Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Lần sau không làm vậy nữa…

Ngày đăng: 22:46 16/02/21

CHƯƠNG 1067 : LẦN SAU KHÔNG LÀM VẬY NỮA…

Lưu Chấn Đông sau khi gặp Đinh Nhị Cẩu cho biết vấn đề, một hồi đã đi khỏi, chỉ có trong đầu Đinh Nhị Cẩu không còn bình tĩnh, Đàm Quốc Khánh không phải người bình thường, đó là một cảnh sát thâm niên lão luyện, không thể không nói, lão là người có bản lãnh, thật ra thì Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn có con người như vậy là địch, nhưng chuyện tới trước mắt, dù không muốn đối địch thì cũng vô dụng thôi, giờ chỉ có thể là áp dụng một biện pháp, chính là đem đối phương đánh ngã, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc… .

-Em đang ở đâu vậy ? Đến giờ cũng chưa tới đón chị?

Đinh Nhị Cẩu đang trầm tư suy nghĩ, thì Cổ Hiểu Manh gọi điện thoại tới .

-Há, lu bu công việc quá nên em quên …chạy qua liền đây..

– Nếu như em bận quá, hay là để hôm khác?

Hiếm khi thấy Cổ Hiểu Manh phân biệt phải trái như vậy.

-Không cần, em liền tới đây.

Đinh Nhị Cẩu nói xong cúp điện thoại, lái xe đi đến nhà Cổ Hiểu Manh.

Đinh Nhị Cẩu không có vào nhà , mà gọi điện thoại cho Cổ Hiểu Manh bảo đi ra ngoài.

-Chị thấy em hôm nay tinh thần không tốt lắm, có phải là đang bị áp lực công việc?

Cổ Hiểu Manh vừa vào trong xe rồi nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra .

-Không có việc gì, tối hôm qua ngủ không ngon, chị định tìm chỗ nào đặt làm văn phòng?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

-Um..chị muốn tìm một chỗ huyên náo đông người qua lại, nơi vắng vẻ quá thì không được, hay là đi ra quảng trường Vạn Đạt xem thử, chỗ đó rất nhộn nhịp.

Cổ Hiểu Manh nói .

-Ha ha, chị suy nghĩ kỹ đi, quảng trường Vạn Đạt là nơi rất phồn hoa, mặt bằng cho thuê rất đắt đấy, có nhiều tiền lắm sao, đừng nói là đến tháng không đóng nỗi tiền thuê nhà bị người ta đuổi ra ngoài, làm mất mặt cha nuôi với em đấy.

-Dẹp đi.. đến tháng chưa có đóng nổi tiền mướn, chị sẽ tìm em để mượn, dù sao thì em là người có tiền, chẳng lẽ thấy chị chết mà không cứu sao…

Cổ Hiểu Manh ma mãnh nói.

-Hừm…em hết ý kiến rồi, nhưng em lại không có người quen ở quảng trường Vạn Đạt, chị có biết ai không?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

-Chị đương nhiên là cũng không quen ai , bằng không gọi em tới đây để làm gì?”

Cổ Hiểu Manh lườm Đinh Nhị Cẩu rồi nói.

-Ai… đợi lát nữa xem sao, khu vực này hình như thuộc về khu Tân Hồ quản có gì thì em gọi điện thoại hỏi thăm một chút.

Dừng xe ở bãi đỗ xe quảng trường Vạn Đạt, Đinh Nhị Cẩu không có xuống xe, mà gọi điện thoại cho phân cục trưởng công an khu Tân Hồ là Đường Thiên Hà.

-Đinh phó cục, có gì dặn dò?

Đường Thiên Hà sau khi thấy số của Đinh Nhị Cẩu, liền rời khỏi phòng họp nghe điện thoại .

-Ông Đường, có rãnh không vậy?

-Cũng không có gì bề bộn, Đinh phó cục .. có cần chỉ thị gì cứ nói..

Đường Thiên Hà rất khách sáo nói.

-À… không có chỉ thị gì, tôi đang ở tại quảng trường Vạn Đạt, hiện có người chị muốn thuê một mặt tiền để mở văn phòng công ty, ở đây ông có người quen không, giúp giùm tôi hỏi một chút xem có chỗ thích hợp không?

-Ai dà… Đinh phó cục, đợi tôi khoảng 10 phút, tôi đến rồi chúng ta cùng đi xem thử, cam đoan việc này sẽ xong ngay.

Đường Thiên Hà nghe qua là chuyện tư của Đinh Nhị Cẩu, liền phấn chấn lập tức đến, hắn rất am hiểu sâu những chuyện như thế này trong chốn quan trường, thừa biết là xử lý mười việc cho lãnh đạo, cũng không bằng giúp đỡ một chuyện riêng, việc này sẽ làm sâu sắc thêm cảm tình, cho nên Đường Thiên Hà sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.

