Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 114 : Bắt đầu nhập vai
Ngày đăng: 02:13 27/06/20
Cuối cùng, không biết Hướng Cương với Lưu Hương Lê nói chuyện như thế nào, chỉ thấy Hướng Cương xanh mặt tức giận lên xe không nói câu nào liền rời đi, còn sắc mặt của Lưu Hương Lê cũng không khá hơn gì, vì thế vô tình Đinh Nhị Cẩu lúng túng bị kẹp ở chính giữa, về phía bên nào cũng hời hợt với hắn!
– Này..này chủ nhiệm Lưu, tôi buổi tối nghỉ ngơi ở đâu đây?
Nơi này cách trấn Lâm Sơn phải tầm ít nhất là bảy tám chục dặm, dưới tình huống trước mắt, bây giờ hắn không thể nào trở về được nữa.
– Á quên.. Lưu Tam, lại đây, sắp xếp chỗ cho người này, cậu họ tên là gì?
Lưu Hương Lê thản nhiên đã quên tên họ vị này mới nhậm chức chủ nhiệm.
– Tôi họ Đinh, là Đinh Trường Sinh!
– Chủ nhiệm, cô kêu tôi à?
– Ừ đây là người mới tới chủ nhiệm Đinh, thu xếp an bài một căn phòng trong dãy nhà tập thể, chủ nhiệm Đinh ở lại nhé, tôi còn có chút việc, đi trước!
Lưu Hương Lê nói xong cũng sẽ không màng Đinh Nhị Cẩu trả lời, mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, cô rời khỏi ngay khu vực này.
Một thanh niên độ tuổi cũng không chênh lệch lắm so với Đinh Nhị Cẩu bước tới nói:
– Chủ nhiệm Đinh, anh chớ để ý , cô ấy là như vậy, lâu nay cô ấy chưa có tìm được phương pháp bán lê ra ngoài giúp dân trong thôn, sốt ruột nên bốc lửa nóng, tôi đưa anh tới phòng của anh !
– Không có việc gì, Lưu Tam, thôn mình năm nay tổng cộng thu bao nhiêu lê?
– Cụ thể cũng không có chính xác số lượng, có chừng hơn một trăm vạn cân, rất nhiều lê đã bắt đầu bị hư thúi, cho nên chủ nhiệm Lưu vội vã tìm cách giải quyết, nhưng dường như, cũng chưa có biện pháp, ai biết năm nay thay đổi trồng lê, lập tức thu hoạch được nhiều như vậy chứ!
– Nhà anh có bao nhiêu cân?
– Nhà tôi không có nhiều, đại khái là chừng một vạn cân, cũng không hoàn toàn là lê, bởi vì còn có trồng táo, nhưng cũng không bán được, không có cách nào khác, vì nơi này giao thông không có tiện lợi, vận chuyễn không được xa!
– Ừ… tôi đã hiểu, anh mang tôi đi đến văn phòng đi, tôi muốn gọi điện thoại!
Nơi làm việc của chủ nhiệm khu vực cùng một chỗ với ủy ban thôn, đó là là một tòa nhà được xây dựng bằng đá, trước giải phóng là nhà của một địa chủ, đến bây giờ cũng có chút hơi hoang phế di thời gian trãi qua khá lâu lắm rồi, nhưng phòng ốc thì mùa đông ấm, hạ mát, vào phòng, cũng cảm giác ấm áp, trải qua cải tạo sữa chữa, gia tăng cửa sổ, tăng cường lấy thêm ánh sáng, cái bàn cũng còn tám phần mới, quay quanh một vòng tròn ghế dựa, mặt trêи phủ lấy một cái cái đệm ngồi, nhìn qua cũng khá tinh xảo, có thể là do chủ nhiệm đời trước lưu lại, trêи mặt bàn làm việc làm có cái điện thoại, đây là công cụ liên lạc với bên ngoài, mặc dù có mạng di động, nhưng tín hiệu chập chờn không ổn định.
– Chủ nhiệm Đinh, anh ngồi xuống trước nghỉ một lát, tôi đi sắp xếp phòng ở cho anh!
Lưu Tam mặc dù cũng nhỏ tuổi, nhưng ở trong thôn lo liệu mọi việc cho chủ nhiệm, đồng thời phụ trách trị an trong thôn.
Tiễn Lưu Tam đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu bấm số điện thoại của Dương Phụng Tê.
