Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1124 : Nuốt không trôi

Ngày đăng: 23:49 16/02/21

CHƯƠNG 1124 : NUỐT KHÔNG TRÔI.

-Ai … tôi đã lui xuống, tất cả mọi chuyện đều đã xem nhẹ rồi, bất luận Đinh phó cục trưởng có tin hay là không tin, bây giờ tôi chỉ muốn an phận nửa đời sau của mình, còn những chuyện khác thì không quản được, mà cũng không muốn quản đến.

Tưởng Văn Sơn không hổ lão hồ ly tu luyện nhiều năm, tuy Trần Vượng Hãi vì sao chết đi thì trong lòng ông biết rõ, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu đề cập đến Trần Vượng Hãi, mặt ông không đổi sắc, riêng phần bình tĩnh tâm tính này cũng rất làm cho Đinh Nhị Cẩu bội phục .

-Vậy được rồi ..coi như hôm nay tôi không có tới, nhưng về chuyện của Tưởng Hải Dương, dù sao hắn cũng là con của chú, nếu như cứ tiếp tục như thế này, tôi dám cam đoan, Tương bí thư… người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện không tránh khỏi đấy.

-Tôi hiểu ý tứ của Đinh phó cục trưởng, nhất định tôi sẽ răn dạy lại hắn, bảo hắn phải rời khỏi cậu rất xa.

Tưởng Văn Sơn cười khổ nói, mặc dù là đã đáp ứng, nhưng con trai của mình có nghe lời của mình hay không, thì chỉ có mình hắn mới biết thôi.

– Trêи đời này tiền thì kiếm được bằng nhiều cách, nhưng cái mạng thì cũng chỉ có một, nên cũng không thể đem ra đùa gi , chúng ta là cán bộ, có lẽ cũng đều biết, thời buổi bây giờ không có đất sống cho xã hội đen, cứ xen lẫn vào với các băng đảng, sớm hay muộn gì cũng bị kéo ra ngoài bắn bia, chẳng qua là nhìn bọn ngươi đủ thành cá mập hay chưa, có cần động tới hay không mà thôi…

Đinh Nhị Cẩu nói không có chút nào sai, hắn tin rằng Tưởng Văn Sơn cũng hiểu đươc4 đạo lý này, cho nên hắn cũng không cần phải phí thêm miệng lưỡi nữa.

Nhìn theo Đinh Nhị Cẩu bước ra khỏi cửa, Tưởng Văn Sơn chán nản ngồi ở trêи mặt ghế rộng, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần, ông gọi cho Tưởng Hải Dương kêu hắn trở về, nhưng chuông điện thoại reo mà Tưởng Hải Dương không nghe máy.

Lúc này Tưởng Hải Dương cũng không phải là không muốn nghe, nhưng hắn không dám, mặc kệ là ai gọi điện thoại hắn cũng không dám tiếp, giờ khắc này, hắn đang ngồi quỳ trước mặt La Đông Thu, còn La Đông Thu mặt âm trầm ngồi ở trêи ghế sa long, nhìn xem Tưởng Hải Dương phía đối diện, La Đông Thu rất muốn một cước đạp chết hắn cho rồi.

-Biết mình sai ỏ chỗ nào chưa ?

La Đông Thu hỏi.

-Là phách lối..

Tưởng Hải Dương mặt đưa đám nói .

Đừng nhìn bình thường Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu xưng huynh gọi đệ, nhưng Tưởng Hải Dương biết rất rõ ràng, mình nếu không có La Đông Thu che chở, chỉ sợ ngày hôm sau đã có người vồ bắt mình rồi, chuyện như vậy không phải mới là một, hai lần….

Cha mình dựa vào cha La Đông Thu, còn mình thì dựa vào La Đông Thu, nói cho cùng, cha con của mình đều là nô tài của người họ La kia, nếu là nô tài, thì phải có làm nô tài có giác ngộ, cho nên tối hôm qua sau khi làm chuyện sai lầm, sáng sớm Tưởng Hải Dương liền chạy tới biệt thự La Đông Thu bồi tội .

Thế nhưng chuyện tối ngày hôm qua làm cho La Đông Thu rất tức giận, trãi qua nhiều năm, thật đúng là chưa có người nào dám gọi điện thoại cho mình mà nói chuyện như vậy, nhưng tối hôm thì lòi ra một tên, hơn nữa lại rất ngang tàng.

-Cậu cũng đã biết Đinh Trường Sinh vì sao dám ngang như vậy, là vì Thạch Ái Quốc sao? Cậu cứ kêu gào hắn dựa vào Thạch Ái Quốc cùng một chỗ thu thập..

-Nếu hắn không dựa vào mỗi Thạch Ái Quốc, thì còn có thể là dựa vào ai?

Tưởng Hải Dương không phục hỏi.

-Hừ.. có thể cậu không biết, tối hôm qua người đàn bà đi cùng với Đinh Trường là ai cậu có biết không? Tôi đã điều tra, là chủ tịch hội đồng quản trị tổng công ty đầu tư Bàn Thạch, nắm trong tay mấy nghìn ức tài chính dùng để đầu tư..

