Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Âm hồn bất tán
Ngày đăng: 22:46 16/02/21
CHƯƠNG 1061: ÂM HỒN BẤT TÁN.
Đinh Nhị Cẩu sau khi xuống lầu, cũng không có đi thẳng đến nơi có người đối diện trong lầu, mà là lái xe của mình rời khỏi tiểu khu, chính cách làm này lại làm cho Đàm Quốc Khánh nghi hoặc khó hiểu, tại sao Đinh Nhị Cẩu tới đây trong thời gian ngắn như vậy đã đi rồi, cầm nhìn ống nhòm hồng ngoại nhìn ban đêm tiếp tục quan sát phía dãy lầu đối diện, gã tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình kiên trì, cho dù là hổ già thành tinh cũng có thời điểm lộ ra nhược điểm, đến lúc đó chính mình sẽ phát tài, Đinh Trường Sinh chỉ là một tên ranh con, đã làm cho bố mày có nhà nhưng không thể dám trở về, đã vậy còn phải giả chết để tránh Tưởng Hải Dương truy sát, nhớ ngày nào mình còn chính mình uy phong tứ phương tám hướng, có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày khổ nhục chui rúc như hôm nay.
Đinh Nhị Cẩu chạy ra bên ngoài tiểu khu rồi tìm một nơi vắng vẻ đậu xe, rồi đi bộ đến bờ tường của khu Ngự Phủ Uyển, tìm một góc chết không có camera quan sát , leo tường vào, đối với chuyện trèo tường phá cửa thì hắn thừa có khả năng, đây là lần thứ hai hắn leo tường vào đây, lặng lẽ đến tầng lầu lô đối diện với dãy lầu Trịnh Hiểu Ngải sau khi đi vào hành lang, âm thầm chạy tới nơi Cốc Nhạc Nhạc chỉ dẫn, nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong, bên trong gian phòng quả thật có người .
Đàm Quốc Khánh cũng linh cảm ngửi được mùi nguy hiểm, gã lặng lẽ cầm ra khẩu súng ngắn của mình, sau khi Đàm Quốc Khánh mất tích vẫn còn giữ vũ khí, đây cũng là điều mà cục công an TP Hồ Châu rất lo lắng, Đinh Nhị Cẩu nghiêng tai nghe ngóng một lúc, bắt đầu bình thản gõ cửa, nếu bên trong có người, như vậy sau khi nghe tiếng gõ cửa phải có người đến mở cửa, nếu như người ở bên trong không mở cửa, vậy thì khẳng định sẽ có vấn đề .
Đàm Quốc Khánh nghe được tiếng gõ cửa, liền ý thức được hành tung của mình bại lộ, cho nên vừa cầm súng chĩa vào phía cửa , vừa bắt đầu lùi lại tìm cách tẩu thoát, gả suy đoán bên ngoài chính là Đinh Nhị Cẩu, cũng may xem ra thằng này lần này chỉ có một mình, nếu có mấy người, hôm nay quả thật là sẽ gã chạy không thoát.
Đàm Quốc Khánh nhìn qua phía nam sân thượng, xem xét dưới lầu không có người mai phục, cho nên liền đem dây cáp cột cố định sẵn trêи máy sưởi bên trong gian phòng.
Mới đầu Đàm Quốc Khánh vốn định bắn ra phía ngoài cửa, có thể bắn trúng hạ gục Đinh Nhị Cẩu, nhưng làm như vậy thì hành tung của mình cũng bị bại lộ, cho nên tạm nhịn một chút cho xong, thừa dịp Đinh Nhị Cẩu còn ở bên ngoài gõ cửa, gã theo dây cáp từ phía ban công leo xuống lầu, Đinh Nhị Cẩu gõ lâu thấy không ai mở cửa , hắn lui ra phía sau một bước, móc súng ra bắn vào khóa cửa, rồi thận trọng tiến vào .
Bên trong phòng không có người, chỉ có đồ dùng trong nhà đơn giản, nhưng từ hiện trường quan sát thì nơi này đích xác là vừa có người ở, theo dấu tích mẫu thuốc lá tại gạt tàn thuốc cũng có thể thấy được, tàn thuốc còn mang theo hơi nóng dư lại, tìm lượt tất cả gian phòng đều không thấy có người, mãi cho đến lúc thấy trêи ban công có sợi dây cáp treo tòng ten thì hắn mới hiểu được, thì ra đối phương đã chạy mất dạng rồi.
