Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1310 : Khách quý ít gặp
Ngày đăng: 23:56 16/02/21
CHƯƠNG 1310 : KHÁCH QUÝ ÍT GẶP.
Nhưng bởi vì cửa phòng bên trong không có đóng, Trương Hòa Trần không dám nói là chuyện gì xảy ra, nên nói cũng không biết, chỉ biết là bí thư phải lập tức gặp hắn, giục hắn đến nhanh đi .
Lần này lái xe là Đinh Trường Sinh, còn Tương Ngọc Điệp mệt mỏi chưa gì đã nằm ngủ mê phía sau xe, rõ ràng tại khu khai phát trêи bị hai đè ra làm đến hai lần dã hợp, ai mà chịu được, huống chi là ở nơi mà tư thế không được thoải mái, đâu có giống như tại nhà mình giường lớn thoải mái .
Chỉ trong chốc lát, điện thoại nhận được một tin nhắn ngắn, là do Trương Hòa Trần gởi tới, tin nhắn có ý là: “ Để chủ tịch cùng Sở phó chủ tịch đều đang ở bên trong phòng làm việc của bí thư…” xem qua thì Đinh Trường Sinh nắm chắc là chuyện gì rồi.
-Chị Dương à, mọi người đang đi đến tỉnh Trung Bắc sao?
Đinh Trường Sinh liền gọi điện thoại cho Dương Phụng Tê hỏi.
-Không có, chúng ta quay trở lại Giang Đô rồi, Tần Chấn Bang nói thân thể không thoải mái, muốn ngồi máy bay, cho nên hôm nay tạm thời chưa đi, ngày mai sẽ đi máy bay đến đó.
Dương Phụng Tê nói ra .
-Đi đến tỉnh Trung Bắc là thật hay giả đây? Em thấy Tần Chấn Bang đối với Hồ Châu có hứng thú đấy, nói thật …về cái hạng mục này, tốt nhất là phải dựa vào sông nước hoặc là ven biển, còn các địa phương khác thì không thích hợp được, Hồ Châu chính là nơi thích hợp nhất, chị nghĩ sao về chuyện này?
Đinh Trường Sinh hỏi Dương Phụng Tê.
-Chị cũng không biết Tần Chấn Bang tính sao, bất quá em nói rất đúng, cứ chờ đi, có tin tức gì mới thì chị báo cho em biết…
Dương Phụng Tê nói ra .
Nghe qua Đinh Trường Sinh trong nội tâm dần dần ổn định, có Dương Phụng Tê này làm nội gián, thì hành động của Tần Chấn Bang còn không phải mình sẽ rõ như lòng bàn tay sao?
Để Khôn Thành đương nhiên là sẽ không cần chờ đến lúc Đinh Trường Sinh đến đối chất, ông đang cùng Thạch Ái Quốc tham khảo về khả năng thành bại của cái hạng mục này, xong rồi thì cùng với Sở Hạc Hiên rời đi rồi, mà lúc này, Đinh Trường Sinh cũng vừa mới đến ủy ban thành phố, quay đầu lái xe đến cổng của thành ủy bên đối diện, nhìn thấy hai vị quan phụ mẫu này động một chút, lại đến nơi đây tố cáo, Đinh Trường Sinh thật là dở khóc dở cười.
……………………………………………………………………………………..
-Chuyện gì xảy ra vậy, không phải là chú bảo cháu đi phối hợp, như thế nào lại làm ra nhiều chuyện như vậy, vừa rồi Để chủ tịch đến cáo cháu đấy, nói là hạng mục này không thành được, 90% trách nhiệm đều là do cháu…cháu giải thích như thế nào với chú đây?
Thạch Ái Quốc nhìn cũng không nhìn Đinh Trường Sinh, vừa lấy văn bản tài liệu ra phê duyệt, vừa nói ra .
