Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Đi huấn luyện cũng không được yên thân
Ngày đăng: 22:47 16/02/21
CHƯƠNG 1092 : ĐI HUẤN LUYỆN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC YÊN THÂN.
-Tuy tôi rời khỏi Hồ Châu một đoạn thời gian, nhưng tôi nghĩ, tại Hồ Châu này vẫn chưa có người nào dám nhe răng đối với tôi, nhưng mấy ngày nay tôi phát hiện có người theo dõi, cho nên tôi đã nhờ người đi hỏi hắn rốt cuộc là người nào, theo tôi làm gì ? Nhưng người dưới tay của tôi tính tình có chút xúc động, nên đã động thủ, do đó cảnh sát hiện giờ đang đầy đường hẳn là đang tìm người của tôi, ông Hoa.. có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không ?
Tưởng Hải Dương liếc mắt coi thường Hoa Cẩm Thành rồi nói.
– Nói đi, đến cùng cậu muốn gì đây?
Hoa Cẩm Thành mặt không cảm giác nói ra .
-Ông Hoa .. tại Hồ Châu bây giờ ông cũng được coi như là nhân vật số một, hơn nữa đối với ông mà nói, tiền cũng đã có không ít, tôi nghe qua gia đình của ông, hình như cũng không có hậu nhân, đến nước này, ông thấy có đáng giá không, chi bằng hưởng thụ nhân sinh một chút đi, ông thấy tôi nói có đúng hay không? Bởi vì nếu có thêm chút tiền chưa kịp thu lợi nhuận thì mạng đã không còn, ông nói đi?
Tưởng Hải Dương mỉm cười nhưng trong lòng là sắt thép.
-Cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi?
Hoa Cẩm Thành tức giận nói .
-Không có, tôi chỉ là nói t sự thật mà thôi.
-Tưởng Hải Dương, cậu hãy nhớ kỹ, cho dù tôi không làm hạng mục này, nhưng tôi nghĩ hạng mục này cũng không có khả năng rơi xuống trong tay của cậu đâu, nếu không tin thì hãy chờ xem.
Hoa Cẩm Thành sắc mặt tái xanh, đứng dậy rời đi cũng không thèm chào Tưởng Hải Dương .
Nhìn xem bóng lưng Hoa Cẩm Thành rời đi, Tưởng Hải Dương nhìn về phía La Đông Thu nói:
-Anh Thu chuyện này nếu tôi không lầm, thì có thể từ nơi Thiệu Nhất Chu tiến triển không thuận lợi, hay là anh rút cái thời gian gặp mặt cùng Thạch Aí Quốc đi, như vậy thì có thể nhanh hơn.
Tưởng Hải Dương lo lắng nói .
-Ừ, nhưng chuyện này tôi ra mặt thì không thích hợp, để tôi quay về tìm thư ký của ông già, nhờ thư ký đứng ra thì phù hợp hơn, như vậy mới đàm phán ngang hàng, cậu thấy sao?
-Um… chuyện này tốt nhất không nên để cho cha anh biết rõ, nếu không tôi sợ bất thành đấy.
Tưởng Hải Dương không an tâm nói, chuyện này phải không cho La Minh Giang biết được.
…………………………………………………………………………………………..
Từ khi Đỗ Sơn Khôi gọi điện thoại, Đinh Nhị Cẩu lòng đã sớm không có ở trêи lớp học rồi, hắn một mực lo lắng cho Đỗ Sơn Khôi , Đỗ Sơn Khôi là huynh đệ của hắn, tuy có rất nhiều chuyện cần Đỗ Sơn Khôi làm, nhưng chuyện nguy hiểm thì Đinh Nhị Cẩu không có nhẫn tâm, hắn thà rằng chính mình tự làm, nhưng lúc này đây, Đinh Nhị Cẩu nghe được đối phương nổ súng về phía Đỗ Sơn Khôi, chuyện này làm cho Đỗ Sơn Khôi nỗi giận, hắn là lính trinh sát một khi dã tính bị kϊƈɦ thích ra rồi thì rất nguy hiểm, hắn sợ mình không kềm lại được Đỗ Sơn Khôi.
