Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Cần phải đi
Ngày đăng: 22:41 16/02/21
CHƯƠNG 973: CẦN PHẢI ĐI..
-Được rồi Đinh phó cục, chị không hỏi em làm gì, cho nên cũng không có trách gì đâu, vừa rồi giám đốc Chu gọi điện thoại nói bên cục công an muốn làm một chương trình, làm chương trình gì vậy? Đãi tiệc tối chúc mừng tết Âm lịch sao?
Tương Ngọc Điệp hỏi.
-Ặc.. cái gì mà đãi tiệc tối tết âm lịch a, hiện tại cục diện trị an của công an thành phố như thế này, thì nào còn có tâm tư làm cái gì tiệc tối, không dám dấu diếm chị, vào cái đêm mà em gặp chị, là mới vừa cùng với anh em ở đồn công an thuộc phân cục công an khu Tân Hồ uống rượu, mục đích là trao đổi thay đổi tác phong, cải cách hành chính để tăng lên chất lượng trị an và phục vụ nhân dân, không ngờ khuya đó lại gặp gỡ chị, lúc đó đang say nên cũng không có mặt mũi nói mình công tác ở cục công an thành phố.
-Vậy bây giờ em tìm đến đây là muốn làm chương trình gì đây?
-Mới vừa rồi em cùng giám đốc Chu có trao đổi, nguyên bản là thời gian gần đây phân cục công an khu Tân Hồ có nhiều thay đổi để cải biến, đây sẽ là nơi đi đầu phong trào làm mẫu trong việc cải cách tác phong và hành chính của cục công an thành phố, nhờ đài truyền hình đưa tin để tuyên truyền, nhưng giám đốc Chu có ý nói làm như vậy thì không hiệu quả rõ rệt, ông ta đề nghị làm một chương trình riêng biệt để đưa tin hàng ngày, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền.
-Tuyên truyền hiệu quả? Đinh phó cục … chị không rõ là em có ý gì? Việc trị an thành phố có hiệu quả là dựa vào đài truyền hình tuyên truyền mà đi lên?
-Hì..làm sao có thể được như vậy chứ, em biết mấy năm gần đây dân chúng Hồ Châu đối với việc trị an của thành phố rất bất mãn, cho nên đối với cục công an thành phố cũng tồn tại rất nhiều sự hiểu lầm, nhưng em muốn nói là cảnh sát Hồ Châu phải cải biến, nhất định phải cải biến , đối với vấn đề này thì em có lòng tin, nhưng chuyện lực lượng công an thay đổi chỉnh đốn và cải cách là một mặt, song song với đó cần phải có tuyên truyền để mọi người biết, cũng như để cho mọi người có thể giám sát, thì có lập ra đường dây nóng, hoạt động 24h hàng ngày, để mọi người có thể báo cáo về kịp thời cho các lãnh đạo công an thành phố biết.
-Đinh phó cục, việc tuyên truyền cải biến lực lượng công an là muốn cho mọi người thật sự thấy được có thay đổi, chứ không phải là chuyện một ngày hai ngày, rồi chỉ là một trận gió thổi qua là xong?
Tương Ngọc Điệp mặc dù chỉ là đạo diễn dàn dựng các chương trình của đài truyền hình, nhưng cô cũng là người rất có chính nghĩa, điều cô phản ứng chính là bịa đặt để làm tuyên truyền cho có, khiến cho dân chúng xem qua rồi thấy buồn nôn .
-Chị Ngọc Điểm…. vấn đề này chị yên tâm, em mời chị làm chương trình này, nhưng về phần dàn dựng như thế nào thì giao cho chị tự do toàn quyết quyết định, tuyệt sẽ không có một ai can thiệp vào, hơn nữa chị còn có thể phỏng vấn bất cứ người dân nào đưa ý kiến vào trong chương trình này, được như vậy thì công tác của cục công an mới có thể tốt hơn …
-Em nói đây là thật, em có thể hứa hẹn là không can thiệp vào?