– Alô, xin lỗi là ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu nghe được tiếng của Dương Phụng Tê cả người hắn cũng thay đổi, dù cách xa vạn dặm, cũng có thể cảm nhận được như ánh mặt trời ấm áp.
– Em là Đinh Nhị Cẩu đây!
– Là em? Đang ở nơi nào vậy? Chị nhớ số điện thoại ở đơn vị em không phải là số này mà?
Dương Phụng Tê rất vui mừng, từ sau cái ngày Đinh Nhị Cẩu gọi cuộc điện thoại kia báo tin tốt về sau, cô đã không có tin tức gì về Đinh Nhị Cẩu, Dương Phụng Tê không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, cho nên phòng ngừa chuyện không hay cho hắn, cô đã không dám gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
– Đây là điện thoại phòng làm việc của em, em không còn làm cảnh sát nữa, bây giờ đang lọt thỏm ở trong một cái khe núi làm chủ nhiệm một khu vực!
– Có phải bị như vậy là vì chuyện của chị?
Dương Phụng Tê hơi thở có chút dồn dập, Đinh Nhị Cẩu cũng cảm nhận nghe được, bên trong ý tứ là bao hàm biết bao lo lắng, chính điều này khiến trong lòng hắn hơi chút dễ chịu.
– Cũng không phải hoàn toàn là như thế! Em chỉ muốn thay đổi một chút hoàn cảnh, hy vọng tương lai sau này sẽ tốt hơn mà thôi! Bây giờ em có việc muốn nhờ chị hỗ trợ giùm!
– Chuyện gì, em cứ nói, có phải cần tiền, bao nhiêu chị sẽ đưa!
– Không phải là chuyện tiền, hôm nay em vừa tới nhậm chức, thì đã gặp một vấn đề khó khăn không nhỏ, chị có mạng lưới người thân cận bên ngoài nhiều, quan hệ rộng rãi, có kiến thức hiểu biết, nếu không thì tư vấn cho em cũng được, cái thôn ở trong núi này có hơn một trăm vạn cân lê đến bây giờ cũng bán chưa được, mà nhiệm vụ của em thì cần phải hổ trợ người dân tìm cách giải quyết bán ra!
– À..thì ra là việc này, chuyện buôn bán hoa quả, chị thật sự không biết, nhưng em yên tâm, chị lập tức đi hỏi thăm giùm, xem có phương pháp nào có thể bán được!
– Vâng cám ơn chị, em biết chuyện này gây khó khăn cho chị, coi như giúp em nhé! Nếu bán không được số lê này, dân chúng trong thôn coi như là năm nay làm không công bị đói chết mất!
– Chị sẽ tìm cách giải quyết cho em chuyện này, mà em không có sao chứ?
– Không có việc gì, em rất khỏe! Cám ơn chị!
– Cám ơn cái gì mà cám ơn, những lời này đúng ra là chị phải nói với em, chị hiện tại mỗi buổi tối đều có thể ngủ được rồi, cám ơn em!
– Không cần nói nhiều, chỉ cần chị vui vẻ là tốt rồi!
– Cám ơn, chị đang rất vui vẻ, à mà này, chất lượng của lê ở đó như thế nào vậy?
– Rất tốt, giống trồng từ viện phát triễn nông nghiệp Bắc Kinh hợp tác thay đổi, vỏ mỏng, dày cơm, ăn rất ngon miệng!
– Nếu vậy chị sẽ sắp xếp người đi dò la tìm mối mua lê ngay!
– Điện thoại của em hiện tại không dám dùng, nếu như có chuyện gì, chị cứ gọi số điện thoại này nha!
– Nếu nghiêm trọng như vậy, có biện pháp nào lên mạng được không?
– Nơi này có đường dây điện thoại, chắc là có thể được!
– Chị sẽ mau chóng gửi qua cho em mấy tấm thẻ điện thoại, với lại ngoài chuyện chị cho người đi tìm cách bán lê cho em, chính em cũng cần thông qua mạng lưới Internet, Google, Blogger đều phải tận dụng tất cả, như vậy cơ hội thành công lớn hơn một chút!
– Vâng! Chủ ý này không tệ, chúng ta nội ứng ngoại hợp, đêm nay em sẽ đi tìm hiểu một chút tổng cộng có bao nhiêu vạn cân lê tồn đọng đã!
– Xem ra em rất nhiệt tình với chuyện này, nếu mai sau thật sự không muốn làm nữa, cứ đến nơi này của chị mà làm nhé, chỗ của chị luôn luôn hoan nghênh em!
