Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Thân này hiến dâng cho chị
Ngày đăng: 22:48 16/02/21
CHƯƠNG 1117 : THÂN NÀY HIẾN DÂNG CHO CHỊ.
-Tiểu Đinh, đã trễ thế như vậy, để tôi đưa xe đưa hai người về.
Vạn Hòa Bình nói
-Thôi khỏi, tôi đón xe đưa cô Dương về được rồi , chào Vạn cục trưởng, chào Tào phân cục, hẹn gặp lại.
Nói xong hắn cùng Dương Phụng Tê rời đi
Trong sân mấy người lúc vừa rồi xem Tưởng Hải Dương như là không khí, tuy mùi rượu vẫn còn ngút trời, nhưng đầu óc hắn cũng dần dần thanh tỉnh, hắn cũng biết, thời điểm này không thể lên tiếng nếu không chịu thiệt thòi trước mắt chính là mình, cho nên sửng sốt trơ mắt ếch ra nhìn Đinh Nhị Cẩu mang theo Dương Phụng Tê đi khỏi đồn cảnh sát
-Các người thấy chết mà không cứu, hắn đánh tôi các người cũng không ngăn cản, đã vậy còn để cho hắn đi rồi, các người chờ xem, tôi sẽ tố cáo các người.
Tưởng Hải Dương gắng gượng đứng dậy bắt đầu vỗ vỗ bụi đất trêи người, nói ra .
-Tưởng Hải Dương nếu chúng tôi không ngăn cản, cậu còn có thể đứng yên ở chỗ này sao? Còn nữa, tố cáo chúng tôi ? Tố cáo chúng ta cái gì? Say rượu quậy phá còn chưa có truy cứu, còn đứng đó lý luận, được rồi, cứ đi cáo đi, nhưng tôi nhắc nhở cậu… trước tiên hãy về nhà xem tình hình như thế nào đi vừa rồi dường như Đinh Trường Sinh bảo ngày mai đến nhà của cậu nói chuyện với cha của cậu đấy, không biết hắn có đi thật không ?
Tào Khắc Thanh mặt không cảm giác nói ra .
-Dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì?
-Dựa vào cái gì tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ nếu hắn đã dám đến nhà, tất nhiên sẽ có chút nắm chắc, cậu đi đi, ở chỗ này cũng không nghĩ ra biện pháp gì đâu.
Tào Khắc Thanh cùng Vạn Hòa Bình nhìn nhau, rồi cũng chẳng liếc nhìn Tưởng Hải Dương, quay trở về văn phòng .
Trần Hoa đúng lúc này cũng cùng theo vào, nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt của Vạn Hòa Bình và Tào Khắc Thanh, trong lòng nghĩ thầm ’’ Đêm nay xem như tiêu rồi, nếu làm không tốt chuyện của họ Đinh kia mà nói, chính mình phải cởi bộ quần áo cảnh sát về vườn rồi..’’
-Cậu vào đây làm gì, đi ra ngoài.
Vạn Hòa Bình trông thấy Trần Hoa đi theo vào liền nói.
-Vạn cục , tôi . .
-Bây giờ cậu thích nơi nào thì đi đến nơi đó, cậu đã cùng với đám người kia lăn lộn cùng một chỗ, vậy thì được rồi, cứ đi theo bọn họ đi, không cần quay lại đây.
Câu nói đầu tiên của Vạn Hòa Bình tương đương đem toàn bộ tiền đồ Trần Hoa hủy sạch.
Trần Hoa không cam lòng, liếc nhìn Tào Khắc Thanh, Tào Khắc Thanh vội vàng nháy mắt cho hắn, để cho hắn đi ra ngoài trước, sau này hãy nói.
…………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Phụng Tê cùng đi ra khỏi cổng , nhưng cũng không có lập tức đi ngay, mà đứng ở ngoài cửa dưới một cái chờ Tưởng Hải Dương đi ra .
-Ai da….. vẫn là cái tính khí kia, không thể sửa lại được, nơi này cũng không phải là Hồ Châu của em, làm như vậy có chuyện gì xảy ra không ?
Dương Phụng Tê lo lắng nói .
-Có chị làm chỗ dựa thì em làm sao mà xảy ra chuyện gì, dù sao chị vẫn còn ở lại thanh phố Giang Đô một thời gian, yên tâm đi, trong khoảng thời gian này không ai dám làm gì em đâu, còn như nếu có người nhằm vào em…em còn ước gì nữa đấy, em mặc kệ rồi, nếu ai muốn mời chào, em sẽ cho hắn thỏa mãn ý nguyện.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói .
-Đi thôi…
Dương Phụng Tê nói ra .
-Em thấy thằng này sợ là không dám đi ra ngay, nhưng cũng không thể bỏ qua cho hắn.
Đinh Nhị Cẩu nói .
-vậy em còn muốn thế nào nữa hả?
Dương Phụng Tê đối với tính tình thằng tiểu tử Đinh Nhị Cẩu này, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói .
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, lấy điện thoại di động ra bấm 110, ” Cảnh sát 110 phải không ? Tôi muốn tố cáo, có một chiếc xe hiệu BMW, bảng số xe xxxx . ., sắp chạy qua giao lộ Linh Sơn, lái xe uống rất nhiều rượu, nhất định là đã say rượu, đúng, tôi đã tố cáo, nếu các người không chặn bắt hắn, tôi sẽ report các người.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền cúp điện thoại .
-Em thật là quá đáng..
Dương Phụng Tê đưa tay khoác lên cánh tay Đinh Nhị Cẩu , hai người tiếp tục đi lên phía trước, khu vực này cũng khó đón xe .
-Loại người như Tưởng Hải Dương chỉ gây tổn hại cho người khác, đối phó với người như vậy, chỉ có cho hắn càng bị tổn hại hơn thì mới được
-Đúng rồi, chuyện chị vừa nói em cảm thấy thế nào?
-Chuyện gì chứ?
-Làm hộ vệ cho chị ah.
Dương Phụng Tê nói ra .
-Chị nói nghiêm túc à? Về phương diện này em lại không có nhiều kinh nghiệm.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Cũng không biết vì sao, cũng có thể là tâm lý trong lòng ỷ lại, chỉ khi có em bên cạnh, chị mới có cảm giác được trong nội tâm yên tĩnh, tuy cũng biết em có các loại quan hệ không an toàn, nhưng chị tin tưởng em, tin tưởng em là người có thể bảo vệ cho chị tốt nhất.
-Này chị thổi phồng em lên quá, em là người rất trọng tình cảm, nếu chị nói như vậy , em chỉ có nước từ chức để cả đời bảo hộ cho chị đấy..
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói.
-Đước đó…,chị nuôi em, trả tiền lương cho em, như thế nào đây?
-Về chuyện nảy… tại vì em vẫn còn muốn phục vụ cho người nhiều, đương nhiên kể cả chị, như vậy mới có thể thực hiện được giá trị lớn nhất nhân sinh đời mình, do đó em mới liều tánh mạng hết lòng vì nhân dân phục vụ, cho nên . . .
-Ai nha , tốt rồi… tốt rồi, Đinh Nhị Cẩu em nói chị nghe thật buồn nôn a, vậy mà cũng nói được, chị bất kể… trong thời gian chị còn ở Giang Đô, chị sẽ bắt thằng lính này, ngày mai chị sẽ gặp Lương chủ tịch tỉnh, sẽ nói với chú ấy, em không cần trở về học viện cảnh sát gì đó huấn luyện, trong khoảng thời gian này cùng đi khảo sát với chị, được không?
-Vậy được rồi, nếu chị yêu cầu em như vậy…em chuẩn bị đem tấm thân này hiến dâng cho chị..
-Thật không đó? Úi trời… mười giờ tối rồi, chị còn phải đi họp đây, chúng tay quay trở về khách sạn.
Dương Phụng Tê nhìn xem đồng hồ, đã qua lâu lúc hẹn chín giờ họp, nhưng mọi người đều đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cầm hoa tươi đến sân bay đón Dương Phụng Tê rồi, cho nên không người nào dám gọi điện thoại thúc giục Dương Phụng Tê về họp, làm bà chủ thì vĩnh viễn chuyện tư so việc công trọng yếu hơn .
-Còn em thì làm sao bây giờ, em chờ chị ở đâu?”
-Em vào phòng chị đợi là được rồi, có chuyện gì đâu, chẳng lẽ còn muốn thuê thêm cho em gian phòng nữa sao?
-Vâng…hay là thuê thêm một gian phòng đi, chị đâu có thiếu tiền, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ không hay, em ở cách vách với chị, tối leo cửa sổ vào tìm chị cũng dễ…
Đinh Nhị Cẩu xấu xa cười nói .
