm như thế phải không ?
……………………………………………………………………………………………
Tuy ở trong quan trường có rất nhiều quy tắc, nhưng đệ nhất quy tắc chính là thực lực, chuyện Đinh Nhị Cẩu cùng cục trưởng Lý Pháp Thụy mâu thuẫn tranh cãi mấy ngày qua tại trong cục đều truyền khắp, có nhiều phiên bản khác nhau, nhưng có một kết quả mọi người đều thấy trước mắt, đó là Đinh Nhị Cẩu đã quay trở về đi làm lại, nghe nói là cục trưởng phải nhượng bộ rất nhiều, hắn mới chịu trở về .
-Đinh phó cục, cậu có thì giờ rãnh không?
Đinh Nhị Cẩu vừa đi vào văn phòng còn chưa kịp uống miếng nước, thì chính ủy Hầu Khắc Cần cũng bưng theo chén trà đi vào .
-Ai ôi!!! Hầu chính ủy… làm cái gì vậy, nếu là có việc tìm thì cứ gọi điện thoại là được rồi mà….
Đinh Nhị Cẩu liền đứng lên mời Hầu Khắc Cần qua ghế sa lon .
-Ha ha ..bây giờ trêи vai cậu trọng trách rất nặng, đảng ủy cục công an đối với cậu ký thác rất nhiều hi vọng đấy..
-Chính ủy yên tâm đi, tôi sẽ nỗ lực hết sức .
Đinh Nhị Cẩu nói .
Thật ra thì trong thờ gian qua Đinh Nhị Cẩu cũng không có nhàn rỗi, thông qua quan hệ đủ loại con đường để tìm hiểu rõ tình huống người trong cục công an, phải nói Hầu Khắc Cần tuy cùng Lý Pháp Thụy gần gủi, nhưng cũng không phải là chung một con đường, xác thực mà nói Hầu Khắc Cần không thuộc về bất kỳ phe phái nào, ông ta chính là một kẻ ba phải trà trộn vào tất cả các phái làm người trung gian, cho nên khắp nơi ai cũng để cho ông ta mấy phần mặt mũ.
Hầu Khắc Cần trò chuyện cùng với Đinh Nhị Cẩu cũng không có bao lâu thời gian thì rời đi, lúc này Đinh Nhị Cẩu mới nhìn trêи mặt bàn những lĩnh vực mà mình mới được phân công quản lý, hắn cầm điện thoại lên gọi tới cho Dương Lộ.
-Đinh phó cục, tìm tôi có việc?
-Đi , chúng ta đi ra ngoài một chút….
– Đinh phó cục, chúng ta đi đâu đây?
Vừa lên xe, Dương Lộ chủ động trở thành lái xe .
– Ừm…trước đi đến đồn công an nào gần đây xem một chút đi.
Đinh Nhị Cẩu chưa có phương hướng chủ định nói .
-Vâng… phía trước có một đồn công an của khu Tân Hồ, chúng ta đến nơi đó nhé.
Dương Lộ giới thiệu nói.
– Được a,… nhưng đừng chạy xe vào trong, chạy đến gần đó thì dừng lại, chúng ta âm thầm nhìn xem.
-Đinh phó cục, có phải là anh muốn cải trang vi hành sao?
-Hì..chứ cô cho rằng mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc thì có thể biết chân tướng sao? Cho nên tôi muốn tận mắt nhìn xem tình hình thực tế chân thật đây này.
Đinh Nhị Cẩu cảm khái nói .
Dương Lộ muốn nói nếu tất cả lãnh đạo đều giống như anh vậy thì tốt rồi, nhưng nhịn lại không nói ra .
Đinh Nhị Cẩu nhìn ngoài cửa sổ xe, dọc trêи con đường, trêи phố không một người cảnh sát tuần tra, thậm chí qua vài giao lộ ngay cả một cảnh sát giao thông cũng không có …
Dương Lộ dừng xe ở trước mặt một ngân hàng cách đồn công an tầm 100 m, sau đó xuống xe, đồn công an này thuộc về phân cục khu Tân Hồ quản, cho nên đương nhiên nằm trong phạm vi quản lý của Đinh Nhị Cẩu.
Lúc Đinh Nhị Cẩu vào đồn công an, đầu tiên là thấy ngoài sân bày ra đầy xe hai bánh của dân chúng đậu lộn xộn, nhưng loạn hơn là trong đại sảnh, người dân xếp hàng thật dài, mà chỉ có một người cảnh sát đang làm nghiệp vụ , dân chúng đa số là sáng sớm chạy tới đây, nhưng vẫn không ngờ nơi đây đông người như vậy.
-Chú à….chú đến đây để làm chuyện gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi bên cạnh một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi.
Người đàn ông này cảnh giác nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói:
-Mắc mớ gì tới cậu, đến đằng sau xếp hàng đi , chỗ này của tôi không thể chen ngang vào được.
Nghe như vậy Đinh Nhị Cẩu thật là dở khóc dở cười .