Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Dân tâm thì không thể lừa dối

Ngày đăng: 22:46 16/02/21

CHƯƠNG 1097: DÂN TÂM THÌ KHÔNG THỂ LỪA DỐI.

-Đinh phó cục trưởng, quả thật là cậu..

Lý Quế Chi đi đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu nói.

Động tác của Lý Quế Chi lại làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình, hắn nhìn xem người đàn bà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình chưa nhớ rõ lắm, càng thêm mấu chốt đúng lúc này rất nhiều người bị hành vi Lý Quế Chi làm bối rối…

-Chị..là…?

Đinh Nhị Cẩu có chút mơ hồ

-Tôi là Lý Quế Chi….cậu còn nhớ không, lúc nhà chúng ta đi lên thành phố Hồ Châu khiếu oan , cũng may là nhờ có cậu xử lý, nếu không thì ông nhà của tôi chắc còn ngồi trong tù ngồi, lão Đường …ông qua đây nhìn xem la ai đây..Đinh phó cục trưởng đã cứu cả nhà chúng ta.

Lý Quế Chi kϊƈɦ động hô lên

Cô không thể không kϊƈɦ động, bởi vì từ khi nhà cô sự tình xử lý xong về sau, hai vợ chồng cô đi lên thành phố Hồ Châu cảm tạ Đinh Nhị Cẩu đấy, nhưng Đinh Nhị Cẩu một mực dùng các loại lý do khéo lời từ chối hảo ý của bọn họ, căn bản không có cùng bọn họ gặp mặt, vì điều này nên vẫn hai vợ chồng trong lòng tiếc nuối, ngay cả gửi quà cáp hắn cũng không lấy không thu, cho nên lần này lại gặp được Đinh Nhị Cẩu, làm cho bọn họ rất là vui mừng.

Thạch Aí Quốc nhìn thây tình hình thì cảm thấy ngạc nhiên, vợ chồng ông chủ xí nghiệp này tại sao lại biết Đinh Nhị Cẩu, nên vẫy tay, gọi Đinh Nhị Cẩu kêu lên bên người.

-Trường Sinh, chuyện gì xảy ra vậy? Cháu và gia đình ông chủ này quen biết từ trước à?

Thạch Aí Quốc cười cười hỏi .

-Vâng… trước kia bởi vì có một ít chuyện nên biết nhau, chỉ là cháu thật sự không biết cái xí nghiệp này là của bọn họ..

Đinh Nhị Cẩu vội vàng thanh minh ..

Thạch Aí Quốc quay người nhìn Đường Quý Hòa nói ra:

-Ông Đường….ông là người thành thật… vậy cứ kể ra lúc trước chuyện gì xảy ra..

Ông vừa nói vừa hướng đi về trước .

-Ai nha , Thạch bí thư , lão Đường ăn nói vụng về , hay là cho tôi nói đi….

Lý Quế Chi một tay khoác lên bờ vai Đinh Nhị Cẩu, vừa nói .

Bị một người đàn bà hơn 40 tuổi nữ nhân khoác chặt , Đinh Nhị Cẩu cảm thấy hơi ngượng, nhưng Lý Quế Chi hình như là sợ Đinh Nhị Cẩu chạy mất, một khắc cũng không buông ta , Đinh Nhị Cẩu cũng không tiện dùng sức giãy giụa trong lúc một bên bầu иɦũ ɦσα của Lý Quế Chi chèn ép sát trêи người hắn, cho nên hắn đành đi theo bên người Thạch Aí Quốc, đem chuyện trước kia phát sinh với công an huyện Thanh Hà kể ra.

– Ừ, dân chúng rất nhớ đến ân tình, chúng ta làm được chuyện gì cho dân, không cần tự chúng ta đi khắp nơi khoe khoang nói ra, trong lòng dân chúng đều có cân lượng rất rõ ràng, cho nên nói, dân tâm không thể lừa gạt, các đồng chí nhất định phải nhớ kỹ điểm này.

Thạch Aí Quốc cảm xúc nói ra .

Thạch Aí Quốc nói xong , mọi người rất phối hợp nhiệt liệt vỗ tay.

Có thể nói, Thạch Aí Quốc vào một ngày đi thị sát rất có hiệu quả, trước khi chia tay , Thạch Aí Quốc gọi Trương Minh thái i tới bên xe, nhỏ giọng nói với hắn:

-Minh Thái , ông nhớ mọi thứ liên quan đến uy tín của đảng, thì phải làm cho tốt đấy nhé..

