Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Giám đốc khách sạn hồ châu
Ngày đăng: 22:43 16/02/21
CHƯƠNG 1039 : GIÁM ĐỐC KHÁCH SẠN HỒ CHÂU.
Lúc này cuối năm nên khách sạn Hồ Châu không có nhiều khách, lãnh đạo các cơ quan của Hồ Châu cũng không có đến, cho nên dễ dàng Đinh Nhị Cẩu có được gian phòng.
-Đinh phó cục trưởng, gian phòng này có hài lòng không?
Nhân viên lễ tân hỏi.
-Há, rất tốt , cám ơn cô.
-Vậy, anh có muốn ăn cơm ở đây không?
– Ừ, mà đêm nay khách sao cũng còn phục vụ cho khác à?
Đinh Nhị Cẩu lúc tiến vào, không nhìn thấy trong đại sảnh có người khách nhân nào.
-Không có …hôm nay là giao thừa, cho nên tất cả nhân viên đều nghỉ, bất quá bếp trưởng thì có ở đây, lúc nào cũng có thể nổi lửa nấu cơm.
-Thôi…vậy Không cần làm phiền, gần đây có tiệm cơm nào không, tôi đi ra ngoài ăn chút là được.
-Vâng có… đi ra ngoài quẹo trái là đường dành riêng cho người đi bộ, bên trong có rất nhiều tiệm cơm, cũng có nhiều món ăn vặt của Bắc Kinh.
-Vậy được rồi , cám ơn.
-Vâng.. nếu như có cần gì, anh có thể gọi điện thoại.
Nhân viên lễ tân nói xong liền đi ra ngoài .
Lúc Đinh Nhị Cẩu tắm rửa xong, muốn đi ra ngoài, thì truyền đến tiếng gỏ cửa, mở ra là một người đàn ông hơn 40 tuổi.
-Anh tìm ai?
Đinh Nhị Cẩu hỏi
-Chào Đinh phó cục trưởng, tôi là chủ nhiệm nhà khách La Hậu Văn, vừa rồi nghe tiếp tân bảo cậu ngủ lại đây, nên tối tới xem thử cậu có còn cần gì không?
La Hậu Văn thân hình không mập không ốm, nhìn rất khỏe mạnh, đôi mắt của người này ở bên trong để lộ ra rất lanh lẹ.
Có thể làm được chủ nhiệm nhà khách, cũng không phải là nhân vật đơn giản, Đinh Nhị Cẩu còn nhớ rõ lúc trước, chủ nhiệm nhà khác huyện Hải Dương là Lương Hà Tiên chính là một nhân vật vô cùng khéo léo, thậm chí còn có khả năng giúp đỡ những lãnh đạo trong huyện xử lý về việc con cái lên Bắc Kinh học đại học có hộ khẩu, tóm lại là ai làm chủ nhiệm nhà khách đa số đều có mánh khoé thông thiên.
– Chủ nhiệm nhà khách thành phố Hồ Châu?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Vâng… Đinh phó cục trưởng, trước kia gọi là chủ nhiệm, bây giờ nơi đây đổi thành khách sạn Hồ Châu nên mang danh giám đốc, tôi nghe nói Đinh phó cục trưởng chưa ăn cơm, hay là để gọi cho dưới bếp ăn làm chút.
La Hậu Văn thử dò xét nói .
– Cũng không cần, mọi người bận rộn cả một năm rồi, đêm giao thừa cũng muốn nghỉ ngơi một chút, coi như rồi, tôi chuẩn bị đi ra ngoài ăn đây.
-Đinh phó cục, đêm hôm khuya khoắt, một mình cậu đi ra ngoài sao?
– Ừ, một người, tôi là đàn ông mà sợ cái gì, cám ơn chủ nhiệm quan tâm.
– Hiện giờ cũng không có khách, bằng không tôi mời Đinh phó cục ra khu phụ cận ăn bữa cơm, cũng xem như là cơm tất niên của chúng tai, như thế nào đây?
La Hậu Văn tiếp tục thử dò xét nói .
