Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1172 : Cùng đến đi
Ngày đăng: 23:51 16/02/21
CHƯƠNG 1172 : CÙNG ĐẾN ĐI.
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm biết rõ, ngươi lợi dụng ta…ta lợi dụng ngươi, đều là ý vì lợi ích của mỗi người, đương nhiên, nếu đơn thuần chỉ một bên lợi dụng sẽ không có kết quả lâu dài, bởi vì không có người nào là kẻ nhu đần cứ để cho người lợi dụng, lợi dụng lẫn nhau kết quả lý tưởng nhất khi cả hai cùng có lợi .
-Thư ký trưởng, anh đem em đổ lên cái vị trí này, thì cũng không thể để cho em tay không mà đi chứ, có cái gì ưu đãi không vậy?
-Hừ, tiểu tử … cậu cho rằng đây là đi làm cái gì, là đi công tác, lại muốn được ưu đãi cái gì, hơn nữa, chuyện này tôi chỉ là khởi đầu mớm lời, mấu chốt vẫn là sự định đoạt của lãnh đạo , cho nên nếu cậu muốn điều kiện, thì đừng tìm tôi, mà đi tìm bí thư a.
Đào Thành Quân một phát đẩy trái banh qua cho Thạch Ái Quốc.
-Ai .. bắt con lừa chạy, mà không cho cỏ để ăn, cái này tính là sự tình gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu ai thán, nhưng Đào Thành Quân cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng ông ta đang mừng thầm.
Đinh Nhị Cẩu báo cho Kiều Hồng Trình biết là Thạch Ái Quốc đã sẵn sàng, nhưng mãi cho đến tối muộn rồi, cũng không có nhận được điện thoại của Kiều Hồng Trình, lúc này cuộc họp đã tan rất lâu rồi ..
-Đến giờ này còn chưa có tin tức, hay là Kiều chủ nhiệm đã quên, hay là để cháu gọi điện thoại cho ông ta một chút.
Đinh Nhị Cẩu không yên lòng, tuy Thạch Ái Quốc đối với Kiều Hồng Trình trong lòng không coi vào đâu, nhưng dầu gì ông cũng là lãnh đạo của Đinh Nhị Cẩu, cho nên thấy Kiều Hồng Trình chậm chạp như thế, trong lòng ông cũng rất là khó chịu .
-Không cần đâu, mấy giờ rồi?
Thạch Ái Quốc hỏi.
-Bí thư , tám giờ rưỡi.
Đào Thành Quân nhìn đồng hồ tay một chút nói ra .
-Chờ một chút đi, có lẽ Lương chủ tịch bề bộn nhiều việc, đây cũng là chuyện bình thường đấy..
Thạch Ái Quốc ngược thấy cũng không thể nào gấp được .
Tuy Thạch Ái Quốc không nóng nảy, nhưng Đinh Nhị Cẩu rất gấp, nếu việc này không phải là hắn phụ trách, không có quan hệ gì đến với mình, nhưng bây giờ toàn bộ là do hắn sắp xếp, cho nên Đinh Nhị Cẩu hơi có chút vội vàng, cuối cùng thì đến gần lúc chín giờ, rốt cục điện thoại của Kiều Hồng Trình cũng gọi tới .
-Chào Kiều chủ nhiệm ..
Đinh Nhị Cẩu hỏi trước.
-Xin lỗi, nói cho Thạch bí thư, hiện tại Lương chủ tịch muốn gặp ông ta, các người đến đây đi.
Kiều Hồng Trình lần này nói rất là hòa nhã.
-Không có gì…nhưng Kiều chủ nhiệm, sẽ gặp ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu có ý hỏi là Lương Văn Tường tiếp kiến Thạch Ái Quốc ở nơi nào.
-Há, đã trễ thế như vậy, Lương chủ tịch đương nhiên ở nhà, À… Lương chủ tịch cũng muốn gặp cậu đấy…cậu cũng cùng đến đây đi.
Kiều Hồng Trình nói ra .
-Vâng… chúng ta mười phút sau sẽ đến.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
Để điện thoại xuống, Đinh Nhị Cẩu nhìn Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân nói:
-Kiều chủ nhiệm gọi điện thoại tới, bảo chúng ta đến khu cư xá của Tỉnh ủy gặp Lương chủ tịch.
Lúc mới nói Đinh Nhị Cẩu thấy rất bình thường, nhưng khi hắn nói xong lời này , thì thấy Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân nhìn nhau cười khổ, Đinh Nhị Cẩu vẫn không hiểu trong vấn đề này có gì không ổn .
-Bí thư ..xem ra chủ tịch tỉnh này tính toán rất chu đáo a.
Đào Thành Quân vừa cười vừa nói
-Ừ, đi thôi, Trường Sinh đưa chú đi
Thạch Ái Quốc nói.
