Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1259 : Đem con bỏ chợ
Ngày đăng: 23:54 16/02/21
CHƯƠNG 1259 : ĐEM CON BỎ CHỢ.
-Không cỡi mở được thì tốt rồi, có Đinh Trường Sinh ở bên trong làm mấy chuyện xấu, Thạch Aí Quốc không có khả năng khuynh hướng đến chúng ta, thằng tiểu tử này biết quá nhiều, phía dưới người kia là nói là bạn gái của Đinh Trường Sinh, mày có tin không?
Triệu Khánh Hổ chép miệng nói .
– Thật ra thì cháu đã gặp Từ Kiều Kiều cùng Đinh Trường Sinh đi cùng một chỗ, nhưng đến cùng có phải là bạn gái hay không thì cháu cũng không biết được.
Triệu Cương thành thật nói .
-Mày cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, sau khi Hà Tình sinh con xong, rồi tìm cơ hội thích hợp, đem cả hai xử lý đi, cô gái kia ở chỗ này cũng đã lâu như vậy, tao không yên lòng về cô gái này, có thể là bọn chúng tính đến phương án nội ứng ngoại hợp, nếu quả thật như thế thì chúng ta có thể gặp phiền toái đấy. ‘
Triệu Khánh Hổ phân phó nói .
-Chú…vậy còn Hà Tình…cũng xử lý luôn . . .
Triệu Cương lại càng hoảng sợ, hắn và Hà Tình đã từng có hợp tác, chỉ cần Triệu Khánh Hổ chết, thì tất cả tài sản Triệu gia sẽ là do Triệu Cương định đoạt, nhưng bây giờ Triệu Khánh Hổ lại muốn giết chết Hà Tình, như vậy đến lúc đó Triệu Khánh Hổ lại còn có hai đứa con trai song sinh, vậy thì mình còn có cái gì?
-Đương nhiên , giữ lại Hà Tình cũng sẽ là tai họa, nhất định phải làm cho thật gọn gàng, đừng để cho người phát hiện sơ hở gì.
Triệu Khánh Hổ nói.
-Vâng…cháu biết rồi . . .
Triệu Cương trong nội tâm âm thầm hoảng sợ, đúng lúc này trong tay bộ đàm vang lên, từ ngoài cổng vừa đến một chiếc xe đài truyền hình, nói là đến phỏng vấn Triệu Khánh Hổ, bảo vệ đang xin chỉ thị của Triệu Cương có cho vào hay không?
-Chú… bên ngoài có chiếc xe của đài truyền hình, do chú sắp xếp sao?
Triệu Cương hỏi.
-Ừ… , đúng vậy, cho vào trong đi, đó là Tương Ngọc Điệp, mày cũng ở đây cùng nghe chuyện đi, sẽ bàn với Tương Ngọc Điệp về vấn đề xây dựng một nhà máy tại Hồ Châu, thời điểm trước kia hàng hóa và ma túy của chúng ta đều là từ nơi khác vào, phải thông qua Bạch Khai Sơn lão vương bát đản kia, bị lão ăn chia hết bốn phần lợi nhuận, lần này tự chúng ta sẽ làm, dù sao về chuyện sản xuất ma túy kia đều là do xưởng dược của Tương Ngọc Điệp làm từ ở bên trong rồi đưa ra ngoài, cho nên cô ấy biết tất cả quá trình.
-Chú có ý định xây dựng xưởng dược tại thành phố Hồ Châu sao?
Triệu Cương lắp bắp kinh hãi, bởi vì toàn bộ hàng là do Triệu Cương phụ trách phân phối tại Hồ Châu, cho nên Triệu Cương đối với tầm quan trọng nguồn cung cấp hiểu rất rõ ràng…
-Đúng vậy, bởi vì ma túy từ tay của Bạch Khai Sơn thì đều là từ xưởng dược của Tương Ngọc Điệp xuất ra ngoài, cho nên tao muốn cùng với Tương Ngọc Điệp liên kết tại Hồ Châu xây dựng một xưởng dược, cái đạo lý này mày có hiểu không?
