Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 136 : Tự mình giải quyết cho tốt
Ngày đăng: 02:13 27/06/20
Đinh Nhị Cẩu sửng sốt, nghĩ thầm lại có chuyện gì nữa đây, quay đầu nhướng đôi lông mày nghi ngờ hỏi:
– Phó bí thư Vương, còn có chuyện gì sao?
Vương Bạch Lệ mặt hồng, ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói:
– Trường Sinh , cậu . .cậu giúp tôi một chuyện đi.
– Phó bí thư giúp cô chuyện gì vậy?”
Đinh Nhị Cẩu hơi nghi hoặc một chút nhìn Vương Bạch Lệ sẽ nhờ mình hỗ trợ cái gì .
– Cậu . . giúp tôi đi bên ngoài mua . . . mua một bao vệ . . . băng vệ sinh đi!
Vương Bạch Lệ cúi đầu mắc cở ấp a ấp úng nói , trêи mặt cảm giác nóng hừng hực như bị phỏng , nghĩ thầm hôm nay thật là mắc cở chết người , trước mặt cấp dưới lại để cho hắn nhìn thấy những thứ…này , mà mình còn phải xuống nước đi đến nhờ hắn giúp chuyện này nữa .
Đinh Nhị Cẩu như trừng to mắt a một tiếng, có chút không muốn đi nói: ”
– Phó bí thư, chuyện này . . . không tốt lắm đâu? Tôi là một người nam đi mua băng vệ sinh , chuyện này… nếu bị người quen nhìn thấy, còn không cười đến rụng răng sao!
Đi ra cửa hàng tạp hóa mua băng vệ sinh hắn không cảm thấy mất mặt, quan trọng là chỉ sợ vạn nhất đụng phải người que , bị người trông thấy một gã đàn ông cầm băng vệ sinh , cái này còn ra thể thống gì đây.
– Vậy… hay là thôi đi , cậu . . . đi đi .
Vương Bạch Lệ thấy hắn không quá tình nguyện , loại chuyện này mất mặt, miễn cưỡng không được.
Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là không đáp ứng, chẳng qua là cảm thấy một người đàn ông đi mua băng vệ sinh thì không phù hợp, nhưng trông thấy Vương Bạch Lệ bộ dạng ảo não, nghĩ đến cô, tốt xấu gì cũng là lãnh đạo cấp trêи của mình , chuyện này nếu là không giúp thì cũng quá bất cận nhân tình , suy tư thoáng qua , hắn quyết định chắc chắn nói:
– Phó bí thư , để tôi đi mua đi.
Vương Bạch Lệ chưa biết tính làm sao, thằng này đã đáp ứng, vì vậy ngẩng đầu có chút mừng rỡ nhìn hắn , đồng thời vừa ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng vừa nói, vừa đưa cho hắn chiếc chìa khóa:
– Cám ơn cậu, làm phiền cậu đi nhanh nhanh một chút và nhân tiện đi lên lầu, ghé qua phòng bí thư Điền, đến sau phòng làm việc là phòng nghỉ, có cái tủ đứng, lấy giùm..quần áo của tôi!
Đinh Nhị Cẩu ừ một tiếng liền xoay người kéo cửa ra đi ra ngoài .
Tại tiệm tạp hóa, trêи khay chứa đồ bên trêи, thuận tay hắn cầm lên một bao băng vệ sinh liền cúi đầu đi đến thu ngân viên đưa tiền, cũng không dám nhìn cô bé bán hàng, sợ người ta cười hắn .
Hướng đối diện ủy ban thị trấn nhìn , khá tốt bây giờ đã hết giờ làm việc, trêи lầu ở bên trong không có người nào, vì vậy nhanh bước chân băng qua đường , cúi đầu nhanh chóng hướng trêи lầu, đến phòng làm việc bí thư Điền đi đến.