Đinh Nhị Cẩu lo lắng không phải là khả năng của Đỗ Sơn Khôi, mà là đối phương có súng, nếu như Đỗ Sơn Khôi cũng có súng thì không sao, nhưng Đỗ Sơn Khôi không có súng, đây mới là một hoàn cảnh xấu .
-Này, làm gì mà ngơ ngẩn vậy, đêm nay rãnh không?
Kha Tử Hoa hỏi.
-Cát Hổ lại xuất hiện tại Hồ Châu.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói
-Vậy còn chờ gì nữa, không đi bắt hắn?
Kha Tử Hoa biến sắc, kϊƈɦ động nói .
-Ông nhỏ giọng một chút, chuyện này công an Hồ Châu đang lùng sục, nhưng tôi có dự cảm, lần này vẫn có thể không bắt được hắn, có một phát hiện rất trọng yếu, thằng này vẫn còn là theo chân Tưởng Hải Dương, chúng ta chỉ cần đi theo Tưởng Hải Dương, như vậy thì Cát Hổ sớm muộn gì cũng phải lộ diện, cho nên tôi có một kế hoạch, ông có muốn tham dự không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn giảng viên đang mé trêи giảng bài, thấp giọng hỏi .
-Nhất định, việc này làm sao có thể thiếu tôi được, Thành Công đối với việc này vẫn rất bực bội, tôi thấy nếu xử lý được tên Cát Hổ này, trong lòng của Thành Công sẽ không bao giờ nhẹ nhàng, bị người cầm súng bắn suýt chết là cái tư vị không hề dễ chịu ah.
Kha Tử Hoa nói.
-Ừ, bên Hồ Châu nói thằng này hôm nay lại nổ súng, thằng này bị bệnh cuồng sát rồi, động một chút là lại giết người, nó có súng, tôi và ông không thể cầm cây dao bầu đi tìm hắn ..
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Đây cũng là một việc cần lưu ý, nhưng dựa theo quy định trong lúc huấn luyện chúng ta không thể đeo súng, nếu giờ có người mang súng đến, chỉ sợ đến lúc đó không tiện khai báo.
-Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể chờ đến lúc bị súng của người bắn chết chứ ?
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Không có việc gì, chuyện này cứ để cho Thành Công giải quyết, có một tên buôn lậu súng đạn phi pháp, đang bị cảnh sát theo dõi, tôi biết hắn buôn lậu từ trêи Vân Nam, có những loại súng tốt , nghe nói là phỏng theo súng của Mỹ, nếu tôi bảo hắn mang tới hai khẩu thì thế nào đây?
Kha Tử Hoa tiểu tử này thật đúng là không có xem Đinh Nhị Cẩu như là người ngoài , chuyện cơ mật như vậy cũng nói cho Đinh Nhị Cẩu biết .
-Vậy thì được, ông liên hệ Thành Công, tôi bên này tìm cách điều tra đến hang ổ của Tưởng hải Dương, chỉ cần Cát Hổ còn ở lại, nhất định sẽ cùng Tưởng Hải Dương liên hệ gặp mặt, chỉ cần đến lúc thích hợp đi theo Tưởng Hải Dương là được.
– Ừ, biện pháp này cũng được, lúc gặp hắn tôi nhất định phải bắn hắn, thằng này thật là lì lợm, tôi bây giờ mỗi khi nhớ lại lần trước, tâm ý ở bên trong cũng còn run đấy, mẹ nó …cũng lưu tôi di chứng luôn.
Kha Tử Hoa nói xong, quả nhiên là run lên một cái .
-Trời đất…nhìn thấy ông chẳng có tiền đồ gì cả . . .
Đinh Nhị Cẩu đang muốn mắng cho Kha Tử Hoa vài câu, thì nhìn thấy Ngô Nhật Lam thướt tha đi tới, hắn ập tức ngậm lại miệng của mình.
-Nói chuyện gì đó mà thấy vui vẻ như thế?
Ngô Nhật Lam hỏi.
-Không có gì, nói mò, có chuyện gì sao?
Đinh Nhị Cẩu nói .
– Ừ, có chút chuyện, đêm nay có rãnh không? Tôi mời anh ăn cơm.
