Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Bên nào cũng uy hiếp
Ngày đăng: 22:44 16/02/21
CHƯƠNG 1065 : BÊN NÀO CŨNG UY Hϊế͙p͙.
Nhà khách Vân Hải tuy là nơi bí mật của Kỷ ủy cục công an giữ người để điều tra, nhưng cũng không phải là thành lũy đao thương bất nhập, cái gọi là nơi nghiêm mật , chủ yếu vẫn là những gian phòng dành riêng cho việc nhốt người, lâu nay ban kỷ luật thanh tra của cục công an cũng chẳng có làm qua vụ án nào, cho nên phương tiện nơi này cũng đã rất cũ kỹ, trong phòng của Trần Vượng Hãi có hai người đang giữ hắn xem tivi , ngoài cửa còn có hai người ngồi trêи ghế dựa trực ban, hơn nữa cửa sổ cũng có chắn song sắt bảo vệ, cho nên cơ bản Trần Vượng Hãi không có khả năng chạy trốn.
Cát Hổ leo tường đằng sau đột nhập vào nhà khách Vân Hải, trêи lầu nhà khách cửa chính thì không vào được, hắn ở bên ngoài quan sát, phát hiện giam phòng 307 giam giữ Trần Vượng Hãi có tấm màn che kín cửa sổ lại, làm cho Cát Hổ rất là khó xử, làm như thế nào mới có thể đem tấm hình này cùng tờ giấy đưa vào , đây mới là vân đề mấu chốt.
Lây cuộn dây thừng, bắn dính lên trêи tầng cao nhất chỗ mái nhà, thử vài cái, Cát Hổ bắt đầu leo, mãi cho đến tầng cao nhất, đó là mái nhà lầu bốn, lúc này toàn bộ nhà khách Vân Hải chỉ có gian phòng 307 là đèn sáng, Cát Hổ cẩn thận bò xuống vào nơi ranh giới gian phòng 307, hắn không biết Trần Vượng Hãi bên trong đang trong trạng thái như thế nào, cho nên chỉ có thể lặng lẽ tạo ra động tĩnh trêи tấm kiếng cửa sổ, trông cậy vào Trần Vượng Hãi có thể phát hiện ra tiếng ám hiệu .
Nhưng Trần Vượng Hãi không có phát hiện ra , nhân viên Kỷ ủy thì lại cảnh giác khi nghe tiếng động, kéo màn cửa sổ ra nhìn nhìn bên ngoài, nhưng lập tức liền kéo lại, trong nháy mắt tấm màn cửa kéo ra, Cát Hổ đã nhìn thấy được tình cảnh bên trong gian phòng…
Cát Hổ tiếp tục tạo ra động tĩnh, dùng móng tay khều lấy cửa sổ, vừa phát tiếng mèo kêu, hai nhân viên kỷ ủy nhìn nhau, thì ra là mèo hoang, vì vậy liền không quan tâm đến, nhưng lúc này động tĩnh lại làm cho Trần Vượng Hãi chú ý tới .
-Mẹ kiếp nghe tiếng con mèo hoang đáng ghét quá.
Nói xong Trần Vượng Hãi đứng dậy kéo tấm màn ra .
Trần Vượng Hãi đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cái hắn nhìn thấy không phải là mèo hoang, mà là một bàn tay để mé dưới cửa sổ, cầm một tấm hình vợ con của hắn cùng một tờ giấy nhỏ ghi hàng chữ : ‘’ Trần Vượng Hãi, có người muốn ông vĩnh viễn câm miệng, nếu không thì tổn thất chính là vợ con của ông, bọn họ sẽ bị bán mình vào nhà chứa, chính ông tự giải quyết cho tốt, nếu như sáng mai ông còn sống, thì vợ con ông sẽ bị đưa đến nhà chứa ở Thailand bắt đầu làm việc …’’
Một hàng chữ làm cho Trần Vượng Hãi choáng váng như bị sét đánh, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bàn tay kia biến mất, Trần Vượng Hãi mở cửa sổ, nhưng không nhìn thấy gì cả, hai nhân viên kỷ ủy nhìn thấy Trần Vượng Hãi kéo ra cửa sổ, liền chạy tới kéo hắn lại, sau đó đóng cửa sổ, Trần Vượng Hãi biết rõ, nếu như bây giờ có la lên, mấy tên kỷ ủy này cũng bắt không được đối phương ..
