Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1267 : Coi như xong, em đầu hàng
Ngày đăng: 23:54 16/02/21
-Vâng, trước mắt tạm thời thì chưa có, nhưng không bao lâu nữa đâu…
Đinh Trường Sinh lộ ra vẻ hoàn toàn tự tin, cái tự tin này của hắn cũng làm cho Thạch Aí Quốc cùng Đào Thành Quân đều cảm thấy có chút ngượng ngùng .
-Nhưng tôi thì không tin lời nói của Đinh chủ nhiệm, theo tôi thấy tầm bốn, năm năm nữa, nếu làm tốt, khu đang phát triển của Hồ Châu mới có thể đứng dậy được.
Tạ Phương Quỳnh cùng giống như cha cha nàng, là người làm ăn thì phải đạt được lợi ích lớn nhất mới là mục đích chính, cho nên cho dù là thật sự muốn đến Hồ Châu đầu tư, cũng phải tìm cách được chính sách ưu đãi tốt nhất, nên cũng tìm cách hạ thấp giá trị của khu khai phát Hồ Châu.
-Bốn, năm năm? Chị Tạ quá bi quan rồi, nhà đầu tư nào từng đến Hồ Châu cũng không bi quan như thế, không dám giấu diếm, trước khi chị đến khu đang phát triển gặp em, thì em đang cùng người của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch bàn bạc , bọn họ muốn xây dựng một nhà máy đồ uống nước giải khát, vậy là năm sau khu đang phát triển Hồ Châu đã nhận được công ty đâu tư lớn nhất rồi đấy.
-Ồ? Được bao nhiêu tiền vậy?
Tạ Phương Quỳnh biết rõ về tập đoàn đầu tư Bàn Thạch này, Đinh Trường Sinh cũng đã nói với nàng về cái tập đoàn này, nhưng nàng không có quan tâm , dù sao tập đoàn đầu tư Bàn Thạch là một công ty thuộc tầm cỡ quốc, làm sao có thể nhận thức với Đinh Trường Sinh một quan liêu nhỏ như vậy chứ.
-Ít nhất 500 triệu nguyên tiên với mức ban đầu, nếu như sản lượng sản xuất tiêu thụ tốt, thì sẽ thêm vào, đó là tính sau.
Đinh Trường Sinh vẫn ung dung nói.
Thạch Ái Quốc không biết đây là Đinh Trường Sinh đang gạt cha con Tạ thị, vì cha con Tạ thị biết cục diện của muốn khu đang phát triển của Hồ Châu đang cần nhà đầu tư tới nên tranh thủ muốn kiếm ưu thế, hắn nói vậy vì dù sao chuyện của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, thì không có khả năng ai lại đi đến tập đoàn đầu tư Bàn Thạch để chứng thực có đúng như vậy hay không.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn thoáng qua con gái của mình, lúc này Tạ Phương Quỳnh cũng đang nhìn ông, nếu tinh ý thì sẽ thấy ánh mắt của hai cha con đang kinh ngạc, chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Bàn Thạch thật sự sẽ đến Hồ Châu đầu tư sao, nếu nói như vậy, thì tình thế đầu tư Hồ Châu sẽ có chuyển biến tốt đvài được khuyếch đại hơn nhiều lần, như vậy trong tương lai không xa, có lẽ thật sự đúng như Đinh Trường Sinh nói vậy, khu đang phát triển Hồ Châu sẽ rất nhanh bị lấp đầy.
-Tốt rồi… tốt rồi, hôm nay chúng ta không đàm chuyện làm ăn nữa, Tạ tổng… giữa trưa ăn cơm chung nhé, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Thạch Aí Quốc thật đúng là không ngờ Đinh Trường Sinh kéo dài câu chuyện đến như vậy, cho nên cũng muốn tìm một cơ hội tốt hỏi một câu .
-Được a, cung kính không bằng tuân mệnh, vậy thì lại làm cho Thạch bí thư thêm phiền toái .
