Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Không ngủ chung
Ngày đăng: 22:46 16/02/21
CHƯƠNG 1094 : KHÔNG NGỦ CHUNG.
-Hắn tới đây làm cái gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu vừa mới đi ra, Thiệu Nhất Chu liền vào trong hỏi.
-Sợ là chúng ta có phiền toái, Đinh Trường Sinh nói hắn mới vừa từ xí nghiệp may tới , tại xí nghiệp may đã có rất nhiều biết là em muốn khai phát mảnh đất này, tin này truyền ra, lão già Thạch kia còn có thể để cho em tiếp tục chuyện này sao? Chỉ sợ việc này đã theo chiều hướng xấu, không được.. em phải trở về hỏi lại lão mới được.
Tiêu Hồng đứng ngồi không yên, cô muốn gặp Thạch Aí Quốc trước khi Đinh Nhị Cẩu báo cáo chuyện này.
-Em bây giờ có đi về cũng vô ích, chắc chắn là hắn đã gọi điện thoại hoặc trở về hồi báo rồi, em xem chuyện này nếu không có lão gia hỏa kia ủng hộ, mảnh đất này xác định không còn vững chắc, tôi cũng đã nhìn ra, Hoa Cẩm Thành này chuyện gì cũng đều đẩy em ra phía trước hứng đạn đấy.
Thiệu Nhất Chu bất bình nói.
-Ai .. đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu, chúng ta không có tiền, thì người ta dựa vào cái gì mà hợp tác với chúng ta ? Chẳng qua là lão nhìn trúng quan hệ của em mà thôi..
Tiêu Hồng rất tức giận nói .
Thiệu Nhất Chu nhìn ra cửa một chút, xoay người lại đến sau lưng Tiêu Hồng, một tay dò vào bên trong trong cổ áo của Tiêu Hồng, không đợi Tiêu Hồng kịp phản ứng , thì đã tùy ý văn vê lấy một bên bầu иɦũ ɦσα căng tràn của cô, bàn tay còn lại thì luôn qua váy tiến vào cái khe rãnh âʍ ɦộ trơn nhẵn mập mạp đã làm sạch không còn một sợi lông đen…
-Anh điên rồi, đây là chỗ nào, mau buông em ra.
Tiêu Hồng bị Thiệu Nhất Chu sờ soạng trở tay không kịp, liền thò tay giữ chặt lại bàn tay Thiệu Nhất Chu đang chuẩn bị móc vào cái cửa hang ɦσα ɦuyệt mập mạp của mình, một tay kềm lại trước bầu иɦũ ɦσα không cho hắn tiếp tục hành hạ bầu иɦũ ɦσα tràn đầy nhựa sống, Thiệu Nhất Chu cũng biết tại đây không phải là nơi cán quấy, nhưng hắn vẫn không có rút hai bàn tay ra, cúi đầu bên tai Tiêu Hồng nhỏ giọng nói:
-Mỗi khi nhớ tới em mỗi đêm bị lão già đâm thọt vào trong cơ thể, thì anh chịu không được, Tiêu Hồng …hay là chúng ta đi thôi rời khỏi nơi này, tiền bạc chúng ta không cần nữa, mà dành thời gian ở bên nhau, không tốt hơn sao, nhiều thêm tiền một chút có ý nghĩa gì chứ?
-Nhưng bỏ đi bây giờ thì em không cam lòng, nếu như chúng ta bây giờ buông tay , chẳng khác nào mấy năm nay em bị lão già đó dày vò thân thể mà không thu hoạch được lời lãi gì, em muốn lấy lại cái gì thuộc về của em . . .
Sắc mặt Tiêu Hồng như băng giá nói, với khuôn mặt sắc lạnh mặt như vậy làm cho Thiệu Nhất Chu cũng mất đi hứng thú dù rằng bây giờ bên dưới khe rãnh ɦσα ɦuyệt của Tiêu Hồng đã ri rỉ ra nước nhờn, hắn lặng lẽ đem hai tay của mình rút ra.
……………………………………………………………………………………………….
Buổi tối đã mười giờ khuya rồi, nhưng Thạch Aí Quốc vẫn chưa có muốn đi ngủ, mà tiếp tục ngồi trong thư phòng đọc sách, cũng không biết ông đang đọc sách gì, Tiêu Hồng mang một ly sữa vào phòng, nhẹ nhàng đặt trêи góc bàn .
