Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Có thể sẽ bị gài…
Ngày đăng: 22:42 16/02/21
CHƯƠNG 1001 : CÓ THỂ SẼ BỊ GÀI…
-Ý của cháu là muốn tìm cách đem bọn chúng vạch trần ra? Triệu Khánh Hổ nhưng là một lão hồ ly, sào huyệt tại Hồ Châu, còn là đại biểu nhân dân toàn quốc của tỉnh, không phải dễ đùa.
Thạch Ai Quốc cau mày nói , tuy ông cũng rất muốn sớm cải biến hiện trạng Hồ Châu, nhưng Hồ Châu đã trải qua một thời gian dài trì trệ phát triển, không phải một sớm một chiều thì có thể thay đổi được.
-Nhưng đây là một cơ hội, tuy cháu không biết Triệu Khánh Hổ tìm cháu là có ý tứ gì, nhưng cháu có cảm giác phải có quan hệ đến cái chết của Lý Pháp Thụy , giả thiết nếu như Lý Pháp Thụy thật là ô dù lớn nhất của Triệu Khánh Hổ, như vậy thì khi Lý Pháp Thụy chết , bọn chúng bức thiết phải tìm ô dù một mới, không loại trừ mục tiêu của bọn chúng chính là cháu, đương nhiên cháu nghĩ bọn chúng nhìn trúng cháu, không phải vì cháu làm phó cục trưởng công an, mà là do cháu có quan hệ với bí thư ..
Đinh Nhị Cẩu phân tích nói cho Thạch Ai Quốc biết, để cho ông ta tự quyết định .
– Ừ, đúng vậy …cháu nói cũng đúng, đây là một cơ hội, nhưng trong cơ hội này phong hiểm chú thấy quá lớn…
-Phong hiểm nhất định là sẽ có, thậm chí có thể cháu sẽ bị chúng gài, do đó cháu chờ chỉ thị của chú.
Đinh Nhị Cẩu không chút do dự hồi đáp.
-Như vậy đi, cứ đi một bước xem một bước, sau khi gặp hắn rồi trở về nói cho chú biết , xem ý định của hắn thế nào?
Thạch Ai Quốc lúc này thật đúng là chưa có quyết định gì cả. Tuy nhiên ông tin tưởng năng lực làm việc của Đinh Nhị Cẩu cùng với với lòng trung thành của mình, dù sao đây là vấn đề quan hệ đến ích lợi của mình, cho nên phải cẩn thận.
-Vậy thì cháu sẽ đi thăm dò trước, để xem lão muốn làm gì?
Đinh Nhị Cẩu đáp .
-Ừ, cứ vậy đi..
Đinh Nhị Cẩu ra cửa, cẩn thận đóng cửa phòng Thạch Ai Quốc, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trương Hòa Trần, hỏi :
-Tối này chồng chị có ở nhà không ?
-Làm sao chị biết được..
Trương Hòa Trần mắt trắng không còn chút máu nói.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, ủ rủ đi ra ngoài, có loại đàn bà không thể cưỡng cầu, nếu muốn thì phải dùng lửa nhỏ từ từ hầm cách thủy, Trương Hòa Trần chính là loại đàn bà như vậy, Đinh Nhị Cẩu biết rõ, hắn cũng có thể hẹn nàng đi ra ngoài khách sạn nào đó, có thể vì tình trạng Trương Hòa Trần chưa ăn tới tủy trong xương nên chưa biết ɭϊếʍ nó cũng ngon, hắn chờ một lần có cơ hội nữa, nhất định phải đem nàng hoàn toàn chinh phục .
Nhưng vừa ngồi vào trong xe, xe chưa kịp chạy, thì trêи điện thoại di động báo có một tin nhắn, Đinh Nhị Cẩu lấy ra xem, là Trương Hòa Trần gởi tới, nội dung chỉ có mấy chữ: ‘’ Không có ở nhà..’’ .
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, hắn biết lúc này Trương Hòa Trần nhất định đứng ở cửa sổ nhìn mình, vì vậy vươn tay ra ngoài xe vẫy vẫy vài cái, sau đó khởi động xe đi ra khỏi cổng thành ủy .
Trương Hòa Trần biết rất mình làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn không nhịn được khi bên trong cái ɦσα ɦuyệt mình cứ khát khao nhớ đến cây ƈôи ȶɦịt của hắn, thực tế là lần đầu tiên sau khi chấm dứt, nàng thấy mình rất có tội lỗi, thầm xin lỗi chồng của mình, mình đúng là một người đàn bà trắc nết.