-Hừ, chị thấy lá gan của em càng lúc càng nhỏ rồi.
Dương Phụng Tê bĩu môi nói .
-Tiểu Đinh, đã trễ thế như vậy, để tôi đưa xe đưa hai người về.
Vạn Hòa Bình nói
-Thôi khỏi, tôi đón xe đưa cô Dương về được rồi , chào Vạn cục trưởng, chào Tào phân cục, hẹn gặp lại.
Nói xong hắn cùng Dương Phụng Tê rời đi
Trong sân mấy người lúc vừa rồi xem Tưởng Hải Dương như là không khí, tuy mùi rượu vẫn còn ngút trời, nhưng đầu óc hắn cũng dần dần thanh tỉnh, hắn cũng biết, thời điểm này không thể lên tiếng nếu không chịu thiệt thòi trước mắt chính là mình, cho nên sửng sốt trơ mắt ếch ra nhìn Đinh Nhị Cẩu mang theo Dương Phụng Tê đi khỏi đồn cảnh sát
-Các người thấy chết mà không cứu, hắn đánh tôi các người cũng không ngăn cản, đã vậy còn để cho hắn đi rồi, các người chờ xem, tôi sẽ tố cáo các người.
Tưởng Hải Dương gắng gượng đứng dậy bắt đầu vỗ vỗ bụi đất trêи người, nói ra .
-Tưởng Hải Dương nếu chúng tôi không ngăn cản, cậu còn có thể đứng yên ở chỗ này sao? Còn nữa, tố cáo chúng tôi ? Tố cáo chúng ta cái gì? Say rượu quậy phá còn chưa có truy cứu, còn đứng đó lý luận, được rồi, cứ đi cáo đi, nhưng tôi nhắc nhở cậu… trước tiên hãy về nhà xem tình hình như thế nào đi vừa rồi dường như Đinh Trường Sinh bảo ngày mai đến nhà của cậu nói chuyện với cha của cậu đấy, không biết hắn có đi thật không ?
Tào Khắc Thanh mặt không cảm giác nói ra .
-Dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì?
-Dựa vào cái gì tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ nếu hắn đã dám đến nhà, tất nhiên sẽ có chút nắm chắc, cậu đi đi, ở chỗ này cũng không nghĩ ra biện pháp gì đâu.
Tào Khắc Thanh cùng Vạn Hòa Bình nhìn nhau, rồi cũng chẳng liếc nhìn Tưởng Hải Dương, quay trở về văn phòng .
Trần Hoa đúng lúc này cũng cùng theo vào, nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt của Vạn Hòa Bình và Tào Khắc Thanh, trong lòng nghĩ thầm ’’ Đêm nay xem như tiêu rồi, nếu làm không tốt chuyện của họ Đinh kia mà nói, chính mình phải cởi bộ quần áo cảnh sát về vườn rồi..’’
-Cậu vào đây làm gì, đi ra ngoài.
Vạn Hòa Bình trông thấy Trần Hoa đi theo vào liền nói.
-Vạn cục , tôi . .
-Bây giờ cậu thích nơi nào thì đi đến nơi đó, cậu đã cùng với đám người kia lăn lộn cùng một chỗ, vậy thì được rồi, cứ đi theo bọn họ đi, không cần quay lại đây.
Câu nói đầu tiên của Vạn Hòa Bình tương đương đem toàn bộ tiền đồ Trần Hoa hủy sạch.
Trần Hoa không cam lòng, liếc nhìn Tào Khắc Thanh, Tào Khắc Thanh vội vàng nháy mắt cho hắn, để cho hắn đi ra ngoài trước, sau này hãy nói.
…………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Phụng Tê cùng đi ra khỏi cổng , nhưng cũng không có lập tức đi ngay, mà đứng ở ngoài cửa dưới một cái chờ Tưởng Hải Dương đi ra .
-Ai da….. vẫn là cái tính khí kia, không thể sửa lại được, nơi này cũng không phải là Hồ Châu của em, làm như vậy có chuyện gì xảy ra không ?
Dương Phụng Tê lo lắng nói .
-Có chị làm chỗ dựa thì em làm sao mà xảy ra chuyện gì, dù sao chị vẫn còn ở lại thanh phố Giang Đô một thời gian, yên tâm đi, trong khoảng thời gian này không ai dám làm gì em đâu, còn như nếu có người nhằm vào em…em còn ước gì nữa đấy, em mặc kệ rồi, nếu ai muốn mời chào, em sẽ cho hắn thỏa mãn ý nguyện.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói .
-Đi thôi…
Dương Phụng Tê nói ra .
-Em thấy thằng này sợ là không dám đi ra ngay, nhưng cũng không thể bỏ qua cho hắn.
Đinh Nhị Cẩu nói .
-vậy em còn muốn thế nào nữa hả?
Dương Phụng Tê đối với tính tình thằng tiểu tử Đinh Nhị Cẩu này, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói .
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, lấy điện thoại di động ra bấm 110, ” Cảnh sát 110 phải không ? Tôi muốn tố cáo, có một chiếc xe hiệu BMW, bảng số xe xxxx . ., sắp chạy qua giao lộ Linh Sơn, lái xe uống rất nhiều rượu, nhất định là đã say rượu, đúng, tôi đã tố cáo, nếu các người không chặn bắt hắn, tôi sẽ report các người.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền cúp điện thoại .
-Em thật là quá đáng..
Dương Phụng Tê đưa tay khoác lên cánh tay Đinh Nhị Cẩu , hai người tiếp tục đi lên phía trước, khu vực này cũng khó đón xe .
-Loại người như Tưởng Hải Dương chỉ gây tổn hại cho người khác, đối phó với người như vậy, chỉ có cho hắn càng bị tổn hại hơn thì mới được
-Đúng rồi, chuyện chị vừa nói em cảm thấy thế nào?
-Chuyện gì chứ?
-Làm hộ vệ cho chị ah.
Dương Phụng Tê nói ra .
-Chị nói nghiêm túc à? Về phương diện này em lại không có nhiều kinh nghiệm.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Cũng không biết vì sao, cũng có thể là tâm lý trong lòng ỷ lại, chỉ khi có em bên cạnh, chị mới có cảm giác được trong nội tâm yên tĩnh, tuy cũng biết em có các loại quan hệ không an toàn, nhưng chị tin tưởng em, tin tưởng em là người có thể bảo vệ cho chị tốt nhất.
-Này chị thổi phồng em lên quá, em là người rất trọng tình cảm, nếu chị nói như vậy , em chỉ có nước từ chức để cả đời bảo hộ cho chị đấy..
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói.
-Đước đó…,chị nuôi em, trả tiền lương cho em, như thế nào đây?
-Về chuyện nảy… tại vì em vẫn còn muốn phục vụ cho người nhiều, đương nhiên kể cả chị, như vậy mới có thể thực hiện được giá trị lớn nhất nhân sinh đời mình, do đó em mới liều tánh mạng hết lòng vì nhân dân phục vụ, cho nên . . .
-Ai nha , tốt rồi… tốt rồi, Đinh Nhị Cẩu em nói chị nghe thật buồn nôn a, vậy mà cũng nói được, chị bất kể… trong thời gian chị còn ở Giang Đô, chị sẽ bắt thằng lính này, ngày mai chị sẽ gặp Lương chủ tịch tỉnh, sẽ nói với chú ấy, em không cần trở về học viện cảnh sát gì đó huấn luyện, trong khoảng thời gian này cùng đi khảo sát với chị, được không?
-Vậy được rồi, nếu chị yêu cầu em như vậy…em chuẩn bị đem tấm thân này hiến dâng cho chị..
-Thật không đó? Úi trời… mười giờ tối rồi, chị còn phải đi họp đây, chúng tay quay trở về khách sạn.
Dương Phụng Tê nhìn xem đồng hồ, đã qua lâu lúc hẹn chín giờ họp, nhưng mọi người đều đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cầm hoa tươi đến sân bay đón Dương Phụng Tê rồi, cho nên không người nào dám gọi điện thoại thúc giục Dương Phụng Tê về họp, làm bà chủ thì vĩnh viễn chuyện tư so việc công trọng yếu hơn .
-Còn em thì làm sao bây giờ, em chờ chị ở đâu?”
-Em vào phòng chị đợi là được rồi, có chuyện gì đâu, chẳng lẽ còn muốn thuê thêm cho em gian phòng nữa sao?
-Vâng…hay là thuê thêm một gian phòng đi, chị đâu có thiếu tiền, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ không hay, em ở cách vách với chị, tối leo cửa sổ vào tìm chị cũng dễ…
Đinh Nhị Cẩu xấu xa cười nói .
-Hừ, chị thấy lá gan của em càng lúc càng nhỏ rồi.
Dương Phụng Tê bĩu môi nói .