-Vâng.., vừa rồi Kiều chủ nhiệm nói, cháu cùng vào gặp Lương chủ tịch, không biết là chuyện gì.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Ồ? Cháu và hắn quen lắm sao?
-Chỉ mới gặp qua một lần.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói .
-Ừ, vậy thì cùng đi ..
Thạch Ái Quốc đứng .
Trêи đường đi, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo kính chiếu hậu thấy phía sau Thạch Ái Quốc hình như là có điều suy nghĩ, có thể là đang suy tư khi gặp Lương Văn Tường thì nên nói như thế nào, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng không dám quấy nhiễu ông, chuyên tâm lái xe của mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ với việc vừa rồi Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân nhìn nhau cười khổ thì hắn đã thông suốt, xem ra thì Thạch Ái Quốc không muốn ở cư xá tỉnh ủy gặp Lương Văn Tường, bởi vì trong cư xá tỉnh ủy quá nhạy cảm.
Tại đây chẳng những là có những gia đình của lãnh đạo tỉnh, còn có một số gia đình lãnh đạo cơ quan khác nữa , cho nên nếu có gió thổi cỏ lay gì đó, tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Thạch Ái Quốc đêm khuya đến nhà Lương Văn Tường bái phỏng, có chắc là những người khác không có biết? Điều này hiển nhiên là không thể nào, nhà của bí thư La Minh Giang cũng ở nơi đây, tại sao Thạch Ái Quốc lại không đến nhà của La bí thư bái phỏng? Cho nên đây là điều mà Thạch Ái Quốc lo lắng nhất, nhưng Lương Văn Tường không để cho ông có cơ hội, hoặc là lựa chọn đứng ở bên nào, hoặc là đừng có đến, chỉ đơn giản như vậy, Lương Văn Tường đã nắm vị trí này, thì sẽ mặc kệ dù là người của phương nào cũng không muốn mình mời chào một người thuộc phái lưng chừng đứng giữa..
Cấp trêи đem Lương Văn Tường đưa xuống tỉnh Trung Nam làm vị trí này, không đơn thuần chỉ là muốn ông tới để phát triển kinh tế, trọng yếu hơn chính là đối với toàn tỉnh khống chế, bởi vì La Minh Giang đã lớn tuổi rồi, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, đối với Lương Văn Tường thì La Minh Giang chỉ là một nhân vật trong thời kỳ quá độ .
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm biết rõ, ngươi lợi dụng ta…ta lợi dụng ngươi, đều là ý vì lợi ích của mỗi người, đương nhiên, nếu đơn thuần chỉ một bên lợi dụng sẽ không có kết quả lâu dài, bởi vì không có người nào là kẻ nhu đần cứ để cho người lợi dụng, lợi dụng lẫn nhau kết quả lý tưởng nhất khi cả hai cùng có lợi .
-Thư ký trưởng, anh đem em đổ lên cái vị trí này, thì cũng không thể để cho em tay không mà đi chứ, có cái gì ưu đãi không vậy?
-Hừ, tiểu tử … cậu cho rằng đây là đi làm cái gì, là đi công tác, lại muốn được ưu đãi cái gì, hơn nữa, chuyện này tôi chỉ là khởi đầu mớm lời, mấu chốt vẫn là sự định đoạt của lãnh đạo , cho nên nếu cậu muốn điều kiện, thì đừng tìm tôi, mà đi tìm bí thư a.
Đào Thành Quân một phát đẩy trái banh qua cho Thạch Ái Quốc.
-Ai .. bắt con lừa chạy, mà không cho cỏ để ăn, cái này tính là sự tình gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu ai thán, nhưng Đào Thành Quân cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng ông ta đang mừng thầm.
Đinh Nhị Cẩu báo cho Kiều Hồng Trình biết là Thạch Ái Quốc đã sẵn sàng, nhưng mãi cho đến tối muộn rồi, cũng không có nhận được điện thoại của Kiều Hồng Trình, lúc này cuộc họp đã tan rất lâu rồi ..
-Đến giờ này còn chưa có tin tức, hay là Kiều chủ nhiệm đã quên, hay là để cháu gọi điện thoại cho ông ta một chút.
Đinh Nhị Cẩu không yên lòng, tuy Thạch Ái Quốc đối với Kiều Hồng Trình trong lòng không coi vào đâu, nhưng dầu gì ông cũng là lãnh đạo của Đinh Nhị Cẩu, cho nên thấy Kiều Hồng Trình chậm chạp như thế, trong lòng ông cũng rất là khó chịu .
-Không cần đâu, mấy giờ rồi?
Thạch Ái Quốc hỏi.
-Bí thư , tám giờ rưỡi.