-Chấn Đông …anh mang theo mấy người, cả người của phòng kỹ thuật đến cư xá Ngự Phủ Uyển, No.17 lầu bốn phòng 702, nơi này có manh mối khả nghi .
Đinh Nhị Cẩu vẫn ở trong phòng không ra ngoài, mãi cho đến khi Lưu Chấn Đông mang người tới .
-Đinh phó cục, sao cậu biết mà tìm tới nơi này?
Lưu Chấn Đông hỏi:
-Chuyện này trở về rồi hãy nói, có một người nằm vùng của tôi báo cáo, nói là nơi này có kẻ khả nghi, anh nói bọn họ kiểm tra đi, nhìn xem nơi này có manh mối thêm gì không, còn nữa, gian phòng này xem ra là thuê lại, hãy liên lạc cùng chủ gian phòng, hỏi khách thuê là người nhu thế nào, xem có bản sao CMND hay không, mau chóng tìm ra người này cho tôi.
Đinh Nhị Cẩu bình tĩnh nói , đối với chuyện ngày hôm nay, hắn rất là lo lắng , chuyện này cũng đồng nghĩa với hành tung của mình cũng không an toàn.
Có thể kẻ kia không theo dõi hắn, mà là là giám sát Trịnh Hiểu Ngải, nếu có sự quan hệ đến Trịnh Hiểu Ngải, thì nhất định chỉ có là Tưởng Văn Sơn, chẳng lẽ Tưởng Văn Sơn vẫn còn chưa hết hi vọng? Vấn đề này có chút không có khả năng, nhưng loại trừ cái giải thích như thế này, hắn không có tự mình thuyết phục được lý do nào khác cả, cho nên Đinh Nhị Cẩu rất bực bội, chính mình thì để cho Đỗ Sơn Khôi đi giám sát người khác, không ngờ rõ ràng cũng có người đã ra chú ý theo dõi đến mình, đây cũng là hồi chuông cảnh báo cho hắn, lăn lộn ngoài đời, sớm muộn gì cũng phải trả giá , báo ứng cũng rất mau lập tức tới ngay.
Trịnh Hiểu Ngải nghe được bên đối diện tiếng súng vang lên, dọa cô giật mình, liền gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, đến khi Đinh Nhị Cẩu hồi âm thì cô mới thở dài nhẹ nhỏm một hơi .
-Xem ra thật sự là vì chúng ta mà tới, mọi người thu thập chuyển đi ngay trong đêm nay, không nên ở lại chỗ này , em đang chờ thăm dò tình hình
-Vậy được rồi … tiếp theo sau sẽ làm sao đây?
-Trong thời gian ngắn chắc kẻ theo dõi sẽ không tới đây, nhưng để phòng ngừa, gian phòng này chị hãy bán đi, dù sao bây giờ gian phòng này không còn an toàn, sớm xử lý thì tốt hơn.
-Ừ…chị nghe theo lời em..
Trịnh Hiểu Ngải chưa hoàn hồn nói.
Trước mắt Trịnh Hiểu Ngải vội vàng thu thập một ít đồ đạc của mình, mang theo hai chị em họ Cốc vội vàng rời khỏi cư xá Ngự Phủ Uyển, mà lúc này đây bên ngoài đường phố, phía sau một cây tùng lấp ló ra nửa bên mặt, Đàm Quốc Khánh nhận ra xe của Trịnh Hiểu Ngải, trong đầu nghĩ đến, ngươi có thể chạy thoát đến nơi đâu, chỉ là tiếp theo phải thật kỹ lưỡng, thằng Đinh Trường Sinh này thật đúng là không dễ chọc, Đàm Quốc Khánh cho là mình có thể nắm được được thóp của hắn, để làm một giao dịch, nhưng bàn tay còn chưa kịp nắm được tin tức hữu dụng, thì tiểu tử này rõ ràng dường như đã cảnh giác rồi, thật sự là kỳ quái , chẳng lẽ mình bị phát hiện sao ? Về sau nhất định phải cẩn thận từng chút một, Đàm Quốc Khánh yên lặng biến mất trong màn đêm..
