Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 128 : Bị viện kiểm sát áp giải mang đi
Ngày đăng: 02:13 27/06/20
Dương Phụng Tê đem Đinh Nhị Cẩu đẩy nằm ngửa ra, thân thể của cô nằm ở trêи người của hắn , cô dùng cặp môi đỏ mọng khêu gợi thè lưỡi ra ɭϊếʍ nhẹ lướt qua như chuồn chuồn lướt nước trêи hai иɦũ ɦσα nhỏ trêи ngực Đinh Nhị Cẩu, một loại cảm giác nhồn nhột truyền khắp toàn thân hắn, Dương Phụng Tê vừa dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ dọc trêи thân thể của hắn, từ từchậm rãi xê dịch xuống dưới háng, đến khi miệng Dương Phụng Tê chạm vào vị trí mà hắn đắc ý kiêu ngạo nhất, cô chần chờ hơi ngửi qua ƈôи ȶɦịt đang đặc quánh với mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ thật tanh của giống đực, rồi khẽ khàng ngậm vào cái đầu khấc, khoang miệng thật chặt bao trùm hết cả cái đầu núm to, bàn tay năm ngón lên xuống sụt lấy trêи thân ƈôи ȶɦịt Đinh Nhị Cẩu, dưới sự kϊƈɦ thích bảo bối hắn thẳng tắp rất nhô lên , nổi đầy gân xanh, cứng rắn như là khúc gỗ.
Mái tóc dài buông lơi ,che lấp một nửa một nữa dung mạo yêu kiều của Dương Phụng Tê , với đôi mắt quyến rũ, trong khe hở của miệng, phát ra thanh âm rất nhỏ:
– Cục cưng, có thích không?
Đinh Nhị Cẩu gật đầu, từ dưới háng truyền tới cảm giác sung sướиɠ cực kỳ, đồng trêи người cơ bắp đều thẳng tắp căng cứng, Dương Phụng Tê chậm rãi ɖu͙ƈ hỏa lại đốt lên, cô vừa khôi phục lại thể xác và tinh thần lại một lần nữa bắt đầu cháy rừng rực, chập choạng cảm giác ɦσα ɦuyệt ngứa ngáy,
Dương Phụng Tê khuôn mặt đỏ thắm, vừa bυ" ʍút̼ vào, vừa khuấy động nhanh bàn tay trêи thân ƈôи ȶɦịt hắn, thân thể giờ thì đang quì giữa hai chân của Đinh Nhị Cẩu uốn éo qua lại, phía dưới kia âʍ ɦộ vẫn còn có chút sưng đỏ, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã đặc lại trào ra từ bên trong ɦσα ɦuyệt, hình thành một sợi tơ mỏng kéo dài từ cửa miệng ɦσα ɦuyệt chạm đến trêи giường, ching quanh âʍ ɦộ, tấm thảm nhung lông đen trêи cái âʍ ɦộ, được điểm xuyết từng đốm trắng của tϊиɦ ɖϊƈh͙ đính lên như bức tranh trừu họa.
Khi Dương Phụng Tê vội vàng leo lên trêи người Đinh Nhị Cẩu ngồi xổm, bàn tay nắm lấy ƈôи ȶɦịt vừa kê ngay ngắn ngay cửa miệng ɦσα ɦuyệt mình, chưa kịp nhấn xuống thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã vội không kém, liền hấy cái ʍôиɠ mạnh lên “ ọt “ một tiếng, ƈôи ȶɦịt đầy gân guốc đã ngập sâu vào ɦσα ɦuyệt Dương Phụng Tê hơn một nữa thân cây côn thịt.
– Á…!