Đến lầu, Đinh Nhị Cẩu nhìn đông, nhìn tây qua lại, gặp trong hành lang không người, mới nhanh chân đi thẳng tới cửa phòng làm việc bí thư Điền, mở cửa phòng bước vào, đến giờ gắn mới giật mình suy nghĩ, tại sao quần áo của Vương Bạch Lệ lại ở trong phòng của bí thư? Lại thêm một phát hiện động trời…
Hắn như choáng váng khi cánh cửa tủ mở ra, một bộ quần áo của Vương Bạch Lệ nằm hững hờ, với tay cầm lấy, xếp bên dưới làcái qυầи ɭót ren màu đỏ hấp dẫn đập vào đôi mắt hắn, ƈôи ȶɦịt hắn nhanh chóng bành trướng phẫn nộ, bên dưới có cái hộc nhỏ thuận tay hắn kéo ra…
Một vĩ thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ dành cho đàn ông đã sử dụng dang dỡ hai viên, cùng với vài ba cái bao cao su, chỉ có khả năng đây là nơi mà phó bí thư Vương cùng bí thư Điền lén lút vụng trộm, và có thể là tính ɖu͙ƈ của Vương Bạch Lệ quá mạnh nên Điền Gia Lượng phải dùng đến thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ mới thỏa mãn được cô.
Khi quay trở lại, chẳng quan tâm gõ cửa hắn liền từ trong khe cửa nghiêng người chen vào, Vương Bạch Lệ tiện tay lại khóa trái cửa lại, quay đầu lại ngay lúc Đinh Nhị Cẩu liền đem băng vệ sinh đưa tới nói:
– Phó bí thư Vương, đây…
Vương Bạch Lệ đỏ mặt mắc cở nhìn hắn một cái , duỗi ra bàn tay thon cầm lấy băng vệ sinh, dáng dấp phong tình làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác như làn gió xuân quất vào mặt , tim gan có chút say say.
– Chủ nhiệm Đinh , cám ơn cậu!
Vương Bạch Lệ cảm kϊƈɦ nói ra .
– Phó bí thư, cô khách sáo quá!
Đinh Nhị Cẩu cười cười , thuận tiện rủ xuống ánh mắt nhìn thoáng qua quần của cô , trêи ʍôиɠ đít đã bị máu nhuộm đỏ tươi, một mảng rất lớn , nhìn xem Vương Bạch Lệ trước sau lồi lõm , đường cong lộ ra tư thái, Đinh Nhị Cẩu nhịn không được nặng nề nuốt nước miếng một cái, Vương Bạch Lệ xương hông so sánh người bình thường rộng hơn rất nhiều, hai cái bờ ʍôиɠ cũng to lớn hơn người, trong bộ trang phục công sở, vì cái quần của Vương Bạch Lệ ôm bó sát như thế, e rằng cũng phải tốn nhiều khí lực mới nâng lên được trêи cái ʍôиɠ đít, đã hình thành nên cái ʍôиɠ siết quá chặt, hậu quả là phía sau khe ʍôиɠ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, mé trước mặt cái mu âʍ ɦộ cao ngất cũng hiển hiện, đường gân viền đồ lót, hình dạng nhỏ hẹp xem qua là tưởng tượng được ngay .
Đinh Nhị Cẩu biết rõ cô đang vội vã muốn đi thay quần, kê lót băng vệ sinh , liền biết điều nói:
– Phó bí thư , vậy…tôi đây không quấy rầy cô nữa rồi , tôi đi về trước nhé .
– Ừ!
Vương Bạch Lệ mắc cở cười yếu ớt một tiếng, Đinh Nhị Cẩu, liền mở cửa ra đi ra ngoài, Vương Bạch Lệ từ bên trong khóa ngược lại, đi tới trước cửa sổ kéo bức màn kín , thò tay cởi bỏ dây lưng, kéo cái qυầи ɭót trắng trêи đùi cởi ra, cặp đùi tuyết trắng bên trong đã đỏ thẫm một mản , cô nhíu mày, đem băng vệ sinh mà Đinh Nhị Cẩu giúp cô mua mở ra…
– Đây là cháu cố ý phải không?