-Anh… ngủ đi, đã muộn rồi.
Cô đi đến phía sau lưng, đưa tay xuống xương cổ của ông xoa bóp nói.
-Anh chưa buồn ngủ, em đi ngủ trước đi.
Thạch Aí Quốc không ngẩng đầu, hời hợt nói .
-Anh… có chuyện em muốn trao đổi với anh một chút…
-Đã khuya rồi, còn nói chuyện gì, ngày mai rồi nói sau, em đi ngủ đi.
Thạch Aí Quốc không chờ cô nói xong, đã cắt đứt lời, điều này trước kia chưa từng có, thái độ Thạch Aí Quốc làm cho Tiêu Hồng thầm kêu không ổn, nhưng giờ không dám nói cái gì, dặn dò ông đi ngủ sớm một chút, rồi rời khỏi thư phòng .
Thế nhưng đêm nay cô không ngờ là Thạch Aí Quốc lại một mình ngủ ở trong thư phòng.
Tuy Tiêu Hồng muốn hỏi, nhưng sáng sớm lúc ăn điểm tâm, cô vẫn không dám hỏi ra miệng, bây giờ thì cô bắt đầu sợ hãi, thời điểm trước kia cô luôn biến hóa bịp bợm để làm ông vui lòng, nhưng lúc này, những hành động… bịp bợm dường như đã không còn hữu hiệu, bất luận cô nũng nịu như thế nào, thì khuôn mặt của Thạch Aí Quốc vẫn lạnh lùng, làm cho cổ họng của cô như là vướng phải xương cá vậy.
Thế nhưng mà khi cô vừa mới đến văn phòng làm việc của mình thì Hoa Cẩm Thành liền đi theo vào.
-Cô Hồng, việc đầu tư của tôi đều chuẩn bị xong rồi, phần của cô tiến triển đến đâu rồi vậy?
Hoa Cẩm Thành bất động thanh sắc hỏi.
-Ai .. nhà tôi không biết đang sợ cái gì, đối với chuyện này đến giờ cũng không chịu mở miệng, tôi đang tìm biện pháp, ông đợi thêm chút thời gian đi..
Tiêu Hồng khó khăn nói, còn Thiệu Nhất Chu nhìn thấy Tiêu Hồng xanh xao, thì lại nghĩ thầm ‘’ Chắc tối hôm qua lại bị lão già kia dằn vặt chơi suốt đêm rồi, nên mới thấy mỏi mệt như thế…’’
Thấy trước mắt, đau trong lòng, mặc dù hắn cùng Tiêu Hồng đã quan hệ tính ɖu͙ƈ với nhau, nhưng hắn vẫn muốn đem Tiêu Hồng độc chiếm, nhìn thấy tình cảnh như thế này, khiến cho hắn càng thêm hận Thạch Aí Quốc, có điều hận thì hận chứ không làm gì được, bởi vì đây là con đường mà Tiêu Hồng tự lựa chọn.
-Vậy không được đâu, tiến độ này quá chậm, nếu như cô không có thể giải quyết được chuyện này, như vậy thì tôi phải hợp tác với người khác rồi.
Hoa Cẩm Thành từng bước ép sát nói.
-Hợp tác với người khác ? Tại Hồ Châu ngoại trừ tôi, thì ông còn có thể hợp tác được với người khác sao?
Tiêu Hồng coi thường nói.
-Cô Hồng, đừng có kϊƈɦ tôi, cái ích lợi này tôi có thể kết hợp được với bất cứ ai, kể cả Hà Đại Khuê, cô có tin không?”
-Tôi tin… vậy ông cứ hợp tác tốt với Hà Đại Khuê đi, về sau đừng tìm tới tôi nữa , sự hợp tác của chúng ta dừng ở đây.
Tiêu Hồng thở phì phò nói .
-Ui… hợp tác chứ, nhưng phải từ từ, ông Hoa… chuyện này độ khó chắc ông cũng biết, để cho Tiêu Hông có thêm chút thời gian, chúng ta làm kinh doanh, không phải là gặp nhau để trút giận, nhiều năm nay mảnh đất này không ai dám động, không thể thoáng cái là làm được ngay, phải tốn công rất nhiều quanh co, từ từ sẽ được mà.