Tạ Cửu Lĩnh nói ra .
Chỗ ăn cơm ở Hồ Thiên Nhất Sắc, đây là do Đinh Trường Sinh nhờ Trương Hòa Trần đặt chỗ mời đến, chỗ đó hiện tại bây giờ phong cảnh cũng không có gì, nhưng ở nơi cách xa nội thành, tầm mắt nhìn rộng rãi, lại ở ven h , không có như trong thành phố đầy bụi khói xe, không khí trong lành tốt hơn nội thành nhiều, lần này Tạ Cửu Lĩnh đến, Đinh Trường Sinh ngay từ đầu ngay tại đánh bài hoàn cảnh, chẳng những là hoàn cảnh đầu tư, còn có hoàn cảnh trong lành không gian tự nhiên, dù sao Tạ Cửu Lĩnh niên kỷ không nhỏ, có thể chỉ qua vài năm nữa đoán chừng sẽ hoàn toàn lui xuống, như vậy thì có thể dưỡng lão tại Hồ Châu, cách hảng xưởng của mình cũng gần, có chỗ như vậy thì cũng không dễ tìm.
Vốn Thạch Aí Quốc muốn gọi Đinh Trường Sinh đi cùng trêи xe mình, nhưng không đợi ông mở miệng, Tạ Phương Quỳnh đã đi theo bên cạnh Đinh Trường Sinh, hai người thầm thì to nhỏ, xuống đến bên dưới, Tạ Phương Quỳnh lại chui vào xe Đinh Trường Sinh, đúng lúc này Thạch Aí Quốc hé miệng, có gọi hắn quay lại cũng đã không thích hợp .
Đinh Trường Sinh đi cùng Tạ Phương Quỳnh chạy xe ở phía trước mở đường, còn Tạ Cửu Lĩnh ngồi vào xe Thạch Aí Quốc, Đào Thành Quân ngồi ở ngồi kế bên ghế tài xế .
-Tạ tổng, chắc ông lớn tuổi hơn tôi chứ ?
Thạch Aí Quốc hỏi.
-Tôi năm tám tuổi rồi đấy, còn Thạch bí thư bao nhiêu rồi?
-Há, vậy ông là đại ca tôi rồi, tôi nhỏ hơn ông bốn tuổi..Ai.. chúng ta đều là số vất vả ah.
Thạch Aí Quốc thở dài nói .
-Đúng vậy a, Thạch bí thư… tôi làm ăn, thua lỗ, buôn bán kiếm lời đều là dựa vào mình đấy, nhưng ông so với tôi nếu nói về sự vất vả, ông gánh trêи vai đến mấy triệu người, trọng trách so với tôi nặng nhiều hơn .
-Đều giống nhau ,,, đều giống nhau . . .
Đã đi ra ngoài trao đổi công tác, lúc này hai lão đại không có việc gì chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, Đào Thành Quân không có chen vào nói, ông còn đang suy nghĩ cuộci họp buổi sáng trong thường ủy về chuyện tranh chấp kéo đến đầu tư của hạng mục PX…
Đào Thành Quân rất rõ ràng ý tứ của Thạch Aí Quốc, đã muốn ăn vào, nhưng vẫn còn không muốn dính vào vị tanh tưởi, bởi vì dựa theo thế cục trước mắt mà nói , không cho phép Hồ Châu tái khởi một điểm gợn sóng, La Minh Giang đã biểu đạt bất mãn đối với kinh tế Hồ Châu trì trệ mãi không tiến lên được, nhưng có thể là bận tâm đến mặt mũi của bí thư An Như Sơn lúc trước, khả năng không lớn điều Để Khôn Thành đi, cho nên chỉ có thể là đổi bí thư Thạch Aí Quốc, đây mới là khốn cảnh mà Thạch Aí Quốc gặp phải lớn nhất.
