Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Chuẩn bị trước rồi
Ngày đăng: 22:42 16/02/21
CHƯƠNG 1014: CHUẨN BỊ TRƯỚC RỒI.
Lý Pháp Thụy chết đi, làm cho rất nhiều người bất ngờ , nhưng cũng khiến cho rất nhiều người tìm thấy được cơ hội của mình, Ngụy Đại Bình là một trong số đó , lão nhìn thấy gần đây nhân sự biến hóa, mặc dù lão chỉ là một chi đội trưởng giám sát cảnh sát, nhưng thấy lúc này cái chức chi đội trưởng chính thức đang phát huy tác dụng ..
Hơn nữa Ngụy Đại Bình có tầm nhìn rất lọc lõi, lúc Lý Pháp Thụy chưa chết, tuy lão theo sát lấy Đinh Nhị Cẩu, nhưng đa số tình huống chỉ là làm cho xong việc, nhưng sau khi Lý Pháp Thụy vừa chết, lão liền phát huy sự năng động của mình.
Cho nên, lúc Đinh Nhị Cẩu tiến cục công an thành phố, lão lập tức đến phòng làm việc của của Đinh Nhị Cẩu.
-Đinh phó cục, cậu có rãnh không, tôi có chút chuyện muốn báo cáo.
Ngụy Đại Bình lấy ra một điếu thuốc đưa cho Đinh Nhị Cẩu nói
-Chú Ngụy đừng có khách sáo, chúng ta là đồng sự, là anh em, có gì thì cứ nói.
– Ừ, là thế này, trong khoảng thời gian này tôi thấy trong đội ngũ của chúng ta tồn tại không ít vấn đề, làm biếng, vô kỷ luật cũng chưa có được trừ tận gốc, bởi vì tình hình hiện nay trong cục việc lớn việc nhỏ không ngừng ập đến, cho nên đội ngũ công an của chúng ta đang tồn tại một loại tâm tính ngồi trông chờ tình hình như thế nào, tôi thấy đây không phải là chuyện tốt, phải áp dụng biện pháp thích hợp để thay đổi cục diện này.
Đừng nhìn Ngụy Đại Bình là một lão già mập lúc nào cũng cười cười, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc sau này, Đinh Nhị Cẩu thấy được lão này xử sự với mọi người rất có nghề, bề ngoài lão miệng nam mô, nhưng trong bụng là một bồ dao găm, bất thình lình sẽ tung một chiêu, sẽ làm cho ngươi đỡ không được, với lại nghiệp vụ thao tác rất cực kỳ chính xác.
-Vậy chú Ngụy có đề nghị gì đây?
Đinh Nhị Cẩu tự mình đứng dậy rót cho Ngụy Đại Bình chén nước trà , Ngụy Đại Bình vội vàng đứng lên nhận lấy.
-Tôi thấy việc này không thể chờ đợi nữa, phải rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp tình hình còn nóng hổi, chúng ta lại tiến hành một vòng chỉnh đốn, lần chỉnh đốn này sẽ phát động học tập chính trị làm chủ, còn biện pháp chỉnh đốn con người chỉ là phụ kéo dài tiếp tục đến năm sau, bây giờ là sắp tết âm lịch, vừa vặn mượn cơ hội này đại luyện binh, đây chính là đề nghị của tôi/
-Học tập làm chủ, chỉnh đốn làm phụ, đề nghị này rất tố , nhưng nếu phát động học tập thì cũng phải có cái mục tiêu để học tập, tôi thấy như thế này, hiệu triệu công an cảnh sát toàn thành phố hướng về phân đội cảnh sát khu Tân Hồ học tập, tôi thấy lực lượng tuần cảnh tại khu Tân Hồ công tác đang tốt dần lên, như vậy thì phải tiếp tục đem bọn họ nhấc cao lên.
Đinh Nhị Cẩu âm hiểm nói ra .
-À… Đinh phó cục, một chiêu này khá cao, tôi đồng ý.
-Vậy thì tốt, chuyện này chú cứ phụ trách khởi thảo văn bản tài liệu cụ thể, tôi sẽ trao đổi bên phân cục công an khu Tân Hồ.
