Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1180 : Trầm mặc

Ngày đăng: 23:51 16/02/21

CHƯƠNG 1180 : TRẦM MẶC.

-Về chuyện này em không biết, duyên phận là chuyện rất huyền ảo, nếu không có duyên phận thì có gặp mặt thường xuyên thì cũng chẳng tới đâu, cho em em cũng không sao cả.

Lăng Sam chẳng qua nói như vậy để Dương Phụng Tê đừng có nhắc tới chuyện này nữa, nhưng chân thật trong lòng nàng rất tán đồng với lời nói của Dương Phụng Tê, chỉ là do thể diện nên Lăng Sam mới nói như vậy mà thôi.

-Ha ha , cô bé … về phương diện này em còn non cực kì. À.. đi thôi, chị mời em ăn cơm, đi ra ngoài để mở mang thêm ít kiến thức để áp dụng cho cuộc sống sau này.

Dương Phụng Tê lập tức liền thay đổi sắc mặt, khiến cho Lăng Sam không thích ứng kịp.

-Dương tổng, em còn làm việc ở đây chưa có xong, em sợ . . .

-Yên tâm đi, từ nay về sau, em làm thư ký cho chị, trước học lấy một ít kinh nghiệm, chị dạy cho em, chị đối với em yêu cầu không cao, cho đến khi tốt nghiệp ở trường, chỉ cần em không chạy qua bên đối thủ của chị đi làm là được rồi.

Dương Phụng Tê nói xong thì đứng dậy.

Lăng Sam rất quan tâm, đem quần áo Dương Phụng Tê từ sau cửa trêи giá áo lấy tới giúp nàng mặc lên, điều này làm cho Dương Phụng Tê rất hài lòng, cô bé này kỳ thật rất thông minh, chỉ là còn thiếu kinh nghiệm, chờ mình có thời gian, sẽ chỉ bảo cho nàng,,

Nhìn thấy tổng giám đốc đi ra, ai cũng đều tự giác tránh qua một bên, nhưng khi nhìn thấy thực tập sinh mới tới đi theo đằng sau Dương Phụng Tê, trêи người còn mang theo túi xách của tổng giám đốc, một màn này khiến cho rất nhiều người suy nghĩ, nhưng bất luận là ý tưởng gì, thì rõ ràng nhất một việc là từ nay về sau, trong công việc sẽ không còn có người dám đối với Lăng Sam vênh mặt hất hàm sai khiến rồi.

– Lăng Sam, chúng ta đi ăn món gì đây?

Dương Phụng Tê ngồi vào trong chiếc xe BMW mình, hỏi Lăng Sam ngồi bên cạnh ghế cạnh tài xế.

– Dương tổng, em ăn cái gì cũng được.

Dương Phụng Tê nhìn ra được, Lăng Sam đang rất khẩn trương .

-Vậy chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi, em ăn cay có được không?

-Vâng..được ạ, Dương tổng .. cái gì em cũng có thể ăn, chị thích ăn cái gì, thì ăn cái đó, không cần hỏi đến em.

Lăng Sam cảm giác được Dương Phụng Tê có đôi khi rất nghiêm khắc, nhưng khi ra bên ngoài không còn công việc, vẫn là một người rất hiền lành, cũng biết quan tâm đến người khác, làm cho Lăng Sam cảm thấy bớt đi lo lắng. .

-Vậy thì tốt, chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên, chị chợt thấy hơi thèm.

Dương Phụng Tê lái xe ra khỏi bãi đỗ xe .

-Đúng rồi , em có biết lái xe không vậy?

Dương Phụng Tê lại hỏi .

-Dạ… không biết, chưa có học qua..

Lăng Sam nói, chính trong trường học từng học kỳ đều có lớp học lái xe, nhưng đối với Lăng Sam mà nói, xe hơi vẫn là một cái gì đó rất là xa xôi, cho nên cũng không có nghĩ qua mình phải đi học lái xe, Đinh Nhị Cẩu cũng từng đề cập qua nói nàng có thời gian rãnh thì đi học lái xe đi, để sau này khi nàng tốt nghiệp sẽ tặng cho nàng một chiếc xe.

-Ừ…vậy thì không được, công ty của chúng ta nhân viên đều phải biết lái xe, như vậy đi, trước mắt chị chi cho em hai tháng tiền lương, em đi báo danh học lái xe, để sau này nhỡ chị uống rượu quá nhiều, em sẽ phụ trách lái xe cho chị, thế nào được không?

-Vâng được rồi, sau khi trở về em sẽ ghi danh.

Lăng Sam gượng gạo nói ra .