Sáng nay, bước vào văn phòng, Khấu Đại Bằng sắc mặt xám xịt nhìn theo Đinh Nhị Cẩu rồi đóng cửa lại hỏi.
– Trời ơi! Có trời đất chứng giám cháu nha, cháu mới vừa từ viện kiểm sát đi ra, còn chưa có kịp gặp bất cứ người nào ở thôn Lê Viên liền đi thẳng đến nơi này, làm sao cháu có thời gian gặp bọn họ mà bàn chuyện?
Đinh Nhị Cẩu chối bay biến.
.
– Chú chỉ tin chuyện người bị tai nạn chết, cháu không biết, những người dân trong thôn đến nơi này nhào nháo cũng không phải là cháu tổ chức, nhưng sau đó dân chúng lại đòi tiền sửa đường, việc này nhất định là cháu khuyến khích đấy, cháu cũng đừng chối, dù sao đã là lỡ rồi như vậy, chú cũng không vạch trần cháu cho mọi người biết, giờ thì tự mình giải quyết cho tốt đi!
Khấu Đại Bằng ném một điếu thuốc cho Đinh Nhị Cẩu, hắn cũng cung kính mồi choKhấu Đại Bằng điếu thuốc.
– Chú, việc này xét cho đến cùng, cháu làm cũng là bởi vì chú!
– Hừ..bởi vì chú?
– Đúng vậy, chú nghĩ lại đi, chuyện bán lê này là cháukhởi xướng đấy, đến bây giờ tuy rằng xảy ra chuyện chết người, nhưng đây cũng không có gì bất ngờ, hầu như năm nào trong thôn Lê Viên cũng có sự cố? Đúng không, còn tốt xấu gì chăng nữa, hiện tại đã bán đi không ít lê, còn có một bộ phận khách hàng xem qua tivi với trêи mạng internet đã biết được tin tức của lê trong thôn cần bán, rất nhanh sẽ đến mua, phỏng chừng năm nay bán hết lê đi ra ngoài hẳn không có vấn đề gì, đây là chuyện của cháu làm, nhưng chú là người đề cử cho cháu nên cũng có hưởng phần công lao với lãnh đạo trêи huyện, kế tiếp việc sau này, cháu còn muốn đem con đường của thôn Lê Viên sửa xong, nếunhư vậy, tại trước mặt lãnh đạo, chú cũng có công đầu, nói không chừng còn được thăng một cấp, đến lúc đó chú cũng phải cho cháu thăng một cấp mới được đó!
Đinh Nhị Cẩu cách nói tuy rằng vô lại, lời nói thô bỉ nhưng bên trongnếu để ý thì hoàn toàn hợp lý.
– Thôi được, chú tạm tin cháu, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, chồng của chủ nhiệm Lưu Hương Lê chết như thế nào cháu có biết chưa?
– Biết, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ không ngu ngốc đi đặt thuốc nổ, rồi lại chết vì thuốc nổ đâu!
Khấu Đại Bằng lắc đầu, hắn thầm công nhận, thằngĐinh Nhị Cẩu này là một người có tài, đặc biệt là biết nắm bắt cơ hội, trước mắt là bởi vì người chết nên phải sửa đường, không chính là một cái cơ hội tốt chi hắn sao?
Tin tức sửa đường rơi vào tai mọi người ở thônLê Viên tuy rằng bởi vì bán lê mà xảy ra người chết, nhưng bây giờ chính quyềntrêи thị trấn đồng ý cấp tiềnđể cho thônLê Viên sửa đường rồi, đây là một tin tức tốt, hy vọng về saukhi đi ra ngoài thônLê Viên không cần mạo hiểm nguy hiểm đến tánh mạng rồi.
– Nhìn quachủ nhiệm Đinh không vui lắm, là lo lắng chuyện sửa đường sao? Tôi cảm thấy chính quyền cho số tiền này có thể đủ dùng, nếu thiếu một chút, thì vận động dân trong thôn cũng không thành vấn đề đâu!
