Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 134 : Ba điều kiện nhỏ

Ngày đăng: 02:13 27/06/20

CHƯƠNG 114: BA ĐIỀU KIỆN NHỎ.

Cuộc trao đổi chóng vánh thông qua giữaĐinh Nhị Cẩu, Lưu Hương Lê vàKhấu Đại Bằng,cuối cùng đồng ý để cho vài người dân đại diện cho dân trong thôn vàotrong đối thoại, Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Lưu Hương Lê nháy mắt, ra hiệu chuẩn bị mọi việc, Lưu Hương Lê giả vờ làm ra vẻ ủ rủ chẳng đặng đừng, không nhìn ai, bước đi ra ngoài cửa gọi người.

– Tất cả mọi người chú ý, có chuyện gì, từ từ chúng ta trao đổi thẳng thắn với nhau, , mọi người cứ vây quanh ở cửa chính ủy ban, đây là quấy nhiễu nơi công cộng, làm trái với luật pháp…

Khấu Đại Bằng cố khuyên bảo, nhưng ông ta đã quên một điều, người mà ông ta đối mặt là dân chúng, bọn họ không cần nghe lời giải thích suông, bọn họ chỉ yêu cầu giải quyết vấn đề, vấn đề không giải quyết, có nói cả ngày cũng không làm nên chuyện gì.

– Thưa Chủ tịchvà các vị lãnh đạo đang ngồi ở đây, trong đó có vài vị lãnh đạo tôi cũng đã từnggặp mặt qua, ở trong thôn tôi đang làm kế toán, mấy nămtrước, các vị lãnh đạo chắc vẫn còn nhớ chuyện của nhà tôi, vợ chồng con trai tôi cũng đã ngã té rơi vào trong hốc núi chết, hiện tại hai vợ chồng già của tôi rất vất vả kiếm sống qua ngày từ khi con trai mất,xin hỏi vài vị lãnh đạo ở đây, đã có được mấy người lãnh đạo đi đến thônLê Viên ? Ai đã từng tới? Các người bận quá không thời gian đi, hay là không dám?

Ông lão kế toán Trần Tuệ hỏi dồn dập, lời nói bóng gió rất rõ ràng, các vị lãnh đạo sợ chết, đường đi đếnLê Viên thôn cũng không dám đi,các người nói con đường hiểm trở kia không có tiền tu sửa, chỉ có thôn dânLê Viên nếu cần gì thì phải tự rờikhỏi núi đi ra ngoài thị trấn gặp mặt lãnh đạo!

– Ông Trần, nói cái gì tầm bậy tầm bạ vậy, giống như chúng tôirất là sợ chết vậy!

Từ khi một vài thôn dân bước vào, Vương Bạch Lệ tạm thời ổn định lại tinh thần, không còn sợ đến mức mót tiểu nữa, nhưng dù sao cũng đã ẩm ướt bên dưới háng khá khó chịu, lúc này lạituôn ra câu nói không đúng lúc.

– Phó bí thư Vương, tôi không ý đó, ý tôi nói,nếu các lãnh đạo thường đi trêи con đường đó, thì đường kia đã sớm sửa xong, mục đích chúng tôihôm nay rất rõ ràng, chỉ muốnủy ban bỏ tiền ra sửa con đường nguy hiểm này, nếu không, chúng tôi đành phải sẽ ở lỳ trước cửa ủy ban, đến khi nào được mới thôi, nơi này đi ra đi vào rất gần và tiện lợi hơn!

Trần Tuệ cũng là một người lọc lõi, khôn ngoanở trong thôn cũng không phải là ngườihiền lành, nói mấy câu làm Vương Bạch Lệ cứng họng, nói không nên lời.

Lưu Hương Lê không tiện lên tiếng, vì nếu nói sẽ mang tiếng xúi giục dân thôn mìnhgây loạn, Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình nóng lên rồi, hắn nếu không ra mặt, thìKhấu Đại Bằng cũng khó mà giữ được thể diện.

– Các vị lãnh đạo, tôi có thể nói vài câu được không?

Đinh Nhị Cẩu biểu hiện khiêm tốn, giơ tay lên xin ý kiến mọi người

Vương Bạch Lệ vàNgô Bách Quý đối với Đinh Nhị Cẩu không phải là rất quen thuộc, chẳng qua là vì tình hình thônLê Viên quá tệ,không ai muốn đến làm chủ nhiệm, nên bọn họ có xem sơ qua lý lịch của Đinh Nhị Cẩu, lúc này Điền Gia Lượng vớiKhấu Đại Bằng đều đã đã đạt thành hiệp nghị thỏa thuận, cho nên cũng không có ai đưa ra ý kiến gì, đồng ý cho hắn làm chủ nhiệm ở thôn đó, giờ hầu như đã quên mất, không để ý đến sự hiện diệnĐinh Nhị Cẩu,hắn lại đột nhiên lại nhô ra.

Hướng Cương nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu, luôn cảm thấy thằng nàylà lạ khác thường làm sao đó, nhưng trong lúc bất chợt nên ông vẫn không nhìn ra.

– Cứ nói đi, bây giờ là lúc đang thương lượng giải quyết vấn đề, nói thoải mái!