Đinh Nhị Cẩu sau khi cúp điện thoại, nói với Cổ Hiểu Manh:

-Chờ một lát đi em nhờ người quen dẫn đi, như vậy có thể tiết kiệm được ít tiền..

-Này… chị thật là nhìn không ra a, hiện tại em lăn lộn đúng là không kém cạnh ai, khắp nơi đều có quan hệ, xem ra lo lắng của chị là dư thừa, hồi nãy giờ chị vẫn luôn áy náy, lo lắng chuyện này lại thêm phiền toái cho em, xem ra thì chị vẫn còn quá thiện lương.

Cổ Hiểu Manh vừa nhìn lấy móng tay của mình vừa nói .

-Ặc… chị à…kỳ thật em vẫn luôn là người tốt, chỉ là bị chị làm hư mà thôi.

Đinh Nhị Cẩu hí hửng cười đùa nói .

Đinh Nhị Cẩu lời còn chưa nói hết, thì nghe được một hồi tiếng còi chói tai của xe cảnh sát từ xa đến gần, không tới một phút, Đinh Nhị Cẩu đã nhìn thấy Đường Thiên Hà chạy xe nhanh như chớp lái vào bãi đỗ xe quảng trường Vạn Đạt, xa xa vừa thấy xe của Đinh Nhị Cẩu, Đường Thiên Hà xuống xe, chạy đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu.

-Úi trời… đâu có gì khẩn cấp, ông hụ còi cảnh sát rêu rao khắp nơi làm gì…

-Ha ha , Đinh phó cục, tôi sợ cậu chờ nóng lòng, cho nên ….Ha ha.. lần sau không làm vậy nữa ….

Đường Thiên Hà vội vàng giải thích .

Cứ vậy ba người hướng đến quảng trường Vạn Đạt trong khu vực Đường Thiên Hà quản lý đi bộ đế , Cổ Hiểu Manh thướt tha đi ở phía trước, Đinh Nhị Cẩu cùng Đường Thiên Hà theo sát phía sau, hôm nay Cổ Hiểu Manh mặc cái váy cao quá gối càng lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, đầy đặn mượt mà nhưng tuyệt không to, cái ʍôиɠ phình hướng về phía sau nhếch lên, phần trêи là cái áo thun màu đỏ thẩm bó sát người, càng lộ ra một đôi bầu иɦũ ɦσα no đủ kiên đĩnh, dây thắt lưng bản nhỏ tạo ra cho người một loại mị lực gợi cảm mê người, Đường Thiên Hà nhìn đến cặp thịt ʍôиɠ nảy nở của nàng đong đưa qua lại, cả người hắn lập tức liền nóng lên, trước mắt tưởng tượng hiện ra hình ảnh Cổ Hiểu Manh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chổng ʍôиɠ lên, cặp ʍôиɠ trắng như tuyết, làn da trắng như tuyết với cái âʍ ɦộ lông đen bóng, bộ phận sinh ɖu͙ƈ phấn hồng ướt át, cái khe thịt hơi mở ra, làm cho Đường Thiên Hà không khỏi đè xuống hạ thể toàn tâm toàn ý.

Đường Thiên Hà nghĩ thầm, đây là chị của Đinh cục trưởng, thật hay giả cũng chưa chắc, thời buổi bây giờ chị em cùng nhau lên giường rất phổ biến, bất quá cô gái này đúng là không tồi, xứng đáng để cho Đinh phó cục xài chơi, chỉ là không biết nàng làm công việc gì, cùng Đinh phó cục thật sự là trai tài gái sắc .

-Ai ôi!!!, Đường phân cục trưởng, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy, em đang định đến nhà anh chúc tết đây này.

Đường Thiên Hà vừa vào cửa, thì một gã mập bước ra cửa tiến lên nắm lấy tay của Đường Thiên Hà.

-Lão Dương .. tôi đã tới đây, thì lão không cần đến nhà của tôi rồi, tôi có việc tìm lão đây, đi thôi …chúng ta vào văn phòng trò chuyện.

Đường Thiên Hà nói .

-Vậy thì tốt…. tốt lắm.

Dương Đức lúc này mới nhìn liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, còn tưởng rằng hắn là lái xe cho Đường Thiên Hà, cho nên cũng không hỏi, mà là liếc nhìn ngắm Cổ Hiểu Manh vài lần.

Đường Thiên Hà thấy trong đại sảnh còn có những người khác, cho nên cũng không có giới thiệu, mãi cho đến phòng làm việc của của Dương Đức, khi đóng cửa lại mới lên tiếng:

-Lão Dương , đây là Đinh cục trưởng của công an thành phố ..

Đường Thiên Hà chỉ chỉ Đinh Nhị Cẩu nói, lúc này Dương Đức mới hiểu được tên trẻ tuổi này hôm nay mới là nhân vật đầu to, chính mình lúc đầu là nhìn lầm.