Đôi lông mày nhíu lại cổ họng phát ra tiếng rêи nhẹ, bởi vì đây là lần thứ hai Đinh Nhị Cẩu tiếp xúc tiếp tục thân mật với âʍ ɦộ của Dương Phụng Tê, cho nên lần này quá trình giao cấu tương đối dài hơi , khi hai bộ phận sinh ɖu͙ƈ kịch liệt va chạm dưới, Dương Phụng Tê liên tiếp nhiều lần, thân thể mềm tựa như không có xương, đầu nắm gục trêи khung ngực của Đinh Nhị Cẩu , cặp ʍôиɠ đầy đặn cưỡi trêи người của hắn lúc này chỉ vễnh lên cao, như khuyến khích cho Đinh Nhị Cẩu không quên cố gắng dùng hết sức hẩy cây ƈôи ȶɦịt từ dưới đẩy lên liên tục , khi hắn hơi mỏi, chậm chạp động tác Dương Phụng Tê lại nhấn cái âʍ ɦộ mình xuống, cứ thế người đẩy ta đưa, ta đưa thì người đẩy, sâu bên trong ɦσα ɦuyệt tụ tập chín muồi chảy ra dịch nhờn thành một giòng suối nh , dọc theo bắp đùi của Dương Phụng Tê, rồi nhiểu chảy xuống đến bụng Đinh Nhị Cẩu trêи.
Dài hơi cùng nhau phóng đãng chiến đấu, hai bàn tay Dương Phụng Tê đã làm cho hắn tóc tai biến thành bù xù, mãi đến khi từng ɦσα ɦuyệt lại từng cơn co rút, âm khí cạn kiệt còn sót lại, rục rịch tiếp tục muốn phun ra, Dương Phụng Tê không kịp thở nói:
– Nhanh..nhanh..đừng ngừng….a..a….!!!
Đinh Nhị Cẩu cũng không khá hơn gì, lần nữa tϊиɦ ɖϊƈh͙ ào ạt bắn ra từng loạt thật sâu vào ở bên trong hang động của Dương Phụng Tê.
Nằm ghé vào trêи người của Đinh Nhị Cẩu, hai người cứ như vậy như không còn sức lực nằm im trong thời gian thật dài, bọn họ tâm tình mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, Dương Phụng Tê leo xuống giường, trêи khuôn mặt còn phơn phớt ửng hồng chưa tan hết , mệt mỏi nằm lỳ ở trêи giường không thể nhúc nhích, rất lâu mới hỏi Đinh Nhị Cẩu một câu:
– Nhị Cẩu , em thường thường làm chuyện này sao?
– Không .
Đinh Nhị Cẩu không chút nghĩ ngợi trả lời
– Chị chưa bao giờ sướиɠ như hôm nay………………
Bởi vì Đoan Chính Hạo muốn nhanh chóng nhận lê tại thị trấn, nên Đinh Nhị Cẩu vội vã trở về chuẩn bị.
– Đoan Chính Hạo người này không đơn giản, chúng ta sau khi trở về, sẽ lập tức cùng mọi người tổ chức một đoàn xe đem lê chuyển đến thị trấn, đoàn xe của ông ta đã đợi sẵn ở huyện, nhưng khi nghĩ tới đoạn đường từ thôn Lê Viên ra đến thị trấn, tôi thấy trong lòng vẫn không an tâm, phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì không hay, chứ nếu vì việc bán lê mà chết mất vài người, thì chúng ta mất nhiều hơn là được!
Vừa xuống xe lửa, Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa nói với Lưu Hương Lê.
– Chuyện này tôi cũng lo lắng lắm, nhưng không có biện pháp nào khác, Đoan Chính Hạo chỉ chịu thu mua nhập lê ở tại huyện, chúng ta phải đành làm theo ý họ!
– Lão hồ ly này, bất quá không thể để cho ông ta chơi mình một cách dễ dàng, chúng ta cũng phải cắn lại, chị trở về cứ nói cho các dân trong thôn, lê không cần lựa loại tốt, cứ bán trước lê loại nhỏ, lê trái lớn phủ đầy lên bề mặt là được rồi, giữ lại loại lê lớn để dành bán cho công ty đóng hộp nguyên trái, Đoan Chính Hạo chỉ làm nước cốt trái cây, thật sự thì lê lớn, nhỏ một chút cũng không thành vấn đề!