Tuy La Hậu Văn là chủ nhiệm nhà khách Hồ Châu, đối với tình huống thành phố Hồ Châu ông cũng rõ ràng là gì, đương nhiên cũng không biết đến Đinh phó cục trưởng là nhân vật dạng gì, thuộc loại làm quan ở xa Hoàng đế, từ khi cục diện thành phố chính trị biến hóa đến nay, rõ ràng không có ảnh hưởng đến cái nhà khách Hồ Châu này, điều này làm cho La Hậu Văn vừa thấy mình may mắn lại vừa lo lắng.
Nửa năm trôi qua, nhà khách Hồ Châu này dường như là bị quên lãng vậy, bí thư thành ủy và chủ tịch UB một lần đều không ghé qua, thời điểm trước kia lãnh đạo thành phố hết đợt này đến đợt khác ghé qua, nhưng cho tới bây giờ, rõ ràng đem cái chỗ này đem quên đi.
Tuy chủ nhiệm nhà khách là thuộc về bên UBND thành phố quản, nhưng La Hậu Văn là do có quan hệ với Tưởng Văn Sơn đi lên, cho nên khi Tưởng Văn Sơn rớt đài , người lo lắng nhất chính là ông, tuy những năm qua trêи vị trí chủ nhiệm nhà khách làm việc tốt lắm, trêи cơ bản chuyện bên ngoài ông đều có thể hoàn thành, có quan hệ hiệp trợ lãnh đạo không ít việc, nhưng ông cũng minh bạch, một đời vua một đời thần, bất định ngày nào đó cái chức chủ nhiệm nhà khách này có thể bị thì chấm dứt .
Cho nên khi nghe tiếp tân báo cáo nói từ thành phố Hồ Châu có đến một phó cục trưởng cục công an họ Đinh, sự cẩn thận của ông thoáng cái liền xâu chuỗi lại, ông nhớ rõ, bằng hữu của mình là Giang Bình Qúy lúc có nói sơ qua tình hình cục diện chính trị trong thành phố, cố ý nhắc tới cóm một người tên gọi Đinh Trường Sinh, nếu như ngày nào đó có gặp, tốt nhất là thành tâm thành ý giao hảo với người này, tương lai tất hữu dụng.
-Như vậy cũng tốt, cám ơn chủ nhiệm, mà người thân của chủ nhiệm có ở đây không ? Đừng vì theo giúp tôi mà giao thừa để bọn họ ở đây thì không tốt đâu.
-Đinh phó cục, bọn họ không có ai tới, cha tôi thân thể không được khỏe, cho nên vợ con tôi đều ở Hồ Châu ăn tết rồi, tôi cũng muốn trở về, nhưng lại nghĩ đến năm mới sẽ có lãnh đạo đến Bắc Kinh có việc, cho nên mới định qua rằm tháng giêng mới quay trở về nhà.
-Há, vậy thì đi thôi, anh quen thuộc ở đây thì cũng tiện.
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng nói .
– Ừ, rất gần , ngay ở bên cạnh con đường này.
La Hậu Văn vui mừng, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu một mình tới, cũng không biết có thể là là sẽ có vị lãnh đạo nào tới, biết đâu là bí thư thành ủy thì sao?
Trong lòng mặc dù nghi vấn, nhưng La Hậu Văn tuân thủ nghiêm ngặt tách nhiệm của mình, không hỏi câu nào không nên hỏi, hai nguời trò chuyện một ít chuyện lý thú của Bắc Kinh, mãi cho đến khi tới trước một nhà hàng có tên là Phù Dung, nhìn vào bên trong khí thế ngất trời, rất là náo nhiệt.
Đợi hơn 10 phút sau, khó khăn lắm kiếm được hai chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, một phục vụ viên xinh đẹp liền đi tới, tay cầm menu, mặc đồng phục váy áo nhà hàng Phù Dung, dáng người thanh mảnh, Đinh Nhị Cẩu lúc mới bắt đầu cũng không có chú ý, nhưng khi nữ phục vụ viên nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, rõ ràng đứng như ngây dại .
-Mang lên cho chúng tối món này, món này… . . .
La Hậu Văn vừa nhìn thực đơn vừa nói .
Nhưng lại không nghe tiếng phục vụ viên đáp lời, ngẩng đầu nhìn lên, thì trông thấy nữ phục viên này một tay che kín miệng của mình, thật giống như là muốn khóc vậy..
Nhưng Đinh Trường Sinh không có nhìn lên, mà là đang nhìn me nu thức ăn.