Hồ Châu khốn cảnh thì ra kéo theo Thạch Aí Quốc khốn cảnh, Hồ Châu có thể thoát khốn, thì Thạch Aí Quốc có khả năng tạm thời hoãn lại một chút thế cục đang đối mặt với vực sâu.
-Đinh Trường Sinh, em giỏi lắm… ở trước mặt chị mà cũng dám nói hươu nói vượn, có tin hay không chị sẽ xuống xe cùng với cha chị rời khỏi nơi đây lập tức, em đã ưa thích làm người đơn độc, chị liền thỏa mãn cho em..
Tạ Phương Quỳnh cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng cũng đang lừa gạt Đinh Trường Sinh.
-Chị Tạ à, nếu chị quả thật muốn làm thỏa mãn em, hãy là ở lại thêm vài ngày, buổi tối nay em tới tìm chị..
Đinh Trường Sinh quay đầu cười một cách hèn mọn bỉ ổi, tức giận đến mức Tạ Phương Quỳnh hận không thể cầm giày mà quất hắn, nhưng vừa định cởi giày thì lại nhớ tới tại quặng mỏ Kinh Sơn một màn sờ soạng kia của hắn, trong lúc nhất thời khí giận rõ ràng liền tiêu tan.
-Tập đoàn đầu tư Bàn thạch thật sự muốn đến Hồ Châu đầu tư sao?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
-Vẫn chưa có xác định cuối cùng, hiện tại đang trao đổi, em đoán chừng khả năng rất lớn, vì các hạng mục chắc chắn là kiếm bộn tiền, mặt khác hạng mục nước giải khác cũng sẽ có công ty tham dự, bởi vì hồ Lạc Mã có chất lượng nước rất tốt, có thể nói bởi vì kinh tế Hồ Châu không phát triển, do đó mới còn lưu lại dòng nước tốt đến như vậy, bây giờ thật sự là không biết nếu kinh tế Hồ Châu phát triển thì có mang đến tác dụng phụ cho môi trường tự nhiên nơi đây không nữa..
Đinh Trường Sinh làm ra một bộ ưu quốc ưu dân.
-Nói cho cùng thì….chị không tin.
Tạ Phương Quỳnh há lại tin vào sự bất thông thế sự của hắn, nàng trong tương lại là người tiếp nhận đứng đầu gia tộc Tạ thị, cho nên căn bản không tin lời Đinh Trường Sinh nói.
-Không nói đến những… chuyện này nữa, suốt ngày en chỉ là lo lắng đến những việc này, đúng rồi … đêm nay chị nghỉ ngơi ở đâu , có muốn em đến hay không?
– Nếu em có lá gan kia thì cứ tới, ngày mai chị sẽ gởi hình qua cho Trọng Hãi, để cho hắn xem hắn tín nhiệm cấp dưới đến mức như thế nào, mà cấp dưới hắn dám làm lão bà trước đây của hắn đây này.
Tạ Phương Quỳnh giảo hoạt cười cười, nói ra.
-Ai ai …chị Tạ à, chị nói với Trọng Hãi lúc này như vậy thì đâu còn có ý nghĩa gì, đối với chị, em yêu say đắm nhưng trong lòng còn có áy náy, chị đã không nói tốt để an ủi em , đã vậy còn xát muối trêи vết thương…Ai.. coi như xong rồi, em đầu hàng.
Đinh Trường Sinh nói xong vươn tay để trêи bắp đùi của Tạ Phương Quỳnh, Tạ Phương Quỳnh dùng sức tránh thoát thoáng một chút, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể là mặc cho Đinh Trường Sinh tại trêи bắp đùi non mềm của mình hành hạ.
-Nói thật, cha của chị lần này tới Hồ Châu cũng đã có chút động tâm, cho nên mới tới xem qua thử, em cho rằng Hồ Châu thật sự có cơ hội sao?