Trêи lý thuyết nếu cái hạng mục này bên ủy ban thành phố không có làm thành , thì cũng không phải là bên thành ủy không bật đèn xanh cho cái hạng mục này, mà là do các ngươi không có năng lực đem hạng mục này giữ lại, Đinh Trường Sinh thở một hơi dài…
-Bí thư, đừng có nghe họ nói bậy bạ, bộ họ nói không thành, thì chắc chắn là sẽ không thành sao chứ?
-Dù nói gì đi nữa, tốt xấu gì hắn cũng là lãnh đạo của cháu, là chủ tịch ủy ban thành phố Hồ Châu đấy, về sau cháu có nói chuyện hay làm việc nhất định phải suy nghĩ đầu óc, đừng để cho tính tình của mình làm hỏng chuyện đi.
Thạch Ái Quốc ngẩng đầu lên nhìn liếc Đinh Trường Sinh trách mắng .
-Vâng, bí thư … chẳng qua là Để chủ tịch cùng Sở phó chủ tịch hơi thiếu kiên nhẫn, bọn họ cũng không suy nghĩ một chút, nhà đầu tư này vừa thông minh tuyệt đỉnh vừa có nhiều kinh nghiệm, tiền trong túi quần cua bọn họ nếu thật tâm muốn lấy ra, thì phải là kiếm tiền lời mới được, không phải chỉ là ăn bữa cơm, chiêu đãi bữa rượu là xong việc, hôm nay cháu mới biết được, họ Tần này rất có lai lịch, chuyện này chúng ta không biết, bên ủy ban chắc là cũng không có ai báo cáo a.
-Nói tiếp….
Đinh Trường Sinh nói đến lúc hấp dẫn, làm cho Thạch Ái Quốc chú ý đến.
-Vừa mới rồi lần này Dương Phụng Tê của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch cũng tới , cháu ngồi xe của cô ấy đi đến khu đang phát triển, cho biết là nhà đầu tư họ Tần này là Tần gia người của kinh thành , tên gọi là tập đoàn đầu tư Hoàng Hà, kỳ thật chính là từ tiền của đám nha nội trong kinh thành, trước kia làm thị trường chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, hiện tại thị trường chứng khoán kinh tế đình trệ, mấy năm trước lại làm thêm bất động sản cùng mỏ quặng, cũng kiếm không ít, hiện tại bây giờ lại bắt đầu làm thực nghiệp rồi, cho nên người này chúng ta cũng không dễ phục vụ đâu.
-Bên ủy ban thành phố không biết tình huống này sao?
Thạch Ái Quốc hỏi.
-Cháu cũng không biết, dù sao người của Hồ Châu cũng không có người biết được đâu, cháu cũng là thông qua Dương Phụng Tê mới hiểu được, với lại chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cháu có cảm giác, cái hạng mục này khoảng 80% cho đến 90% sẽ rơi xuống Hồ Châu đây.
-Ồ? Vì cái gì?
Thạch Ái Quốc trừng mắt, hỏi.
-Cháu cũng không nắm rỏ lắm, dù sao lúc cháu cùng Tần Chấn Bang tiếp xúc thoáng qua, cháu cảm thấy ánh mắt của người này không phải là không chấm đến chỗ này, mà tựa như ông ta đây là đang thăm dò chúng ta, chờ chúng ta đến cầu, đến lúc đó ông ta mới dễ dàng làm giá, ý của cháu xây dựng con đường trong khu phát triển là để cho chính ông ta làm, chúng ta không đúc kết kịp, với lại lực của chúng ta bây giờ cũng không có.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Cháu mơ mộng hão huyền thật, người ta có thể đồng ý như vậy sao?
-Bí thư … cháu đã nghiên cứu qua cái hạng mục PX này rồi, cách xa nguồn nước thì không được, hơn nữa còn phải rất gần, hiện tại cái lo lắng bây giờ của cháu không phải là cái hạng mục này không đến, mà đang lo đến nếu cái hạng mục này ở đây, thì đối với hồ Lạc Mã sẽ bị ô nhiễm, đây là điều cháu quan tâm nhất…
Đinh Trường Sinh nói ra
-Ai .. đúng vậy, nhưng là bây giờ không phải là chúng ta kén canh chọn được, Trường Sinh ..cháu nhận thức cái hạng mục này, chúng ta có nên làm hay không vậy?
