Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Em cùng với tiếu hàn có quan hệ như thế nào?
Ngày đăng: 22:41 16/02/21
CHƯƠNG 978: EM CÙNG VỚI TIẾU HÀN CÓ QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO?
Vương Sâm Lâm cầm điện thoại lên, lưỡng lự suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Hách Giai hay không, ông bây giờ không có chuyện gì trọng yếu nữa , từ khi từ chức phó chủ tịch thường vụ, rồi cùng vợ của mình ly hôn, ông có thể nói là chỉ có một thân một mình không quan tước, không vướng bận gia đình..
Cho nên khi Hách Giai lại tìm tới gặp ông, dù sao hai nguời cũng đã có hơn mấy năm yêu dương, cho nên rất nhanh ăn nhịp với nhau, tình cũ phục nhiên.
Nhưng Vương Sâm Lâm không biết lúc này Hách Giai đang bị Triệu Cương cỡi lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sạch sẽ, ngay trong căn phòng tổng giám đốc rộng lớn, cái ɦσα ɦuyệt đang tiếp nhận Triệu Cương một vòng lại thêm một vòng chà đạp .
Nhìn về phía trêи là một kẻ đang xâm phạm, một người bị bắt buộc bất đắc dĩ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể hiểu được, trêи thực tế Hách Giai đang rất phối hợp, cái ʍôиɠ đít đang cố gắng vễnh lên thật cao, để cho Triệu Cương từ phía sau lưng vững vàng ôm lấy không ngừng để cho ƈôи ȶɦịt đánh thẳng sâu vào thân thể của mình.
-A…… a… ta muốn… mau lên…! A…
Triệu Cương bắt đầu liều mạng rất nhanh động cái ʍôиɠ, hắn ôm thật chặc hai bên eo của cô, sau một trận đâm vào rút ra hết tốc lực, rồi đem toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ chiếu vào trong cơ thể Hách Giai sau đó mệt mỏi ngã xuống tại trêи lưng của cô.
……………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu hôm nay đi làm thì bật ngờ nhận được tin tức Lý Pháp Thụy bị bệnh, và đang ở nhà dưỡng bệnh, cho nên có khả năng mấy ngày sắp tới không đến trong cục công an đi làm .
-Trường Sinh, Lý cục trưởng bị bệnh em có nghe chứ ?
Chu Hồng Kỳ cửa cũng không gõ mà đi thẳng vào phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu .
-Vâng….em vừa mới nghe nói, giả vờ bệnh a.
Đinh Nhị Cẩu khịch mũi coi thường.
-Nhưng còn có một giả thuyết, tất cả mọi người nói Lý cục trưởng sinh bệnh là bị tức bệnh vì em đấy, do em bức …
-Tào lao .. ai thích nói như thế nào thì nói, em cùng ông ta đồng cấp sao? Em làm Lý cục trưởng tức bệnh? Em có năng lực như thế sao?
-Ha ha … bất quá lời đồn cũng đáng sợ đấy, gần đây danh tiếng của em cũng quá sức , coi chừng bị nhìn chằm chằm vào…
-Bị ai nhìn chằm chằm vào ? Đúng rồi, chị có tin tức gỉ về Cát Hổ chưa?
-Chưa có, nhưng có thể khẳng định vụ án nổ súng ở thành phố Bạch Sơn cùng với vụ án nổ tung nhà Khang Minh Đức ở thành phố Hồ Châu có khuynh hướng là cùng một người gây án, bây giờ mấu chốt là Cát Hổ biến mất không tăm dạng, Bạch Sơn cùng Hồ Châu rộng lớn như vậy, tìm ra được hắn không phải đơn giản, chớ đừng nói đến việc Cát Hổ có còn trú ngụ tại trong Bạch Sơn hay là Hồ Châu cũng rất khó nói.
-Chẳng lẽ đội cảnh sát hình sự của chị không có nội tuyến sao? Theo em biết trong xã hội đen thì luôn có người của ta cài cắm mà?
-Có… nhưng Cát Hổ không phải là xã hội đen bình thường, hắn là tay chân sát thủ duy nhất cho một chủ, vì thế người ngoài xã hội biết được về hắn rất ít, đã vậy hắn có thể hành động một mình không có liên hệ với ai..
Chu Hồng Kỳ nói .
-Chị nói thì cũng có đạo lý riêng của nó, nhưng em vẫn cảm thấy, áp dụng hành động gây án như vậy nếu chỉ một người chắc chắn sẽ kết thúc không thành, ví dụ ít nhất phải có người cung cấp tin tức về Khang Minh Đức, như là thời gian nào Khang Minh Đức ở nhà, trong nhà có những ai, những chuyện như vậy thì Cát Hổ sẽ không đích thân điều tra, nếu như chính hắn theo dõi điều tra Khang Minh Đức thì phong hiểm rất lớn, hắn sẽ không đời nào làm như vậy.
