Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1137 : Bỗng nhiên tức giận
Ngày đăng: 23:49 16/02/21
CHƯƠNG 1137: BỖNG NHIÊN TỨC GIẬN.
-Hả… có phải là ông chơi vợ của người ta xem bị phát hiện?
Kha Tử Hoa ở trong điện thoại hét lớn, vì vậy lúc này hắn thấy Ngô Nhật Lam đang đi tới, vì vậy càng to mồm.
-Khục…cũng không kém bao nhiêu đâu, gặp mặt rồi nói sau, ông đang ở đâu tôi tới gặp ông bây giờ đây?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Còn ở đâu nữa, tại trường huấn luyện, tôi chờ ông ở quan café đối diện cổng trường, Nhị Cẩu…ông chạy xe chậm một chút cho an toàn, tôi không có vội đâu .
Kha Tử Hoa nói ra .
Quả nhiên, nghe Kha Tử Hoa lớn tiếng trong điện thoại, Ngô Nhật Lam liền đã đi tới, đợi Kha Tử Hoa nói xong, Ngô Nhật Lam xác định vừa rồi Kha Tử Hoa nhất định là đang nói với Đinh Nhị Cẩu thông qua điện thoại, vì vậy tiến lên hỏi
– Đinh Trường Sinh xảy ra chuyện gì vậy?
-Cùng với vợ người ta, suýt bị bắt tại trận..
Kha Tử Hoa xấu xa cười nói .
-Cái gì? Hắn có thể làm chuyện bại hoại như vậy à, hắn đang ở đâu?
Ngô Nhật Lam nghe nói Đinh Nhị Cẩu rõ ràng đi phá hư gia đình người ta , nàng hận đến hàm răng ngứa muốn chửi, việc này nàng bị ấn tượng thấm sâu trong đầu, nàng thấu hiểu rất rõ, cha mình và đoàn trưởng đoàn ca múa kia lăng nhăng đã làm cho nàng rất mất mặt, cho nên nàng rất hận loại người phá hư chuyện gia đình người ta, liên đới lây sang Đinh Nhị Cẩu.
-Ai ai … việc này đâu có quan hệ gì với cô đâu a, tôi chỉ nói chơi thôi mà, cô đừng tưởng là thật..
Kha Tử Hoa nhìn cô gái hay gây phiền toái này, vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng nhìn thấy cô gái họ Ngô này thật lại để bụng đối với Đinh Trường Sinh .
-Anh nằm mơ đi, hắn là hạng người gì tôi không biết sao, anh có nói hay không? Hắn đang ở đâu?”
Ngô Nhật Lam nhìn về phía Kha Tử Hoa ánh mắt bắt đầu trở nên muốn giết người .
-Ưm…à…. Tôi hẹn hắn tới quán cà phê ngoài công trường.
Kha Tử Hoa nói ra .
Nghe xong Kha Tử Hoa nói, Ngô Nhật Lam cũng không thèm nhìn liếc, liền quay người đi ra ngoài cửa, thằng Kha Tử Hoa này cũng là thất đức, bộ dạng Ngô Nhật Lam như thế này đi tìm Đinh Nhị Cẩu, thì làm sao Đinh Nhị Cẩu có quả ngon để ăn, thay vì báo tin cho Đinh Nhị Cẩu biết, nhưng thằng này lại không đi đến quán cà phê chờ, bởi vì Kha Tử Hoa đã tiên đoán được lát nữa rất có thể sẽ có một trận huyết chiến .
-Ồ ..cô tại sao lại ở chỗ này?
Giữa trưa, trong quán cà phê không có bao nhiêu người, cho nên Đinh Nhị Cẩu vừa vào cửa liền thấy trong góc Ngô Nhật Lam đang ngồi, mà lúc này Ngô Nhật Lam cũng nhìn thấy hắn, chỉ là Đinh Nhị Cẩu không thấy bóng dáng của Kha Tử Hoa nơi nào còn tưởng rằng hắn đi phòng vệ sinh.
-Nhìn thấy tôi thì thì giật mình phải không? Trong khoảng thời gian này anh bận rộn chuyện gì lắm sao, tôi nghe Tề lão sư nói, anh được đặc phê trong thời gian này có thể không cần huấn luyện, có việc gì khẩn cấp sao?
Ngô Nhật Lam trêи mặt của nàng nhìn không ra hỉ nộ ái ố .
-Ừ, có chút việc gấp cần xử lý, còn Kha Tử Hoa đâu rồi?
-Không thấy, Đinh Trường Sinh, anh bận rộn có phải là vì để cho chồng của người ta đội nón xanh?