La Hậu Văn vừa nhìn nữ phục vụ, vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhỏ giọng nói:
-Đinh phó cục … xem kia…
Lúc này cuối năm nên khách sạn Hồ Châu không có nhiều khách, lãnh đạo các cơ quan của Hồ Châu cũng không có đến, cho nên dễ dàng Đinh Nhị Cẩu có được gian phòng.
-Đinh phó cục trưởng, gian phòng này có hài lòng không?
Nhân viên lễ tân hỏi.
-Há, rất tốt , cám ơn cô.
-Vậy, anh có muốn ăn cơm ở đây không?
– Ừ, mà đêm nay khách sao cũng còn phục vụ cho khác à?
Đinh Nhị Cẩu lúc tiến vào, không nhìn thấy trong đại sảnh có người khách nhân nào.
-Không có …hôm nay là giao thừa, cho nên tất cả nhân viên đều nghỉ, bất quá bếp trưởng thì có ở đây, lúc nào cũng có thể nổi lửa nấu cơm.
-Thôi…vậy Không cần làm phiền, gần đây có tiệm cơm nào không, tôi đi ra ngoài ăn chút là được.
-Vâng có… đi ra ngoài quẹo trái là đường dành riêng cho người đi bộ, bên trong có rất nhiều tiệm cơm, cũng có nhiều món ăn vặt của Bắc Kinh.
-Vậy được rồi , cám ơn.
-Vâng.. nếu như có cần gì, anh có thể gọi điện thoại.
Nhân viên lễ tân nói xong liền đi ra ngoài .
Lúc Đinh Nhị Cẩu tắm rửa xong, muốn đi ra ngoài, thì truyền đến tiếng gỏ cửa, mở ra là một người đàn ông hơn 40 tuổi.
-Anh tìm ai?
Đinh Nhị Cẩu hỏi
-Chào Đinh phó cục trưởng, tôi là chủ nhiệm nhà khách La Hậu Văn, vừa rồi nghe tiếp tân bảo cậu ngủ lại đây, nên tối tới xem thử cậu có còn cần gì không?
La Hậu Văn thân hình không mập không ốm, nhìn rất khỏe mạnh, đôi mắt của người này ở bên trong để lộ ra rất lanh lẹ.
Có thể làm được chủ nhiệm nhà khách, cũng không phải là nhân vật đơn giản, Đinh Nhị Cẩu còn nhớ rõ lúc trước, chủ nhiệm nhà khác huyện Hải Dương là Lương Hà Tiên chính là một nhân vật vô cùng khéo léo, thậm chí còn có khả năng giúp đỡ những lãnh đạo trong huyện xử lý về việc con cái lên Bắc Kinh học đại học có hộ khẩu, tóm lại là ai làm chủ nhiệm nhà khách đa số đều có mánh khoé thông thiên.
– Chủ nhiệm nhà khách thành phố Hồ Châu?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Vâng… Đinh phó cục trưởng, trước kia gọi là chủ nhiệm, bây giờ nơi đây đổi thành khách sạn Hồ Châu nên mang danh giám đốc, tôi nghe nói Đinh phó cục trưởng chưa ăn cơm, hay là để gọi cho dưới bếp ăn làm chút.
La Hậu Văn thử dò xét nói .
– Cũng không cần, mọi người bận rộn cả một năm rồi, đêm giao thừa cũng muốn nghỉ ngơi một chút, coi như rồi, tôi chuẩn bị đi ra ngoài ăn đây.
-Đinh phó cục, đêm hôm khuya khoắt, một mình cậu đi ra ngoài sao?
– Ừ, một người, tôi là đàn ông mà sợ cái gì, cám ơn chủ nhiệm quan tâm.
– Hiện giờ cũng không có khách, bằng không tôi mời Đinh phó cục ra khu phụ cận ăn bữa cơm, cũng xem như là cơm tất niên của chúng tai, như thế nào đây?
La Hậu Văn tiếp tục thử dò xét nói .
Tuy La Hậu Văn là chủ nhiệm nhà khách Hồ Châu, đối với tình huống thành phố Hồ Châu ông cũng rõ ràng là gì, đương nhiên cũng không biết đến Đinh phó cục trưởng là nhân vật dạng gì, thuộc loại làm quan ở xa Hoàng đế, từ khi cục diện thành phố chính trị biến hóa đến nay, rõ ràng không có ảnh hưởng đến cái nhà khách Hồ Châu này, điều này làm cho La Hậu Văn vừa thấy mình may mắn lại vừa lo lắng.