Đinh Nhị Cẩu phân tích nói .
-Được rồi, chị trở về sẽ trao đổi với bọn họ, xem có thể từ trong nội tuyến đạt được manh mối gì hữu dụng hay không? À… buổi trưa hôm nay có rãnh không?
-Giữa trưa thì có, bộ chị định mời em ăn cơm à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Không phải chị mời em ăn cơm, mà là có người muốn mời em.
-Muốn mời em ăn cơm? Ai vậy ta… mặt mũi lớn như vậy, còn phải nhờ đến chị ra thông báo.
Đinh Nhị Cẩu thấy kỳ quái nên hỏi .
-Hừ…đó là Tiếu Hàn, đừng nói là em không biết nhé, giả vờ cái gì mà giả vờ, chị ấy không phải là do em gọi tới?
Chu Hồng Kỳ biểu thị hoài nghi, nàng chẳng những hoài nghi đến chuyện này, mà còn nghi ngờ Đinh Nhị Cẩu cùng Tiếu Hàn có mối quan hệ gì đó không trong sáng mà nàng chưa có phát hiện ra được, bởi vì không có chứng cứ .
-Trời đất chứng giám a, em lâu nay đâu có liên lạc với chị Tiếu Hàn, hơn từ lần trước xảy ra chuyện nguy hiểm, về phương diện nhờ trợ giúp, em cũng không dám tìm đến chị Tiếu Hàn nữa, vạn nhất nếu xảy ra chuyện, anh của chị tha mạng em sao?
-Hừ, em biết vậy là tốt….Mà này Đinh Nhị Cẩu, ở đây không có người nào khác , hãy nói thật, em và Tiếu Hàn thật không có quan hệ gì mờ ám sao?
Chu Hồng Kỳ cố gắng nói thật nhẹ nhàng, nhưng lời này nói ra, vẫn làm cho Đinh Nhị Cẩu lại càng hoảng sợ.
-Úi trời ơi… Chu phó cục trưởng, chị hỏi chuyện gì đâu không à, nếu không có việc gì thì lo các vụ án đi, từ khi chị tới đây làm chủ quản hình sự thì bản án không ít, nhưng l phá mấy vụ án? Vậy mà còn có thời gian suy nghĩ bậy bạ việc này, em thật sự là phục chị đấy…
-Hừ…. hy vọng là không có gì, nếu để cho chị biết em và Tiếu Hàn có chuyện gì , không cần đến anh của chị, chính chị trước tiên sẽ đem em mang đi thiến.
Chu Hồng Kỳ hung hãn nói .
-Được rồi được rồi .. em không phải là người như vậy đâu. Mà này… chị Tiếu Hàn kết hôn lâu như vậy, cũng chưa có con, có phải là anh của chị có vấn đề gì à?
-Liên quan gì đến em mà hỏi?
Chu Hồng Kỳ đứng lên tức giận nói , hai bầu иɦũ ɦσα vun cao của nàng run run..
-Ha ha, chó cắn Lã Động Tân, em chỉ quan tâm đến vấn đề Chu gia nối dõi tông đường, chị cũng vậy, đã lớn tuổi rồi thì lo lấy chồng đi chứ, em thấy có chút bất hiếu ah . . .
Đinh Nhị Cẩu lời nói vừa xong, thì Chu Hồng Kỳ đã đi xuống dưới lầu rồi.
Sau khi Chu Hồng Kỳ đi rồi, Đinh Nhị Cẩu đóng cửa lại, bấm số điện thoại của Tiếu Hàn.
-Chị Tiếu Hàn.. nghe nói chị tới Hồ Châu rồi hả?
-Có phải là Hồng Kỳ nói cho em biết ?
Tiếu Hàn ở trong điện thoại cười nói, cảm xúc của cô rất là vui vẻ .
-Đúng vậy a, vừa nói cho em biết xong cũng đã đi rồi, sao chị không báo cho em biết trước, để em ra đón…
-Không có việc gì quan trong đâu, chị cũng là theo lời mời của một người bạn mới đến đây, không làm phiền đến em đang đi làm, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé, Hồng Kỳ đã nói với em chưa?”
-Vâng…có nói rồi, giữa trưa em mời các chị..
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói .
Cúp điện thoại, hắn lại nhớ tới mối quan hệ của mình và Tiếu Hàn cùng với Chu Hồng Kỳ, những màn hương diễm đã trãi qua cùng với các nàng, nhưng tất cả đều phải làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra vì nhiều lý do… bây giờ suy nghĩ một chút, thật là nguy hiểm, có lẽ các nàng không phải là phúc địa của mình, nếu thành tựu thì lại không có chuyện gì tốt …
Vương Sâm Lâm cầm điện thoại lên, lưỡng lự suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Hách Giai hay không, ông bây giờ không có chuyện gì trọng yếu nữa , từ khi từ chức phó chủ tịch thường vụ, rồi cùng vợ của mình ly hôn, ông có thể nói là chỉ có một thân một mình không quan tước, không vướng bận gia đình..
Cho nên khi Hách Giai lại tìm tới gặp ông, dù sao hai nguời cũng đã có hơn mấy năm yêu dương, cho nên rất nhanh ăn nhịp với nhau, tình cũ phục nhiên.
Nhưng Vương Sâm Lâm không biết lúc này Hách Giai đang bị Triệu Cương cỡi lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sạch sẽ, ngay trong căn phòng tổng giám đốc rộng lớn, cái ɦσα ɦuyệt đang tiếp nhận Triệu Cương một vòng lại thêm một vòng chà đạp .
Nhìn về phía trêи là một kẻ đang xâm phạm, một người bị bắt buộc bất đắc dĩ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể hiểu được, trêи thực tế Hách Giai đang rất phối hợp, cái ʍôиɠ đít đang cố gắng vễnh lên thật cao, để cho Triệu Cương từ phía sau lưng vững vàng ôm lấy không ngừng để cho ƈôи ȶɦịt đánh thẳng sâu vào thân thể của mình.
-A…… a… ta muốn… mau lên…! A…
Triệu Cương bắt đầu liều mạng rất nhanh động cái ʍôиɠ, hắn ôm thật chặc hai bên eo của cô, sau một trận đâm vào rút ra hết tốc lực, rồi đem toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ chiếu vào trong cơ thể Hách Giai sau đó mệt mỏi ngã xuống tại trêи lưng của cô.
……………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu hôm nay đi làm thì bật ngờ nhận được tin tức Lý Pháp Thụy bị bệnh, và đang ở nhà dưỡng bệnh, cho nên có khả năng mấy ngày sắp tới không đến trong cục công an đi làm .
-Trường Sinh, Lý cục trưởng bị bệnh em có nghe chứ ?
Chu Hồng Kỳ cửa cũng không gõ mà đi thẳng vào phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu .
-Vâng….em vừa mới nghe nói, giả vờ bệnh a.
Đinh Nhị Cẩu khịch mũi coi thường.
-Nhưng còn có một giả thuyết, tất cả mọi người nói Lý cục trưởng sinh bệnh là bị tức bệnh vì em đấy, do em bức …
-Tào lao .. ai thích nói như thế nào thì nói, em cùng ông ta đồng cấp sao? Em làm Lý cục trưởng tức bệnh? Em có năng lực như thế sao?
-Ha ha … bất quá lời đồn cũng đáng sợ đấy, gần đây danh tiếng của em cũng quá sức , coi chừng bị nhìn chằm chằm vào…
-Bị ai nhìn chằm chằm vào ? Đúng rồi, chị có tin tức gỉ về Cát Hổ chưa?
-Chưa có, nhưng có thể khẳng định vụ án nổ súng ở thành phố Bạch Sơn cùng với vụ án nổ tung nhà Khang Minh Đức ở thành phố Hồ Châu có khuynh hướng là cùng một người gây án, bây giờ mấu chốt là Cát Hổ biến mất không tăm dạng, Bạch Sơn cùng Hồ Châu rộng lớn như vậy, tìm ra được hắn không phải đơn giản, chớ đừng nói đến việc Cát Hổ có còn trú ngụ tại trong Bạch Sơn hay là Hồ Châu cũng rất khó nói.
-Chẳng lẽ đội cảnh sát hình sự của chị không có nội tuyến sao? Theo em biết trong xã hội đen thì luôn có người của ta cài cắm mà?
-Có… nhưng Cát Hổ không phải là xã hội đen bình thường, hắn là tay chân sát thủ duy nhất cho một chủ, vì thế người ngoài xã hội biết được về hắn rất ít, đã vậy hắn có thể hành động một mình không có liên hệ với ai..
Chu Hồng Kỳ nói .
-Chị nói thì cũng có đạo lý riêng của nó, nhưng em vẫn cảm thấy, áp dụng hành động gây án như vậy nếu chỉ một người chắc chắn sẽ kết thúc không thành, ví dụ ít nhất phải có người cung cấp tin tức về Khang Minh Đức, như là thời gian nào Khang Minh Đức ở nhà, trong nhà có những ai, những chuyện như vậy thì Cát Hổ sẽ không đích thân điều tra, nếu như chính hắn theo dõi điều tra Khang Minh Đức thì phong hiểm rất lớn, hắn sẽ không đời nào làm như vậy.