-Bí thư yên tâm đi, tôi cam đoan khu trực thuộc của tôi sẽ không để xảy ra vấn đề.

Trương Minh Thái hứa hẹn nói .

-Vậy là tốt …đi thôi.

Thạch Aí Quốc đóng lại cửa xe, sau khi khởi động, chiếc xe nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt mọi người …

Thư ký trưởng Đào Thành Quân nhìn Thạch Aí Quốc nói:

-Tiểu Đinh thật đúng là có lợi hại , không thể tưởng được tại huyện Thanh Hà cũng nổi danh như vậy.

-Ông nói vậy là có ý tứ gì?

Thạch Aí Quốc mở mắt ra hỏi.

-Bí thư lần này dẫn hắn theo, chắc là có thâm ý gì chứ?

Đào Thành Quân nhỏ giọng nói.

-Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chỉ là ngày hôm qua hắn đến chỗ của tôi báo cáo công tác, cho nên có ý muốn nhất thời, Thành Quân …ông cảm thấy bây giờ dàn lãnh đạo của huyện Thanh Hà cân đối thế nào, có hay không sức chiến đấu vậy?

Thạch Aí Quốc đột nhiên hỏi làm cho Đào Thành Quân cũng là chấn động, chẳng lẽ Thạch Aí Quốc muốn Đinh Nhị Cẩu đến nắm lấy huyện Thanh Hà? Chợt ý tưởng của Đào Thành Quân liền hủy bỏ, chỉ vì Đinh Nhị Cẩu còn quá trẻ, cho nên Đào Thành Quân rất nhanh chóng bỏ qua.

-Tuy Dương Trình Trình là từ trêи tỉnh đưa xuống đấy, nhưng tôi có cảm giác công tác kinh nghiệm cơ sở vẫn chưa đủ, mặc dù là tốt nghiệp đại học Yale, nhưng có thích hợp với vùng thổ địa này cũng rất khó nói ah.

Đào Thành Quân không có nói thẳng, biểu đạt sự lo lắng của mình, bình thường lãnh đạo muốn hỏi kiểu như thế này, nhất định là lãnh đạo đã sớm có nghĩ sẵn trong đầu, cho nên nói ít thì tốt hơn, đồng thời phải nói mơ hồ không rõ, chứ đừng biểu đạt ra ý của mình rất rõ ràng.

Bởi vì nếu như biểu đạt vô cùng rõ ràng, phong hiểm rất lớn, vạn nhất lãnh đạo là muốn như vậy, như vậy lãnh đạo muốn nói cái gì thì đều bị ngươi nói ra hết rồi, lãnh đạo còn cái gì mà nói? Với tư cách là trưởng thư ký, Đào Thành Quân rất am hiểu sâu đạo lý này .

-Đây cũng là sự lo lắng của tôi, Trương Minh Thái thì không am hiểu kinh tế, còn Dương Trình Trình thì không có kinh nghiệm công tác dưới cơ sở, huyện Thanh Hà đến cùng sẽ về đâu, đây cũng một vấn đề rất lớn, hơn nữa tôi nghe nói các lãnh đạo trong huyện cũng không có sự hòa thuận, Dương Trình Trình tuy tới sau, nhưng biểu hiện rất cứng rắn hùng hổ …

Thạch Aí Quốc lo âu nói ra .

-Vâng…dựa vào bối cảnh của Dương Trình Trìnhđích, có thể khẳng định cô ấy là người không dễ đối phó, điều này cũng gây vấn đề khó khăn cho Trương Minh Thái không nhỏ a,… cho nên việc huyện Thanh Hà phát triển kinh tế đúng là một vấn đề nan giải mà chúng ta phải tính đến.

Đào Thành quân nói.

-Nào chỉ là riêng huyện Thanh Hà đâu, toàn bộ sự phát triển thành phố Hồ Châu cũng đều là một đại vấn đề, trong lòng tôi thật sự nóng như lửa đốt, nhìn xem năm nay, kinh tế Bạch Sơn đã vượt qua Hồ Châu, lúc nào chúng ta lên tỉnh đi họp, cũng không có gì khởi sắc mà báo cáo…cứ kéo dài tình hình này, tôi xem ra cái chức bí thư thành ủy cũng sớm chấm dứt.

Thạch Aí Quốc phiền muộn nói .

-Vậy hay là sắp tới chúng ta mở một công tác hội nghị kinh tế?

Đào Thành Quân đề nghị .

……………………………………………………………………………………….