Nửa năm trôi qua, nhà khách Hồ Châu này dường như là bị quên lãng vậy, bí thư thành ủy và chủ tịch UB một lần đều không ghé qua, thời điểm trước kia lãnh đạo thành phố hết đợt này đến đợt khác ghé qua, nhưng cho tới bây giờ, rõ ràng đem cái chỗ này đem quên đi.
Tuy chủ nhiệm nhà khách là thuộc về bên UBND thành phố quản, nhưng La Hậu Văn là do có quan hệ với Tưởng Văn Sơn đi lên, cho nên khi Tưởng Văn Sơn rớt đài , người lo lắng nhất chính là ông, tuy những năm qua trêи vị trí chủ nhiệm nhà khách làm việc tốt lắm, trêи cơ bản chuyện bên ngoài ông đều có thể hoàn thành, có quan hệ hiệp trợ lãnh đạo không ít việc, nhưng ông cũng minh bạch, một đời vua một đời thần, bất định ngày nào đó cái chức chủ nhiệm nhà khách này có thể bị thì chấm dứt .
Cho nên khi nghe tiếp tân báo cáo nói từ thành phố Hồ Châu có đến một phó cục trưởng cục công an họ Đinh, sự cẩn thận của ông thoáng cái liền xâu chuỗi lại, ông nhớ rõ, bằng hữu của mình là Giang Bình Qúy lúc có nói sơ qua tình hình cục diện chính trị trong thành phố, cố ý nhắc tới cóm một người tên gọi Đinh Trường Sinh, nếu như ngày nào đó có gặp, tốt nhất là thành tâm thành ý giao hảo với người này, tương lai tất hữu dụng.
-Như vậy cũng tốt, cám ơn chủ nhiệm, mà người thân của chủ nhiệm có ở đây không ? Đừng vì theo giúp tôi mà giao thừa để bọn họ ở đây thì không tốt đâu.
-Đinh phó cục, bọn họ không có ai tới, cha tôi thân thể không được khỏe, cho nên vợ con tôi đều ở Hồ Châu ăn tết rồi, tôi cũng muốn trở về, nhưng lại nghĩ đến năm mới sẽ có lãnh đạo đến Bắc Kinh có việc, cho nên mới định qua rằm tháng giêng mới quay trở về nhà.
-Há, vậy thì đi thôi, anh quen thuộc ở đây thì cũng tiện.
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng nói .
– Ừ, rất gần , ngay ở bên cạnh con đường này.
La Hậu Văn vui mừng, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu một mình tới, cũng không biết có thể là là sẽ có vị lãnh đạo nào tới, biết đâu là bí thư thành ủy thì sao?
Trong lòng mặc dù nghi vấn, nhưng La Hậu Văn tuân thủ nghiêm ngặt tách nhiệm của mình, không hỏi câu nào không nên hỏi, hai nguời trò chuyện một ít chuyện lý thú của Bắc Kinh, mãi cho đến khi tới trước một nhà hàng có tên là Phù Dung, nhìn vào bên trong khí thế ngất trời, rất là náo nhiệt.
Đợi hơn 10 phút sau, khó khăn lắm kiếm được hai chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, một phục vụ viên xinh đẹp liền đi tới, tay cầm menu, mặc đồng phục váy áo nhà hàng Phù Dung, dáng người thanh mảnh, Đinh Nhị Cẩu lúc mới bắt đầu cũng không có chú ý, nhưng khi nữ phục vụ viên nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, rõ ràng đứng như ngây dại .
-Mang lên cho chúng tối món này, món này… . . .
La Hậu Văn vừa nhìn thực đơn vừa nói .
Nhưng lại không nghe tiếng phục vụ viên đáp lời, ngẩng đầu nhìn lên, thì trông thấy nữ phục viên này một tay che kín miệng của mình, thật giống như là muốn khóc vậy..
Nhưng Đinh Trường Sinh không có nhìn lên, mà là đang nhìn me nu thức ăn.
La Hậu Văn vừa nhìn nữ phục vụ, vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhỏ giọng nói:
-Đinh phó cục … xem kia…