Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Hai anh em vô lại

Ngày đăng: 22:47 16/02/21

CHƯƠNG 1082: HAI ANH EM VÔ LẠI.

Lúc này Đinh Nhị Cẩu chợt nhớ tới Ngô Vũ Tinh, trong lòng của hắn kết luận, mười phần thì hết chín phần là kẻ từng bị mình đánh ngã đã đến rồi, nhưng lần này hắn thật sự là không muốn gây nên phiền toái, cho nên đứng tại cửa ra một chút, bình thần tĩnh khí, tựa hồ nghe được bên trong gian phòng của mình có một tiếng hơi thở.

Lúc này Ngô Vũ Tinh trong nội tâm cũng đang khẩn trương, tiểu tử này rõ ràng đứng ngoài cửa, vì sao lại không tiến vào trong, bởi vì sợ gây tiếng động, gã thả chậm hơi thở của mình, nhưng Ngô Vũ Tinh không biết là hơi hở là do cơ thể của con người, đã thành một thói quen, phổi của ngươi cần có dưỡng khí, cho nên trong lúc ngừng thở trong giây khắc ngắn thì còn còn có thể, nhưng kéo dài thời gian dài chắc chắn là cảm thấy làn hơi rất bị đè nén khó chịu.

Đinh Nhị Cẩu đang đợi chính là thời điểm này, cho nên chờ qua vài phút, liền mở cửa, nhưng lúc với tay muốn mở đèn lên, thì phát hiện chốt đèn mở đã bị phá hỏng , dây điện còn bung ra ở bên ngoài, nếu như hắn không để ý, nói không chừng cũng bị điện giật rồi, vì thế làm cho Đinh Nhị Cẩu nổi giận, rõ ràng là ác độc như vậy, có chuyện gì thì nói, việc gì phải làm như vậy đâu này?

Chưa kịp phục hồi tinh thần lại, thì xảy ra bất ngờ nghe tiếng đạp, nhưng một cước này không phải đá hắn, mà là đạp vào đóng cánh cửa lại, cho nên đúng lúc này trong phòng đen kịt một màu, đưa tay không thấy được năm ngón.

Đây đối với Đinh Nhị Cẩu thật là bất lợi, hắn ở bên ngoài sáng đi vào thì tối đen thùi lùi trong phòng, đôi mắt thoáng cái chưa kịp thích ứng được, còn Ngô Vũ Tinh đã chờ sẵn ngay tại trong gian phòng, cho nên đôi mắt đã sớm điều chỉnh thích ứng, đúng lúc này gã đã chiếm hết thượng phong .

Cho nên Đinh Nhị Cẩu không kịp phòng bị trêи người đã bị đá trúng mấy cước, hơn hắn cũng nhanh dùng khuỷu tay bảo vệ đầu của mình, nếu không đã bị đối phương dùng giày quân dụng đá trúng đầu rồi, thấy đối phương hạ thủ không có chút nào lưu tình, khắp nơi đều là sát chiêu.

Trải qua thời gian ngắn ngủi lúng túng, Đinh Nhị Cẩu dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao mở to mắt cũng nhìn không thấy gì cả, chẳng thà nhắm mắt lại, như vậy thì tâm tình của mình còn có thể bình tĩnh trở lại, vì thế sau khi mắt, tâm trí phảng phất trở nên sáng hơn, hắn không còn cứ tránh né Ngô Vũ Tinh tiến công, mà là nghe tiếng động cố phá chiêu, thời điểm thích hợp còn phản kϊƈɦ lại được.

Thời gian dần trôi qua quen dần, chỉ cần Ngô Vũ Tinh có hành động, thì Đinh Nhị Cẩu có thể tiên đoán được bước kế tiếp hướng tấn công của đối phương, cán cân thắng lợi dần dần nghiêng về phía Đinh Nhị Cẩu, Ngô Vũ Tinh cũng là một con người rắn rỏi, nhiều lần bị Đinh Nhị Cẩu đánh vào bộ vị yếu hại, gã cũng sửng sốt không nói tiếng nào, tuy Đinh Nhị Cẩu nhắm mắt lại, nhưng Ngô Vũ Tinh thấy rất rõ ràng, Đinh Nhị Cẩu cùng mình so chiêu cực kỳ giống võ Thái Cực quyền..