– Chủ Nhiệm Đinh, thực không nhìn ra cậu cũng là người đầy mưu kế, tôi hiện tại cũng có chút bội phục cậu, khi cậu vừa tới thôn Lê Viên, tôi rất bực bội, cứ nghĩ rằng trêи thị trấn quá xem thường thôn Lê Viên rồi, cho nên phái đến một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch, chả có khả năng gì, nhưng khi đi theo cậu đến Thượng Hải một chuyến, thì thấy cậu thật đúng là có bản lĩnh!
Nói đến đây, Lưu Hương Lê chợt nhớ lại cái đến cái đêm điên cuồng quỷ dị với hắn, nên khuôn mặt hơi ửng đỏ, vừa nghỉ đến ƈôи ȶɦịt to của hắn, thì Lưu Hương Lê cảm giác bên trong ɦσα ɦuyệt mình, hình như là lại hơi ẩm ướt ngưa ngứa ri rỉ dịch nhờn ra.
– Đúng thế, bản lãnh của tôi, chị còn chưa có biết hết đâu, khi nào có cơ hội thì…..!
– Xin chờ một chút, có phải anh là Đinh Trường Sinh không vậy?
Ngay lúc hai người vừa ra khỏi nhà ga, thì có hai người thanh niên xuất hiện ở cửa ra vào, một phải, một trái, chận lại không cho Đinh Nhị Cẩu với Lưu Hương Lê ra ngoài
– Vâng, đúng là tôi, các anh là ai?
– Chúng tôi là người của viện kiểm sát huyện Hải Dương, đây là chứng minh thư viện kiểm sát, có một số việc viện kiểm sát cần tìm hiểu về anh, xin mời đi theo chúng tôi!
Người thanh niên cao lớn, cầm lấy giấy chứng nhận đưa ra.
– Khoan chờ chút, để tôi xem giấy chứng minh đã!
Đinh Nhị Cẩu đưa tay ra, ý muốn kiểm chứng lại một chút giấy chứng minh của hai người, trong khi Lưu Hương Lê đứng ở bên cạnh, không biết xảy ra chuyện gì.
Người thanh niên cao lớn có vẻ không kiên nhẫn:
– Đây này, nhìn cho kỹ đi, lá gan không nhỏ, còn dám đòi xem giấy chứng nhận!
– Thời buổi bây giờ, cái gì mà không có giả mạo, tôi xem một chút làm gì mà khó chịu vậy?”
Đinh Nhị Cẩu trợn mắt, thầm nghĩ rằng, việc này Điền Ngạc Như đã âm thầm nói cho hắn biết rất chính xác, đám người này nói không chừng, đã ở chỗ này phục chờ hắn mấy ngày rồi.
– Ừ.. hình như là giấy tờ thật!
Đinh Nhị Cẩu cầm lấy giấy chứng minh lật tới lật lui quan sát, rồi quay đầu nói với Lưu Hương Lê đang đứng sau lưng:
– Chị nhanh đi đón xe về nhà, đừng để chậm trễ công việc, trêи đường cẩn thận một chút, tôi còn có chút việc phải ở lại đây!
– Cậu..cậu đi đâu vậy, bọn họ là ai?
– Bọn họ là người của viện kiểm sát huyện Hải Dương đấy, có chút chuyện muốn tìm hiểu với tôi!
Đinh Nhị Cẩu nói rất bình tĩnh, nhưng Lưu Hương Lê cũng nhìn ra được, Đinh Nhị Cẩu với hai người kia hoàn toàn không quen biết, nhưng lại nhìn thấy chứng giấy bọn họ, tuy rằng Lưu Hương Lê không phải người bên trong cơ chế pháp luật, nhưng cô cũng là đảng viên, cũng biết viện kiểm sát là gì, cho nên trong lòng thấp thỏm không yên tâm, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu đã đi theo hai người kia, lên một chiếc xe Santana có huy hiệu của viện kiểm sát đi rồi.
– Làm sao bây giờ đây… làm sao bây giờ… việc này phải báo cho ai đó biết đây! Đúng rồi, chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương đã từng nói qua Đinh Trường Sinh là cháu của lãnh đạo trêи thị trấn? Phải tìm Hướng Cương thì biết!