Thạch Ái Quốc hỏi
Lại nghe đến cái vấn đề này khiến cho Đinh Trường Sinh nhanh muốn điên rồi , mấy ngày nay tất cả đều là nói về cái hạng mục này, ai cũng muốn hắn tỏ thái độ , bà ngoại ơi, lão tử nói muốn hoặc là không muốn thì có cái tác dụng chó gì chứ? Các ngươi sẽ nghe theo lời của lão tử sao? Lão tử không phải là chủ tịch thành phố cũng không phải là bí thư thành ủy, muốn hoặc là không thì có liên quan gì ta.. .?
Có thể là đối với người khác thì hắn có thể qua loa bỏ qua, nhưng với Thạch Ái Quốc thì không được, hắn không dám nói qua loa với Thạch Ái Quốc
-Bí thư .. kỳ thật hạng mục này nếu như rơi xuống Hồ Châu, đối với chúng ta mà nói thì lợi nhiều hơn hại, mười tỉ …số tiền đầu tư này từ trước đến giờ tại Trung Nam chưa có hạng mục nào lớn như vậy, cho nên nếu như hạng mục này thành công, thì sẽ không đơn thuần là chuyện của Hồ Châu, mà chính là ảnh hưởng đến cả trêи tỉnh, cháu cảm thấy chuyện này, tốt nhất là bí thư bớt chút thời gian lên tỉnh báo cáo với Lương chủ tịch cùng La bí thư đi..
-Ừ, đây là lợi, vậy theo cháu nói hại là cái gì?
-Thì đó là về vấn đề ô nhiễm, nếu như khống chế không được, chúng ta sẽ trở thành người đắc tội với thành phố Hồ Châu sau này, hạng mục này một khi xây dựng xong nhà máy, thì không có khả năng bởi vì ô nhiễm mà tùy tiện ngừng lại sản xuất, với lại dùng đến thế lực Tần gia ở Kinh Thành, cũng sẽ gây áp lực xuống tỉnh để vận hành, cho đến lúc đó ai cũng không nói được gì, chịu tội cũng chỉ là dân chúng nếu hồ Lạc Mã ô nhiễm, chung quanh nơi này trêи trăm cây số vuông dân chúng đều sẽ không gặp may.
-Không có biện pháp tránh khỏi sao?
Thạch Ái Quốc bắt đầu động tâm rồi.
-Chỉ có thể là gửi hi vọng vào nhà máy xử lý nước thải, nhưng cháu đã hỏi qua Dương Phụng Tê, cô ấy nói nước ngoài xử lý nước thải cũng không xử lý sạch được hoàn toàn.
Đinh Trường Sinh có chút thất vọng nói ra .
– Được,…chú biết rồi, qua mấy ngày nữa cháu cùng đi với chú lên tỉnh một chuyến, chú nghĩ nếu như Tần gia muốn đem hạng mục này rơi vào Hồ Châu, bọn họ cũng sẽ vận động ở trêи tỉnh, dù sao đây không phải hạng mục nhỏ, đoán chừng trêи tỉnh cũng sẽ không ngồi yên.
Thạch Ái Quốc dần dần có cơ sở nắm lấy.
Rời khỏi phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, hắn không dám trao đổi cái gì cùng Trương Hòa Trần, tối hôm qua vừa mới trao đổi mấy lần ở trêи giường rồi, ban ngày thì coi như xong đi, huống hồ lại còn làm Tương Ngọc Điệp hai lần giữa đất trời mênh ʍôиɠ trêи đất khu phát triển, giờ thì hắn có cảm giác đôi chân cũng muốn nhũn ra rồi, vốn định quay trở lại văn phòng khu đang phát triển nghỉ ngơi một chút, nhưng khi đi xuống lầu dưới lại nhớ tới chuyện của Mã Kiều Tam, vì vậy lại quay lộn trở lại cao ốc, trực tiếp đi đến phòng tổ chức cán bộ thành ủy…
-Xin mời vào
Đường Linh Linh đang bận tra duyệt tư liệu,
-Chị Đường của em đâu rồi, có rãnh thời gian tiếp đãi em không vậy?