Cát Hổ làm xong chuyện liền rút lui, hắn đón một chiếc xe taxi đi tới đường cao tốc hội họp cùng Tưởng Hải Dương.
-Cát Hổ… cậu thấy chiêu này có hiệu nghiệm không?
Tưởng Hải Dương hỏi.
-Em không biết, nhưng anh nói làm gì thì em làm theo, hay là em quay trở lại giải quyết hết mấy tên kia rồi thanh toán luôn Trần Vượng Hãi là được rồi, khỏi mất công tính toán.
-Không được ..nếu thế thì thành chuyện lớn rồi, không đáng giá phải làm như vậy , đi thôi, nếu sáng sớm ngày mai vẫn chưa nghe được tin tức gì, thì chúng ta sẽ dùng biện pháp khác.
Tưởng Hải Dương quyết định, hắn cũng không muốn giây phút nào ở lại thành phố Hồ Châu này. .
……………………………………………………………………………………………..
Hầu Nhị nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, ngồi đối diện là Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Chấn Đông, hắn thật sự là nhớ không nổi mình đã phạm phải tội gì bị bắt quả tang, cho nên dứt khoát giữ yên lặng .
-Hầu Nhị , có nói không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đinh phó cục trưởng, em đúng là không biết có thể nói cái gì , anh phải cho em biết chứ ?
Hầu Nhị thành khẩn nói .
-Ừ, cũng được… tao có thể nhắc nhở lại mày, thời gian trước lúc tại cư xá của cục tài có một vụ nổ làm một nhà ba người đều bị chết, này có biết việc này chứ ?
Đinh Nhị Cẩu chằm chằm vào ánh mắt Hầu Nhị hỏi.
Nghe được Đinh Nhị Cẩu nhấc lên chuyện này, ánh mắt của Hầu Nhị đột nhiên co rụt lại, điều này rất rõ ràng là biểu hiện của tim đập nhanh, đây là lúc bị đối phương phát hiện trong nội tâm biểu hiện, cho nên một khi người khác nhìn rõ nội tâm của mình, thì tốt nhất là đừng có ghe giấu gì nữa…
-Em…em cũng biết …, việc này gây náo loạn lớn như vậy, toàn thành ai cũng biết.
Hầu Nhị muốn che dấu bối rối ..
-Hầu Nhị, chúng ta đã đều biết, cho nên cũng không cần vòng vo, tao cũng nhìn ra, trong chuyện này mày cao lắm chỉ là liên quan có chút ít mà thôi, mày không có bổn sự kia cùng lá gan, cho nên không cần phải gánh thay tội cho người khác, mà chuyện này mày có muốn gánh cũng không nỗi đâu..
Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc đứng dậy đưa cho Hầu Nhị .
Nhìn theo Đinh Nhị Cẩu dùng phương thức hướng dẫn từng bước thẩm vấn, Lưu Chấn Đông cũng tự thẹn là mình không bằng hắn .
-Đinh phó cục, chuyện này em thật sự không biết, đại ca của chúng em bảo theo dõi họ Khang kia, thì chúng em đi theo, còn những chuyện khác xảy ra thì tụi em không biết.
-Đại ca của mày là ai, đang ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đại ca của em tên gọi Mã Kiều Tam, đi Tam Á đón năm mới rồi, có thể phải qua mười lăm thì mới có thể trở về .
Hầu Nhị đáp .
-Đêm hôm đó lúc vụ nổ xảy ra, này đang ở đâu?
-Em cùng Tiểu Long ăn mì hoành thánh trong cái quán ngoài cổng cư xá, thì đại ca gọi điện thoại tới nói không cần theo dõi nữa, gọi chúng em quay trở về, chưa kịp ăn hết bát mì hoành thánh, thì đã xảy ra vụ nổ tung .