Trong lúc bối rôí, Lưu Hương Lê sauy nghĩ vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra Hướng Cương……………………………
– Mời uống nước, ngồi xuống từ từ rồi nói!
Khấu Đại Bằng với gương mặt nghiêm nghị, mới đầu ông chỉ nghĩ rằng Hoắc Lã Mậu quan trọng hóa vấn đề, không nghĩ tới viện kiểm sát thật đúng là dám làm thật.
– Trời ơi! Chủ tịch Khấu, ông không gấp, nhưng tôi đang lo lắng muốn chết, lần này đi Thượng Hải bàn chuyện bán lê, tất cả đều là do chủ nhiệm Đinh xử lý đấy, nếu người của công ty thu mua lê biết chuyện đến hỏi, vì sao chủ nhiệm Đinh bị viện kiểm sát bắt đi, tôi phải trả lời làm sao đây!
Lưu Hương Lê uống một hớp trà thấm giọng, sau đó thì bắt đầu hối hả nói liên thanh một tràng.
– Cô kể lại chầm chậm một chút chuyện gì, thì tôi mới biết được, để dựa trêи quan hệ mà tìm người chứ?
Khấu Đại Bằng cũng đang muốn bể đầu vì chuyện của Đinh Nhị Cẩu.
Lưu Hương Lê đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện và chốt lại:
– Chủ tịch, chủ nhiệm Đinh phạm sai lầm sao?
– Đừng có nói bừa, không có việc gì, yên tâm đi, cô cứ đi về trước lo việc bán lê, chuyện này để tôi nghĩ cách!………………………………….
Tại huyện Hải Dương Phó kiểm sát trưởng Điền Thanh Như ngồi ở trong phòng làm việc, tập trung tinh thần nhìn xem hồ sơ trêи bàn, đó là hồ sơ của đội hình cảnh huyện thẩm vấn Vương Lão Hổ, trong tờ khai, Vương Lão Hổ vẫn một mực chắc chắn là nghe xong Đinh Nhị Cẩu với Trương Cường đối thoại, mới giận dữ đi giết Trần Tiêu Tử, nếu Vương Lão Hổ nói là sự thật, như vậy Đinh Nhị Cẩu mục đích làm như vậy là cái gì?
– Thủ trưởng, tôi đã trở về!
Người thanh niên cao to chận Đinh Nhị Cẩu tại nhà ga bước vào phòng làm việc của Điền Thanh Như.
– Đã áp giải được người?
– Vâng! Xem như hắn cũng biết điều, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi!
– Viên Phương, chuyện này cậu thấy như thế nào?
Mái tóc dài buông lơi ,che lấp một nửa một nữa dung mạo yêu kiều của Dương Phụng Tê , với đôi mắt quyến rũ, trong khe hở của miệng, phát ra thanh âm rất nhỏ:
– Cục cưng, có thích không?
Đinh Nhị Cẩu gật đầu, từ dưới háng truyền tới cảm giác sung sướиɠ cực kỳ, đồng trêи người cơ bắp đều thẳng tắp căng cứng, Dương Phụng Tê chậm rãi ɖu͙ƈ hỏa lại đốt lên, cô vừa khôi phục lại thể xác và tinh thần lại một lần nữa bắt đầu cháy rừng rực, chập choạng cảm giác ɦσα ɦuyệt ngứa ngáy,
Dương Phụng Tê khuôn mặt đỏ thắm, vừa bυ" ʍút̼ vào, vừa khuấy động nhanh bàn tay trêи thân ƈôи ȶɦịt hắn, thân thể giờ thì đang quì giữa hai chân của Đinh Nhị Cẩu uốn éo qua lại, phía dưới kia âʍ ɦộ vẫn còn có chút sưng đỏ, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã đặc lại trào ra từ bên trong ɦσα ɦuyệt, hình thành một sợi tơ mỏng kéo dài từ cửa miệng ɦσα ɦuyệt chạm đến trêи giường, ching quanh âʍ ɦộ, tấm thảm nhung lông đen trêи cái âʍ ɦộ, được điểm xuyết từng đốm trắng của tϊиɦ ɖϊƈh͙ đính lên như bức tranh trừu họa.