-Đương nhiên hoàn toàn là chân thật, phóng viên là người của chị, đạo diễn chế tác cũng là người của chị, phát chương trình ra cũng là của chị , thì còn có việc gì nữa mà chị không yên lòng? Mục đích của chúng ta là tuyên truyền hình tượng cảnh sát Hồ Châu đổi mới, thúc giục tất cả cảnh sát làm cho thật tốt, đây mới là mục đích, hơn nữa em hi vọng chương trinh này sẽ trở thành chương trình nóng của đài truyền hình, được thế thì sẽ trường kỳ làm tiếp.
-Ừ…Đinh phó cục, nếu em nói được làm được thì chị cũng thấy hơi có hứng thú đấy.
Tương Ngọc Điệp cười cười nói .
-Em biết là chị sẽ cảm thấy hứng thú mà…
-Nhưng nếu chị đưa tin không tốt, thì xuất hiện cảnh sát nào dính phốt đối với người đưa tin của chị bất mãn trả thù thì chúng ta làm sao bây giờ?
Tương Ngọc Điệp cố ý nói ra .
-Không có khả năng đó, sau khi trở về thì chúng ta sẽ phát đi thông báo, chỉ cần là đưa tin chân thật, ai gây phiền phức cho người của chị, em sẽ tìm đến bọn họ để chấn chỉnh, nếu đưa tin có độ lệch, thì cũng chỉ có riêng em và và chị câu thông thỏa thuận, còn bất cứ ai làm chị khó chịu tức giận, thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho em, 24h luôn mở máy..
-Ha ha , vậy chị an tâm.
Tương Ngọc Điệp vừa cười vừa nói .
-Vậy nếu không có chuyện gì khác, em đi trước, hi vọng chương trình này sẽ mau chóng lên được phát sóng, tốt nhất là trước tết âm lịch này…
-Gấp gáp thế thì không được, nếu muốn vậy thì em phải giúp chị mới được..
Tương Ngọc Điệp nghe xong, lập tức liền nói.
-Em giúp chị… em sẽ giúp chị như thế nào đâyi? Đối với việc vận hành chương trình của đài truyền hình, em không biết gì cả..
-Vậy bên em hổ trợ cho chị một cảnh sát đi, đem chính cô gái trợ lý liên lạc của em cũng được, để cho chị mượn sử dụng một thời gian, sau khi chương trình vào quỹ đạo thì chị sẽ trả lại cho em..
-Không có vấn đề, để em báo với cô ấy, nàng tên là Dương Lộ, mới tốt nghiệp trường cảnh sát đấy, chị cứ việc chỉ đạo nàng, vừa rồi giám đốc Chu còn nói nếu Dương Lộ không vào đài truyền hình làm thì cũng đáng tiếc đây này.
Đinh Nhị Cẩu nói xong thì đứng dậy muốn đi mở cửa gọi Dương Lộ vào .
-Đợi một chút, em vừa nói là giám đốc Chu ?
Tương Ngọc Điệp mặt không còn tươi cười nữa hỏi đến.
-Vâng…chính là giám đốc Chu nói.
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên khi thấy biểu hiện củaTương Ngọc Điệp, nói ra .
-Vậy…thôi được rồi, để chị tự tìm người khác, cứ để cho cô ấy làm làm liên lạc giữa cục công an với bên chị cũng được, những chuyện khác coi như là xong.
-Vì sao vậy, có gì kiêng kỵ hả?
-Không có… không có .. đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc lại, ngày mai sẽ bắt đầu xuống đồn công an sắp xếp phỏng vấn.
Tương Ngọc Điệp hơi mất tự nhiên cười nói, bởi vì cô không biết Đinh Nhị Cẩu cùng Chu Dương Thần có mối quan hệ như thế nào, cho nên cô cũng không nói thêm gì, thật ra là cô muốn nói là, nếu giám dốc Chu đã chấm Dương Lộ, khi về đài truyền hình hổ trợ cho cô, thì cô không dám hứa chắc, khi trả lại Dương Lộ thì thân thể đã bị giám đốc Chu quậy cho tan nát rồi, chứ không còn nguyên vẹn.. .