Ngô Nhật Lam nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Kha Tử Hoa nhìn nhìn Ngô Nhật Lam, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu, trong lòng tự nhủ, đây là tình huống gì vậy trời, thoạt nhìn giống như là nữ đang truy nam a…
-Tuy tôi rời khỏi Hồ Châu một đoạn thời gian, nhưng tôi nghĩ, tại Hồ Châu này vẫn chưa có người nào dám nhe răng đối với tôi, nhưng mấy ngày nay tôi phát hiện có người theo dõi, cho nên tôi đã nhờ người đi hỏi hắn rốt cuộc là người nào, theo tôi làm gì ? Nhưng người dưới tay của tôi tính tình có chút xúc động, nên đã động thủ, do đó cảnh sát hiện giờ đang đầy đường hẳn là đang tìm người của tôi, ông Hoa.. có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không ?
Tưởng Hải Dương liếc mắt coi thường Hoa Cẩm Thành rồi nói.
– Nói đi, đến cùng cậu muốn gì đây?
Hoa Cẩm Thành mặt không cảm giác nói ra .
-Ông Hoa .. tại Hồ Châu bây giờ ông cũng được coi như là nhân vật số một, hơn nữa đối với ông mà nói, tiền cũng đã có không ít, tôi nghe qua gia đình của ông, hình như cũng không có hậu nhân, đến nước này, ông thấy có đáng giá không, chi bằng hưởng thụ nhân sinh một chút đi, ông thấy tôi nói có đúng hay không? Bởi vì nếu có thêm chút tiền chưa kịp thu lợi nhuận thì mạng đã không còn, ông nói đi?
Tưởng Hải Dương mỉm cười nhưng trong lòng là sắt thép.
-Cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi?
Hoa Cẩm Thành tức giận nói .
-Không có, tôi chỉ là nói t sự thật mà thôi.
-Tưởng Hải Dương, cậu hãy nhớ kỹ, cho dù tôi không làm hạng mục này, nhưng tôi nghĩ hạng mục này cũng không có khả năng rơi xuống trong tay của cậu đâu, nếu không tin thì hãy chờ xem.
Hoa Cẩm Thành sắc mặt tái xanh, đứng dậy rời đi cũng không thèm chào Tưởng Hải Dương .
Nhìn xem bóng lưng Hoa Cẩm Thành rời đi, Tưởng Hải Dương nhìn về phía La Đông Thu nói:
-Anh Thu chuyện này nếu tôi không lầm, thì có thể từ nơi Thiệu Nhất Chu tiến triển không thuận lợi, hay là anh rút cái thời gian gặp mặt cùng Thạch Aí Quốc đi, như vậy thì có thể nhanh hơn.
Tưởng Hải Dương lo lắng nói .
-Ừ, nhưng chuyện này tôi ra mặt thì không thích hợp, để tôi quay về tìm thư ký của ông già, nhờ thư ký đứng ra thì phù hợp hơn, như vậy mới đàm phán ngang hàng, cậu thấy sao?
-Um… chuyện này tốt nhất không nên để cho cha anh biết rõ, nếu không tôi sợ bất thành đấy.
Tưởng Hải Dương không an tâm nói, chuyện này phải không cho La Minh Giang biết được.
…………………………………………………………………………………………..
Từ khi Đỗ Sơn Khôi gọi điện thoại, Đinh Nhị Cẩu lòng đã sớm không có ở trêи lớp học rồi, hắn một mực lo lắng cho Đỗ Sơn Khôi , Đỗ Sơn Khôi là huynh đệ của hắn, tuy có rất nhiều chuyện cần Đỗ Sơn Khôi làm, nhưng chuyện nguy hiểm thì Đinh Nhị Cẩu không có nhẫn tâm, hắn thà rằng chính mình tự làm, nhưng lúc này đây, Đinh Nhị Cẩu nghe được đối phương nổ súng về phía Đỗ Sơn Khôi, chuyện này làm cho Đỗ Sơn Khôi nỗi giận, hắn là lính trinh sát một khi dã tính bị kϊƈɦ thích ra rồi thì rất nguy hiểm, hắn sợ mình không kềm lại được Đỗ Sơn Khôi.
Đinh Nhị Cẩu lo lắng không phải là khả năng của Đỗ Sơn Khôi, mà là đối phương có súng, nếu như Đỗ Sơn Khôi cũng có súng thì không sao, nhưng Đỗ Sơn Khôi không có súng, đây mới là một hoàn cảnh xấu .