Nhìn thấyĐinh Nhị Cẩu sắc mặt đong đầy suy nghĩ, ngồi xổm trước ủy ban thôn Lê Viên ngay cửa chính ra vào, Lưu Hương Lê bước lên hỏi,côđịnh đến thương lượng cùng hắn khi nào thì bắt đầu sửa đường.
– Không phải là không đủ dùng, mà là chắc chắnthiếu nhiều, mọi người cứ nghĩ là sửa con đường hiện nay đã có, thật ra chỉ cần sửa lại vài nơi mấu chốt trêи đoạn đường rộng thêm ra là được, nhưng chị Hương Lê, chị có nghĩ tới không, nếu chúng ta đều đem hết tiền tu bổ con đường, thì thôn Lê Viên cũng vĩnh viễn phảiđi đến huyện Hải Dương, rồi mới thông qua thành phố Bạch Sơn, sau đó mới chính thức đi ra tiếp cận thông thương với bên ngoài, nếu như thế thì sửa xong con đường cũng không có ý nghĩa phát triễn thôn mình cái gì cả!
Lưu Hương Lê lại thật bị kϊƈɦ động khi nghe hắn nói.
– Chủ nhiệm Đinh, vậy ý cậu là muốn sửa lại con đường bỏ hoang ở trêи núi lớn đằng kia?
Lưu Hương Lê kềm chế mình lại, quay đầu chỉ chỉ sau lưng cái núi lớn.
– Đúng vậy, tôi vừa rồi lên núi xem qua, từ xa xa có thể nhìn thấy quốc lộ220, hơn nữa cũng không phải rất khó sửa, chẳng qua khối lượng công trình khá lớn đấy, đoạn từ trong khe suối nối ra bên ngoài,phải sửanhiều, không phải vài ngày là có thể sửa xong, cũng may là xin loại thuốc nổ cực mạnh với số lượng không hạn chế, thế này đi, chị Hương Lê, chị bây giờ liên hệ các vùng lân cận, kiếm một người thành thạo sử dụng thuốc nổ, chúng ta không thể mạo hiểm với loại này được!
Nghe tới đây, Lưu Hương Lê sắc mặt buồn bã:
– Đúng vậy, năm đó Hà Kiến Bình ngốc kia cũng không nhìn được thuốc nổ bị lép hay là không, dẫn đến bị nổ chết,nếuHà Kiến Bình còn sống, nói không chừng hiện tại con đường đó đã sửa xong!
Nghe Lưu Hương Lê nói qua, Đinh Nhị Cẩu không tiện hỏi thêm vì thế cúi đầu rít một hơi thuốc dài.
– Thông báo trong thôn triệu tập một chút những người có uy tín, chúng ta họp thảo luận, chứ đừng tự mình quyết định, dân chúng trong thôn sẽ trách hai ta chuyên quyền độc đoán, tiền này thật là vất vả mới có được, nếu như bị mọi người lời ra tiếng vàođến tai các lãnh đạo trêи thị trấn, nói không chừng, con đường này sẽ sửa không được!
Đinh Nhị Cẩu biết tiền này tới là nhờ bên trong nội bộ trêи thị trấn, nếu đối thủ một mất một còn Điền Gia Lượng quyền lực mạnh mẽ hơnKhấu Đại Bằn, thì tiền này sẽ không tới nhẹ nhàng như vậy.
Về sau mình vẫn còn phải dựa vào các lãnh đạo trêи thị trấn, không cần nói sâu xa, nếu mình lên chức, vậy lá đơn của mình, thì cũng cần Điền Gia Lượng gật đầu đồng ý mới được, không đả thông cái nút chặn này, hậu hoạn cũng vô cùng khó đấy, nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghĩ tới tại thônLô Gia Lĩnh người đàn bà ngoại tình với Điền Gia Lượng, và còn Vương Bạch Lệ với cái ʍôиɠ đít lớn hơn bình thường cũng liên quan đến nữa….
