Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Hãy tha hắn một lần

Ngày đăng: 22:41 16/02/21

CHƯƠNG 969: HÃY THA HẮN MỘT LẦN..

Cái váy liền áo ở nhà cổ áo khá rộng, bên dưới cổ trong lúc bất chợt khuếch trương mở ra, theo tư thế khom người, khiến cho nửa người trêи mạn diệu phong tình của cô cơ hồ hoàn toàn hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, hai bầu иɦũ ɦσα no tròn vun cao dưới cái nịt ngực màu trắng chống đỡ, màu trắng cái nịt ngực giống như tầng thứ hai da thịt dán trêи bộ ngực của Tương Ngọc Điệp, tại chính giữa hai bầu иɦũ ɦσα hình thành kia một rãnh sâu hoắm, thoạt nhìn càng thêm bóng loáng như ngọc, xuyên thấu từ trong cổ áo rơi xuống, bên dưới cái rốn một chút phong cảnh tuyệt vời cũng ẩn hiện, đó là cái qυầи ɭót màu trắng viền ren cùng da thịt của nàng tựa như hoà lẫn, cảm giác có một chút tâm thần kϊƈɦ động , hắn vội vàng ngó mặt đi chỗ khác.. .

Tương Ngọc Điệp cũng cảm thấy Đinh Nhị Cẩu khác thường, vội vàng cũng buông lỏng ra tay của mình .

Trong lúc nhất thời, thời gian bữa ăn sáng cứ như vậy không tiếng động trôi qua, lúc Đinh Nhị Cẩu ngồi trong xe chạy ra ngoài mới chú ý tới, nơi này khu biệt thự Quốc Sơn, nắm phía bắc thành phố bắc Hồ Châu, nhìn qua thì biết Tương Ngọc Điệp rất có nhiều tiền .

Một người đàn bà nửa đêm không ngủ được, tìm bạn bè đánh bài, vậy thì có thể Tương Ngọc Điệp là cái loại ăn không ngồi rồi, nói không chừng là tình nhân của một nhà giàu nào đó, người đàn bà như vậy tốt nhất ít chọc vào thì tốt hơn, cho nên khi xe vừa vào đến nội thành, hắn liền xuống xe .

Tương Ngọc Điệp cũng không nói với hắn thêm gì, lái xe rời đi, Đinh Nhị Cẩu đón một chiếc xe taxi đến cục công an, Đinh Nhị Cẩu cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn bà này rồi, biển người mênh ʍôиɠ, nếu là cô tình tận lực đi tìm, tỷ lệ gặp lại lần nữa thật sự là quá thấp.

Tiến vào tòa nhà cục công an thành phố, hắn thấy hào khí hôm nay có gì không đúng, những cảnh sát vừa trông thấy Đinh Nhị Cẩu ánh mắt không còn là nể phục, mà có thêm mấy phần kinh sợ .

-Đinh phó cục….anh đã tới, Lý cục trưởng vừa đến, nói là chín giờ họp tại phòng họp nhỏ.

Hà Minh Huy vừa thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào văn phòng, như một làn khói đến thông báo .

-Lý cục trưởng có nói nội dung cuộc họp không?

-Không có, nhưng đêm qua Qúy Đại Khoan đội trưởng đội tuần cảnh bị viện kiểm sát bắt mang đi rồi.

Hà Minh Huy tuy chưa nói nội dung cuộc họp, nhưng lại tiết lộ một tin tức như vậy cho Đinh Nhị Cẩu, cái này đồng nghĩa là có người rất gấp gáp, đứng ngồi không yên, vậy thì nội dung họp chắc chắn vơi chuyện Qúy Đại Khoan bị chộp có liên quan với nhau rồi .

-Cám ơn… tôi biết rồi.

Đinh Nhị Cẩu gật đầu nói .

– Đinh phó cục .. tôi đi trước.

-Khoan anh Hà.. chờ một chút, còn chuyện. . .

Đinh Nhị Cẩu dùng tay bóp trán, cố gắng nhớ tới một chuyện, nhưng khi gọi Hà Minh Huy lại, thì lại không nhớ nổi mình muốn nói gì, tất cả là do tối hôm qua uống nhiều quá gây nên .

-Đinh phó cục …. còn có việc?

– Ừ, chuyện … ah đúng rồi, chuyện của Dương Lộ, chuyện Dương Lộ quyết định ra sao rồi? Nếu như không có quyết định để cô ấy ở lại cục cảnh sát mà… thì mau chóng thông báo cho Dương Lộ quay về trường cảnh sát, chứ cứ nữa nạc nữa mở, tựa như chỉ cho người ta liều thuốc an thần, làm sao mà người ta an tâm công tác được

– Được rồi, Đinh phó cục … anh thật quan tâm đến lính của mình, tôi sẽ soạn quyết định nhận Dương Lộ, chỉ là điều cần phải được sự đồng ý của Lý cục trưởng và chính ủy gật đầu, nhận vào cục công an thành phố công tác cũng không phải là chuyện nhỏ.

-Tôi biết… cứ làm quyết định đi, những chuyện khác để tôi lo ..