Khi Dương Phụng Tê vội vàng leo lên trêи người Đinh Nhị Cẩu ngồi xổm, bàn tay nắm lấy ƈôи ȶɦịt vừa kê ngay ngắn ngay cửa miệng ɦσα ɦuyệt mình, chưa kịp nhấn xuống thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã vội không kém, liền hấy cái ʍôиɠ mạnh lên “ ọt “ một tiếng, ƈôи ȶɦịt đầy gân guốc đã ngập sâu vào ɦσα ɦuyệt Dương Phụng Tê hơn một nữa thân cây côn thịt.
– Á…!
Đôi lông mày nhíu lại cổ họng phát ra tiếng rêи nhẹ, bởi vì đây là lần thứ hai Đinh Nhị Cẩu tiếp xúc tiếp tục thân mật với âʍ ɦộ của Dương Phụng Tê, cho nên lần này quá trình giao cấu tương đối dài hơi , khi hai bộ phận sinh ɖu͙ƈ kịch liệt va chạm dưới, Dương Phụng Tê liên tiếp nhiều lần, thân thể mềm tựa như không có xương, đầu nắm gục trêи khung ngực của Đinh Nhị Cẩu , cặp ʍôиɠ đầy đặn cưỡi trêи người của hắn lúc này chỉ vễnh lên cao, như khuyến khích cho Đinh Nhị Cẩu không quên cố gắng dùng hết sức hẩy cây ƈôи ȶɦịt từ dưới đẩy lên liên tục , khi hắn hơi mỏi, chậm chạp động tác Dương Phụng Tê lại nhấn cái âʍ ɦộ mình xuống, cứ thế người đẩy ta đưa, ta đưa thì người đẩy, sâu bên trong ɦσα ɦuyệt tụ tập chín muồi chảy ra dịch nhờn thành một giòng suối nh , dọc theo bắp đùi của Dương Phụng Tê, rồi nhiểu chảy xuống đến bụng Đinh Nhị Cẩu trêи.
Dài hơi cùng nhau phóng đãng chiến đấu, hai bàn tay Dương Phụng Tê đã làm cho hắn tóc tai biến thành bù xù, mãi đến khi từng ɦσα ɦuyệt lại từng cơn co rút, âm khí cạn kiệt còn sót lại, rục rịch tiếp tục muốn phun ra, Dương Phụng Tê không kịp thở nói:
– Nhanh..nhanh..đừng ngừng….a..a….!!!
Đinh Nhị Cẩu cũng không khá hơn gì, lần nữa tϊиɦ ɖϊƈh͙ ào ạt bắn ra từng loạt thật sâu vào ở bên trong hang động của Dương Phụng Tê.
Nằm ghé vào trêи người của Đinh Nhị Cẩu, hai người cứ như vậy như không còn sức lực nằm im trong thời gian thật dài, bọn họ tâm tình mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, Dương Phụng Tê leo xuống giường, trêи khuôn mặt còn phơn phớt ửng hồng chưa tan hết , mệt mỏi nằm lỳ ở trêи giường không thể nhúc nhích, rất lâu mới hỏi Đinh Nhị Cẩu một câu:
– Nhị Cẩu , em thường thường làm chuyện này sao?
– Không .
Đinh Nhị Cẩu không chút nghĩ ngợi trả lời
– Chị chưa bao giờ sướиɠ như hôm nay………………
Bởi vì Đoan Chính Hạo muốn nhanh chóng nhận lê tại thị trấn, nên Đinh Nhị Cẩu vội vã trở về chuẩn bị.