– Phó bí thư Vương, còn có chuyện gì sao?
Vương Bạch Lệ mặt hồng, ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói:
– Trường Sinh , cậu . .cậu giúp tôi một chuyện đi.
– Phó bí thư giúp cô chuyện gì vậy?”
Đinh Nhị Cẩu hơi nghi hoặc một chút nhìn Vương Bạch Lệ sẽ nhờ mình hỗ trợ cái gì .
– Cậu . . giúp tôi đi bên ngoài mua . . . mua một bao vệ . . . băng vệ sinh đi!
Vương Bạch Lệ cúi đầu mắc cở ấp a ấp úng nói , trêи mặt cảm giác nóng hừng hực như bị phỏng , nghĩ thầm hôm nay thật là mắc cở chết người , trước mặt cấp dưới lại để cho hắn nhìn thấy những thứ…này , mà mình còn phải xuống nước đi đến nhờ hắn giúp chuyện này nữa .
Đinh Nhị Cẩu như trừng to mắt a một tiếng, có chút không muốn đi nói: ”
– Phó bí thư, chuyện này . . . không tốt lắm đâu? Tôi là một người nam đi mua băng vệ sinh , chuyện này… nếu bị người quen nhìn thấy, còn không cười đến rụng răng sao!
Đi ra cửa hàng tạp hóa mua băng vệ sinh hắn không cảm thấy mất mặt, quan trọng là chỉ sợ vạn nhất đụng phải người que , bị người trông thấy một gã đàn ông cầm băng vệ sinh , cái này còn ra thể thống gì đây.
– Vậy… hay là thôi đi , cậu . . . đi đi .
Vương Bạch Lệ thấy hắn không quá tình nguyện , loại chuyện này mất mặt, miễn cưỡng không được.
Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là không đáp ứng, chẳng qua là cảm thấy một người đàn ông đi mua băng vệ sinh thì không phù hợp, nhưng trông thấy Vương Bạch Lệ bộ dạng ảo não, nghĩ đến cô, tốt xấu gì cũng là lãnh đạo cấp trêи của mình , chuyện này nếu là không giúp thì cũng quá bất cận nhân tình , suy tư thoáng qua , hắn quyết định chắc chắn nói:
– Phó bí thư , để tôi đi mua đi.
Vương Bạch Lệ chưa biết tính làm sao, thằng này đã đáp ứng, vì vậy ngẩng đầu có chút mừng rỡ nhìn hắn , đồng thời vừa ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng vừa nói, vừa đưa cho hắn chiếc chìa khóa:
– Cám ơn cậu, làm phiền cậu đi nhanh nhanh một chút và nhân tiện đi lên lầu, ghé qua phòng bí thư Điền, đến sau phòng làm việc là phòng nghỉ, có cái tủ đứng, lấy giùm..quần áo của tôi!
Đinh Nhị Cẩu ừ một tiếng liền xoay người kéo cửa ra đi ra ngoài .
Tại tiệm tạp hóa, trêи khay chứa đồ bên trêи, thuận tay hắn cầm lên một bao băng vệ sinh liền cúi đầu đi đến thu ngân viên đưa tiền, cũng không dám nhìn cô bé bán hàng, sợ người ta cười hắn .
Hướng đối diện ủy ban thị trấn nhìn , khá tốt bây giờ đã hết giờ làm việc, trêи lầu ở bên trong không có người nào, vì vậy nhanh bước chân băng qua đường , cúi đầu nhanh chóng hướng trêи lầu, đến phòng làm việc bí thư Điền đi đến.