Mọi người đều có việc bận riêng của mình, trong lúc Đinh Nhị Cẩu vội vàng đến đài truyền hình Hồ Châu để nhờ làm chương trình tuyên truyền cho cảnh sát, thì cục công an cục trưởng Lý Pháp Thụy trong lúc này đang ngâm mình trong suối nước nóng của Vệ Hoàng sơn trang.
Lý Pháp Thụy và Triệu Khánh Hổ mỗi người ôm lấy một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn rất trẻ, nhìn kỹ hai cô gái này tối đa tầm mười sáu, mười bảy tuổi, hơn nữa còn là một cặp sinh đôi ..
-Chuyện của Qúy Đại Khoan ra sao rồi?
Triệu Khánh Hổ hỏi.
-Vẫn chưa đến đâu cả, tôi đã gặp Trần Đông chào hỏi, thằng này bây giờ đang ôm chặt đùi của bí thư Thạch Ai Quốc, cho nên tên tiểu súc sinh Đinh Trường Sinh nói gì thì Trần Đông nghe nấy..
-Lão Lý à …chuyện đến nước này, nếu ở không được hay là đi thôi, tôi cũng đã nhìn thấy, thời tiết Hồ Châu sắp thay đổi…
Triệu Khánh Hổ nói .
-Ai .. không phải là tôi không muốn đi, nhưng giờ đến tuổi này rồi, ra nước ngoài thì không nói được ngoại ngữ, nên chẳng trao đổi được với ai, cho nên có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được, để tôi suy nghĩ kỹ lưởng cái đã..
-Lão Lý.. còn tôi không đi bởi vì tất cả những gì tôi đầu tư đều ở tại đây, trong lúc nhất thời không thể đi, còn lão thì khác với tôi, chỉ là một quan viên, đối với lão giờ thì có gì trọng yếu nữa đâu? Đoạn thời gian trước, tôi và lão đã đi lên tỉnh gặp hắn, thái độ của hắn thì lão cũng đâu phải là không nhận ra, so với trước kia thì khác nhiều rồi.
Triệu Khánh Hổ thở dài nói .
-Được rồi Đinh phó cục, chị không hỏi em làm gì, cho nên cũng không có trách gì đâu, vừa rồi giám đốc Chu gọi điện thoại nói bên cục công an muốn làm một chương trình, làm chương trình gì vậy? Đãi tiệc tối chúc mừng tết Âm lịch sao?
Tương Ngọc Điệp hỏi.
-Ặc.. cái gì mà đãi tiệc tối tết âm lịch a, hiện tại cục diện trị an của công an thành phố như thế này, thì nào còn có tâm tư làm cái gì tiệc tối, không dám dấu diếm chị, vào cái đêm mà em gặp chị, là mới vừa cùng với anh em ở đồn công an thuộc phân cục công an khu Tân Hồ uống rượu, mục đích là trao đổi thay đổi tác phong, cải cách hành chính để tăng lên chất lượng trị an và phục vụ nhân dân, không ngờ khuya đó lại gặp gỡ chị, lúc đó đang say nên cũng không có mặt mũi nói mình công tác ở cục công an thành phố.
-Vậy bây giờ em tìm đến đây là muốn làm chương trình gì đây?
-Mới vừa rồi em cùng giám đốc Chu có trao đổi, nguyên bản là thời gian gần đây phân cục công an khu Tân Hồ có nhiều thay đổi để cải biến, đây sẽ là nơi đi đầu phong trào làm mẫu trong việc cải cách tác phong và hành chính của cục công an thành phố, nhờ đài truyền hình đưa tin để tuyên truyền, nhưng giám đốc Chu có ý nói làm như vậy thì không hiệu quả rõ rệt, ông ta đề nghị làm một chương trình riêng biệt để đưa tin hàng ngày, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền.
-Tuyên truyền hiệu quả? Đinh phó cục … chị không rõ là em có ý gì? Việc trị an thành phố có hiệu quả là dựa vào đài truyền hình tuyên truyền mà đi lên?