-Này, làm gì mà ngơ ngẩn vậy, đêm nay rãnh không?
Kha Tử Hoa hỏi.
-Cát Hổ lại xuất hiện tại Hồ Châu.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói
-Vậy còn chờ gì nữa, không đi bắt hắn?
Kha Tử Hoa biến sắc, kϊƈɦ động nói .
-Ông nhỏ giọng một chút, chuyện này công an Hồ Châu đang lùng sục, nhưng tôi có dự cảm, lần này vẫn có thể không bắt được hắn, có một phát hiện rất trọng yếu, thằng này vẫn còn là theo chân Tưởng Hải Dương, chúng ta chỉ cần đi theo Tưởng Hải Dương, như vậy thì Cát Hổ sớm muộn gì cũng phải lộ diện, cho nên tôi có một kế hoạch, ông có muốn tham dự không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn giảng viên đang mé trêи giảng bài, thấp giọng hỏi .
-Nhất định, việc này làm sao có thể thiếu tôi được, Thành Công đối với việc này vẫn rất bực bội, tôi thấy nếu xử lý được tên Cát Hổ này, trong lòng của Thành Công sẽ không bao giờ nhẹ nhàng, bị người cầm súng bắn suýt chết là cái tư vị không hề dễ chịu ah.
Kha Tử Hoa nói.
-Ừ, bên Hồ Châu nói thằng này hôm nay lại nổ súng, thằng này bị bệnh cuồng sát rồi, động một chút là lại giết người, nó có súng, tôi và ông không thể cầm cây dao bầu đi tìm hắn ..
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Đây cũng là một việc cần lưu ý, nhưng dựa theo quy định trong lúc huấn luyện chúng ta không thể đeo súng, nếu giờ có người mang súng đến, chỉ sợ đến lúc đó không tiện khai báo.
-Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể chờ đến lúc bị súng của người bắn chết chứ ?
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Không có việc gì, chuyện này cứ để cho Thành Công giải quyết, có một tên buôn lậu súng đạn phi pháp, đang bị cảnh sát theo dõi, tôi biết hắn buôn lậu từ trêи Vân Nam, có những loại súng tốt , nghe nói là phỏng theo súng của Mỹ, nếu tôi bảo hắn mang tới hai khẩu thì thế nào đây?
Kha Tử Hoa tiểu tử này thật đúng là không có xem Đinh Nhị Cẩu như là người ngoài , chuyện cơ mật như vậy cũng nói cho Đinh Nhị Cẩu biết .
-Vậy thì được, ông liên hệ Thành Công, tôi bên này tìm cách điều tra đến hang ổ của Tưởng hải Dương, chỉ cần Cát Hổ còn ở lại, nhất định sẽ cùng Tưởng Hải Dương liên hệ gặp mặt, chỉ cần đến lúc thích hợp đi theo Tưởng Hải Dương là được.
– Ừ, biện pháp này cũng được, lúc gặp hắn tôi nhất định phải bắn hắn, thằng này thật là lì lợm, tôi bây giờ mỗi khi nhớ lại lần trước, tâm ý ở bên trong cũng còn run đấy, mẹ nó …cũng lưu tôi di chứng luôn.
Kha Tử Hoa nói xong, quả nhiên là run lên một cái .
-Trời đất…nhìn thấy ông chẳng có tiền đồ gì cả . . .
Đinh Nhị Cẩu đang muốn mắng cho Kha Tử Hoa vài câu, thì nhìn thấy Ngô Nhật Lam thướt tha đi tới, hắn ập tức ngậm lại miệng của mình.
-Nói chuyện gì đó mà thấy vui vẻ như thế?
Ngô Nhật Lam hỏi.
-Không có gì, nói mò, có chuyện gì sao?
Đinh Nhị Cẩu nói .
– Ừ, có chút chuyện, đêm nay có rãnh không? Tôi mời anh ăn cơm.
Ngô Nhật Lam nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Kha Tử Hoa nhìn nhìn Ngô Nhật Lam, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu, trong lòng tự nhủ, đây là tình huống gì vậy trời, thoạt nhìn giống như là nữ đang truy nam a…