Đến lầu, Đinh Nhị Cẩu nhìn đông, nhìn tây qua lại, gặp trong hành lang không người, mới nhanh chân đi thẳng tới cửa phòng làm việc bí thư Điền, mở cửa phòng bước vào, đến giờ gắn mới giật mình suy nghĩ, tại sao quần áo của Vương Bạch Lệ lại ở trong phòng của bí thư? Lại thêm một phát hiện động trời…
Hắn như choáng váng khi cánh cửa tủ mở ra, một bộ quần áo của Vương Bạch Lệ nằm hững hờ, với tay cầm lấy, xếp bên dưới làcái qυầи ɭót ren màu đỏ hấp dẫn đập vào đôi mắt hắn, ƈôи ȶɦịt hắn nhanh chóng bành trướng phẫn nộ, bên dưới có cái hộc nhỏ thuận tay hắn kéo ra…
Một vĩ thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ dành cho đàn ông đã sử dụng dang dỡ hai viên, cùng với vài ba cái bao cao su, chỉ có khả năng đây là nơi mà phó bí thư Vương cùng bí thư Điền lén lút vụng trộm, và có thể là tính ɖu͙ƈ của Vương Bạch Lệ quá mạnh nên Điền Gia Lượng phải dùng đến thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ mới thỏa mãn được cô.
Khi quay trở lại, chẳng quan tâm gõ cửa hắn liền từ trong khe cửa nghiêng người chen vào, Vương Bạch Lệ tiện tay lại khóa trái cửa lại, quay đầu lại ngay lúc Đinh Nhị Cẩu liền đem băng vệ sinh đưa tới nói:
– Phó bí thư Vương, đây…
Vương Bạch Lệ đỏ mặt mắc cở nhìn hắn một cái , duỗi ra bàn tay thon cầm lấy băng vệ sinh, dáng dấp phong tình làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác như làn gió xuân quất vào mặt , tim gan có chút say say.
– Chủ nhiệm Đinh , cám ơn cậu!
Vương Bạch Lệ cảm kϊƈɦ nói ra .
– Phó bí thư, cô khách sáo quá!
Đinh Nhị Cẩu cười cười , thuận tiện rủ xuống ánh mắt nhìn thoáng qua quần của cô , trêи ʍôиɠ đít đã bị máu nhuộm đỏ tươi, một mảng rất lớn , nhìn xem Vương Bạch Lệ trước sau lồi lõm , đường cong lộ ra tư thái, Đinh Nhị Cẩu nhịn không được nặng nề nuốt nước miếng một cái, Vương Bạch Lệ xương hông so sánh người bình thường rộng hơn rất nhiều, hai cái bờ ʍôиɠ cũng to lớn hơn người, trong bộ trang phục công sở, vì cái quần của Vương Bạch Lệ ôm bó sát như thế, e rằng cũng phải tốn nhiều khí lực mới nâng lên được trêи cái ʍôиɠ đít, đã hình thành nên cái ʍôиɠ siết quá chặt, hậu quả là phía sau khe ʍôиɠ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, mé trước mặt cái mu âʍ ɦộ cao ngất cũng hiển hiện, đường gân viền đồ lót, hình dạng nhỏ hẹp xem qua là tưởng tượng được ngay .
Đinh Nhị Cẩu biết rõ cô đang vội vã muốn đi thay quần, kê lót băng vệ sinh , liền biết điều nói:
– Phó bí thư , vậy…tôi đây không quấy rầy cô nữa rồi , tôi đi về trước nhé .
– Ừ!
Vương Bạch Lệ mắc cở cười yếu ớt một tiếng, Đinh Nhị Cẩu, liền mở cửa ra đi ra ngoài, Vương Bạch Lệ từ bên trong khóa ngược lại, đi tới trước cửa sổ kéo bức màn kín , thò tay cởi bỏ dây lưng, kéo cái qυầи ɭót trắng trêи đùi cởi ra, cặp đùi tuyết trắng bên trong đã đỏ thẫm một mản , cô nhíu mày, đem băng vệ sinh mà Đinh Nhị Cẩu giúp cô mua mở ra…
– Đây là cháu cố ý phải không?