-Nhưng mà cách này thì cũng quá nguy hiểm, vạn nhất gặp chuyện không may , chúng ta ngay cả một đường lùi cũng không có.
– Không có còn đường sống nào vẹn toàn cả đâu, để phòng ngừa vạn nhất, tao sẽ đem sản nghiệp truyền thống của Triệu gia cùng với ma túy tách ra, ma túy đối với chúng ta mà nói vẫn là trọng yếu nhất, vấn đề này thì mày cũng biết, cho nên về mảng ma túy này sẽ do mày phụ trách, những thứ khác thì phải phối hợp để rửa sạch tiền, thông qua đường bộ cũng tốt, hoặc là đường thủy, dần dần rồi lan đến tỉnh Trung Bắc, tao xem ra chỉ có hai tỉnh này là có thể để cho chúng ta ăn cả đời rồi.
Triệu Cương trong lòng rối loạn, để cho ta phụ trách ư, đây là ý gì, tuy đúng là ma túy là nguồn thu nhập rất trọng yếu, nhưng cũng là nguy hiểm nhất, một khi gặp chuyện không may, chính mình sẽ rơi đầu trước đấy….
-Như thế nào? Có vấn đề gì không?
Triệu Khánh Hổ ngẩng đầu nhìn liếc thấy Triệu Cương không nói thêm gì cả, hỏi.
– Không có gì, cháu chỉ là lo lắng, chúng ta làm như vậy, thì chỗ Bạch Khai Sơn sẽ tính toán như thế nào đây?
Triệu Khánh Hổ nói.
-Lão sao? Hừ, đã qua cái thời của lão rồi, tao đã giao cho A Báo cái vụ này rồi, hắn sẽ bám theo Bạch Khai Sơn, nếu lão thành thật, không có hành động nào quá đáng thì thôi, còn nếu dám giở trò, thì đầu tiên là giết chết lão là xong, những năm qua lão vẫn luôn lợi dụng nguồn cung cấp ma túy bóp cổ chúng ta, lâu nay tao không ngờ là hàng của lão lại đến từ xưởng dược của Tương Ngọc Điệp, Tương Ngọc Điệp con đàn bà này giấu giếm quá sâu.
Triệu Khánh Hổ nói ra .
Triệu Cương gật đầu, vẫn không nói chuyện, xem ra là phải tìm một cơ hội cùng Hà Tình trao đổi lại rồi, rất rõ ràng là Triệu Khánh Hổ đợi cho Hà Tình sinh con xong, Triệu Khánh Hổ sau này sẽ mang theo con của mình xuất ngoại, cho đến lúc đó mình thật sự trở thành bị Triệu Khánh Hổ rđem con bỏ chợ rồi.
-Còn có chuyện này, chuyện xây dựng xưởng dược kia thì mày cũng không cần lo, cứ để cho Hách Giai quản lý, đối với việc xây dựng khu khai phát, tao cũng muốn tích cực tham dự, thì mới lợi dụng được lá bài Để Khôn Thành này, tốt rồi đi gặp vị mỹ nữ của đài truyền hình kia đi..
Triệu Khánh Hổ đứng người lên nói ra, lúc này lão đã thấy xe đài truyền hình thành phố đã chạy vào trong trang viên .
Triệu Cương im lặng đi theo ở phía sau, nghĩ tới suốt những năm qua mình vì Triệu gia xuất sinh nhập tử, kết quả cuối cùng thì mình giống như đứa con bị bỏ rơi, nếu như hắn đoán không sai, chuyện ma túy ở đây một khi gặp chuyện không may, Triệu Khánh Hổ sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên trêи đầu hắn, mình làm gì còn có con đường nào để chạy, ngay cả cái nhà hàng Toàn Thạch Linh Điểm bên ngoài cũng là do mình đứng tên, vậy chạy đi đâu đây?