Đinh Nhị Cẩu phất tay nói ra .

-Vậy thì tốt, tôi thay mặt Dương Lộ cám ơn anh..

Hà Minh Huy cao hứng vội quay đi , những ngày vừa qua hắn chính vì chuyện này mà phiền lòng, hắn là chủ nhiệm phòng làm việc, những.. thực tập viên đến đây có chuyện gì thì cũng tìm đến hắn, cơ hồ là lúc nào đều hỏi, ngày ngày hỏi, làm hắn cũng mệt mỏi, giải quyết được người nào thì hay người đó.

Hà Minh Huy vừa cất bước, thì điện thoại trêи bàn làm việc của Đinh Nhị Cẩu vang lên, xem xét , thì ra đó là dãy số của phòng làm việc Lý Pháp Thụy.

-Lý cục trưởng, tìm tôi có việc sao?

Đinh Nhị Cẩu cầm điện thoại lên liền hỏi .

-Trường Sinh.. tới phòng làm việc của tôi có chuyện cần trao đổi nhé.

Lý Pháp Thụy nói ra .

– Được, chờ một chốc.

Đinh Nhị Cẩu hạ điện thoại xuống, vừa suy tính Lý Pháp Thụy tìm mình với mục đích gì, vừa đi lên lầu .

-Trường Sinh ngồi đi.

Lý Pháp Thụy phá lệ đứng lên mời Đinh Nhị Cẩu lui qua khu ghế sa lon.

-Cục trưởng ..có chuyện gì mà gấp gáp như vậy ?

Đinh Nhị Cẩu biết mà còn hỏi, chẳng khác nào bóp thêm vào trái tim đang bị đau của Lý Pháp Thụy, càng làm cho Lý Pháp Thụy cảm giác được chính mình già rồi so với thằng trẻ tuổi trước mắt kia.

-Trường Sinh .. hôm nay tại đây chỉ có hai chúng ta, hãy thẳng thắn, cậu đến cùng là muốn cái gì?

Lý Pháp Thụy hỏi vô cùng bình tĩn , nhưng trong lời nói vô cùng tức giận, Đinh Nhị Cẩu cảm thụ được .

-Lý cục trưởng, tôi không rõ ông có ý gì?

Đinh Nhị Cẩu tuy trêи mặt vẫn mỉm cười, nhưng rất khó đoán là hắn cười thật hay là cười giả, hoặc là cười lạnh…

-Tối hôm qua Qúy Đại Khoan bị viện kiểm sát mang đi, là do cậu làm phải không ?

-Lý cục trưởng, chuyện này thì tôi không rõ, tại sao ông không hỏi viện kiểm sát vì sao bắt Qúy Đại Khoan, mà lại hỏi tôi có làm hay không ? Bộ ông xem tôi trở thành người của viện kiểm sát rồi à…

Đinh Nhị Cẩu thoáng giật mình nói.

-Đinh Trường Sinh…có câu nói là tha người được thì nên tha, không nên đem người ép đến đường cùng, coi chừng chó cùng dứt giậu quay lại cắn người.

Lý Pháp Thụy thây đã vô cùng tuyệt vọng, Hầu Khắc Cần nói một điểm không sai, thằng này rất là khó chơi .

-Lý cục trưởng, tôi hiểu ý tứ của ông, nhưng tôi cũng muốn nói, vì sao tôi tới cục công an thì ông cũng biết, có một số việc ông không làm được, do đó tôi hi vọng ông đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi làm, nêu ông sợ đắc tội với người, thì không thành vấn đề, ông cứ lui về phía sau, để lại công việc cho tôi, tôi thì không có nhân nhượng với bất cứ ai đâu, cho nên tôi mong Lý cục trưởng có thể thấy rõ quyết tâm của các lãnh đạo trong thành phố, nói thẳng ra là không có cá nhân nào có thể ngăn cản được đâu.

Đinh Nhị Cẩu trầm giọng nói .

-Vậy thì nói cho cùng thì ý của cậu là muốn tôi lui ra, để cho cậu nắm lấy vị trí cục trưởng cục công an chứ gì ?

Lý Pháp Thụy lúc này vẻ mặt lộ ra sự khinh thường hỏi.

-Haha… tôi không có bổn sự đó đâu, vị trí đó thì ông cứ tiếp tục ngồi đi, tôi chỉ muốn chuyện tôi làm thì ông không nên can thiệp, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi hoàn toàn chịu tất cả trách nhiệm, trêи thành ủy cũng không muốn lãnh đạo trong cục công an thành phố không hài hòa, tôi không biết Lý cục trưởng sắp tới tính thế nào, chứ tôi định đem toàn bộ cảnh sát thành phố Hồ Châu càn quét một lần, cóc chuột gì cũng phải lộ ra, đừng có ai nghĩ sẽ làm hư hỏng được cục diện của công an thành phố Hồ Châu trong những ngày sắp tới…

– Được…nhưng Qúy Đại Khoan theo tôi rất nhiều năm hi vọng cậu hãy tha hắn một lần.

Lý Pháp Thụy trầm ngâm rồi nói ra.