Sáng nay, bước vào văn phòng, Khấu Đại Bằng sắc mặt xám xịt nhìn theo Đinh Nhị Cẩu rồi đóng cửa lại hỏi.
– Trời ơi! Có trời đất chứng giám cháu nha, cháu mới vừa từ viện kiểm sát đi ra, còn chưa có kịp gặp bất cứ người nào ở thôn Lê Viên liền đi thẳng đến nơi này, làm sao cháu có thời gian gặp bọn họ mà bàn chuyện?
Đinh Nhị Cẩu chối bay biến.
.
– Chú chỉ tin chuyện người bị tai nạn chết, cháu không biết, những người dân trong thôn đến nơi này nhào nháo cũng không phải là cháu tổ chức, nhưng sau đó dân chúng lại đòi tiền sửa đường, việc này nhất định là cháu khuyến khích đấy, cháu cũng đừng chối, dù sao đã là lỡ rồi như vậy, chú cũng không vạch trần cháu cho mọi người biết, giờ thì tự mình giải quyết cho tốt đi!
Khấu Đại Bằng ném một điếu thuốc cho Đinh Nhị Cẩu, hắn cũng cung kính mồi choKhấu Đại Bằng điếu thuốc.
– Chú, việc này xét cho đến cùng, cháu làm cũng là bởi vì chú!
– Hừ..bởi vì chú?
– Đúng vậy, chú nghĩ lại đi, chuyện bán lê này là cháukhởi xướng đấy, đến bây giờ tuy rằng xảy ra chuyện chết người, nhưng đây cũng không có gì bất ngờ, hầu như năm nào trong thôn Lê Viên cũng có sự cố? Đúng không, còn tốt xấu gì chăng nữa, hiện tại đã bán đi không ít lê, còn có một bộ phận khách hàng xem qua tivi với trêи mạng internet đã biết được tin tức của lê trong thôn cần bán, rất nhanh sẽ đến mua, phỏng chừng năm nay bán hết lê đi ra ngoài hẳn không có vấn đề gì, đây là chuyện của cháu làm, nhưng chú là người đề cử cho cháu nên cũng có hưởng phần công lao với lãnh đạo trêи huyện, kế tiếp việc sau này, cháu còn muốn đem con đường của thôn Lê Viên sửa xong, nếunhư vậy, tại trước mặt lãnh đạo, chú cũng có công đầu, nói không chừng còn được thăng một cấp, đến lúc đó chú cũng phải cho cháu thăng một cấp mới được đó!
Đinh Nhị Cẩu cách nói tuy rằng vô lại, lời nói thô bỉ nhưng bên trongnếu để ý thì hoàn toàn hợp lý.
– Thôi được, chú tạm tin cháu, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, chồng của chủ nhiệm Lưu Hương Lê chết như thế nào cháu có biết chưa?
– Biết, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ không ngu ngốc đi đặt thuốc nổ, rồi lại chết vì thuốc nổ đâu!
Khấu Đại Bằng lắc đầu, hắn thầm công nhận, thằngĐinh Nhị Cẩu này là một người có tài, đặc biệt là biết nắm bắt cơ hội, trước mắt là bởi vì người chết nên phải sửa đường, không chính là một cái cơ hội tốt chi hắn sao?
Tin tức sửa đường rơi vào tai mọi người ở thônLê Viên tuy rằng bởi vì bán lê mà xảy ra người chết, nhưng bây giờ chính quyềntrêи thị trấn đồng ý cấp tiềnđể cho thônLê Viên sửa đường rồi, đây là một tin tức tốt, hy vọng về saukhi đi ra ngoài thônLê Viên không cần mạo hiểm nguy hiểm đến tánh mạng rồi.
– Nhìn quachủ nhiệm Đinh không vui lắm, là lo lắng chuyện sửa đường sao? Tôi cảm thấy chính quyền cho số tiền này có thể đủ dùng, nếu thiếu một chút, thì vận động dân trong thôn cũng không thành vấn đề đâu!