Đinh Nhị Cẩu phân tích nói .
-Được rồi, chị trở về sẽ trao đổi với bọn họ, xem có thể từ trong nội tuyến đạt được manh mối gì hữu dụng hay không? À… buổi trưa hôm nay có rãnh không?
-Giữa trưa thì có, bộ chị định mời em ăn cơm à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Không phải chị mời em ăn cơm, mà là có người muốn mời em.
-Muốn mời em ăn cơm? Ai vậy ta… mặt mũi lớn như vậy, còn phải nhờ đến chị ra thông báo.
Đinh Nhị Cẩu thấy kỳ quái nên hỏi .
-Hừ…đó là Tiếu Hàn, đừng nói là em không biết nhé, giả vờ cái gì mà giả vờ, chị ấy không phải là do em gọi tới?
Chu Hồng Kỳ biểu thị hoài nghi, nàng chẳng những hoài nghi đến chuyện này, mà còn nghi ngờ Đinh Nhị Cẩu cùng Tiếu Hàn có mối quan hệ gì đó không trong sáng mà nàng chưa có phát hiện ra được, bởi vì không có chứng cứ .
-Trời đất chứng giám a, em lâu nay đâu có liên lạc với chị Tiếu Hàn, hơn từ lần trước xảy ra chuyện nguy hiểm, về phương diện nhờ trợ giúp, em cũng không dám tìm đến chị Tiếu Hàn nữa, vạn nhất nếu xảy ra chuyện, anh của chị tha mạng em sao?
-Hừ, em biết vậy là tốt….Mà này Đinh Nhị Cẩu, ở đây không có người nào khác , hãy nói thật, em và Tiếu Hàn thật không có quan hệ gì mờ ám sao?
Chu Hồng Kỳ cố gắng nói thật nhẹ nhàng, nhưng lời này nói ra, vẫn làm cho Đinh Nhị Cẩu lại càng hoảng sợ.
-Úi trời ơi… Chu phó cục trưởng, chị hỏi chuyện gì đâu không à, nếu không có việc gì thì lo các vụ án đi, từ khi chị tới đây làm chủ quản hình sự thì bản án không ít, nhưng l phá mấy vụ án? Vậy mà còn có thời gian suy nghĩ bậy bạ việc này, em thật sự là phục chị đấy…
-Hừ…. hy vọng là không có gì, nếu để cho chị biết em và Tiếu Hàn có chuyện gì , không cần đến anh của chị, chính chị trước tiên sẽ đem em mang đi thiến.
Chu Hồng Kỳ hung hãn nói .
-Được rồi được rồi .. em không phải là người như vậy đâu. Mà này… chị Tiếu Hàn kết hôn lâu như vậy, cũng chưa có con, có phải là anh của chị có vấn đề gì à?
-Liên quan gì đến em mà hỏi?
Chu Hồng Kỳ đứng lên tức giận nói , hai bầu иɦũ ɦσα vun cao của nàng run run..
-Ha ha, chó cắn Lã Động Tân, em chỉ quan tâm đến vấn đề Chu gia nối dõi tông đường, chị cũng vậy, đã lớn tuổi rồi thì lo lấy chồng đi chứ, em thấy có chút bất hiếu ah . . .
Đinh Nhị Cẩu lời nói vừa xong, thì Chu Hồng Kỳ đã đi xuống dưới lầu rồi.
Sau khi Chu Hồng Kỳ đi rồi, Đinh Nhị Cẩu đóng cửa lại, bấm số điện thoại của Tiếu Hàn.
-Chị Tiếu Hàn.. nghe nói chị tới Hồ Châu rồi hả?
-Có phải là Hồng Kỳ nói cho em biết ?
Tiếu Hàn ở trong điện thoại cười nói, cảm xúc của cô rất là vui vẻ .
-Đúng vậy a, vừa nói cho em biết xong cũng đã đi rồi, sao chị không báo cho em biết trước, để em ra đón…
-Không có việc gì quan trong đâu, chị cũng là theo lời mời của một người bạn mới đến đây, không làm phiền đến em đang đi làm, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé, Hồng Kỳ đã nói với em chưa?”
-Vâng…có nói rồi, giữa trưa em mời các chị..
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói .
Cúp điện thoại, hắn lại nhớ tới mối quan hệ của mình và Tiếu Hàn cùng với Chu Hồng Kỳ, những màn hương diễm đã trãi qua cùng với các nàng, nhưng tất cả đều phải làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra vì nhiều lý do… bây giờ suy nghĩ một chút, thật là nguy hiểm, có lẽ các nàng không phải là phúc địa của mình, nếu thành tựu thì lại không có chuyện gì tốt …