Đinh Trường Sinh vừa đẩy cửa vào vừa nói, trong văn phòng ấm áp chỉ có một mình Đường Linh Linh, nàng mặc một cái áo sơ mi màu xanh, vừa vặn đưa hai ngọn nói ngạo nhân đẩy cao ra phía trước, hơn nữa hai bầu иɦũ ɦσα còn vừa vặn đặt ở trêи mặt cạnh bàn làm phồng to lên rỏ ràng, không biết là bởi vì trùng hợp hay là nàng đang mệt mỏi, Đinh Trường Sinh trong nội tâm dù là không bẩn thỉu, nhưng dù sao hắn là đàn ông, nên khi nhìn thấy hai bầu иɦũ ɦσα sung mãn ngồn ngộn ở trước mắt cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi lung tung, lúc đầu thì hắn xưng hô với Đường Linh Linh là dì, nhưng sau lần nàng ngỏ ý bảo hắn cứ kêu là chị, thì hắn đã bỏ hắn luôn cách gọi trước kia.
-Ai ui.. Đinh chủ nhiệm… khách quý ít gặp, làm gì mà em lại đến cái tòa miếu nhỏ này vậy , đây là thuận đường hay là trùng hợp ah.
-Ai dà…người ta cũng hay nói, nếu muốn mỗi năm có tiến bộ thì phải bám đuôi phòng tổ chức cán bộ, cho nên em liền tới ngay lăn lộn để quen mặt vậy mà..
Đinh Trường Sinh tiến lên bắt chặt bàn tay mềm mại của Đường Linh Linh mà không muốn buông lỏng ra, nàng tuy đã tầm bốn mươi tuổi, nhưng tư sắc lại phi thường xinh đẹp, tuế nguyệt vô tình trôi qua, tựa như không có tàn phá trêи thân thể nàng, lại còn tương phản càng tản mát ra một hàm súc của người đàn bà thành thục. cùng lúc này Đường Linh Linh cũng đã đứng thẳng dậy, dáng người nàng vô cùng tốt, bờ ʍôиɠ vểnh lên tròn vo chứ không giống những người đàn bà mới ngoài ba mươi mấy tuổi đã bắt đầu muốn rủ xuống rồi, cái ʍôиɠ vẫn là cao cao có vẻ co dãn mười phần….
Nhưng bởi vì cửa phòng bên trong không có đóng, Trương Hòa Trần không dám nói là chuyện gì xảy ra, nên nói cũng không biết, chỉ biết là bí thư phải lập tức gặp hắn, giục hắn đến nhanh đi .
Lần này lái xe là Đinh Trường Sinh, còn Tương Ngọc Điệp mệt mỏi chưa gì đã nằm ngủ mê phía sau xe, rõ ràng tại khu khai phát trêи bị hai đè ra làm đến hai lần dã hợp, ai mà chịu được, huống chi là ở nơi mà tư thế không được thoải mái, đâu có giống như tại nhà mình giường lớn thoải mái .
Chỉ trong chốc lát, điện thoại nhận được một tin nhắn ngắn, là do Trương Hòa Trần gởi tới, tin nhắn có ý là: “ Để chủ tịch cùng Sở phó chủ tịch đều đang ở bên trong phòng làm việc của bí thư…” xem qua thì Đinh Trường Sinh nắm chắc là chuyện gì rồi.
-Chị Dương à, mọi người đang đi đến tỉnh Trung Bắc sao?
Đinh Trường Sinh liền gọi điện thoại cho Dương Phụng Tê hỏi.
-Không có, chúng ta quay trở lại Giang Đô rồi, Tần Chấn Bang nói thân thể không thoải mái, muốn ngồi máy bay, cho nên hôm nay tạm thời chưa đi, ngày mai sẽ đi máy bay đến đó.
Dương Phụng Tê nói ra .