– Đoan Chính Hạo người này không đơn giản, chúng ta sau khi trở về, sẽ lập tức cùng mọi người tổ chức một đoàn xe đem lê chuyển đến thị trấn, đoàn xe của ông ta đã đợi sẵn ở huyện, nhưng khi nghĩ tới đoạn đường từ thôn Lê Viên ra đến thị trấn, tôi thấy trong lòng vẫn không an tâm, phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì không hay, chứ nếu vì việc bán lê mà chết mất vài người, thì chúng ta mất nhiều hơn là được!
Vừa xuống xe lửa, Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa nói với Lưu Hương Lê.
– Chuyện này tôi cũng lo lắng lắm, nhưng không có biện pháp nào khác, Đoan Chính Hạo chỉ chịu thu mua nhập lê ở tại huyện, chúng ta phải đành làm theo ý họ!
– Lão hồ ly này, bất quá không thể để cho ông ta chơi mình một cách dễ dàng, chúng ta cũng phải cắn lại, chị trở về cứ nói cho các dân trong thôn, lê không cần lựa loại tốt, cứ bán trước lê loại nhỏ, lê trái lớn phủ đầy lên bề mặt là được rồi, giữ lại loại lê lớn để dành bán cho công ty đóng hộp nguyên trái, Đoan Chính Hạo chỉ làm nước cốt trái cây, thật sự thì lê lớn, nhỏ một chút cũng không thành vấn đề!
– Chủ Nhiệm Đinh, thực không nhìn ra cậu cũng là người đầy mưu kế, tôi hiện tại cũng có chút bội phục cậu, khi cậu vừa tới thôn Lê Viên, tôi rất bực bội, cứ nghĩ rằng trêи thị trấn quá xem thường thôn Lê Viên rồi, cho nên phái đến một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch, chả có khả năng gì, nhưng khi đi theo cậu đến Thượng Hải một chuyến, thì thấy cậu thật đúng là có bản lĩnh!
Nói đến đây, Lưu Hương Lê chợt nhớ lại cái đến cái đêm điên cuồng quỷ dị với hắn, nên khuôn mặt hơi ửng đỏ, vừa nghỉ đến ƈôи ȶɦịt to của hắn, thì Lưu Hương Lê cảm giác bên trong ɦσα ɦuyệt mình, hình như là lại hơi ẩm ướt ngưa ngứa ri rỉ dịch nhờn ra.
– Đúng thế, bản lãnh của tôi, chị còn chưa có biết hết đâu, khi nào có cơ hội thì…..!
– Xin chờ một chút, có phải anh là Đinh Trường Sinh không vậy?
Ngay lúc hai người vừa ra khỏi nhà ga, thì có hai người thanh niên xuất hiện ở cửa ra vào, một phải, một trái, chận lại không cho Đinh Nhị Cẩu với Lưu Hương Lê ra ngoài
– Vâng, đúng là tôi, các anh là ai?
– Chúng tôi là người của viện kiểm sát huyện Hải Dương, đây là chứng minh thư viện kiểm sát, có một số việc viện kiểm sát cần tìm hiểu về anh, xin mời đi theo chúng tôi!
Người thanh niên cao lớn, cầm lấy giấy chứng nhận đưa ra.
– Khoan chờ chút, để tôi xem giấy chứng minh đã!
Đinh Nhị Cẩu đưa tay ra, ý muốn kiểm chứng lại một chút giấy chứng minh của hai người, trong khi Lưu Hương Lê đứng ở bên cạnh, không biết xảy ra chuyện gì.
Người thanh niên cao lớn có vẻ không kiên nhẫn:
– Đây này, nhìn cho kỹ đi, lá gan không nhỏ, còn dám đòi xem giấy chứng nhận!
– Thời buổi bây giờ, cái gì mà không có giả mạo, tôi xem một chút làm gì mà khó chịu vậy?”
Đinh Nhị Cẩu trợn mắt, thầm nghĩ rằng, việc này Điền Ngạc Như đã âm thầm nói cho hắn biết rất chính xác, đám người này nói không chừng, đã ở chỗ này phục chờ hắn mấy ngày rồi.
– Ừ.. hình như là giấy tờ thật!