Bàn tay ghê tởm của hắn đã mò đến bẹn đùi nàng, Tạ Phương Quỳnh thừa cơ muốn lấy chút tin tức hữu dụng .
Đinh Trường Sinh lộ ra vẻ hoàn toàn tự tin, cái tự tin này của hắn cũng làm cho Thạch Aí Quốc cùng Đào Thành Quân đều cảm thấy có chút ngượng ngùng .
-Nhưng tôi thì không tin lời nói của Đinh chủ nhiệm, theo tôi thấy tầm bốn, năm năm nữa, nếu làm tốt, khu đang phát triển của Hồ Châu mới có thể đứng dậy được.
Tạ Phương Quỳnh cùng giống như cha cha nàng, là người làm ăn thì phải đạt được lợi ích lớn nhất mới là mục đích chính, cho nên cho dù là thật sự muốn đến Hồ Châu đầu tư, cũng phải tìm cách được chính sách ưu đãi tốt nhất, nên cũng tìm cách hạ thấp giá trị của khu khai phát Hồ Châu.
-Bốn, năm năm? Chị Tạ quá bi quan rồi, nhà đầu tư nào từng đến Hồ Châu cũng không bi quan như thế, không dám giấu diếm, trước khi chị đến khu đang phát triển gặp em, thì em đang cùng người của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch bàn bạc , bọn họ muốn xây dựng một nhà máy đồ uống nước giải khát, vậy là năm sau khu đang phát triển Hồ Châu đã nhận được công ty đâu tư lớn nhất rồi đấy.
-Ồ? Được bao nhiêu tiền vậy?
Tạ Phương Quỳnh biết rõ về tập đoàn đầu tư Bàn Thạch này, Đinh Trường Sinh cũng đã nói với nàng về cái tập đoàn này, nhưng nàng không có quan tâm , dù sao tập đoàn đầu tư Bàn Thạch là một công ty thuộc tầm cỡ quốc, làm sao có thể nhận thức với Đinh Trường Sinh một quan liêu nhỏ như vậy chứ.
-Ít nhất 500 triệu nguyên tiên với mức ban đầu, nếu như sản lượng sản xuất tiêu thụ tốt, thì sẽ thêm vào, đó là tính sau.
Đinh Trường Sinh vẫn ung dung nói.
Thạch Ái Quốc không biết đây là Đinh Trường Sinh đang gạt cha con Tạ thị, vì cha con Tạ thị biết cục diện của muốn khu đang phát triển của Hồ Châu đang cần nhà đầu tư tới nên tranh thủ muốn kiếm ưu thế, hắn nói vậy vì dù sao chuyện của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, thì không có khả năng ai lại đi đến tập đoàn đầu tư Bàn Thạch để chứng thực có đúng như vậy hay không.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn thoáng qua con gái của mình, lúc này Tạ Phương Quỳnh cũng đang nhìn ông, nếu tinh ý thì sẽ thấy ánh mắt của hai cha con đang kinh ngạc, chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Bàn Thạch thật sự sẽ đến Hồ Châu đầu tư sao, nếu nói như vậy, thì tình thế đầu tư Hồ Châu sẽ có chuyển biến tốt đvài được khuyếch đại hơn nhiều lần, như vậy trong tương lai không xa, có lẽ thật sự đúng như Đinh Trường Sinh nói vậy, khu đang phát triển Hồ Châu sẽ rất nhanh bị lấp đầy.
-Tốt rồi… tốt rồi, hôm nay chúng ta không đàm chuyện làm ăn nữa, Tạ tổng… giữa trưa ăn cơm chung nhé, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Thạch Aí Quốc thật đúng là không ngờ Đinh Trường Sinh kéo dài câu chuyện đến như vậy, cho nên cũng muốn tìm một cơ hội tốt hỏi một câu .
-Được a, cung kính không bằng tuân mệnh, vậy thì lại làm cho Thạch bí thư thêm phiền toái .
Tạ Cửu Lĩnh nói ra .