-Đi đến tỉnh Trung Bắc là thật hay giả đây? Em thấy Tần Chấn Bang đối với Hồ Châu có hứng thú đấy, nói thật …về cái hạng mục này, tốt nhất là phải dựa vào sông nước hoặc là ven biển, còn các địa phương khác thì không thích hợp được, Hồ Châu chính là nơi thích hợp nhất, chị nghĩ sao về chuyện này?
Đinh Trường Sinh hỏi Dương Phụng Tê.
-Chị cũng không biết Tần Chấn Bang tính sao, bất quá em nói rất đúng, cứ chờ đi, có tin tức gì mới thì chị báo cho em biết…
Dương Phụng Tê nói ra .
Nghe qua Đinh Trường Sinh trong nội tâm dần dần ổn định, có Dương Phụng Tê này làm nội gián, thì hành động của Tần Chấn Bang còn không phải mình sẽ rõ như lòng bàn tay sao?
Để Khôn Thành đương nhiên là sẽ không cần chờ đến lúc Đinh Trường Sinh đến đối chất, ông đang cùng Thạch Ái Quốc tham khảo về khả năng thành bại của cái hạng mục này, xong rồi thì cùng với Sở Hạc Hiên rời đi rồi, mà lúc này, Đinh Trường Sinh cũng vừa mới đến ủy ban thành phố, quay đầu lái xe đến cổng của thành ủy bên đối diện, nhìn thấy hai vị quan phụ mẫu này động một chút, lại đến nơi đây tố cáo, Đinh Trường Sinh thật là dở khóc dở cười.
……………………………………………………………………………………..
-Chuyện gì xảy ra vậy, không phải là chú bảo cháu đi phối hợp, như thế nào lại làm ra nhiều chuyện như vậy, vừa rồi Để chủ tịch đến cáo cháu đấy, nói là hạng mục này không thành được, 90% trách nhiệm đều là do cháu…cháu giải thích như thế nào với chú đây?
Thạch Ái Quốc nhìn cũng không nhìn Đinh Trường Sinh, vừa lấy văn bản tài liệu ra phê duyệt, vừa nói ra .
Trêи lý thuyết nếu cái hạng mục này bên ủy ban thành phố không có làm thành , thì cũng không phải là bên thành ủy không bật đèn xanh cho cái hạng mục này, mà là do các ngươi không có năng lực đem hạng mục này giữ lại, Đinh Trường Sinh thở một hơi dài…
-Bí thư, đừng có nghe họ nói bậy bạ, bộ họ nói không thành, thì chắc chắn là sẽ không thành sao chứ?
-Dù nói gì đi nữa, tốt xấu gì hắn cũng là lãnh đạo của cháu, là chủ tịch ủy ban thành phố Hồ Châu đấy, về sau cháu có nói chuyện hay làm việc nhất định phải suy nghĩ đầu óc, đừng để cho tính tình của mình làm hỏng chuyện đi.
Thạch Ái Quốc ngẩng đầu lên nhìn liếc Đinh Trường Sinh trách mắng .
-Vâng, bí thư … chẳng qua là Để chủ tịch cùng Sở phó chủ tịch hơi thiếu kiên nhẫn, bọn họ cũng không suy nghĩ một chút, nhà đầu tư này vừa thông minh tuyệt đỉnh vừa có nhiều kinh nghiệm, tiền trong túi quần cua bọn họ nếu thật tâm muốn lấy ra, thì phải là kiếm tiền lời mới được, không phải chỉ là ăn bữa cơm, chiêu đãi bữa rượu là xong việc, hôm nay cháu mới biết được, họ Tần này rất có lai lịch, chuyện này chúng ta không biết, bên ủy ban chắc là cũng không có ai báo cáo a.
-Nói tiếp….
Đinh Trường Sinh nói đến lúc hấp dẫn, làm cho Thạch Ái Quốc chú ý đến.