Nhìn thấyĐinh Nhị Cẩu sắc mặt đong đầy suy nghĩ, ngồi xổm trước ủy ban thôn Lê Viên ngay cửa chính ra vào, Lưu Hương Lê bước lên hỏi,côđịnh đến thương lượng cùng hắn khi nào thì bắt đầu sửa đường.
– Không phải là không đủ dùng, mà là chắc chắnthiếu nhiều, mọi người cứ nghĩ là sửa con đường hiện nay đã có, thật ra chỉ cần sửa lại vài nơi mấu chốt trêи đoạn đường rộng thêm ra là được, nhưng chị Hương Lê, chị có nghĩ tới không, nếu chúng ta đều đem hết tiền tu bổ con đường, thì thôn Lê Viên cũng vĩnh viễn phảiđi đến huyện Hải Dương, rồi mới thông qua thành phố Bạch Sơn, sau đó mới chính thức đi ra tiếp cận thông thương với bên ngoài, nếu như thế thì sửa xong con đường cũng không có ý nghĩa phát triễn thôn mình cái gì cả!
Lưu Hương Lê lại thật bị kϊƈɦ động khi nghe hắn nói.
– Chủ nhiệm Đinh, vậy ý cậu là muốn sửa lại con đường bỏ hoang ở trêи núi lớn đằng kia?
Lưu Hương Lê kềm chế mình lại, quay đầu chỉ chỉ sau lưng cái núi lớn.
– Đúng vậy, tôi vừa rồi lên núi xem qua, từ xa xa có thể nhìn thấy quốc lộ220, hơn nữa cũng không phải rất khó sửa, chẳng qua khối lượng công trình khá lớn đấy, đoạn từ trong khe suối nối ra bên ngoài,phải sửanhiều, không phải vài ngày là có thể sửa xong, cũng may là xin loại thuốc nổ cực mạnh với số lượng không hạn chế, thế này đi, chị Hương Lê, chị bây giờ liên hệ các vùng lân cận, kiếm một người thành thạo sử dụng thuốc nổ, chúng ta không thể mạo hiểm với loại này được!
Nghe tới đây, Lưu Hương Lê sắc mặt buồn bã:
– Đúng vậy, năm đó Hà Kiến Bình ngốc kia cũng không nhìn được thuốc nổ bị lép hay là không, dẫn đến bị nổ chết,nếuHà Kiến Bình còn sống, nói không chừng hiện tại con đường đó đã sửa xong!
Nghe Lưu Hương Lê nói qua, Đinh Nhị Cẩu không tiện hỏi thêm vì thế cúi đầu rít một hơi thuốc dài.
– Thông báo trong thôn triệu tập một chút những người có uy tín, chúng ta họp thảo luận, chứ đừng tự mình quyết định, dân chúng trong thôn sẽ trách hai ta chuyên quyền độc đoán, tiền này thật là vất vả mới có được, nếu như bị mọi người lời ra tiếng vàođến tai các lãnh đạo trêи thị trấn, nói không chừng, con đường này sẽ sửa không được!
Đinh Nhị Cẩu biết tiền này tới là nhờ bên trong nội bộ trêи thị trấn, nếu đối thủ một mất một còn Điền Gia Lượng quyền lực mạnh mẽ hơnKhấu Đại Bằn, thì tiền này sẽ không tới nhẹ nhàng như vậy.
Về sau mình vẫn còn phải dựa vào các lãnh đạo trêи thị trấn, không cần nói sâu xa, nếu mình lên chức, vậy lá đơn của mình, thì cũng cần Điền Gia Lượng gật đầu đồng ý mới được, không đả thông cái nút chặn này, hậu hoạn cũng vô cùng khó đấy, nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghĩ tới tại thônLô Gia Lĩnh người đàn bà ngoại tình với Điền Gia Lượng, và còn Vương Bạch Lệ với cái ʍôиɠ đít lớn hơn bình thường cũng liên quan đến nữa….