Đinh Nhị Cẩu sau khi dặn dò mọi thứ với Lưu Chấn Đông, hắn cũng lái xe rời khỏi cư xá Ngự Phủ Uyển, đúng là chuyện này chưa xong lại tiếp đến chuyện khác, chuyện của Thạch Aí Quốc còn chưa có xử lý tốt, thì cư xá Trịnh Hiểu Ngải bên này lại xảy ra chuyện, tuy vẫn chưa xác định được đối phương rốt cuộc là ai, tại sao phải giám sát Trịnh Hiểu Ngải, nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không phải thiện ý, Đinh Nhị Cẩu bây giờ cũng thấy cảm giác chưa có nguy hiểm lắm, nhưng khi sự tình đến mức độ này, cũng phải nhờ đến bộ phận kỹ thuật của cục công an thăm dò thăm dò cẩn thận hơn nữa .
……………………………………………………………………………………………
-Có chuyện gì mà thấy mất hứng như vậy, ai chọc giận em rồi hả?
Hạ Hà Tuệ nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đinh Nhị Cẩu hỏi.
“Không có việc gì, chỉ có chút mệt mỏi, chị nấu cơm chưa, em đói rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói .
-Đã có cơm rồi, chị cũng vừa mới ăn xong, nhìn em bận rộn như vậy, nên chị cũng không tiện hỏi khi nào em trở về, em không sao chứ, nhớ là dù cho có mệt muốn chết nhưng cũng phải để ý đến thân thể của mình, em phải nhớ kỹ, vẫn còn có chị đây này, chứ em cứ không lo lắng đến bản thân mình, chị phải làm cái gì bây giờ?
Hạ Hà Tuệ bưng cơm canh nóng, nũng nịu ngồi ở trêи đùi Đinh Nhị Cẩu nói ra.
-Em biết rồi …thôi ăn cơm, ăn cơm … đúng rồi, tiệm của chị lúc nào khai trương vậy, có đốt pháo không ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Mùng tám khai trương, không đốt pháo, nơi đó là cư xá, có nhiều người đang ở thì phiền lắm, chị cũng không muốn để cho mọi người bực bội ..
Hạ Hà Tuệ vừa nói vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu ăn cơm.
Đinh Nhị Cẩu sau khi xuống lầu, cũng không có đi thẳng đến nơi có người đối diện trong lầu, mà là lái xe của mình rời khỏi tiểu khu, chính cách làm này lại làm cho Đàm Quốc Khánh nghi hoặc khó hiểu, tại sao Đinh Nhị Cẩu tới đây trong thời gian ngắn như vậy đã đi rồi, cầm nhìn ống nhòm hồng ngoại nhìn ban đêm tiếp tục quan sát phía dãy lầu đối diện, gã tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình kiên trì, cho dù là hổ già thành tinh cũng có thời điểm lộ ra nhược điểm, đến lúc đó chính mình sẽ phát tài, Đinh Trường Sinh chỉ là một tên ranh con, đã làm cho bố mày có nhà nhưng không thể dám trở về, đã vậy còn phải giả chết để tránh Tưởng Hải Dương truy sát, nhớ ngày nào mình còn chính mình uy phong tứ phương tám hướng, có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày khổ nhục chui rúc như hôm nay.
Đinh Nhị Cẩu chạy ra bên ngoài tiểu khu rồi tìm một nơi vắng vẻ đậu xe, rồi đi bộ đến bờ tường của khu Ngự Phủ Uyển, tìm một góc chết không có camera quan sát , leo tường vào, đối với chuyện trèo tường phá cửa thì hắn thừa có khả năng, đây là lần thứ hai hắn leo tường vào đây, lặng lẽ đến tầng lầu lô đối diện với dãy lầu Trịnh Hiểu Ngải sau khi đi vào hành lang, âm thầm chạy tới nơi Cốc Nhạc Nhạc chỉ dẫn, nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong, bên trong gian phòng quả thật có người .