– Nhưng tôi thấy nên tìm một vài cá nhân tiêu biểu đưa lên để phát động phong trào cụ thể hơn.
-Nhưng nhớ tìm người cẩn thận đấy, tốt nhất là tìm người cảnh sát không quyền, không chức, không có bối cảnh, có cấp bậc thấp đấy, đừng có sai lầm, chứ sau này nhỡ phát hiện ra cá nhân tiêu biểu chúng ta đưa lên phát động lại là tham quan, thì việc chúng ta làm thành công cốc đấy.
-Tôi hiểu được , Đinh phó cục tôi đi trước đây.
-Rồi.. có chuyện gì chúng ta sẽ trao đổi thêm.
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy tiễn đưa Ngụy Đại Bình ra tới cửa, vừa mới tới cửa, thì đã nhìn thấy chủ nhiệm phòng làm việc đứng ở bên ngoài chờ .
-Anh Hà , có việc à?
Đinh Nhị Cẩu chào hỏi .
-Ừ, có việc xin chỉ thị của Đinh phó cục.
Hà Minh Huy gật đầu chào Ngụy Đại Bình rồi đi theo Đinh Nhị Cẩu tiến vào văn phòng .
-Anh Hà, rãnh thì liên lạc với Hà chủ nhiệm nói giùm một chút, tôi rất cảm tạ cô ấy, khi nào thích hợp, muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm, tôi đại diện cục công an thành phố rất cám ơn Hà chủ nhiệm đã ủng hộ mạnh mẽ.
– Được, Đinh phó cục, lời này tôi sẽ chuyển.
-Nói đi , chuyện gì?”
Đinh Nhị Cẩu chỉ cái ghế trước mặt ra hiệu Hà Minh Huy ngồi xuống.
– Đinh phó cục, sắp sang năm mới rồi, nhưng tiền lương trong trong cục cảnh sát chúng ta mới phát đến tháng mười, cậu xem có nên hồi báo lên trêи tạm ứng một tháng tiền lương để giải quyết vấn đề trước mắt.
Hà Minh Huy hạ quyết tâm lắm mới nói như vậy .
-Cái gì? Tiền lương mới phát đến tháng mười, vậy là thiếu ba tháng tiền lương ấy ư, sắp tết nguyên đán rồi, sao không báo sớm?
-Cũng là vì gần đây chuyện trong cục cảnh sát phát sinh tương đối nhiều, đâu có ai lo đến chuyện nà , cho nên mới chậm trễ, nhân viên cảnh sát đến phản ánh tại văn phòng, tôi cũng chẳng còn cách nào khá , cho nên mới tìm Đinh phó cục..
-Chính ủy có biết việc này không?
-Chính ủy nói không quản được chuyện này, nên bảo tôi đi tìm cậu đấy.
Hà Minh Huy bất đắc dĩ cười khổ nói .
-Tìm tôi…tôi cũng không phải là cái máy in ấn tiền. Aí chà.. nếu không có được tiền lương thì làm sao sống, việc này anh nói quá muộn, lẽ ra nên sớm báo cáo, chậm trễ ba tháng, cục tài chính vì sao lại chậm trễ với chúng ta như vậy?
– Cụ thể thì tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng tôi biết là toàn thành phố cơ quan nào cũng bị cục tài chính nợ đấy, chỉ là nợ nhiều hay ít mà thôi, giáo viên thì không có lương nên bãi công cũng nhiều lần rồi, thật sự hết cách, tài chính cũng không còn tiền, năm nay thành phố chúng ta lại bị lũ dìm nước, nhưng công an cũng là người, cũng cần phải ăn cơm chứ..
-Um… cậu nói tài vụ tính toán , tổng cộng cục tài chính thiếu nợ lương chúng ta bao nhiêu?
-Đinh phó cục , tổng cộng là hai trăm bảy mươi vạn nguyên tiền.
Hà Minh Huy tiện tay lấy từ túi quần đưa ra một tờ giấy cho Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu nhìn Hà Minh Huy nói:
-Thì ra là anh chuẩn bị trước rồi à?