Thiệu Nhất Chu thấy tình hình căng thẳng, liền giảng hòa nói.
Hoa Cẩm Thành liếc nhìn Tiêu Hồng, không nói gì, quay đầu bước đi.
-Em cương với hắn đâu có ích lợi gì đâu, tiền của chúng ta còn phải dựa vào chỗ của hắn mới đào được mà.
-Tối hôm qua lão già kia ngủ riêng với em, em có cảm giác lão bắt đầu lãnh đạm rồi…đây là dự cảm cho chuyện xấu, cho nên em khống chế không nổi tâm tình của mình ..
Tiêu Hồng bộ dáng rất là đau khổ nói .
-Điều này có ý là lão gia hỏa này muốn hất em ra, có thể là lão cảm thấy được em đối với sĩ đồ của lão có ảnh hưởng rồi, lực lượng phía sau mảnh đất kia không thể khinh thường, anh nghe nói thành phố có rất nhiều người cũng biết em muốn khai phát mảnh đất kia, thế thì nghĩ xem, đối với loại người Thạch Aí Quốc xem trong con đường hoạn lộ mà nói, thì làm sao mà không cẩn thận, hay là em trở về cùng giải thích thêm một chút với lão..
Thiệu Nhất Chu cũng đau đầu .
-Không có đơn giản như vậy, tối hôm qua em muốn nói chuyện với lão, nhưng ngay cơ hội mở lời, lão cũng cắt ngang..
Tiêu Hồng chán nản nói .
-Vậy thì phải nói cho Hoa Cẩm Thành biết, chuyện này phải trì hoãn thêm một thời gian, nói cách khác nóng vội quá, đến lúc đó chẳng tốt cho ai cả.
Thiệu Nhất Chu nói .
……………………………………………………………………………………………
Vào buổi tối , Đỗ Sơn Khôi cuối cùng cũng đã chạy về gặp Đinh Nhị Cẩu, xem bộ dáng là sau khi nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu liền cấp tốc quay lại, gương mặt gã rất mỏi mệt…
-Hắn tới đây làm cái gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu vừa mới đi ra, Thiệu Nhất Chu liền vào trong hỏi.
-Sợ là chúng ta có phiền toái, Đinh Trường Sinh nói hắn mới vừa từ xí nghiệp may tới , tại xí nghiệp may đã có rất nhiều biết là em muốn khai phát mảnh đất này, tin này truyền ra, lão già Thạch kia còn có thể để cho em tiếp tục chuyện này sao? Chỉ sợ việc này đã theo chiều hướng xấu, không được.. em phải trở về hỏi lại lão mới được.
Tiêu Hồng đứng ngồi không yên, cô muốn gặp Thạch Aí Quốc trước khi Đinh Nhị Cẩu báo cáo chuyện này.
-Em bây giờ có đi về cũng vô ích, chắc chắn là hắn đã gọi điện thoại hoặc trở về hồi báo rồi, em xem chuyện này nếu không có lão gia hỏa kia ủng hộ, mảnh đất này xác định không còn vững chắc, tôi cũng đã nhìn ra, Hoa Cẩm Thành này chuyện gì cũng đều đẩy em ra phía trước hứng đạn đấy.
Thiệu Nhất Chu bất bình nói.
-Ai .. đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu, chúng ta không có tiền, thì người ta dựa vào cái gì mà hợp tác với chúng ta ? Chẳng qua là lão nhìn trúng quan hệ của em mà thôi..
Tiêu Hồng rất tức giận nói .
Thiệu Nhất Chu nhìn ra cửa một chút, xoay người lại đến sau lưng Tiêu Hồng, một tay dò vào bên trong trong cổ áo của Tiêu Hồng, không đợi Tiêu Hồng kịp phản ứng , thì đã tùy ý văn vê lấy một bên bầu иɦũ ɦσα căng tràn của cô, bàn tay còn lại thì luôn qua váy tiến vào cái khe rãnh âʍ ɦộ trơn nhẵn mập mạp đã làm sạch không còn một sợi lông đen…
-Anh điên rồi, đây là chỗ nào, mau buông em ra.