Thế nhưng vừa rồi đối mặt với Đinh Nhị Cẩu, khi hắn đùa giỡn duỗi tay vào âʍ ɦộ nàng, dù hắn chưa kịp làm gì thì bên trong ɦσα ɦuyệt đã rỉ nước nhờn ra, do đó nàng không có quyết liệt ngăn cản bàn tay của hắn , cái loại biểu hiện mập mờ như vậy, có khác gì thú nhận là thích hắn rồi…
Mọi thứ đúng là do so sánh, kể từ lần cùng Đinh Nhị Cẩu mơ hồ xảy ra quan hệ xác thịt trong cái đêm hôm đó, về sau nàng không còn cách nào quên lúc hai nguời ôm chặc liều chết triền miên, cái loại này theo từ sâu bên trong thân thể của nàng bộc phát ra giống như là điện giật tê dại toàn thân làm cho mọi vật đều hòa tan, khiến cho nàng có thể vì loại cảm giác này mà buông bỏ toàn bộ tất cả mọi chuyện, lễ nghĩa liêm sỉ, đạo đức luân lý, đều không còn trọng yếu nữa .
Có người nói tôn nghiêm là xây dựng ở dưới cái âʍ ɦộ, đây là một vấn về từ xưa đến nay của nhân loại, có thể làm cho cái ɦσα ɦuyệt thỏa mãn, có thể làm cho cái ɦσα ɦuyệt cực kɧօáϊ, thì mới có thể nói đến những chuyện khác, Trương Hòa Trần hiện tại chính là như vậy .
………………………………………………………………………………………
Vệ Hoàng sơn trang , chỗ này Đinh Nhị Cẩu lần thứ hai đến, lần đầu là lúc con trai Triệu Khánh Hổ kết hôn.
Đinh Nhị Cẩu chạy xe đến cổng, thì đã nhìn thấy Triệu Cương đến đón tiếp rồi.
-Huynh đệ, gọi bao nhiều lần thì từ chối, cũng may là nể mặt mũi của chú tôi nên Đinh phó cục mới đến phải không ?
Triệu Cương cười đùa với Đinh Nhị Cẩu.
-Hì.. ông chủ giàu nhất Hồ Châu triệu kiến làm sao tôi không dám đến?
Đinh Nhị Cẩu cũng cười nói .
Triệu Cương cũng cười ha ha, nhưng trong tiếng cười to này có bao nhiêu phần trăm là thật sự cười, có bao nhiêu phần trăm che dấu, chỉ có trong lòng Triệu Cương mới rõ ràng .
-À,,,ông chủ Triệu tìm tôi có chuyện gì, dường như là có việc gấp vậy ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Tôi cũng không rõ ràng lắm, chuyện của chú tôi rất ít khi hỏi ..
Triệu Cương lập lờ nước đôi nói .
Tiến vào đại sảnh, trong phòng độ ấm nhanh chóng tăng cao, Đinh Nhị Cẩu thoát khỏi cái áo khoác, lập tức có một cô gái người làm liền nhận lấy cất đi..
– Đinh phó cục, anh đến Vệ Hoàng sơn trang chứ đâu phải phó ước Hồng Môn Yến đâu mà mang theo súng trong người vậy.
Triệu Cương chỉ vào bao súng dưới nách Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Đinh Nhị Cẩu bên ngoài mặc một cái áo khoác, bên trong đeo bao súng chuyên dụng của cảnh sát dưới nách nên vừa cỡi áo ra thì liền thấy, không chỉ thế , một khẩu K.59 rất rõ ràng cắm ở trong bao súng .
-Hết cách rồi, lần trước tại thành phố Bạch Sơn suýt chút nữa bị người bắn chết , cho nên từ lúc đó về sau súng bất ly thân, trong khoảng thời gian này Hồ Châu cũng không yên ổn, cục trưởng tài chính cả nhà bị diệt môn, cục trưởng công an tự sát, phó cục trưởng biến mất không tìm ra tông tích, nói không chừng ngày nào đó sẽ đến phiên tôi, cho nên tôi mang theo súng, đến lúc đó nếu Diêm vương gia đến, tôi cũng có thể kéo thêm vài tên theo chịu tội thay.
Đinh Nhị Cẩu tỉnh bơ nói ra .
-Ai dà…nhìn thấy cậu, tôi mới biết mình già thật rồi, người không phong lưu uổng thiếu niên, Đinh cục trưởng ..gặp lại cậu, làm cho tôi nhớ tới lúc còn trẻ, dám đánh nhau dám liều mạng, đó mới thật sự là cuộc sống.