Đinh Nhị Cẩu cầm lấy giấy chứng minh lật tới lật lui quan sát, rồi quay đầu nói với Lưu Hương Lê đang đứng sau lưng:
– Chị nhanh đi đón xe về nhà, đừng để chậm trễ công việc, trêи đường cẩn thận một chút, tôi còn có chút việc phải ở lại đây!
– Cậu..cậu đi đâu vậy, bọn họ là ai?
– Bọn họ là người của viện kiểm sát huyện Hải Dương đấy, có chút chuyện muốn tìm hiểu với tôi!
Đinh Nhị Cẩu nói rất bình tĩnh, nhưng Lưu Hương Lê cũng nhìn ra được, Đinh Nhị Cẩu với hai người kia hoàn toàn không quen biết, nhưng lại nhìn thấy chứng giấy bọn họ, tuy rằng Lưu Hương Lê không phải người bên trong cơ chế pháp luật, nhưng cô cũng là đảng viên, cũng biết viện kiểm sát là gì, cho nên trong lòng thấp thỏm không yên tâm, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu đã đi theo hai người kia, lên một chiếc xe Santana có huy hiệu của viện kiểm sát đi rồi.
– Làm sao bây giờ đây… làm sao bây giờ… việc này phải báo cho ai đó biết đây! Đúng rồi, chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương đã từng nói qua Đinh Trường Sinh là cháu của lãnh đạo trêи thị trấn? Phải tìm Hướng Cương thì biết!
Trong lúc bối rôí, Lưu Hương Lê sauy nghĩ vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra Hướng Cương……………………………
– Mời uống nước, ngồi xuống từ từ rồi nói!
Khấu Đại Bằng với gương mặt nghiêm nghị, mới đầu ông chỉ nghĩ rằng Hoắc Lã Mậu quan trọng hóa vấn đề, không nghĩ tới viện kiểm sát thật đúng là dám làm thật.
– Trời ơi! Chủ tịch Khấu, ông không gấp, nhưng tôi đang lo lắng muốn chết, lần này đi Thượng Hải bàn chuyện bán lê, tất cả đều là do chủ nhiệm Đinh xử lý đấy, nếu người của công ty thu mua lê biết chuyện đến hỏi, vì sao chủ nhiệm Đinh bị viện kiểm sát bắt đi, tôi phải trả lời làm sao đây!
Lưu Hương Lê uống một hớp trà thấm giọng, sau đó thì bắt đầu hối hả nói liên thanh một tràng.
– Cô kể lại chầm chậm một chút chuyện gì, thì tôi mới biết được, để dựa trêи quan hệ mà tìm người chứ?
Khấu Đại Bằng cũng đang muốn bể đầu vì chuyện của Đinh Nhị Cẩu.
Lưu Hương Lê đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện và chốt lại:
– Chủ tịch, chủ nhiệm Đinh phạm sai lầm sao?
– Đừng có nói bừa, không có việc gì, yên tâm đi, cô cứ đi về trước lo việc bán lê, chuyện này để tôi nghĩ cách!………………………………….
Tại huyện Hải Dương Phó kiểm sát trưởng Điền Thanh Như ngồi ở trong phòng làm việc, tập trung tinh thần nhìn xem hồ sơ trêи bàn, đó là hồ sơ của đội hình cảnh huyện thẩm vấn Vương Lão Hổ, trong tờ khai, Vương Lão Hổ vẫn một mực chắc chắn là nghe xong Đinh Nhị Cẩu với Trương Cường đối thoại, mới giận dữ đi giết Trần Tiêu Tử, nếu Vương Lão Hổ nói là sự thật, như vậy Đinh Nhị Cẩu mục đích làm như vậy là cái gì?
– Thủ trưởng, tôi đã trở về!
Người thanh niên cao to chận Đinh Nhị Cẩu tại nhà ga bước vào phòng làm việc của Điền Thanh Như.
– Đã áp giải được người?
– Vâng! Xem như hắn cũng biết điều, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi!
– Viên Phương, chuyện này cậu thấy như thế nào?