Lý Pháp Thụy chết đi, làm cho rất nhiều người bất ngờ , nhưng cũng khiến cho rất nhiều người tìm thấy được cơ hội của mình, Ngụy Đại Bình là một trong số đó , lão nhìn thấy gần đây nhân sự biến hóa, mặc dù lão chỉ là một chi đội trưởng giám sát cảnh sát, nhưng thấy lúc này cái chức chi đội trưởng chính thức đang phát huy tác dụng ..
Hơn nữa Ngụy Đại Bình có tầm nhìn rất lọc lõi, lúc Lý Pháp Thụy chưa chết, tuy lão theo sát lấy Đinh Nhị Cẩu, nhưng đa số tình huống chỉ là làm cho xong việc, nhưng sau khi Lý Pháp Thụy vừa chết, lão liền phát huy sự năng động của mình.
Cho nên, lúc Đinh Nhị Cẩu tiến cục công an thành phố, lão lập tức đến phòng làm việc của của Đinh Nhị Cẩu.
-Đinh phó cục, cậu có rãnh không, tôi có chút chuyện muốn báo cáo.
Ngụy Đại Bình lấy ra một điếu thuốc đưa cho Đinh Nhị Cẩu nói
-Chú Ngụy đừng có khách sáo, chúng ta là đồng sự, là anh em, có gì thì cứ nói.
– Ừ, là thế này, trong khoảng thời gian này tôi thấy trong đội ngũ của chúng ta tồn tại không ít vấn đề, làm biếng, vô kỷ luật cũng chưa có được trừ tận gốc, bởi vì tình hình hiện nay trong cục việc lớn việc nhỏ không ngừng ập đến, cho nên đội ngũ công an của chúng ta đang tồn tại một loại tâm tính ngồi trông chờ tình hình như thế nào, tôi thấy đây không phải là chuyện tốt, phải áp dụng biện pháp thích hợp để thay đổi cục diện này.
Đừng nhìn Ngụy Đại Bình là một lão già mập lúc nào cũng cười cười, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc sau này, Đinh Nhị Cẩu thấy được lão này xử sự với mọi người rất có nghề, bề ngoài lão miệng nam mô, nhưng trong bụng là một bồ dao găm, bất thình lình sẽ tung một chiêu, sẽ làm cho ngươi đỡ không được, với lại nghiệp vụ thao tác rất cực kỳ chính xác.
-Vậy chú Ngụy có đề nghị gì đây?
Đinh Nhị Cẩu tự mình đứng dậy rót cho Ngụy Đại Bình chén nước trà , Ngụy Đại Bình vội vàng đứng lên nhận lấy.
-Tôi thấy việc này không thể chờ đợi nữa, phải rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp tình hình còn nóng hổi, chúng ta lại tiến hành một vòng chỉnh đốn, lần chỉnh đốn này sẽ phát động học tập chính trị làm chủ, còn biện pháp chỉnh đốn con người chỉ là phụ kéo dài tiếp tục đến năm sau, bây giờ là sắp tết âm lịch, vừa vặn mượn cơ hội này đại luyện binh, đây chính là đề nghị của tôi/
-Học tập làm chủ, chỉnh đốn làm phụ, đề nghị này rất tố , nhưng nếu phát động học tập thì cũng phải có cái mục tiêu để học tập, tôi thấy như thế này, hiệu triệu công an cảnh sát toàn thành phố hướng về phân đội cảnh sát khu Tân Hồ học tập, tôi thấy lực lượng tuần cảnh tại khu Tân Hồ công tác đang tốt dần lên, như vậy thì phải tiếp tục đem bọn họ nhấc cao lên.
Đinh Nhị Cẩu âm hiểm nói ra .
-À… Đinh phó cục, một chiêu này khá cao, tôi đồng ý.
-Vậy thì tốt, chuyện này chú cứ phụ trách khởi thảo văn bản tài liệu cụ thể, tôi sẽ trao đổi bên phân cục công an khu Tân Hồ.