– Hì..quên đi chị ạ! Nơi đó tính chuyên nghiệp quá mạnh mẽ, em không làm được đâu!
– Đâu phải chuyện gì sinh ra cũng biết, chị có thể bồi dưỡng, huấn luyện em mà, thế nào, suy tính kỹ lại một chút đi nhé!
– Này..này chủ nhiệm Lưu, tôi buổi tối nghỉ ngơi ở đâu đây?
Nơi này cách trấn Lâm Sơn phải tầm ít nhất là bảy tám chục dặm, dưới tình huống trước mắt, bây giờ hắn không thể nào trở về được nữa.
– Á quên.. Lưu Tam, lại đây, sắp xếp chỗ cho người này, cậu họ tên là gì?
Lưu Hương Lê thản nhiên đã quên tên họ vị này mới nhậm chức chủ nhiệm.
– Tôi họ Đinh, là Đinh Trường Sinh!
– Chủ nhiệm, cô kêu tôi à?
– Ừ đây là người mới tới chủ nhiệm Đinh, thu xếp an bài một căn phòng trong dãy nhà tập thể, chủ nhiệm Đinh ở lại nhé, tôi còn có chút việc, đi trước!
Lưu Hương Lê nói xong cũng sẽ không màng Đinh Nhị Cẩu trả lời, mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, cô rời khỏi ngay khu vực này.
Một thanh niên độ tuổi cũng không chênh lệch lắm so với Đinh Nhị Cẩu bước tới nói:
– Chủ nhiệm Đinh, anh chớ để ý , cô ấy là như vậy, lâu nay cô ấy chưa có tìm được phương pháp bán lê ra ngoài giúp dân trong thôn, sốt ruột nên bốc lửa nóng, tôi đưa anh tới phòng của anh !
– Không có việc gì, Lưu Tam, thôn mình năm nay tổng cộng thu bao nhiêu lê?
– Cụ thể cũng không có chính xác số lượng, có chừng hơn một trăm vạn cân, rất nhiều lê đã bắt đầu bị hư thúi, cho nên chủ nhiệm Lưu vội vã tìm cách giải quyết, nhưng dường như, cũng chưa có biện pháp, ai biết năm nay thay đổi trồng lê, lập tức thu hoạch được nhiều như vậy chứ!
– Nhà anh có bao nhiêu cân?
– Nhà tôi không có nhiều, đại khái là chừng một vạn cân, cũng không hoàn toàn là lê, bởi vì còn có trồng táo, nhưng cũng không bán được, không có cách nào khác, vì nơi này giao thông không có tiện lợi, vận chuyễn không được xa!
– Ừ… tôi đã hiểu, anh mang tôi đi đến văn phòng đi, tôi muốn gọi điện thoại!
Nơi làm việc của chủ nhiệm khu vực cùng một chỗ với ủy ban thôn, đó là là một tòa nhà được xây dựng bằng đá, trước giải phóng là nhà của một địa chủ, đến bây giờ cũng có chút hơi hoang phế di thời gian trãi qua khá lâu lắm rồi, nhưng phòng ốc thì mùa đông ấm, hạ mát, vào phòng, cũng cảm giác ấm áp, trải qua cải tạo sữa chữa, gia tăng cửa sổ, tăng cường lấy thêm ánh sáng, cái bàn cũng còn tám phần mới, quay quanh một vòng tròn ghế dựa, mặt trêи phủ lấy một cái cái đệm ngồi, nhìn qua cũng khá tinh xảo, có thể là do chủ nhiệm đời trước lưu lại, trêи mặt bàn làm việc làm có cái điện thoại, đây là công cụ liên lạc với bên ngoài, mặc dù có mạng di động, nhưng tín hiệu chập chờn không ổn định.
– Chủ nhiệm Đinh, anh ngồi xuống trước nghỉ một lát, tôi đi sắp xếp phòng ở cho anh!
Lưu Tam mặc dù cũng nhỏ tuổi, nhưng ở trong thôn lo liệu mọi việc cho chủ nhiệm, đồng thời phụ trách trị an trong thôn.
Tiễn Lưu Tam đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu bấm số điện thoại của Dương Phụng Tê.
– Alô, xin lỗi là ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu nghe được tiếng của Dương Phụng Tê cả người hắn cũng thay đổi, dù cách xa vạn dặm, cũng có thể cảm nhận được như ánh mặt trời ấm áp.
– Em là Đinh Nhị Cẩu đây!
– Là em? Đang ở nơi nào vậy? Chị nhớ số điện thoại ở đơn vị em không phải là số này mà?