Sau khi cửa bị đóng lại, Ngô Nhật Lam từ trong phòng đối diện đi ra, đem lỗ tai của mình dán trêи cửa phòng Đinh Nhị Cẩu, chỉ nghe thấy có người thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng đa phần đều là tiếng của anh mình, làm cho Ngô Nhật Lam rất là lo lắng, lo lắng là anh mình ra tay nặng , sẽ đánh cho Đinh Nhị Cẩu bị trọng thương , nếu Đinh Nhị Cẩu trong cơn tức giận báo cáo lại cho cha mình biết, vậy thì mình và Ngô Vũ Tinh ăn không tiêu rồi, cho nên nghe trong phòng tiếng ‘’ bịch…bịch…’’ ngoài cửa Ngô Nhật Lam cứ nhấp nhỏm không an tâm..

Đinh Nhị Cẩu rốt cục đợi cũng có một cơ hội tốt, giống như là hai năm trước vậy , một cước đá trúng vào trêи bụng của của Ngô Vũ Tinh, hắn tuy bực tức nhưng ra tay cũng có chừng mực phân tấc, nhưng lúc này Ngô Nhật Lam lại không may mắn như thế, Ngô Vũ Tinh văng đụng vào trêи cánh cửa, mà cánh cửa này chất lượng thật đúng là không tốt nên bị bung ra, mà ngoài cửa thì là Ngô Nhật Lam đang dán tai lên cửa để nghe, cho nên Ngô Vũ Tinh bị bất ngờ liền ngã xuống nằm dưới cửa la oai oái lên, Ngô Nhật Lam lần này là thật sự sợ mất mật, mặt còn bị cánh cửa va vào một phát, thiếu chút nữa là ngất đi .

Ngoài cửa ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào, đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mở mắt ra, thấy nằm dưới đất là hai anh em bọn họ, vội vàng làm ra bộ dạng thất kinh .

-Ồ …tại sao là các người?

Đinh Nhị Cẩu vội vàng bước tới, ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

-Ai da… còn không kéo lên giùm, chứ cậu cho rằng là ai đây?

Ngô Vũ Tinh nằm trêи dưới đất nhăn nhó nói .

Đinh Nhị Cẩu tiến lên lôi Ngô Vũ Tinh dậy, sau đó tướng quăng cánh cửa ra, đỡ Ngô Nhật Lam dậy vẫn không quên trả thù giả vờ chạm vào mé trước cái âʍ ɦộ nàng vuốt một cái cho bỏ ghét, cảm giác một cái gò mu no đủ mập mạp làm hắn hơi sững người, đương nhiên là Ngô Nhật Lam lúc này đâu có để ý tới tình hình đang như thế mà hắn còn ráng ăn đậu hủ của mình.

-Đinh phó cục trưởng, đây là tình huống gì vậy?

Ngô Nhật Lam đỏ mặt giả vờ hỏi.

-Cô không nhớ rõ à, chết cô rồi coi chừng bị chứng mất trí nhớ.

Đinh Nhị Cẩu trêu chọc nói .

-Tôi chỉ nhớ rõ lúc đi ngang qua tại đây, lại đột nhiên bị cánh cửa nện ngã xuống, Ô hay.. anh trai…anh tại sao lại ở chỗ này?

Ngô Nhật Lam tiếp tục giả vờ nói.

-Tiểu tử ngươi điên rồi à, tôi chỉ đùa giỡn, mà cậu muốn đánh tôi đến chết sao?

Ngô Vũ Tinh đứng lên cho đấm nhẹ một quyền trêи người Đinh Nhị Cẩu nói .

Đinh Nhị Cẩu lắc đầu thở dài, nghĩ thầm ‘’ đây thật đúng là một đôi anh em vô lại a, may mình đánh thắng, nếu bị bại thì bị gã giày vò tại trong phòng của mình đến chết mất ‘’

Nhưng chuyện đã như vầy, đành nói:

-Ai ….anh Ngô…chắc là anh không biết, gần đây tại thành phố Hồ Châu tôi đang phá vụ án ma túy, bọn chúng tuyên bố bỏ tiền ra mua lấy cái mạng của tôi, bỗng nhiên vừa vào phòng thì anh công tới, tôi không toàn lực ứng phó thì mới lạ…