– Tổng công ty đầu tư Bàn Thạch? Cô ta đến Giang Đô để làm gì?

Tưởng Hải Dương vẫn không chịu hiểu ra. .

-Tôi thấy đầu óc của cậu thật sự là uống rượu nhiều quá làm cho hư mất rồi, trước đây tôi đã từng đề cập qua, việc đầu tư cải tạo xây dựng khu nhà ga của thành phố Hồ Châu có người đàn bà này nhúng tay vào, đúng lúc này lại hỏi cô ta tới đây để làm gì, có phải đầu óc của cậu vẫn còn choáng váng?

La Đông Thu thật muốn một cước đạp hắn ra ngoài .

-Há, đúng ..đúng, có chuyện như vậy, nhưng chẵng lẽ cô ta cũng muốn đầu tư tại Giang Đô sao?

Tưởng Hải Dương nghi ngờ nói .

-Không biết, nhưng tôi đột nhiên lại cảm thấy đây không phải là một chuyện tốt, vừa rồi có người nói cho tôi biết, Lương Văn Tường chỉ một mình tiếp đãi cô ta, trong lúc này có quan hệ gì thì tôi không nắm chắc được, tình hình như vậy ngay lúc cậu lại gây chuyện cho tôi, Tưởng Hải Dương, cậu thấy là đúng hay sai?

La Đông Thu sắc mặt âm trầm nói .

-Anh La…tôi biết lỗi rồi, để tôi thay đổi, từ nay về sau sẽ ít xuất hiện hơn.

Tưởng Hải Dương xoa lấy một chút đầu gối, mặc dù có tấm thảm, nhưng vẫn hơi đau một chút .

-Đứng lên đi, chuyện này không có đơn giản như vậy, tuy công ty đầu tư Bàn Thạch trước kia cũng đã tới Hồ Châu, nhưng lần này tôi thấy có chút kỳ quặc, Lương Văn Tường chân trước vừa xong, thì chân sau cô ta liền theo tới, cậu có thấy trong này có chút không hợp với lẽ thường sao?

-Tôi đầu óc ngu đần, không muốn biết thêm về những việc này, tự anh suy nghĩ đi, đến lúc đó thì nói tôi cần phải làm cái gì là được, tôi đi trước, tối hôm qua một đêm ngủ không ngon.

Tưởng Hải Dương đứng dậy muốn đi .

-Trở về nhà đi, nhìn xem cha của cậu như thế nào , Đinh Trường Sinh mới vừa từ nhà của cậu ra đấy.

La Đông Thu lạnh nhạt nói .

Từ tối hôm qua, La Đông Thu liền đã cho người của mình theo dõi Đinh Nhị Cẩu , lúc này Đinh Nhị Cẩu không có chạy thoát khỏi ánh mắt La Đông Thu, nhưng hình như Đinh Nhị vẫn chưa có phát hiện ra.

-Con mẹ nó, khinh người quá đáng, tôi sẽ lấy súng tìm bắn chết hắn.

Tưởng Hải Dương tức hận muốn đứng dậy quay ngay trở về nhà .

-Vừa rồi tôi nói như thế nào, chẳng lẽ cậu còn nghe tới sao? Hiện tại bây giờ sau lưng Đinh Trường Sinh không chỉ có một mình Thạch Ái Quốc, mà còn có thêm Lương Văn Tường, Dương Phụng Tê, nếu cậu bắn chết hắn, những người này có thể bỏ qua cho cậu sao?

La Đông Thu lạnh lùng nhắc nhở .

-Vậy làm sao bây giờ? Cứ để cho hắn tiếp tục càn rỡ như vậy sao?

Tưởng Hải Dương dậm chân nói.

-Có một số việc là nhất định phải nhịn, chờ đợi cơ hội, từ Hồ Châu cho đến tận bây giờ với thời gian dài như vậy, Đinh Trường Sinh có chủ động đi tìm cậu chưa? Tối hôm qua là chính cậu tự đưa đến tận cửa đấy, cho nên hắn liền tóm lấy cơ hội, nhìn cậu sống bao năm như vậy, mà tâm kế không bằng một tên mao đầu tiểu tử, cậu làm cho tôi quá thất vọng rồi.

La Đông Thu nói .

-Thế nhưng mà cơn tức này tôi thật sự nuối không trôi.

-Nuốt không trôi thì kiếm nước uống nuốt xuống, tinh lực của chúng ta bây giờ chủ yếu vẫn là mảnh đất kia tại thành phố Hồ Châu, nếu thành công, chúng ta có thể ba năm không cần làm gì cả mà cũng có tiền tiêu xài, đúng lúc này cậu và Đinh Trường Sinh đối nghịch, nếu để cho hắn nhìn chằm chằm vào cậu, như vậy nhỡ hắn đào ra việc của chúng ta, vậy chẳng phải là làm không công sao?

La Đông Thu quát lớn.