Nhìn xem ở trước mặt mình đang xuống lầu Triệu Khánh Hổ, Triệu Cương sờ lên lưỡi dao bên hông, nhưng trong nháy mắt, hắn liền khôi phục nguyên lai thần thái, vì vào thời điểm này hắn nhìn thấy A Báo bước vào .
A Báo là ba tháng trước gia nhập vào làm người của Triệu Khánh Hổ, còn lai lịch của gã, không có ai biết, thậm chí không có ai thấy qua khuôn mặt thật sự của gã , bởi vì lúc nào A Báo cũng mang một cặp kính mác to, ngay cả Triệu Cương cũng không biết lai lịch của A Báo.
Có thể nói người này có thân thủ bất phàm, hơn nữa A Báo chỉ nghe theo lời của Triệu Khánh Hổ đấy, Triệu Cương cũng không chỉ huy được gã, cho nên Triệu Cương đối với A Báo trong lòng rất kiêng kị ..
-Lão bản, những người này tôi đều đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì.
A Báo vừa bước vào liền nói, đi theo đằng sau Tương Ngọc Điệp cùng một đám nhân viên quay phim.
– Được, tôi biết rồi.
Triệu Khánh Hổ mỉm cười nghênh đón Tương Ngọc Điệp
Tương Ngọc Điệp lúc tới đây, mang theo danh nghĩa là phỏng vấn một số xí nghiệp lớn của thành phố Hồ Châu, cho nên Triệu Khánh Hổ không sợ người khác có ý kiến gì, còn nếu ở bên ngoài hẹn gặp ở một cái quán nào đó, ngược lại thì dễ dàng khiến cho người chú ý, nhất là từ khi Tương Ngọc Điệp cùng Đinh Nhị Cẩu đã có tầng quan hệ kia về sau, vì thế Triệu Khánh Hổ hiện tại phải đề phòng nhất lại chính là Đinh Nhị Cẩu rồi, bởi vì Đinh Nhị Cẩu có cái mũi chó thật sự là quá linh…
-Không cỡi mở được thì tốt rồi, có Đinh Trường Sinh ở bên trong làm mấy chuyện xấu, Thạch Aí Quốc không có khả năng khuynh hướng đến chúng ta, thằng tiểu tử này biết quá nhiều, phía dưới người kia là nói là bạn gái của Đinh Trường Sinh, mày có tin không?
Triệu Khánh Hổ chép miệng nói .
– Thật ra thì cháu đã gặp Từ Kiều Kiều cùng Đinh Trường Sinh đi cùng một chỗ, nhưng đến cùng có phải là bạn gái hay không thì cháu cũng không biết được.
Triệu Cương thành thật nói .
-Mày cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, sau khi Hà Tình sinh con xong, rồi tìm cơ hội thích hợp, đem cả hai xử lý đi, cô gái kia ở chỗ này cũng đã lâu như vậy, tao không yên lòng về cô gái này, có thể là bọn chúng tính đến phương án nội ứng ngoại hợp, nếu quả thật như thế thì chúng ta có thể gặp phiền toái đấy. ‘
Triệu Khánh Hổ phân phó nói .
-Chú…vậy còn Hà Tình…cũng xử lý luôn . . .
Triệu Cương lại càng hoảng sợ, hắn và Hà Tình đã từng có hợp tác, chỉ cần Triệu Khánh Hổ chết, thì tất cả tài sản Triệu gia sẽ là do Triệu Cương định đoạt, nhưng bây giờ Triệu Khánh Hổ lại muốn giết chết Hà Tình, như vậy đến lúc đó Triệu Khánh Hổ lại còn có hai đứa con trai song sinh, vậy thì mình còn có cái gì?
-Đương nhiên , giữ lại Hà Tình cũng sẽ là tai họa, nhất định phải làm cho thật gọn gàng, đừng để cho người phát hiện sơ hở gì.
Triệu Khánh Hổ nói.