………………………………………………………………………………………
Nhà khách Vân Hải tuy là nơi bí mật của Kỷ ủy cục công an giữ người để điều tra, nhưng cũng không phải là thành lũy đao thương bất nhập, cái gọi là nơi nghiêm mật , chủ yếu vẫn là những gian phòng dành riêng cho việc nhốt người, lâu nay ban kỷ luật thanh tra của cục công an cũng chẳng có làm qua vụ án nào, cho nên phương tiện nơi này cũng đã rất cũ kỹ, trong phòng của Trần Vượng Hãi có hai người đang giữ hắn xem tivi , ngoài cửa còn có hai người ngồi trêи ghế dựa trực ban, hơn nữa cửa sổ cũng có chắn song sắt bảo vệ, cho nên cơ bản Trần Vượng Hãi không có khả năng chạy trốn.
Cát Hổ leo tường đằng sau đột nhập vào nhà khách Vân Hải, trêи lầu nhà khách cửa chính thì không vào được, hắn ở bên ngoài quan sát, phát hiện giam phòng 307 giam giữ Trần Vượng Hãi có tấm màn che kín cửa sổ lại, làm cho Cát Hổ rất là khó xử, làm như thế nào mới có thể đem tấm hình này cùng tờ giấy đưa vào , đây mới là vân đề mấu chốt.
Lây cuộn dây thừng, bắn dính lên trêи tầng cao nhất chỗ mái nhà, thử vài cái, Cát Hổ bắt đầu leo, mãi cho đến tầng cao nhất, đó là mái nhà lầu bốn, lúc này toàn bộ nhà khách Vân Hải chỉ có gian phòng 307 là đèn sáng, Cát Hổ cẩn thận bò xuống vào nơi ranh giới gian phòng 307, hắn không biết Trần Vượng Hãi bên trong đang trong trạng thái như thế nào, cho nên chỉ có thể lặng lẽ tạo ra động tĩnh trêи tấm kiếng cửa sổ, trông cậy vào Trần Vượng Hãi có thể phát hiện ra tiếng ám hiệu .
Nhưng Trần Vượng Hãi không có phát hiện ra , nhân viên Kỷ ủy thì lại cảnh giác khi nghe tiếng động, kéo màn cửa sổ ra nhìn nhìn bên ngoài, nhưng lập tức liền kéo lại, trong nháy mắt tấm màn cửa kéo ra, Cát Hổ đã nhìn thấy được tình cảnh bên trong gian phòng…
Cát Hổ tiếp tục tạo ra động tĩnh, dùng móng tay khều lấy cửa sổ, vừa phát tiếng mèo kêu, hai nhân viên kỷ ủy nhìn nhau, thì ra là mèo hoang, vì vậy liền không quan tâm đến, nhưng lúc này động tĩnh lại làm cho Trần Vượng Hãi chú ý tới .
-Mẹ kiếp nghe tiếng con mèo hoang đáng ghét quá.
Nói xong Trần Vượng Hãi đứng dậy kéo tấm màn ra .
Trần Vượng Hãi đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cái hắn nhìn thấy không phải là mèo hoang, mà là một bàn tay để mé dưới cửa sổ, cầm một tấm hình vợ con của hắn cùng một tờ giấy nhỏ ghi hàng chữ : ‘’ Trần Vượng Hãi, có người muốn ông vĩnh viễn câm miệng, nếu không thì tổn thất chính là vợ con của ông, bọn họ sẽ bị bán mình vào nhà chứa, chính ông tự giải quyết cho tốt, nếu như sáng mai ông còn sống, thì vợ con ông sẽ bị đưa đến nhà chứa ở Thailand bắt đầu làm việc …’’
Một hàng chữ làm cho Trần Vượng Hãi choáng váng như bị sét đánh, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bàn tay kia biến mất, Trần Vượng Hãi mở cửa sổ, nhưng không nhìn thấy gì cả, hai nhân viên kỷ ủy nhìn thấy Trần Vượng Hãi kéo ra cửa sổ, liền chạy tới kéo hắn lại, sau đó đóng cửa sổ, Trần Vượng Hãi biết rõ, nếu như bây giờ có la lên, mấy tên kỷ ủy này cũng bắt không được đối phương ..