Chỗ ăn cơm ở Hồ Thiên Nhất Sắc, đây là do Đinh Trường Sinh nhờ Trương Hòa Trần đặt chỗ mời đến, chỗ đó hiện tại bây giờ phong cảnh cũng không có gì, nhưng ở nơi cách xa nội thành, tầm mắt nhìn rộng rãi, lại ở ven h , không có như trong thành phố đầy bụi khói xe, không khí trong lành tốt hơn nội thành nhiều, lần này Tạ Cửu Lĩnh đến, Đinh Trường Sinh ngay từ đầu ngay tại đánh bài hoàn cảnh, chẳng những là hoàn cảnh đầu tư, còn có hoàn cảnh trong lành không gian tự nhiên, dù sao Tạ Cửu Lĩnh niên kỷ không nhỏ, có thể chỉ qua vài năm nữa đoán chừng sẽ hoàn toàn lui xuống, như vậy thì có thể dưỡng lão tại Hồ Châu, cách hảng xưởng của mình cũng gần, có chỗ như vậy thì cũng không dễ tìm.
Vốn Thạch Aí Quốc muốn gọi Đinh Trường Sinh đi cùng trêи xe mình, nhưng không đợi ông mở miệng, Tạ Phương Quỳnh đã đi theo bên cạnh Đinh Trường Sinh, hai người thầm thì to nhỏ, xuống đến bên dưới, Tạ Phương Quỳnh lại chui vào xe Đinh Trường Sinh, đúng lúc này Thạch Aí Quốc hé miệng, có gọi hắn quay lại cũng đã không thích hợp .
Đinh Trường Sinh đi cùng Tạ Phương Quỳnh chạy xe ở phía trước mở đường, còn Tạ Cửu Lĩnh ngồi vào xe Thạch Aí Quốc, Đào Thành Quân ngồi ở ngồi kế bên ghế tài xế .
-Tạ tổng, chắc ông lớn tuổi hơn tôi chứ ?
Thạch Aí Quốc hỏi.
-Tôi năm tám tuổi rồi đấy, còn Thạch bí thư bao nhiêu rồi?
-Há, vậy ông là đại ca tôi rồi, tôi nhỏ hơn ông bốn tuổi..Ai.. chúng ta đều là số vất vả ah.
Thạch Aí Quốc thở dài nói .
-Đúng vậy a, Thạch bí thư… tôi làm ăn, thua lỗ, buôn bán kiếm lời đều là dựa vào mình đấy, nhưng ông so với tôi nếu nói về sự vất vả, ông gánh trêи vai đến mấy triệu người, trọng trách so với tôi nặng nhiều hơn .
-Đều giống nhau ,,, đều giống nhau . . .
Đã đi ra ngoài trao đổi công tác, lúc này hai lão đại không có việc gì chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, Đào Thành Quân không có chen vào nói, ông còn đang suy nghĩ cuộci họp buổi sáng trong thường ủy về chuyện tranh chấp kéo đến đầu tư của hạng mục PX…
Đào Thành Quân rất rõ ràng ý tứ của Thạch Aí Quốc, đã muốn ăn vào, nhưng vẫn còn không muốn dính vào vị tanh tưởi, bởi vì dựa theo thế cục trước mắt mà nói , không cho phép Hồ Châu tái khởi một điểm gợn sóng, La Minh Giang đã biểu đạt bất mãn đối với kinh tế Hồ Châu trì trệ mãi không tiến lên được, nhưng có thể là bận tâm đến mặt mũi của bí thư An Như Sơn lúc trước, khả năng không lớn điều Để Khôn Thành đi, cho nên chỉ có thể là đổi bí thư Thạch Aí Quốc, đây mới là khốn cảnh mà Thạch Aí Quốc gặp phải lớn nhất.