– Vâng, trước mặt các vị lãnh đạo, tôi xin múa rìu qua mắt thợ nói vài lời, là như thế này, tình huống thôn Lê Viên mọi người đều biết, nếu muốn giải quyết vấn đề, thì có hai cách để lựa chọn, một là sửa đường, dĩ nhiên tu sửa con đường như thế nào lát nữa tôi nói, hai là làm một con đường mới thuận tiện hơn, hiện tại quốc gia của chúng ta, rất nhiều địa phương đối với nơi ở tại thâm sơn cùng cốc, giao thông không tiện,đều là áp dụng phương thức này, thà vất vả một lần, mà sử dụng an toàn rất nhiều năm sau, không có ai dùng cách sửa lại những con đường mòn quanh co nguy hiểm nữa rồi!

Đinh Nhị Cẩu lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc đều nhìn hắn, làm con đường mới, thằng này nói chuyện trêи trời, chưa nói đến làm con đường mới cần thượng cấp các ngành đồng ý, còn liên lụy đến việc an bài sắp xếp giải tỏa như thế nào cho người dân? Ai mà cho hắn giải quyết vấn đề này, so sánh lại một chút, sửa đường ngược lại trở thành sự tình đơn giản hơn rất nhiều.

Hướng Cương là một lão hồ ly, hắn trầm ngâm nhìn xem các vị lãnh đạo đang nghe Đinh Nhị Cẩu nóihuyên thuyên,sựhoài nghi giờ để ý kỹ thì thấy đang xảy ra chút rõ ràng, thằng nhóc này lá gan không nhỏ, dám trêuđùa với những vị lãnh đạo này.

– Làm con đường mới, không cần nói thêm chuyện này nữa, không có cửa đâu!

Khấu Đại Bằng quả quyết cắt đứt ngang lờiĐinh Nhị Cẩu.

– Vậy thì tôi quay trở lại chuyện sửa đường, thật ra cũng không cần tốn bao nhiêu tiền, mọi người cứ nghĩ làsửa đường này từ thôn Lê Viên chạy dài đến thị trấn thì quá tốn tiền,đâu cần phải vậy, đường đi đến thônLê Viên cũng chỉ có mấy cây số là hiểm yếu, nguy hiểm chỉ cần chỉnh sửa mấy cây số đó, đường kia vẫn có thể đi, các vị lãnh đạo, nếu hạ quyết tâm sửa đường này, tôi sẽlàm bản cam kết với ủy ban, không sửa được đường, tôi sẽ không rời khỏi thônLê Viên , như thế nào được không?

Đinh Nhị Cẩu một tràng nói hùng hồn thuyết phụctuôn ra, với giọng điệu của hắn, làmKhấu Đại Bằng càng hoảng sợ, thằng này, khi nào thì học được cách nổ như pháo rồi, con mẹ nó, đường kia có thể là một ngày, hay hai ngày là dễ dàng sửa xong sao? Ông nhìn Đinh Nhị Cẩu không nháy mắt, nhưng Đinh Nhị Cẩu không hề quan tâm đến.

Lưu Hương Lê cũng là bị kϊƈɦ động, chứ đừng nói chi là Trần Tuệ với mấy thôn dân lớn tuổi khác, xem ra chủ nhiệm Đinh dám cùng các lãnh đạo thị trấn đang tranh luận, trách không được Lưu Hương Lê hiện tại tất cả đều chỉ nghe theo lời Đinh Nhị Cẩu chỉ huy, chính Lưu Hương Lê đã dặn trước, chỉ nhất trí một điều là muốn sửa đường, còn chuyện khác thì kiên quyết không đáp ứng là được.

– Vậy thì Đinh Trường Sinh, nói đi, cậu có điều kiện gì, cứ việc nói!

Vương Bạch Lệ lúc này trước mặt Khấu Đại Bằng liền bày tỏ thái độ, cô cũng muốn mau kết thúc cuộc họp này vì đang khó chịu mùi khai cứ thoang thoảng từ dưới háng bay lên mỗi khi cô cúi đầu thấp xuống, may mà bí mật này chỉ có mình cô biết đến.

– Vâng xin thưa chỉ có ba điều kiện nhỏ:

*Thứ nhất, ủy ban thị trấn trêи cấp cho ba mươi vạn tài chính để khởi động công việc.

* Thứ hai, hôm nay thị độitrưởng vũ trang La không có mặt, nhờ các vị lãnh đạo hỗ trợ nói một chút, chỗ của ông ta hàng năm huấn luyện bộ đội đều được cấp thuốc nổ, nhờ thị đội vũ trang cho chúng tôi một số thuốc nổ loại TNT cực mạnh.

* Thứ ba, tôi nhớ được năm kia tại thôn Bàng Tử ɖu͙ƈ bị lũ lụt, đất đá trôi đầy, trêи huyện điều đến rất nhiều xe giải nguy, đến bây giờ vẫn còn có hai chiếc xe nâng để ở tại doanh trại thị đội không sử dụng đến, hãy cho chúng tôi mượn hai chiếc xe này.

Với ba điều kiện nhỏ này, các vị lãnh đạo nếu đáp ứng, tôi đứng ra phụ trách khuyên những thôn dân trờ về nhà ngay!

Đinh Nhị Cẩu nói một hơi, hắn quan sát nhìn xem vẻ mặt mỗi người một vẻ của các vị lãnh đạo, thầm nghĩ rằng, hiện tại chính mình đang đại diện cho dân thônLê Viên đặt điều kiện với ủy ban thị trấn, những lão hồ ly này thế nào cũng cho rằng là hắn ở đứng ở phía sau phá rối, thọc gậy, nhưng giờ thì trong thôn không có ai, có thể đứng ra nhận trách nhiệm chuyện này, bởi vì như vậy nên Đinh Nhị Cẩu đành đứng ra đứng mũi chịu sào.