Tiêu Hồng bị Thiệu Nhất Chu sờ soạng trở tay không kịp, liền thò tay giữ chặt lại bàn tay Thiệu Nhất Chu đang chuẩn bị móc vào cái cửa hang ɦσα ɦuyệt mập mạp của mình, một tay kềm lại trước bầu иɦũ ɦσα không cho hắn tiếp tục hành hạ bầu иɦũ ɦσα tràn đầy nhựa sống, Thiệu Nhất Chu cũng biết tại đây không phải là nơi cán quấy, nhưng hắn vẫn không có rút hai bàn tay ra, cúi đầu bên tai Tiêu Hồng nhỏ giọng nói:
-Mỗi khi nhớ tới em mỗi đêm bị lão già đâm thọt vào trong cơ thể, thì anh chịu không được, Tiêu Hồng …hay là chúng ta đi thôi rời khỏi nơi này, tiền bạc chúng ta không cần nữa, mà dành thời gian ở bên nhau, không tốt hơn sao, nhiều thêm tiền một chút có ý nghĩa gì chứ?
-Nhưng bỏ đi bây giờ thì em không cam lòng, nếu như chúng ta bây giờ buông tay , chẳng khác nào mấy năm nay em bị lão già đó dày vò thân thể mà không thu hoạch được lời lãi gì, em muốn lấy lại cái gì thuộc về của em . . .
Sắc mặt Tiêu Hồng như băng giá nói, với khuôn mặt sắc lạnh mặt như vậy làm cho Thiệu Nhất Chu cũng mất đi hứng thú dù rằng bây giờ bên dưới khe rãnh ɦσα ɦuyệt của Tiêu Hồng đã ri rỉ ra nước nhờn, hắn lặng lẽ đem hai tay của mình rút ra.
……………………………………………………………………………………………….
Buổi tối đã mười giờ khuya rồi, nhưng Thạch Aí Quốc vẫn chưa có muốn đi ngủ, mà tiếp tục ngồi trong thư phòng đọc sách, cũng không biết ông đang đọc sách gì, Tiêu Hồng mang một ly sữa vào phòng, nhẹ nhàng đặt trêи góc bàn .
-Anh… ngủ đi, đã muộn rồi.
Cô đi đến phía sau lưng, đưa tay xuống xương cổ của ông xoa bóp nói.
-Anh chưa buồn ngủ, em đi ngủ trước đi.
Thạch Aí Quốc không ngẩng đầu, hời hợt nói .
-Anh… có chuyện em muốn trao đổi với anh một chút…
-Đã khuya rồi, còn nói chuyện gì, ngày mai rồi nói sau, em đi ngủ đi.
Thạch Aí Quốc không chờ cô nói xong, đã cắt đứt lời, điều này trước kia chưa từng có, thái độ Thạch Aí Quốc làm cho Tiêu Hồng thầm kêu không ổn, nhưng giờ không dám nói cái gì, dặn dò ông đi ngủ sớm một chút, rồi rời khỏi thư phòng .
Thế nhưng đêm nay cô không ngờ là Thạch Aí Quốc lại một mình ngủ ở trong thư phòng.
Tuy Tiêu Hồng muốn hỏi, nhưng sáng sớm lúc ăn điểm tâm, cô vẫn không dám hỏi ra miệng, bây giờ thì cô bắt đầu sợ hãi, thời điểm trước kia cô luôn biến hóa bịp bợm để làm ông vui lòng, nhưng lúc này, những hành động… bịp bợm dường như đã không còn hữu hiệu, bất luận cô nũng nịu như thế nào, thì khuôn mặt của Thạch Aí Quốc vẫn lạnh lùng, làm cho cổ họng của cô như là vướng phải xương cá vậy.
Thế nhưng mà khi cô vừa mới đến văn phòng làm việc của mình thì Hoa Cẩm Thành liền đi theo vào.
-Cô Hồng, việc đầu tư của tôi đều chuẩn bị xong rồi, phần của cô tiến triển đến đâu rồi vậy?
Hoa Cẩm Thành bất động thanh sắc hỏi.
-Ai .. nhà tôi không biết đang sợ cái gì, đối với chuyện này đến giờ cũng không chịu mở miệng, tôi đang tìm biện pháp, ông đợi thêm chút thời gian đi..