Hồ Châu khốn cảnh thì ra kéo theo Thạch Aí Quốc khốn cảnh, Hồ Châu có thể thoát khốn, thì Thạch Aí Quốc có khả năng tạm thời hoãn lại một chút thế cục đang đối mặt với vực sâu.
-Đinh Trường Sinh, em giỏi lắm… ở trước mặt chị mà cũng dám nói hươu nói vượn, có tin hay không chị sẽ xuống xe cùng với cha chị rời khỏi nơi đây lập tức, em đã ưa thích làm người đơn độc, chị liền thỏa mãn cho em..
Tạ Phương Quỳnh cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng cũng đang lừa gạt Đinh Trường Sinh.
-Chị Tạ à, nếu chị quả thật muốn làm thỏa mãn em, hãy là ở lại thêm vài ngày, buổi tối nay em tới tìm chị..
Đinh Trường Sinh quay đầu cười một cách hèn mọn bỉ ổi, tức giận đến mức Tạ Phương Quỳnh hận không thể cầm giày mà quất hắn, nhưng vừa định cởi giày thì lại nhớ tới tại quặng mỏ Kinh Sơn một màn sờ soạng kia của hắn, trong lúc nhất thời khí giận rõ ràng liền tiêu tan.
-Tập đoàn đầu tư Bàn thạch thật sự muốn đến Hồ Châu đầu tư sao?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
-Vẫn chưa có xác định cuối cùng, hiện tại đang trao đổi, em đoán chừng khả năng rất lớn, vì các hạng mục chắc chắn là kiếm bộn tiền, mặt khác hạng mục nước giải khác cũng sẽ có công ty tham dự, bởi vì hồ Lạc Mã có chất lượng nước rất tốt, có thể nói bởi vì kinh tế Hồ Châu không phát triển, do đó mới còn lưu lại dòng nước tốt đến như vậy, bây giờ thật sự là không biết nếu kinh tế Hồ Châu phát triển thì có mang đến tác dụng phụ cho môi trường tự nhiên nơi đây không nữa..
Đinh Trường Sinh làm ra một bộ ưu quốc ưu dân.
-Nói cho cùng thì….chị không tin.
Tạ Phương Quỳnh há lại tin vào sự bất thông thế sự của hắn, nàng trong tương lại là người tiếp nhận đứng đầu gia tộc Tạ thị, cho nên căn bản không tin lời Đinh Trường Sinh nói.
-Không nói đến những… chuyện này nữa, suốt ngày en chỉ là lo lắng đến những việc này, đúng rồi … đêm nay chị nghỉ ngơi ở đâu , có muốn em đến hay không?
– Nếu em có lá gan kia thì cứ tới, ngày mai chị sẽ gởi hình qua cho Trọng Hãi, để cho hắn xem hắn tín nhiệm cấp dưới đến mức như thế nào, mà cấp dưới hắn dám làm lão bà trước đây của hắn đây này.
Tạ Phương Quỳnh giảo hoạt cười cười, nói ra.
-Ai ai …chị Tạ à, chị nói với Trọng Hãi lúc này như vậy thì đâu còn có ý nghĩa gì, đối với chị, em yêu say đắm nhưng trong lòng còn có áy náy, chị đã không nói tốt để an ủi em , đã vậy còn xát muối trêи vết thương…Ai.. coi như xong rồi, em đầu hàng.
Đinh Trường Sinh nói xong vươn tay để trêи bắp đùi của Tạ Phương Quỳnh, Tạ Phương Quỳnh dùng sức tránh thoát thoáng một chút, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể là mặc cho Đinh Trường Sinh tại trêи bắp đùi non mềm của mình hành hạ.
-Nói thật, cha của chị lần này tới Hồ Châu cũng đã có chút động tâm, cho nên mới tới xem qua thử, em cho rằng Hồ Châu thật sự có cơ hội sao?
Bàn tay ghê tởm của hắn đã mò đến bẹn đùi nàng, Tạ Phương Quỳnh thừa cơ muốn lấy chút tin tức hữu dụng .