-Vâng…cháu biết rồi . . .
Triệu Cương trong nội tâm âm thầm hoảng sợ, đúng lúc này trong tay bộ đàm vang lên, từ ngoài cổng vừa đến một chiếc xe đài truyền hình, nói là đến phỏng vấn Triệu Khánh Hổ, bảo vệ đang xin chỉ thị của Triệu Cương có cho vào hay không?
-Chú… bên ngoài có chiếc xe của đài truyền hình, do chú sắp xếp sao?
Triệu Cương hỏi.
-Ừ… , đúng vậy, cho vào trong đi, đó là Tương Ngọc Điệp, mày cũng ở đây cùng nghe chuyện đi, sẽ bàn với Tương Ngọc Điệp về vấn đề xây dựng một nhà máy tại Hồ Châu, thời điểm trước kia hàng hóa và ma túy của chúng ta đều là từ nơi khác vào, phải thông qua Bạch Khai Sơn lão vương bát đản kia, bị lão ăn chia hết bốn phần lợi nhuận, lần này tự chúng ta sẽ làm, dù sao về chuyện sản xuất ma túy kia đều là do xưởng dược của Tương Ngọc Điệp làm từ ở bên trong rồi đưa ra ngoài, cho nên cô ấy biết tất cả quá trình.
-Chú có ý định xây dựng xưởng dược tại thành phố Hồ Châu sao?
Triệu Cương lắp bắp kinh hãi, bởi vì toàn bộ hàng là do Triệu Cương phụ trách phân phối tại Hồ Châu, cho nên Triệu Cương đối với tầm quan trọng nguồn cung cấp hiểu rất rõ ràng…
-Đúng vậy, bởi vì ma túy từ tay của Bạch Khai Sơn thì đều là từ xưởng dược của Tương Ngọc Điệp xuất ra ngoài, cho nên tao muốn cùng với Tương Ngọc Điệp liên kết tại Hồ Châu xây dựng một xưởng dược, cái đạo lý này mày có hiểu không?
-Nhưng mà cách này thì cũng quá nguy hiểm, vạn nhất gặp chuyện không may , chúng ta ngay cả một đường lùi cũng không có.
– Không có còn đường sống nào vẹn toàn cả đâu, để phòng ngừa vạn nhất, tao sẽ đem sản nghiệp truyền thống của Triệu gia cùng với ma túy tách ra, ma túy đối với chúng ta mà nói vẫn là trọng yếu nhất, vấn đề này thì mày cũng biết, cho nên về mảng ma túy này sẽ do mày phụ trách, những thứ khác thì phải phối hợp để rửa sạch tiền, thông qua đường bộ cũng tốt, hoặc là đường thủy, dần dần rồi lan đến tỉnh Trung Bắc, tao xem ra chỉ có hai tỉnh này là có thể để cho chúng ta ăn cả đời rồi.
Triệu Cương trong lòng rối loạn, để cho ta phụ trách ư, đây là ý gì, tuy đúng là ma túy là nguồn thu nhập rất trọng yếu, nhưng cũng là nguy hiểm nhất, một khi gặp chuyện không may, chính mình sẽ rơi đầu trước đấy….
-Như thế nào? Có vấn đề gì không?
Triệu Khánh Hổ ngẩng đầu nhìn liếc thấy Triệu Cương không nói thêm gì cả, hỏi.
– Không có gì, cháu chỉ là lo lắng, chúng ta làm như vậy, thì chỗ Bạch Khai Sơn sẽ tính toán như thế nào đây?
Triệu Khánh Hổ nói.
-Lão sao? Hừ, đã qua cái thời của lão rồi, tao đã giao cho A Báo cái vụ này rồi, hắn sẽ bám theo Bạch Khai Sơn, nếu lão thành thật, không có hành động nào quá đáng thì thôi, còn nếu dám giở trò, thì đầu tiên là giết chết lão là xong, những năm qua lão vẫn luôn lợi dụng nguồn cung cấp ma túy bóp cổ chúng ta, lâu nay tao không ngờ là hàng của lão lại đến từ xưởng dược của Tương Ngọc Điệp, Tương Ngọc Điệp con đàn bà này giấu giếm quá sâu.