Không biết lúc nào, Triệu Khánh Hổ từ phía sau tấm bình phong phòng khách đi ra nói.
-Ý của cháu là muốn tìm cách đem bọn chúng vạch trần ra? Triệu Khánh Hổ nhưng là một lão hồ ly, sào huyệt tại Hồ Châu, còn là đại biểu nhân dân toàn quốc của tỉnh, không phải dễ đùa.
Thạch Ai Quốc cau mày nói , tuy ông cũng rất muốn sớm cải biến hiện trạng Hồ Châu, nhưng Hồ Châu đã trải qua một thời gian dài trì trệ phát triển, không phải một sớm một chiều thì có thể thay đổi được.
-Nhưng đây là một cơ hội, tuy cháu không biết Triệu Khánh Hổ tìm cháu là có ý tứ gì, nhưng cháu có cảm giác phải có quan hệ đến cái chết của Lý Pháp Thụy , giả thiết nếu như Lý Pháp Thụy thật là ô dù lớn nhất của Triệu Khánh Hổ, như vậy thì khi Lý Pháp Thụy chết , bọn chúng bức thiết phải tìm ô dù một mới, không loại trừ mục tiêu của bọn chúng chính là cháu, đương nhiên cháu nghĩ bọn chúng nhìn trúng cháu, không phải vì cháu làm phó cục trưởng công an, mà là do cháu có quan hệ với bí thư ..
Đinh Nhị Cẩu phân tích nói cho Thạch Ai Quốc biết, để cho ông ta tự quyết định .
– Ừ, đúng vậy …cháu nói cũng đúng, đây là một cơ hội, nhưng trong cơ hội này phong hiểm chú thấy quá lớn…
-Phong hiểm nhất định là sẽ có, thậm chí có thể cháu sẽ bị chúng gài, do đó cháu chờ chỉ thị của chú.
Đinh Nhị Cẩu không chút do dự hồi đáp.
-Như vậy đi, cứ đi một bước xem một bước, sau khi gặp hắn rồi trở về nói cho chú biết , xem ý định của hắn thế nào?
Thạch Ai Quốc lúc này thật đúng là chưa có quyết định gì cả. Tuy nhiên ông tin tưởng năng lực làm việc của Đinh Nhị Cẩu cùng với với lòng trung thành của mình, dù sao đây là vấn đề quan hệ đến ích lợi của mình, cho nên phải cẩn thận.
-Vậy thì cháu sẽ đi thăm dò trước, để xem lão muốn làm gì?
Đinh Nhị Cẩu đáp .
-Ừ, cứ vậy đi..
Đinh Nhị Cẩu ra cửa, cẩn thận đóng cửa phòng Thạch Ai Quốc, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trương Hòa Trần, hỏi :
-Tối này chồng chị có ở nhà không ?
-Làm sao chị biết được..
Trương Hòa Trần mắt trắng không còn chút máu nói.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, ủ rủ đi ra ngoài, có loại đàn bà không thể cưỡng cầu, nếu muốn thì phải dùng lửa nhỏ từ từ hầm cách thủy, Trương Hòa Trần chính là loại đàn bà như vậy, Đinh Nhị Cẩu biết rõ, hắn cũng có thể hẹn nàng đi ra ngoài khách sạn nào đó, có thể vì tình trạng Trương Hòa Trần chưa ăn tới tủy trong xương nên chưa biết ɭϊếʍ nó cũng ngon, hắn chờ một lần có cơ hội nữa, nhất định phải đem nàng hoàn toàn chinh phục .
Nhưng vừa ngồi vào trong xe, xe chưa kịp chạy, thì trêи điện thoại di động báo có một tin nhắn, Đinh Nhị Cẩu lấy ra xem, là Trương Hòa Trần gởi tới, nội dung chỉ có mấy chữ: ‘’ Không có ở nhà..’’ .
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, hắn biết lúc này Trương Hòa Trần nhất định đứng ở cửa sổ nhìn mình, vì vậy vươn tay ra ngoài xe vẫy vẫy vài cái, sau đó khởi động xe đi ra khỏi cổng thành ủy .
Trương Hòa Trần biết rất mình làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn không nhịn được khi bên trong cái ɦσα ɦuyệt mình cứ khát khao nhớ đến cây ƈôи ȶɦịt của hắn, thực tế là lần đầu tiên sau khi chấm dứt, nàng thấy mình rất có tội lỗi, thầm xin lỗi chồng của mình, mình đúng là một người đàn bà trắc nết.