Ngô Nhật Lam nhấp một hớp cà phê chậm rãi nói, nhưng vừa nghe nàng nói xong, Đinh Nhị Cẩu ý thức được hôm nay có chỗ nào không đúng, Ngô Nhật Lam bình thường cũng không có định lực tốt như vậy, nhìn kỹ Ngô Nhật Lam, phát hiện tách cà phê trêи tay của nàng có chút run run, mấy cả ngón tay nắm chặt tách cà phê dùng hết sức, ngón tay của nàng đã không có nửa phần huyết sắc, tái nhợt vô cùng.
-Cô làm sao vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh, thấy nàng khác thường, vì vậy thấp giọng hỏi.
-Trả lời đi..
Ngô Nhật Lam đè nén phẫn nộ của mình nói ra .
-Cô nghe ai nói hươu nói vượn vậy, tôi tìm Kha Tử Hoa có việc gấp, về chuyện tên tội phạm bị truy nã Cát Hổ, hắn bị tôi bắn chết, trong thời gian này tôi bề bộn về chuyện này.
Đinh Nhị Cẩu ý đồ dời sự chú ý của Ngô Nhật Lam.
-Đừng có giả vờ nữa, tôi hỏi anh có phải là trong thời gian này tìm những người đàn bà khác, phá hư gia đình người ta ?
Ngô Nhật Lam tuy phẫn nộ, nhưng vẫn còn lý trí, cho nên chằm chằm nhìn vào Đinh Nhị Cẩu, từng chữ từng câu hỏi.
-Trời đất chứng giám, tôi là hạng người như vậy sao, cô cứ nói đùa.
Đinh Nhị Cẩu thân thể nghiêng về phía trước nói, nhưng không ngờ đến bởi như vậy, chính mình xem như rơi vào trong hố .
-Tôi thấy anh chính là loại người như vậy.
Ngô Nhật Lam thấy mặt của Đinh Nhị Cẩu đưa tới, lấy tách cà phê tạt vào trêи mặt của Đinh Nhị Cẩu, thoáng cái làm cho hắn ngạc nhiên ngây ngẩn cả người .
Ngô Nhật Lam giội hết tách cafe vào mặt Đinh Nhị Cẩu, cũng thấy được mình làm quá mức, chính mình là cái gì của hắn ? Người ta thích làm sao thì làm, tự nhiên bắt chó đi cày xen vào việc của người khác sao?
Đinh Nhị Cẩu tuy sửng sốt một chút , vốn muốn nổi giận, nhưng nhớ tới nơi này là quán cà phê, tuy người không nhiều lắm, nhưng một khi chính mình kêu la ầm ỉ, rất có thể sẽ đem sự tình làm lớn chuyện, cho nên tuyệt đối không thể ở chỗ này phát tác, vì vậy rút cái khăn tay, lau sạch mặt mình, không nói một lời đứng dậy rời đi, biểu hiện của Đinh Nhị Cẩu khiến cho Ngô Nhật Lam không biết phải làm sao …
Vì vậy nàng vội để lại tiền, theo sát lấy Đinh Nhị Cẩu đi ra cửa, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lên xe , nàng cũng kéo ra cửa phụ, chui vào .
Đinh Nhị Cẩu một bên cầm khăn tay tiếp tục lau trêи người mình vết bẩn, cũng không nhìn Ngô Nhật Lam, nói ra:
-Ngô đại tiểu thư, mời xuống xe, tôi còn có chuyện phải làm, không có rảnh chơi với cô đâu..
-Um…..xin lỗi, vừa rồi tôi quá kϊƈɦ động, tôi tin anh rồi, chuyện này đều do tên Kha Tử Hoa hỗn đản kia, hắn nói cho tôi anh suýt bị chồng người ta bắt tại trận trêи giường, chuyện này ai nghe xong mà không tức giận, đây cũng là do tôi quan tâm đến anh, cho nên anh đừng tức giận, đều là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh được không?
Ngô Nhật Lam trong lòng cũng có một loại cảm xúc không hiểu được, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.
-Há, không cần…tôi cũng không dám nghe cô xin lỗi, hay là thôi đi, chuyện này dừng ở đây, cô cũng không thiếu nợ tôi cái gì, tôi cũng vậy không nợ cô, chúng ta vốn cũng không phải là người chung một thế giới cho nên giữa chúng ta không có khả năng phát sinh ra chuyện gì, chuyện gì tôi làm cũng không liên quan gì đến cô.
-Đinh Trường Sinh, anh cho là như vậy sao?
Ngô Nhật Lam mắt phượng trừng tròn xoe, trong ánh mắt còn có nhàn nhạt hơi ẩm, làm cho Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng hắn cũng biết, cô gái này hắn không chọc nổi, mà chỉ gây thêm một thân phiền toái, cho nên biện pháp tốt nhất chính là triệt để đánh gãy đi niệm tưởng của nàng .