Đàm Quốc Khánh cũng linh cảm ngửi được mùi nguy hiểm, gã lặng lẽ cầm ra khẩu súng ngắn của mình, sau khi Đàm Quốc Khánh mất tích vẫn còn giữ vũ khí, đây cũng là điều mà cục công an TP Hồ Châu rất lo lắng, Đinh Nhị Cẩu nghiêng tai nghe ngóng một lúc, bắt đầu bình thản gõ cửa, nếu bên trong có người, như vậy sau khi nghe tiếng gõ cửa phải có người đến mở cửa, nếu như người ở bên trong không mở cửa, vậy thì khẳng định sẽ có vấn đề .
Đàm Quốc Khánh nghe được tiếng gõ cửa, liền ý thức được hành tung của mình bại lộ, cho nên vừa cầm súng chĩa vào phía cửa , vừa bắt đầu lùi lại tìm cách tẩu thoát, gả suy đoán bên ngoài chính là Đinh Nhị Cẩu, cũng may xem ra thằng này lần này chỉ có một mình, nếu có mấy người, hôm nay quả thật là sẽ gã chạy không thoát.
Đàm Quốc Khánh nhìn qua phía nam sân thượng, xem xét dưới lầu không có người mai phục, cho nên liền đem dây cáp cột cố định sẵn trêи máy sưởi bên trong gian phòng.
Mới đầu Đàm Quốc Khánh vốn định bắn ra phía ngoài cửa, có thể bắn trúng hạ gục Đinh Nhị Cẩu, nhưng làm như vậy thì hành tung của mình cũng bị bại lộ, cho nên tạm nhịn một chút cho xong, thừa dịp Đinh Nhị Cẩu còn ở bên ngoài gõ cửa, gã theo dây cáp từ phía ban công leo xuống lầu, Đinh Nhị Cẩu gõ lâu thấy không ai mở cửa , hắn lui ra phía sau một bước, móc súng ra bắn vào khóa cửa, rồi thận trọng tiến vào .
Bên trong phòng không có người, chỉ có đồ dùng trong nhà đơn giản, nhưng từ hiện trường quan sát thì nơi này đích xác là vừa có người ở, theo dấu tích mẫu thuốc lá tại gạt tàn thuốc cũng có thể thấy được, tàn thuốc còn mang theo hơi nóng dư lại, tìm lượt tất cả gian phòng đều không thấy có người, mãi cho đến lúc thấy trêи ban công có sợi dây cáp treo tòng ten thì hắn mới hiểu được, thì ra đối phương đã chạy mất dạng rồi.
-Chấn Đông …anh mang theo mấy người, cả người của phòng kỹ thuật đến cư xá Ngự Phủ Uyển, No.17 lầu bốn phòng 702, nơi này có manh mối khả nghi .
Đinh Nhị Cẩu vẫn ở trong phòng không ra ngoài, mãi cho đến khi Lưu Chấn Đông mang người tới .
-Đinh phó cục, sao cậu biết mà tìm tới nơi này?
Lưu Chấn Đông hỏi:
-Chuyện này trở về rồi hãy nói, có một người nằm vùng của tôi báo cáo, nói là nơi này có kẻ khả nghi, anh nói bọn họ kiểm tra đi, nhìn xem nơi này có manh mối thêm gì không, còn nữa, gian phòng này xem ra là thuê lại, hãy liên lạc cùng chủ gian phòng, hỏi khách thuê là người nhu thế nào, xem có bản sao CMND hay không, mau chóng tìm ra người này cho tôi.
Đinh Nhị Cẩu bình tĩnh nói , đối với chuyện ngày hôm nay, hắn rất là lo lắng , chuyện này cũng đồng nghĩa với hành tung của mình cũng không an toàn.
Có thể kẻ kia không theo dõi hắn, mà là là giám sát Trịnh Hiểu Ngải, nếu có sự quan hệ đến Trịnh Hiểu Ngải, thì nhất định chỉ có là Tưởng Văn Sơn, chẳng lẽ Tưởng Văn Sơn vẫn còn chưa hết hi vọng? Vấn đề này có chút không có khả năng, nhưng loại trừ cái giải thích như thế này, hắn không có tự mình thuyết phục được lý do nào khác cả, cho nên Đinh Nhị Cẩu rất bực bội, chính mình thì để cho Đỗ Sơn Khôi đi giám sát người khác, không ngờ rõ ràng cũng có người đã ra chú ý theo dõi đến mình, đây cũng là hồi chuông cảnh báo cho hắn, lăn lộn ngoài đời, sớm muộn gì cũng phải trả giá , báo ứng cũng rất mau lập tức tới ngay.