Thế nhưng vừa rồi đối mặt với Đinh Nhị Cẩu, khi hắn đùa giỡn duỗi tay vào âʍ ɦộ nàng, dù hắn chưa kịp làm gì thì bên trong ɦσα ɦuyệt đã rỉ nước nhờn ra, do đó nàng không có quyết liệt ngăn cản bàn tay của hắn , cái loại biểu hiện mập mờ như vậy, có khác gì thú nhận là thích hắn rồi…
Mọi thứ đúng là do so sánh, kể từ lần cùng Đinh Nhị Cẩu mơ hồ xảy ra quan hệ xác thịt trong cái đêm hôm đó, về sau nàng không còn cách nào quên lúc hai nguời ôm chặc liều chết triền miên, cái loại này theo từ sâu bên trong thân thể của nàng bộc phát ra giống như là điện giật tê dại toàn thân làm cho mọi vật đều hòa tan, khiến cho nàng có thể vì loại cảm giác này mà buông bỏ toàn bộ tất cả mọi chuyện, lễ nghĩa liêm sỉ, đạo đức luân lý, đều không còn trọng yếu nữa .
Có người nói tôn nghiêm là xây dựng ở dưới cái âʍ ɦộ, đây là một vấn về từ xưa đến nay của nhân loại, có thể làm cho cái ɦσα ɦuyệt thỏa mãn, có thể làm cho cái ɦσα ɦuyệt cực kɧօáϊ, thì mới có thể nói đến những chuyện khác, Trương Hòa Trần hiện tại chính là như vậy .
………………………………………………………………………………………
Vệ Hoàng sơn trang , chỗ này Đinh Nhị Cẩu lần thứ hai đến, lần đầu là lúc con trai Triệu Khánh Hổ kết hôn.
Đinh Nhị Cẩu chạy xe đến cổng, thì đã nhìn thấy Triệu Cương đến đón tiếp rồi.
-Huynh đệ, gọi bao nhiều lần thì từ chối, cũng may là nể mặt mũi của chú tôi nên Đinh phó cục mới đến phải không ?
Triệu Cương cười đùa với Đinh Nhị Cẩu.
-Hì.. ông chủ giàu nhất Hồ Châu triệu kiến làm sao tôi không dám đến?
Đinh Nhị Cẩu cũng cười nói .
Triệu Cương cũng cười ha ha, nhưng trong tiếng cười to này có bao nhiêu phần trăm là thật sự cười, có bao nhiêu phần trăm che dấu, chỉ có trong lòng Triệu Cương mới rõ ràng .
-À,,,ông chủ Triệu tìm tôi có chuyện gì, dường như là có việc gấp vậy ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Tôi cũng không rõ ràng lắm, chuyện của chú tôi rất ít khi hỏi ..
Triệu Cương lập lờ nước đôi nói .
Tiến vào đại sảnh, trong phòng độ ấm nhanh chóng tăng cao, Đinh Nhị Cẩu thoát khỏi cái áo khoác, lập tức có một cô gái người làm liền nhận lấy cất đi..
– Đinh phó cục, anh đến Vệ Hoàng sơn trang chứ đâu phải phó ước Hồng Môn Yến đâu mà mang theo súng trong người vậy.
Triệu Cương chỉ vào bao súng dưới nách Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Đinh Nhị Cẩu bên ngoài mặc một cái áo khoác, bên trong đeo bao súng chuyên dụng của cảnh sát dưới nách nên vừa cỡi áo ra thì liền thấy, không chỉ thế , một khẩu K.59 rất rõ ràng cắm ở trong bao súng .
-Hết cách rồi, lần trước tại thành phố Bạch Sơn suýt chút nữa bị người bắn chết , cho nên từ lúc đó về sau súng bất ly thân, trong khoảng thời gian này Hồ Châu cũng không yên ổn, cục trưởng tài chính cả nhà bị diệt môn, cục trưởng công an tự sát, phó cục trưởng biến mất không tìm ra tông tích, nói không chừng ngày nào đó sẽ đến phiên tôi, cho nên tôi mang theo súng, đến lúc đó nếu Diêm vương gia đến, tôi cũng có thể kéo thêm vài tên theo chịu tội thay.
Đinh Nhị Cẩu tỉnh bơ nói ra .
-Ai dà…nhìn thấy cậu, tôi mới biết mình già thật rồi, người không phong lưu uổng thiếu niên, Đinh cục trưởng ..gặp lại cậu, làm cho tôi nhớ tới lúc còn trẻ, dám đánh nhau dám liều mạng, đó mới thật sự là cuộc sống.
Không biết lúc nào, Triệu Khánh Hổ từ phía sau tấm bình phong phòng khách đi ra nói.