Đào Thành Quân nhìn đồng hồ tay một chút nói ra .
-Chờ một chút đi, có lẽ Lương chủ tịch bề bộn nhiều việc, đây cũng là chuyện bình thường đấy..
Thạch Ái Quốc ngược thấy cũng không thể nào gấp được .
Tuy Thạch Ái Quốc không nóng nảy, nhưng Đinh Nhị Cẩu rất gấp, nếu việc này không phải là hắn phụ trách, không có quan hệ gì đến với mình, nhưng bây giờ toàn bộ là do hắn sắp xếp, cho nên Đinh Nhị Cẩu hơi có chút vội vàng, cuối cùng thì đến gần lúc chín giờ, rốt cục điện thoại của Kiều Hồng Trình cũng gọi tới .
-Chào Kiều chủ nhiệm ..
Đinh Nhị Cẩu hỏi trước.
-Xin lỗi, nói cho Thạch bí thư, hiện tại Lương chủ tịch muốn gặp ông ta, các người đến đây đi.
Kiều Hồng Trình lần này nói rất là hòa nhã.
-Không có gì…nhưng Kiều chủ nhiệm, sẽ gặp ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu có ý hỏi là Lương Văn Tường tiếp kiến Thạch Ái Quốc ở nơi nào.
-Há, đã trễ thế như vậy, Lương chủ tịch đương nhiên ở nhà, À… Lương chủ tịch cũng muốn gặp cậu đấy…cậu cũng cùng đến đây đi.
Kiều Hồng Trình nói ra .
-Vâng… chúng ta mười phút sau sẽ đến.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
Để điện thoại xuống, Đinh Nhị Cẩu nhìn Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân nói:
-Kiều chủ nhiệm gọi điện thoại tới, bảo chúng ta đến khu cư xá của Tỉnh ủy gặp Lương chủ tịch.
Lúc mới nói Đinh Nhị Cẩu thấy rất bình thường, nhưng khi hắn nói xong lời này , thì thấy Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân nhìn nhau cười khổ, Đinh Nhị Cẩu vẫn không hiểu trong vấn đề này có gì không ổn .
-Bí thư ..xem ra chủ tịch tỉnh này tính toán rất chu đáo a.
Đào Thành Quân vừa cười vừa nói
-Ừ, đi thôi, Trường Sinh đưa chú đi
Thạch Ái Quốc nói.
-Vâng.., vừa rồi Kiều chủ nhiệm nói, cháu cùng vào gặp Lương chủ tịch, không biết là chuyện gì.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Ồ? Cháu và hắn quen lắm sao?
-Chỉ mới gặp qua một lần.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói .
-Ừ, vậy thì cùng đi ..
Thạch Ái Quốc đứng .
Trêи đường đi, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo kính chiếu hậu thấy phía sau Thạch Ái Quốc hình như là có điều suy nghĩ, có thể là đang suy tư khi gặp Lương Văn Tường thì nên nói như thế nào, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng không dám quấy nhiễu ông, chuyên tâm lái xe của mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ với việc vừa rồi Thạch Ái Quốc cùng Đào Thành Quân nhìn nhau cười khổ thì hắn đã thông suốt, xem ra thì Thạch Ái Quốc không muốn ở cư xá tỉnh ủy gặp Lương Văn Tường, bởi vì trong cư xá tỉnh ủy quá nhạy cảm.
Tại đây chẳng những là có những gia đình của lãnh đạo tỉnh, còn có một số gia đình lãnh đạo cơ quan khác nữa , cho nên nếu có gió thổi cỏ lay gì đó, tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Thạch Ái Quốc đêm khuya đến nhà Lương Văn Tường bái phỏng, có chắc là những người khác không có biết? Điều này hiển nhiên là không thể nào, nhà của bí thư La Minh Giang cũng ở nơi đây, tại sao Thạch Ái Quốc lại không đến nhà của La bí thư bái phỏng? Cho nên đây là điều mà Thạch Ái Quốc lo lắng nhất, nhưng Lương Văn Tường không để cho ông có cơ hội, hoặc là lựa chọn đứng ở bên nào, hoặc là đừng có đến, chỉ đơn giản như vậy, Lương Văn Tường đã nắm vị trí này, thì sẽ mặc kệ dù là người của phương nào cũng không muốn mình mời chào một người thuộc phái lưng chừng đứng giữa..
Cấp trêи đem Lương Văn Tường đưa xuống tỉnh Trung Nam làm vị trí này, không đơn thuần chỉ là muốn ông tới để phát triển kinh tế, trọng yếu hơn chính là đối với toàn tỉnh khống chế, bởi vì La Minh Giang đã lớn tuổi rồi, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, đối với Lương Văn Tường thì La Minh Giang chỉ là một nhân vật trong thời kỳ quá độ .