Dương Phụng Tê thì mau mắn cùng Lăng Sam đi ăn cơm, chỉ có Đinh Nhị Cẩu vẫn còn ngồi yên tại chỗ buồn bực, bởi vì đang mang thai, cho nên Hạ Hà Tuệ rất chú ý thân thể của mình, cho nên còn chưa tới hết giờ tan việc, Hạ Hà Tuệ đã giao việc lại cho quản lý, rồi cùng với Đinh Nhị Cẩu về nhà.

-Sao vậy… nhìn mặt của chị giống như là mất hứng, có phải vừa rồi rồi mới khóc?

Nhìn thấy đôi mắt Hạ Hà Tuệ còn ửng đỏ, Đinh Nhị Cẩu hỏi.

-Không có việc gì, chị đang cao hứng đấy, không nghĩ tới em cũng cao hứng như vậy, kỳ thật từ lúc biết có đứa bé này, chị vẫn luôn rất lo lắng, lo lắng là em không cần, lo lắng em sẽ bảo chị bỏ đi..

-Vì sao? Chị lại nghĩ em như vậy hả?

Đinh Nhị Cẩu sững sờ, hỏi.

-Chị biết đối với một người nam nhân mà nói, quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp của mình, nhất là em, làm công tác cán bộ chính phủ, còn chị thì không thể công khai lộ ra ngoài, cho nên có đứa bé cũng sẽ không mang lại cho em hạnh phúc, đồng thời lại mang phiền toái thêm cho em.

Hạ Hà Tuệ nói xong, nước mắt lại không ngừng được, nhưng nàng không có lau, mặc kệ hai dòng nước mắt lăn xuống .

-Chị nói sai rồi, chị cho là em không chịu trách nhiệm đứa bé này sao? Hơn nữa , em còn cảm thấy nếu chúng ta kết hôn thì sẽ là biện pháp tốt nhất giải quyết chuyện này, chị suy tính lại đi, em tin rằng chị cùng em đã ở chung lâu như vậy , đối với em một chút cảm tình cũng có chứ ?

-Nhị Cẩu .. đừng nói nữa, kết hôn là không thể nào, chuyện này chị đã quyết định, thẩm mỹ viện chị đã cho người khác thuê lại trong thời gian năm năm, đến lúc đó rồi tính sau, nếu có thể trở về, chị sẽ làm lại, nếu là không có thể quay về, thì mãi mãi chị sẽ không bao giờ về đây nữa.

Hạ Hà Tuệ hạ quyết tâm .

-Cái gì vậy… ngay cả con mình chị cũng không cho em gặp mặt sao?

Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi.

-Làm gì có chuyện đó chứ? Em chính là cha của đứa bé, làm sao lại không cho em gặp? Chỉ là chị không ở trong nước, đứa bé này chị sẽ không bao giờ để nó trở về đây nữa, chị nghĩ ở nước ngoài, hoàn cảnh so với trong nước tốt hơn nhiều, trước kia chị không có điều kiện, hiện tại bây giờ đã có điều kiện này rồi, chị muốn chuẩn bị cho đứa bé được sự giáo ɖu͙ƈ tốt nhất, để sau này trở thành một người thành công.

Hạ Hà Tuệ nói dứt khoát, không có bất cứ sự thương lượng nào.

-Chị à… làm gì vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết khi chị cùng em kết hôn mà.

Đinh Nhị Cẩu vẫn tiếp tục khuyên nhủ nàng.

-Kết hôn? Nhị Cẩu …em biết không? Tình yêu là độc chiếm đấy, trong cuộc sống hôn nhân thì càng thêm ích kỷ, em có nhiều đàn bà như vậy, mà cùng chị kết hôn, đối với các nàng kia thì em sẽ xử sự như thế nào, Nhị Cẩu…nếu như chị kết hôn với em, thì bọn họ sẽ hận chết chị đấy, với lại chị cũng không có bác ái đến mức cứ nhìn em mỗi đêm không trở về, mà không nghĩ đến giờ này chồng mình đang đi đâu mà không về nhà?

Hạ Hà Tuệ lắc đầu nói ra .

Đinh Nhị Cẩu bình thường nói chuyện như chim két, nhưng duy chỉ có đối với chuyện này, bị Hạ Hà Tuệ cầm giữ gắt gao, một câu đều không nói được, hắn cũng không dám nói gì, nếu như nói ra, thì chắc chắn là mình đuối lý, đồng nghĩa làm thương tổn đến Hạ Hà Tuệ, cho nên lúc này chỉ có thể là trầm mặc..