-Hả… có phải là ông chơi vợ của người ta xem bị phát hiện?
Kha Tử Hoa ở trong điện thoại hét lớn, vì vậy lúc này hắn thấy Ngô Nhật Lam đang đi tới, vì vậy càng to mồm.
-Khục…cũng không kém bao nhiêu đâu, gặp mặt rồi nói sau, ông đang ở đâu tôi tới gặp ông bây giờ đây?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Còn ở đâu nữa, tại trường huấn luyện, tôi chờ ông ở quan café đối diện cổng trường, Nhị Cẩu…ông chạy xe chậm một chút cho an toàn, tôi không có vội đâu .
Kha Tử Hoa nói ra .
Quả nhiên, nghe Kha Tử Hoa lớn tiếng trong điện thoại, Ngô Nhật Lam liền đã đi tới, đợi Kha Tử Hoa nói xong, Ngô Nhật Lam xác định vừa rồi Kha Tử Hoa nhất định là đang nói với Đinh Nhị Cẩu thông qua điện thoại, vì vậy tiến lên hỏi
– Đinh Trường Sinh xảy ra chuyện gì vậy?
-Cùng với vợ người ta, suýt bị bắt tại trận..
Kha Tử Hoa xấu xa cười nói .
-Cái gì? Hắn có thể làm chuyện bại hoại như vậy à, hắn đang ở đâu?
Ngô Nhật Lam nghe nói Đinh Nhị Cẩu rõ ràng đi phá hư gia đình người ta , nàng hận đến hàm răng ngứa muốn chửi, việc này nàng bị ấn tượng thấm sâu trong đầu, nàng thấu hiểu rất rõ, cha mình và đoàn trưởng đoàn ca múa kia lăng nhăng đã làm cho nàng rất mất mặt, cho nên nàng rất hận loại người phá hư chuyện gia đình người ta, liên đới lây sang Đinh Nhị Cẩu.
-Ai ai … việc này đâu có quan hệ gì với cô đâu a, tôi chỉ nói chơi thôi mà, cô đừng tưởng là thật..
Kha Tử Hoa nhìn cô gái hay gây phiền toái này, vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng nhìn thấy cô gái họ Ngô này thật lại để bụng đối với Đinh Trường Sinh .
-Anh nằm mơ đi, hắn là hạng người gì tôi không biết sao, anh có nói hay không? Hắn đang ở đâu?”
Ngô Nhật Lam nhìn về phía Kha Tử Hoa ánh mắt bắt đầu trở nên muốn giết người .
-Ưm…à…. Tôi hẹn hắn tới quán cà phê ngoài công trường.
Kha Tử Hoa nói ra .
Nghe xong Kha Tử Hoa nói, Ngô Nhật Lam cũng không thèm nhìn liếc, liền quay người đi ra ngoài cửa, thằng Kha Tử Hoa này cũng là thất đức, bộ dạng Ngô Nhật Lam như thế này đi tìm Đinh Nhị Cẩu, thì làm sao Đinh Nhị Cẩu có quả ngon để ăn, thay vì báo tin cho Đinh Nhị Cẩu biết, nhưng thằng này lại không đi đến quán cà phê chờ, bởi vì Kha Tử Hoa đã tiên đoán được lát nữa rất có thể sẽ có một trận huyết chiến .
-Ồ ..cô tại sao lại ở chỗ này?
Giữa trưa, trong quán cà phê không có bao nhiêu người, cho nên Đinh Nhị Cẩu vừa vào cửa liền thấy trong góc Ngô Nhật Lam đang ngồi, mà lúc này Ngô Nhật Lam cũng nhìn thấy hắn, chỉ là Đinh Nhị Cẩu không thấy bóng dáng của Kha Tử Hoa nơi nào còn tưởng rằng hắn đi phòng vệ sinh.
-Nhìn thấy tôi thì thì giật mình phải không? Trong khoảng thời gian này anh bận rộn chuyện gì lắm sao, tôi nghe Tề lão sư nói, anh được đặc phê trong thời gian này có thể không cần huấn luyện, có việc gì khẩn cấp sao?
Ngô Nhật Lam trêи mặt của nàng nhìn không ra hỉ nộ ái ố .
-Ừ, có chút việc gấp cần xử lý, còn Kha Tử Hoa đâu rồi?
-Không thấy, Đinh Trường Sinh, anh bận rộn có phải là vì để cho chồng của người ta đội nón xanh?