-Vừa mới rồi lần này Dương Phụng Tê của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch cũng tới , cháu ngồi xe của cô ấy đi đến khu đang phát triển, cho biết là nhà đầu tư họ Tần này là Tần gia người của kinh thành , tên gọi là tập đoàn đầu tư Hoàng Hà, kỳ thật chính là từ tiền của đám nha nội trong kinh thành, trước kia làm thị trường chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, hiện tại thị trường chứng khoán kinh tế đình trệ, mấy năm trước lại làm thêm bất động sản cùng mỏ quặng, cũng kiếm không ít, hiện tại bây giờ lại bắt đầu làm thực nghiệp rồi, cho nên người này chúng ta cũng không dễ phục vụ đâu.
-Bên ủy ban thành phố không biết tình huống này sao?
Thạch Ái Quốc hỏi.
-Cháu cũng không biết, dù sao người của Hồ Châu cũng không có người biết được đâu, cháu cũng là thông qua Dương Phụng Tê mới hiểu được, với lại chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cháu có cảm giác, cái hạng mục này khoảng 80% cho đến 90% sẽ rơi xuống Hồ Châu đây.
-Ồ? Vì cái gì?
Thạch Ái Quốc trừng mắt, hỏi.
-Cháu cũng không nắm rỏ lắm, dù sao lúc cháu cùng Tần Chấn Bang tiếp xúc thoáng qua, cháu cảm thấy ánh mắt của người này không phải là không chấm đến chỗ này, mà tựa như ông ta đây là đang thăm dò chúng ta, chờ chúng ta đến cầu, đến lúc đó ông ta mới dễ dàng làm giá, ý của cháu xây dựng con đường trong khu phát triển là để cho chính ông ta làm, chúng ta không đúc kết kịp, với lại lực của chúng ta bây giờ cũng không có.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Cháu mơ mộng hão huyền thật, người ta có thể đồng ý như vậy sao?
-Bí thư … cháu đã nghiên cứu qua cái hạng mục PX này rồi, cách xa nguồn nước thì không được, hơn nữa còn phải rất gần, hiện tại cái lo lắng bây giờ của cháu không phải là cái hạng mục này không đến, mà đang lo đến nếu cái hạng mục này ở đây, thì đối với hồ Lạc Mã sẽ bị ô nhiễm, đây là điều cháu quan tâm nhất…
Đinh Trường Sinh nói ra
-Ai .. đúng vậy, nhưng là bây giờ không phải là chúng ta kén canh chọn được, Trường Sinh ..cháu nhận thức cái hạng mục này, chúng ta có nên làm hay không vậy?
Thạch Ái Quốc hỏi
Lại nghe đến cái vấn đề này khiến cho Đinh Trường Sinh nhanh muốn điên rồi , mấy ngày nay tất cả đều là nói về cái hạng mục này, ai cũng muốn hắn tỏ thái độ , bà ngoại ơi, lão tử nói muốn hoặc là không muốn thì có cái tác dụng chó gì chứ? Các ngươi sẽ nghe theo lời của lão tử sao? Lão tử không phải là chủ tịch thành phố cũng không phải là bí thư thành ủy, muốn hoặc là không thì có liên quan gì ta.. .?
Có thể là đối với người khác thì hắn có thể qua loa bỏ qua, nhưng với Thạch Ái Quốc thì không được, hắn không dám nói qua loa với Thạch Ái Quốc
-Bí thư .. kỳ thật hạng mục này nếu như rơi xuống Hồ Châu, đối với chúng ta mà nói thì lợi nhiều hơn hại, mười tỉ …số tiền đầu tư này từ trước đến giờ tại Trung Nam chưa có hạng mục nào lớn như vậy, cho nên nếu như hạng mục này thành công, thì sẽ không đơn thuần là chuyện của Hồ Châu, mà chính là ảnh hưởng đến cả trêи tỉnh, cháu cảm thấy chuyện này, tốt nhất là bí thư bớt chút thời gian lên tỉnh báo cáo với Lương chủ tịch cùng La bí thư đi..
-Ừ, đây là lợi, vậy theo cháu nói hại là cái gì?