-Hì..làm sao có thể được như vậy chứ, em biết mấy năm gần đây dân chúng Hồ Châu đối với việc trị an của thành phố rất bất mãn, cho nên đối với cục công an thành phố cũng tồn tại rất nhiều sự hiểu lầm, nhưng em muốn nói là cảnh sát Hồ Châu phải cải biến, nhất định phải cải biến , đối với vấn đề này thì em có lòng tin, nhưng chuyện lực lượng công an thay đổi chỉnh đốn và cải cách là một mặt, song song với đó cần phải có tuyên truyền để mọi người biết, cũng như để cho mọi người có thể giám sát, thì có lập ra đường dây nóng, hoạt động 24h hàng ngày, để mọi người có thể báo cáo về kịp thời cho các lãnh đạo công an thành phố biết.
-Đinh phó cục, việc tuyên truyền cải biến lực lượng công an là muốn cho mọi người thật sự thấy được có thay đổi, chứ không phải là chuyện một ngày hai ngày, rồi chỉ là một trận gió thổi qua là xong?
Tương Ngọc Điệp mặc dù chỉ là đạo diễn dàn dựng các chương trình của đài truyền hình, nhưng cô cũng là người rất có chính nghĩa, điều cô phản ứng chính là bịa đặt để làm tuyên truyền cho có, khiến cho dân chúng xem qua rồi thấy buồn nôn .
-Chị Ngọc Điểm…. vấn đề này chị yên tâm, em mời chị làm chương trình này, nhưng về phần dàn dựng như thế nào thì giao cho chị tự do toàn quyết quyết định, tuyệt sẽ không có một ai can thiệp vào, hơn nữa chị còn có thể phỏng vấn bất cứ người dân nào đưa ý kiến vào trong chương trình này, được như vậy thì công tác của cục công an mới có thể tốt hơn …
-Em nói đây là thật, em có thể hứa hẹn là không can thiệp vào?
-Đương nhiên hoàn toàn là chân thật, phóng viên là người của chị, đạo diễn chế tác cũng là người của chị, phát chương trình ra cũng là của chị , thì còn có việc gì nữa mà chị không yên lòng? Mục đích của chúng ta là tuyên truyền hình tượng cảnh sát Hồ Châu đổi mới, thúc giục tất cả cảnh sát làm cho thật tốt, đây mới là mục đích, hơn nữa em hi vọng chương trinh này sẽ trở thành chương trình nóng của đài truyền hình, được thế thì sẽ trường kỳ làm tiếp.
-Ừ…Đinh phó cục, nếu em nói được làm được thì chị cũng thấy hơi có hứng thú đấy.
Tương Ngọc Điệp cười cười nói .
-Em biết là chị sẽ cảm thấy hứng thú mà…
-Nhưng nếu chị đưa tin không tốt, thì xuất hiện cảnh sát nào dính phốt đối với người đưa tin của chị bất mãn trả thù thì chúng ta làm sao bây giờ?
Tương Ngọc Điệp cố ý nói ra .
-Không có khả năng đó, sau khi trở về thì chúng ta sẽ phát đi thông báo, chỉ cần là đưa tin chân thật, ai gây phiền phức cho người của chị, em sẽ tìm đến bọn họ để chấn chỉnh, nếu đưa tin có độ lệch, thì cũng chỉ có riêng em và và chị câu thông thỏa thuận, còn bất cứ ai làm chị khó chịu tức giận, thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho em, 24h luôn mở máy..
-Ha ha , vậy chị an tâm.
Tương Ngọc Điệp vừa cười vừa nói .
-Vậy nếu không có chuyện gì khác, em đi trước, hi vọng chương trình này sẽ mau chóng lên được phát sóng, tốt nhất là trước tết âm lịch này…
-Gấp gáp thế thì không được, nếu muốn vậy thì em phải giúp chị mới được..
Tương Ngọc Điệp nghe xong, lập tức liền nói.
-Em giúp chị… em sẽ giúp chị như thế nào đâyi? Đối với việc vận hành chương trình của đài truyền hình, em không biết gì cả..