Dương Phụng Tê rất vui mừng, từ sau cái ngày Đinh Nhị Cẩu gọi cuộc điện thoại kia báo tin tốt về sau, cô đã không có tin tức gì về Đinh Nhị Cẩu, Dương Phụng Tê không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, cho nên phòng ngừa chuyện không hay cho hắn, cô đã không dám gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
– Đây là điện thoại phòng làm việc của em, em không còn làm cảnh sát nữa, bây giờ đang lọt thỏm ở trong một cái khe núi làm chủ nhiệm một khu vực!
– Có phải bị như vậy là vì chuyện của chị?
Dương Phụng Tê hơi thở có chút dồn dập, Đinh Nhị Cẩu cũng cảm nhận nghe được, bên trong ý tứ là bao hàm biết bao lo lắng, chính điều này khiến trong lòng hắn hơi chút dễ chịu.
– Cũng không phải hoàn toàn là như thế! Em chỉ muốn thay đổi một chút hoàn cảnh, hy vọng tương lai sau này sẽ tốt hơn mà thôi! Bây giờ em có việc muốn nhờ chị hỗ trợ giùm!
– Chuyện gì, em cứ nói, có phải cần tiền, bao nhiêu chị sẽ đưa!
– Không phải là chuyện tiền, hôm nay em vừa tới nhậm chức, thì đã gặp một vấn đề khó khăn không nhỏ, chị có mạng lưới người thân cận bên ngoài nhiều, quan hệ rộng rãi, có kiến thức hiểu biết, nếu không thì tư vấn cho em cũng được, cái thôn ở trong núi này có hơn một trăm vạn cân lê đến bây giờ cũng bán chưa được, mà nhiệm vụ của em thì cần phải hổ trợ người dân tìm cách giải quyết bán ra!
– À..thì ra là việc này, chuyện buôn bán hoa quả, chị thật sự không biết, nhưng em yên tâm, chị lập tức đi hỏi thăm giùm, xem có phương pháp nào có thể bán được!
– Vâng cám ơn chị, em biết chuyện này gây khó khăn cho chị, coi như giúp em nhé! Nếu bán không được số lê này, dân chúng trong thôn coi như là năm nay làm không công bị đói chết mất!
– Chị sẽ tìm cách giải quyết cho em chuyện này, mà em không có sao chứ?
– Không có việc gì, em rất khỏe! Cám ơn chị!
– Cám ơn cái gì mà cám ơn, những lời này đúng ra là chị phải nói với em, chị hiện tại mỗi buổi tối đều có thể ngủ được rồi, cám ơn em!
– Không cần nói nhiều, chỉ cần chị vui vẻ là tốt rồi!
– Cám ơn, chị đang rất vui vẻ, à mà này, chất lượng của lê ở đó như thế nào vậy?
– Rất tốt, giống trồng từ viện phát triễn nông nghiệp Bắc Kinh hợp tác thay đổi, vỏ mỏng, dày cơm, ăn rất ngon miệng!
– Nếu vậy chị sẽ sắp xếp người đi dò la tìm mối mua lê ngay!
– Điện thoại của em hiện tại không dám dùng, nếu như có chuyện gì, chị cứ gọi số điện thoại này nha!
– Nếu nghiêm trọng như vậy, có biện pháp nào lên mạng được không?
– Nơi này có đường dây điện thoại, chắc là có thể được!
– Chị sẽ mau chóng gửi qua cho em mấy tấm thẻ điện thoại, với lại ngoài chuyện chị cho người đi tìm cách bán lê cho em, chính em cũng cần thông qua mạng lưới Internet, Google, Blogger đều phải tận dụng tất cả, như vậy cơ hội thành công lớn hơn một chút!
– Vâng! Chủ ý này không tệ, chúng ta nội ứng ngoại hợp, đêm nay em sẽ đi tìm hiểu một chút tổng cộng có bao nhiêu vạn cân lê tồn đọng đã!
– Xem ra em rất nhiệt tình với chuyện này, nếu mai sau thật sự không muốn làm nữa, cứ đến nơi này của chị mà làm nhé, chỗ của chị luôn luôn hoan nghênh em!
– Hì..quên đi chị ạ! Nơi đó tính chuyên nghiệp quá mạnh mẽ, em không làm được đâu!
– Đâu phải chuyện gì sinh ra cũng biết, chị có thể bồi dưỡng, huấn luyện em mà, thế nào, suy tính kỹ lại một chút đi nhé!