Triệu Khánh Hổ nói ra .
Triệu Cương gật đầu, vẫn không nói chuyện, xem ra là phải tìm một cơ hội cùng Hà Tình trao đổi lại rồi, rất rõ ràng là Triệu Khánh Hổ đợi cho Hà Tình sinh con xong, Triệu Khánh Hổ sau này sẽ mang theo con của mình xuất ngoại, cho đến lúc đó mình thật sự trở thành bị Triệu Khánh Hổ rđem con bỏ chợ rồi.
-Còn có chuyện này, chuyện xây dựng xưởng dược kia thì mày cũng không cần lo, cứ để cho Hách Giai quản lý, đối với việc xây dựng khu khai phát, tao cũng muốn tích cực tham dự, thì mới lợi dụng được lá bài Để Khôn Thành này, tốt rồi đi gặp vị mỹ nữ của đài truyền hình kia đi..
Triệu Khánh Hổ đứng người lên nói ra, lúc này lão đã thấy xe đài truyền hình thành phố đã chạy vào trong trang viên .
Triệu Cương im lặng đi theo ở phía sau, nghĩ tới suốt những năm qua mình vì Triệu gia xuất sinh nhập tử, kết quả cuối cùng thì mình giống như đứa con bị bỏ rơi, nếu như hắn đoán không sai, chuyện ma túy ở đây một khi gặp chuyện không may, Triệu Khánh Hổ sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên trêи đầu hắn, mình làm gì còn có con đường nào để chạy, ngay cả cái nhà hàng Toàn Thạch Linh Điểm bên ngoài cũng là do mình đứng tên, vậy chạy đi đâu đây?
Nhìn xem ở trước mặt mình đang xuống lầu Triệu Khánh Hổ, Triệu Cương sờ lên lưỡi dao bên hông, nhưng trong nháy mắt, hắn liền khôi phục nguyên lai thần thái, vì vào thời điểm này hắn nhìn thấy A Báo bước vào .
A Báo là ba tháng trước gia nhập vào làm người của Triệu Khánh Hổ, còn lai lịch của gã, không có ai biết, thậm chí không có ai thấy qua khuôn mặt thật sự của gã , bởi vì lúc nào A Báo cũng mang một cặp kính mác to, ngay cả Triệu Cương cũng không biết lai lịch của A Báo.
Có thể nói người này có thân thủ bất phàm, hơn nữa A Báo chỉ nghe theo lời của Triệu Khánh Hổ đấy, Triệu Cương cũng không chỉ huy được gã, cho nên Triệu Cương đối với A Báo trong lòng rất kiêng kị ..
-Lão bản, những người này tôi đều đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì.
A Báo vừa bước vào liền nói, đi theo đằng sau Tương Ngọc Điệp cùng một đám nhân viên quay phim.
– Được, tôi biết rồi.
Triệu Khánh Hổ mỉm cười nghênh đón Tương Ngọc Điệp
Tương Ngọc Điệp lúc tới đây, mang theo danh nghĩa là phỏng vấn một số xí nghiệp lớn của thành phố Hồ Châu, cho nên Triệu Khánh Hổ không sợ người khác có ý kiến gì, còn nếu ở bên ngoài hẹn gặp ở một cái quán nào đó, ngược lại thì dễ dàng khiến cho người chú ý, nhất là từ khi Tương Ngọc Điệp cùng Đinh Nhị Cẩu đã có tầng quan hệ kia về sau, vì thế Triệu Khánh Hổ hiện tại phải đề phòng nhất lại chính là Đinh Nhị Cẩu rồi, bởi vì Đinh Nhị Cẩu có cái mũi chó thật sự là quá linh…