Cát Hổ làm xong chuyện liền rút lui, hắn đón một chiếc xe taxi đi tới đường cao tốc hội họp cùng Tưởng Hải Dương.
-Cát Hổ… cậu thấy chiêu này có hiệu nghiệm không?
Tưởng Hải Dương hỏi.
-Em không biết, nhưng anh nói làm gì thì em làm theo, hay là em quay trở lại giải quyết hết mấy tên kia rồi thanh toán luôn Trần Vượng Hãi là được rồi, khỏi mất công tính toán.
-Không được ..nếu thế thì thành chuyện lớn rồi, không đáng giá phải làm như vậy , đi thôi, nếu sáng sớm ngày mai vẫn chưa nghe được tin tức gì, thì chúng ta sẽ dùng biện pháp khác.
Tưởng Hải Dương quyết định, hắn cũng không muốn giây phút nào ở lại thành phố Hồ Châu này. .
……………………………………………………………………………………………..
Hầu Nhị nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, ngồi đối diện là Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Chấn Đông, hắn thật sự là nhớ không nổi mình đã phạm phải tội gì bị bắt quả tang, cho nên dứt khoát giữ yên lặng .
-Hầu Nhị , có nói không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đinh phó cục trưởng, em đúng là không biết có thể nói cái gì , anh phải cho em biết chứ ?
Hầu Nhị thành khẩn nói .
-Ừ, cũng được… tao có thể nhắc nhở lại mày, thời gian trước lúc tại cư xá của cục tài có một vụ nổ làm một nhà ba người đều bị chết, này có biết việc này chứ ?
Đinh Nhị Cẩu chằm chằm vào ánh mắt Hầu Nhị hỏi.
Nghe được Đinh Nhị Cẩu nhấc lên chuyện này, ánh mắt của Hầu Nhị đột nhiên co rụt lại, điều này rất rõ ràng là biểu hiện của tim đập nhanh, đây là lúc bị đối phương phát hiện trong nội tâm biểu hiện, cho nên một khi người khác nhìn rõ nội tâm của mình, thì tốt nhất là đừng có ghe giấu gì nữa…
-Em…em cũng biết …, việc này gây náo loạn lớn như vậy, toàn thành ai cũng biết.
Hầu Nhị muốn che dấu bối rối ..
-Hầu Nhị, chúng ta đã đều biết, cho nên cũng không cần vòng vo, tao cũng nhìn ra, trong chuyện này mày cao lắm chỉ là liên quan có chút ít mà thôi, mày không có bổn sự kia cùng lá gan, cho nên không cần phải gánh thay tội cho người khác, mà chuyện này mày có muốn gánh cũng không nỗi đâu..
Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc đứng dậy đưa cho Hầu Nhị .
Nhìn theo Đinh Nhị Cẩu dùng phương thức hướng dẫn từng bước thẩm vấn, Lưu Chấn Đông cũng tự thẹn là mình không bằng hắn .
-Đinh phó cục, chuyện này em thật sự không biết, đại ca của chúng em bảo theo dõi họ Khang kia, thì chúng em đi theo, còn những chuyện khác xảy ra thì tụi em không biết.
-Đại ca của mày là ai, đang ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đại ca của em tên gọi Mã Kiều Tam, đi Tam Á đón năm mới rồi, có thể phải qua mười lăm thì mới có thể trở về .
Hầu Nhị đáp .
-Đêm hôm đó lúc vụ nổ xảy ra, này đang ở đâu?
-Em cùng Tiểu Long ăn mì hoành thánh trong cái quán ngoài cổng cư xá, thì đại ca gọi điện thoại tới nói không cần theo dõi nữa, gọi chúng em quay trở về, chưa kịp ăn hết bát mì hoành thánh, thì đã xảy ra vụ nổ tung .
………………………………………………………………………………………