-Vậy bên em hổ trợ cho chị một cảnh sát đi, đem chính cô gái trợ lý liên lạc của em cũng được, để cho chị mượn sử dụng một thời gian, sau khi chương trình vào quỹ đạo thì chị sẽ trả lại cho em..
-Không có vấn đề, để em báo với cô ấy, nàng tên là Dương Lộ, mới tốt nghiệp trường cảnh sát đấy, chị cứ việc chỉ đạo nàng, vừa rồi giám đốc Chu còn nói nếu Dương Lộ không vào đài truyền hình làm thì cũng đáng tiếc đây này.
Đinh Nhị Cẩu nói xong thì đứng dậy muốn đi mở cửa gọi Dương Lộ vào .
-Đợi một chút, em vừa nói là giám đốc Chu ?
Tương Ngọc Điệp mặt không còn tươi cười nữa hỏi đến.
-Vâng…chính là giám đốc Chu nói.
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên khi thấy biểu hiện củaTương Ngọc Điệp, nói ra .
-Vậy…thôi được rồi, để chị tự tìm người khác, cứ để cho cô ấy làm làm liên lạc giữa cục công an với bên chị cũng được, những chuyện khác coi như là xong.
-Vì sao vậy, có gì kiêng kỵ hả?
-Không có… không có .. đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc lại, ngày mai sẽ bắt đầu xuống đồn công an sắp xếp phỏng vấn.
Tương Ngọc Điệp hơi mất tự nhiên cười nói, bởi vì cô không biết Đinh Nhị Cẩu cùng Chu Dương Thần có mối quan hệ như thế nào, cho nên cô cũng không nói thêm gì, thật ra là cô muốn nói là, nếu giám dốc Chu đã chấm Dương Lộ, khi về đài truyền hình hổ trợ cho cô, thì cô không dám hứa chắc, khi trả lại Dương Lộ thì thân thể đã bị giám đốc Chu quậy cho tan nát rồi, chứ không còn nguyên vẹn.. .
Mọi người đều có việc bận riêng của mình, trong lúc Đinh Nhị Cẩu vội vàng đến đài truyền hình Hồ Châu để nhờ làm chương trình tuyên truyền cho cảnh sát, thì cục công an cục trưởng Lý Pháp Thụy trong lúc này đang ngâm mình trong suối nước nóng của Vệ Hoàng sơn trang.
Lý Pháp Thụy và Triệu Khánh Hổ mỗi người ôm lấy một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn rất trẻ, nhìn kỹ hai cô gái này tối đa tầm mười sáu, mười bảy tuổi, hơn nữa còn là một cặp sinh đôi ..
-Chuyện của Qúy Đại Khoan ra sao rồi?
Triệu Khánh Hổ hỏi.
-Vẫn chưa đến đâu cả, tôi đã gặp Trần Đông chào hỏi, thằng này bây giờ đang ôm chặt đùi của bí thư Thạch Ai Quốc, cho nên tên tiểu súc sinh Đinh Trường Sinh nói gì thì Trần Đông nghe nấy..
-Lão Lý à …chuyện đến nước này, nếu ở không được hay là đi thôi, tôi cũng đã nhìn thấy, thời tiết Hồ Châu sắp thay đổi…
Triệu Khánh Hổ nói .
-Ai .. không phải là tôi không muốn đi, nhưng giờ đến tuổi này rồi, ra nước ngoài thì không nói được ngoại ngữ, nên chẳng trao đổi được với ai, cho nên có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được, để tôi suy nghĩ kỹ lưởng cái đã..
-Lão Lý.. còn tôi không đi bởi vì tất cả những gì tôi đầu tư đều ở tại đây, trong lúc nhất thời không thể đi, còn lão thì khác với tôi, chỉ là một quan viên, đối với lão giờ thì có gì trọng yếu nữa đâu? Đoạn thời gian trước, tôi và lão đã đi lên tỉnh gặp hắn, thái độ của hắn thì lão cũng đâu phải là không nhận ra, so với trước kia thì khác nhiều rồi.
Triệu Khánh Hổ thở dài nói .