Ngô Nhật Lam nhấp một hớp cà phê chậm rãi nói, nhưng vừa nghe nàng nói xong, Đinh Nhị Cẩu ý thức được hôm nay có chỗ nào không đúng, Ngô Nhật Lam bình thường cũng không có định lực tốt như vậy, nhìn kỹ Ngô Nhật Lam, phát hiện tách cà phê trêи tay của nàng có chút run run, mấy cả ngón tay nắm chặt tách cà phê dùng hết sức, ngón tay của nàng đã không có nửa phần huyết sắc, tái nhợt vô cùng.
-Cô làm sao vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh, thấy nàng khác thường, vì vậy thấp giọng hỏi.
-Trả lời đi..
Ngô Nhật Lam đè nén phẫn nộ của mình nói ra .
-Cô nghe ai nói hươu nói vượn vậy, tôi tìm Kha Tử Hoa có việc gấp, về chuyện tên tội phạm bị truy nã Cát Hổ, hắn bị tôi bắn chết, trong thời gian này tôi bề bộn về chuyện này.
Đinh Nhị Cẩu ý đồ dời sự chú ý của Ngô Nhật Lam.
-Đừng có giả vờ nữa, tôi hỏi anh có phải là trong thời gian này tìm những người đàn bà khác, phá hư gia đình người ta ?
Ngô Nhật Lam tuy phẫn nộ, nhưng vẫn còn lý trí, cho nên chằm chằm nhìn vào Đinh Nhị Cẩu, từng chữ từng câu hỏi.
-Trời đất chứng giám, tôi là hạng người như vậy sao, cô cứ nói đùa.
Đinh Nhị Cẩu thân thể nghiêng về phía trước nói, nhưng không ngờ đến bởi như vậy, chính mình xem như rơi vào trong hố .
-Tôi thấy anh chính là loại người như vậy.
Ngô Nhật Lam thấy mặt của Đinh Nhị Cẩu đưa tới, lấy tách cà phê tạt vào trêи mặt của Đinh Nhị Cẩu, thoáng cái làm cho hắn ngạc nhiên ngây ngẩn cả người .
Ngô Nhật Lam giội hết tách cafe vào mặt Đinh Nhị Cẩu, cũng thấy được mình làm quá mức, chính mình là cái gì của hắn ? Người ta thích làm sao thì làm, tự nhiên bắt chó đi cày xen vào việc của người khác sao?
Đinh Nhị Cẩu tuy sửng sốt một chút , vốn muốn nổi giận, nhưng nhớ tới nơi này là quán cà phê, tuy người không nhiều lắm, nhưng một khi chính mình kêu la ầm ỉ, rất có thể sẽ đem sự tình làm lớn chuyện, cho nên tuyệt đối không thể ở chỗ này phát tác, vì vậy rút cái khăn tay, lau sạch mặt mình, không nói một lời đứng dậy rời đi, biểu hiện của Đinh Nhị Cẩu khiến cho Ngô Nhật Lam không biết phải làm sao …
Vì vậy nàng vội để lại tiền, theo sát lấy Đinh Nhị Cẩu đi ra cửa, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lên xe , nàng cũng kéo ra cửa phụ, chui vào .
Đinh Nhị Cẩu một bên cầm khăn tay tiếp tục lau trêи người mình vết bẩn, cũng không nhìn Ngô Nhật Lam, nói ra:
-Ngô đại tiểu thư, mời xuống xe, tôi còn có chuyện phải làm, không có rảnh chơi với cô đâu..
-Um…..xin lỗi, vừa rồi tôi quá kϊƈɦ động, tôi tin anh rồi, chuyện này đều do tên Kha Tử Hoa hỗn đản kia, hắn nói cho tôi anh suýt bị chồng người ta bắt tại trận trêи giường, chuyện này ai nghe xong mà không tức giận, đây cũng là do tôi quan tâm đến anh, cho nên anh đừng tức giận, đều là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh được không?
Ngô Nhật Lam trong lòng cũng có một loại cảm xúc không hiểu được, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.
-Há, không cần…tôi cũng không dám nghe cô xin lỗi, hay là thôi đi, chuyện này dừng ở đây, cô cũng không thiếu nợ tôi cái gì, tôi cũng vậy không nợ cô, chúng ta vốn cũng không phải là người chung một thế giới cho nên giữa chúng ta không có khả năng phát sinh ra chuyện gì, chuyện gì tôi làm cũng không liên quan gì đến cô.
-Đinh Trường Sinh, anh cho là như vậy sao?
Ngô Nhật Lam mắt phượng trừng tròn xoe, trong ánh mắt còn có nhàn nhạt hơi ẩm, làm cho Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng hắn cũng biết, cô gái này hắn không chọc nổi, mà chỉ gây thêm một thân phiền toái, cho nên biện pháp tốt nhất chính là triệt để đánh gãy đi niệm tưởng của nàng .