Trịnh Hiểu Ngải nghe được bên đối diện tiếng súng vang lên, dọa cô giật mình, liền gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, đến khi Đinh Nhị Cẩu hồi âm thì cô mới thở dài nhẹ nhỏm một hơi .
-Xem ra thật sự là vì chúng ta mà tới, mọi người thu thập chuyển đi ngay trong đêm nay, không nên ở lại chỗ này , em đang chờ thăm dò tình hình
-Vậy được rồi … tiếp theo sau sẽ làm sao đây?
-Trong thời gian ngắn chắc kẻ theo dõi sẽ không tới đây, nhưng để phòng ngừa, gian phòng này chị hãy bán đi, dù sao bây giờ gian phòng này không còn an toàn, sớm xử lý thì tốt hơn.
-Ừ…chị nghe theo lời em..
Trịnh Hiểu Ngải chưa hoàn hồn nói.
Trước mắt Trịnh Hiểu Ngải vội vàng thu thập một ít đồ đạc của mình, mang theo hai chị em họ Cốc vội vàng rời khỏi cư xá Ngự Phủ Uyển, mà lúc này đây bên ngoài đường phố, phía sau một cây tùng lấp ló ra nửa bên mặt, Đàm Quốc Khánh nhận ra xe của Trịnh Hiểu Ngải, trong đầu nghĩ đến, ngươi có thể chạy thoát đến nơi đâu, chỉ là tiếp theo phải thật kỹ lưỡng, thằng Đinh Trường Sinh này thật đúng là không dễ chọc, Đàm Quốc Khánh cho là mình có thể nắm được được thóp của hắn, để làm một giao dịch, nhưng bàn tay còn chưa kịp nắm được tin tức hữu dụng, thì tiểu tử này rõ ràng dường như đã cảnh giác rồi, thật sự là kỳ quái , chẳng lẽ mình bị phát hiện sao ? Về sau nhất định phải cẩn thận từng chút một, Đàm Quốc Khánh yên lặng biến mất trong màn đêm..
Đinh Nhị Cẩu sau khi dặn dò mọi thứ với Lưu Chấn Đông, hắn cũng lái xe rời khỏi cư xá Ngự Phủ Uyển, đúng là chuyện này chưa xong lại tiếp đến chuyện khác, chuyện của Thạch Aí Quốc còn chưa có xử lý tốt, thì cư xá Trịnh Hiểu Ngải bên này lại xảy ra chuyện, tuy vẫn chưa xác định được đối phương rốt cuộc là ai, tại sao phải giám sát Trịnh Hiểu Ngải, nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không phải thiện ý, Đinh Nhị Cẩu bây giờ cũng thấy cảm giác chưa có nguy hiểm lắm, nhưng khi sự tình đến mức độ này, cũng phải nhờ đến bộ phận kỹ thuật của cục công an thăm dò thăm dò cẩn thận hơn nữa .
……………………………………………………………………………………………
-Có chuyện gì mà thấy mất hứng như vậy, ai chọc giận em rồi hả?
Hạ Hà Tuệ nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đinh Nhị Cẩu hỏi.
“Không có việc gì, chỉ có chút mệt mỏi, chị nấu cơm chưa, em đói rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói .
-Đã có cơm rồi, chị cũng vừa mới ăn xong, nhìn em bận rộn như vậy, nên chị cũng không tiện hỏi khi nào em trở về, em không sao chứ, nhớ là dù cho có mệt muốn chết nhưng cũng phải để ý đến thân thể của mình, em phải nhớ kỹ, vẫn còn có chị đây này, chứ em cứ không lo lắng đến bản thân mình, chị phải làm cái gì bây giờ?
Hạ Hà Tuệ bưng cơm canh nóng, nũng nịu ngồi ở trêи đùi Đinh Nhị Cẩu nói ra.
-Em biết rồi …thôi ăn cơm, ăn cơm … đúng rồi, tiệm của chị lúc nào khai trương vậy, có đốt pháo không ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Mùng tám khai trương, không đốt pháo, nơi đó là cư xá, có nhiều người đang ở thì phiền lắm, chị cũng không muốn để cho mọi người bực bội ..
Hạ Hà Tuệ vừa nói vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu ăn cơm.