Tiêu Hồng khó khăn nói, còn Thiệu Nhất Chu nhìn thấy Tiêu Hồng xanh xao, thì lại nghĩ thầm ‘’ Chắc tối hôm qua lại bị lão già kia dằn vặt chơi suốt đêm rồi, nên mới thấy mỏi mệt như thế…’’
Thấy trước mắt, đau trong lòng, mặc dù hắn cùng Tiêu Hồng đã quan hệ tính ɖu͙ƈ với nhau, nhưng hắn vẫn muốn đem Tiêu Hồng độc chiếm, nhìn thấy tình cảnh như thế này, khiến cho hắn càng thêm hận Thạch Aí Quốc, có điều hận thì hận chứ không làm gì được, bởi vì đây là con đường mà Tiêu Hồng tự lựa chọn.
-Vậy không được đâu, tiến độ này quá chậm, nếu như cô không có thể giải quyết được chuyện này, như vậy thì tôi phải hợp tác với người khác rồi.
Hoa Cẩm Thành từng bước ép sát nói.
-Hợp tác với người khác ? Tại Hồ Châu ngoại trừ tôi, thì ông còn có thể hợp tác được với người khác sao?
Tiêu Hồng coi thường nói.
-Cô Hồng, đừng có kϊƈɦ tôi, cái ích lợi này tôi có thể kết hợp được với bất cứ ai, kể cả Hà Đại Khuê, cô có tin không?”
-Tôi tin… vậy ông cứ hợp tác tốt với Hà Đại Khuê đi, về sau đừng tìm tới tôi nữa , sự hợp tác của chúng ta dừng ở đây.
Tiêu Hồng thở phì phò nói .
-Ui… hợp tác chứ, nhưng phải từ từ, ông Hoa… chuyện này độ khó chắc ông cũng biết, để cho Tiêu Hông có thêm chút thời gian, chúng ta làm kinh doanh, không phải là gặp nhau để trút giận, nhiều năm nay mảnh đất này không ai dám động, không thể thoáng cái là làm được ngay, phải tốn công rất nhiều quanh co, từ từ sẽ được mà.
Thiệu Nhất Chu thấy tình hình căng thẳng, liền giảng hòa nói.
Hoa Cẩm Thành liếc nhìn Tiêu Hồng, không nói gì, quay đầu bước đi.
-Em cương với hắn đâu có ích lợi gì đâu, tiền của chúng ta còn phải dựa vào chỗ của hắn mới đào được mà.
-Tối hôm qua lão già kia ngủ riêng với em, em có cảm giác lão bắt đầu lãnh đạm rồi…đây là dự cảm cho chuyện xấu, cho nên em khống chế không nổi tâm tình của mình ..
Tiêu Hồng bộ dáng rất là đau khổ nói .
-Điều này có ý là lão gia hỏa này muốn hất em ra, có thể là lão cảm thấy được em đối với sĩ đồ của lão có ảnh hưởng rồi, lực lượng phía sau mảnh đất kia không thể khinh thường, anh nghe nói thành phố có rất nhiều người cũng biết em muốn khai phát mảnh đất kia, thế thì nghĩ xem, đối với loại người Thạch Aí Quốc xem trong con đường hoạn lộ mà nói, thì làm sao mà không cẩn thận, hay là em trở về cùng giải thích thêm một chút với lão..
Thiệu Nhất Chu cũng đau đầu .
-Không có đơn giản như vậy, tối hôm qua em muốn nói chuyện với lão, nhưng ngay cơ hội mở lời, lão cũng cắt ngang..
Tiêu Hồng chán nản nói .
-Vậy thì phải nói cho Hoa Cẩm Thành biết, chuyện này phải trì hoãn thêm một thời gian, nói cách khác nóng vội quá, đến lúc đó chẳng tốt cho ai cả.
Thiệu Nhất Chu nói .
……………………………………………………………………………………………
Vào buổi tối , Đỗ Sơn Khôi cuối cùng cũng đã chạy về gặp Đinh Nhị Cẩu, xem bộ dáng là sau khi nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu liền cấp tốc quay lại, gương mặt gã rất mỏi mệt…