– Nhưng tôi thấy nên tìm một vài cá nhân tiêu biểu đưa lên để phát động phong trào cụ thể hơn.
-Nhưng nhớ tìm người cẩn thận đấy, tốt nhất là tìm người cảnh sát không quyền, không chức, không có bối cảnh, có cấp bậc thấp đấy, đừng có sai lầm, chứ sau này nhỡ phát hiện ra cá nhân tiêu biểu chúng ta đưa lên phát động lại là tham quan, thì việc chúng ta làm thành công cốc đấy.
-Tôi hiểu được , Đinh phó cục tôi đi trước đây.
-Rồi.. có chuyện gì chúng ta sẽ trao đổi thêm.
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy tiễn đưa Ngụy Đại Bình ra tới cửa, vừa mới tới cửa, thì đã nhìn thấy chủ nhiệm phòng làm việc đứng ở bên ngoài chờ .
-Anh Hà , có việc à?
Đinh Nhị Cẩu chào hỏi .
-Ừ, có việc xin chỉ thị của Đinh phó cục.
Hà Minh Huy gật đầu chào Ngụy Đại Bình rồi đi theo Đinh Nhị Cẩu tiến vào văn phòng .
-Anh Hà, rãnh thì liên lạc với Hà chủ nhiệm nói giùm một chút, tôi rất cảm tạ cô ấy, khi nào thích hợp, muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm, tôi đại diện cục công an thành phố rất cám ơn Hà chủ nhiệm đã ủng hộ mạnh mẽ.
– Được, Đinh phó cục, lời này tôi sẽ chuyển.
-Nói đi , chuyện gì?”
Đinh Nhị Cẩu chỉ cái ghế trước mặt ra hiệu Hà Minh Huy ngồi xuống.
– Đinh phó cục, sắp sang năm mới rồi, nhưng tiền lương trong trong cục cảnh sát chúng ta mới phát đến tháng mười, cậu xem có nên hồi báo lên trêи tạm ứng một tháng tiền lương để giải quyết vấn đề trước mắt.
Hà Minh Huy hạ quyết tâm lắm mới nói như vậy .
-Cái gì? Tiền lương mới phát đến tháng mười, vậy là thiếu ba tháng tiền lương ấy ư, sắp tết nguyên đán rồi, sao không báo sớm?
-Cũng là vì gần đây chuyện trong cục cảnh sát phát sinh tương đối nhiều, đâu có ai lo đến chuyện nà , cho nên mới chậm trễ, nhân viên cảnh sát đến phản ánh tại văn phòng, tôi cũng chẳng còn cách nào khá , cho nên mới tìm Đinh phó cục..
-Chính ủy có biết việc này không?
-Chính ủy nói không quản được chuyện này, nên bảo tôi đi tìm cậu đấy.
Hà Minh Huy bất đắc dĩ cười khổ nói .
-Tìm tôi…tôi cũng không phải là cái máy in ấn tiền. Aí chà.. nếu không có được tiền lương thì làm sao sống, việc này anh nói quá muộn, lẽ ra nên sớm báo cáo, chậm trễ ba tháng, cục tài chính vì sao lại chậm trễ với chúng ta như vậy?
– Cụ thể thì tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng tôi biết là toàn thành phố cơ quan nào cũng bị cục tài chính nợ đấy, chỉ là nợ nhiều hay ít mà thôi, giáo viên thì không có lương nên bãi công cũng nhiều lần rồi, thật sự hết cách, tài chính cũng không còn tiền, năm nay thành phố chúng ta lại bị lũ dìm nước, nhưng công an cũng là người, cũng cần phải ăn cơm chứ..
-Um… cậu nói tài vụ tính toán , tổng cộng cục tài chính thiếu nợ lương chúng ta bao nhiêu?
-Đinh phó cục , tổng cộng là hai trăm bảy mươi vạn nguyên tiền.
Hà Minh Huy tiện tay lấy từ túi quần đưa ra một tờ giấy cho Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu nhìn Hà Minh Huy nói:
-Thì ra là anh chuẩn bị trước rồi à?