-Thì đó là về vấn đề ô nhiễm, nếu như khống chế không được, chúng ta sẽ trở thành người đắc tội với thành phố Hồ Châu sau này, hạng mục này một khi xây dựng xong nhà máy, thì không có khả năng bởi vì ô nhiễm mà tùy tiện ngừng lại sản xuất, với lại dùng đến thế lực Tần gia ở Kinh Thành, cũng sẽ gây áp lực xuống tỉnh để vận hành, cho đến lúc đó ai cũng không nói được gì, chịu tội cũng chỉ là dân chúng nếu hồ Lạc Mã ô nhiễm, chung quanh nơi này trêи trăm cây số vuông dân chúng đều sẽ không gặp may.
-Không có biện pháp tránh khỏi sao?
Thạch Ái Quốc bắt đầu động tâm rồi.
-Chỉ có thể là gửi hi vọng vào nhà máy xử lý nước thải, nhưng cháu đã hỏi qua Dương Phụng Tê, cô ấy nói nước ngoài xử lý nước thải cũng không xử lý sạch được hoàn toàn.
Đinh Trường Sinh có chút thất vọng nói ra .
– Được,…chú biết rồi, qua mấy ngày nữa cháu cùng đi với chú lên tỉnh một chuyến, chú nghĩ nếu như Tần gia muốn đem hạng mục này rơi vào Hồ Châu, bọn họ cũng sẽ vận động ở trêи tỉnh, dù sao đây không phải hạng mục nhỏ, đoán chừng trêи tỉnh cũng sẽ không ngồi yên.
Thạch Ái Quốc dần dần có cơ sở nắm lấy.
Rời khỏi phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, hắn không dám trao đổi cái gì cùng Trương Hòa Trần, tối hôm qua vừa mới trao đổi mấy lần ở trêи giường rồi, ban ngày thì coi như xong đi, huống hồ lại còn làm Tương Ngọc Điệp hai lần giữa đất trời mênh ʍôиɠ trêи đất khu phát triển, giờ thì hắn có cảm giác đôi chân cũng muốn nhũn ra rồi, vốn định quay trở lại văn phòng khu đang phát triển nghỉ ngơi một chút, nhưng khi đi xuống lầu dưới lại nhớ tới chuyện của Mã Kiều Tam, vì vậy lại quay lộn trở lại cao ốc, trực tiếp đi đến phòng tổ chức cán bộ thành ủy…
-Xin mời vào
Đường Linh Linh đang bận tra duyệt tư liệu,
-Chị Đường của em đâu rồi, có rãnh thời gian tiếp đãi em không vậy?
Đinh Trường Sinh vừa đẩy cửa vào vừa nói, trong văn phòng ấm áp chỉ có một mình Đường Linh Linh, nàng mặc một cái áo sơ mi màu xanh, vừa vặn đưa hai ngọn nói ngạo nhân đẩy cao ra phía trước, hơn nữa hai bầu иɦũ ɦσα còn vừa vặn đặt ở trêи mặt cạnh bàn làm phồng to lên rỏ ràng, không biết là bởi vì trùng hợp hay là nàng đang mệt mỏi, Đinh Trường Sinh trong nội tâm dù là không bẩn thỉu, nhưng dù sao hắn là đàn ông, nên khi nhìn thấy hai bầu иɦũ ɦσα sung mãn ngồn ngộn ở trước mắt cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi lung tung, lúc đầu thì hắn xưng hô với Đường Linh Linh là dì, nhưng sau lần nàng ngỏ ý bảo hắn cứ kêu là chị, thì hắn đã bỏ hắn luôn cách gọi trước kia.
-Ai ui.. Đinh chủ nhiệm… khách quý ít gặp, làm gì mà em lại đến cái tòa miếu nhỏ này vậy , đây là thuận đường hay là trùng hợp ah.
-Ai dà…người ta cũng hay nói, nếu muốn mỗi năm có tiến bộ thì phải bám đuôi phòng tổ chức cán bộ, cho nên em liền tới ngay lăn lộn để quen mặt vậy mà..
Đinh Trường Sinh tiến lên bắt chặt bàn tay mềm mại của Đường Linh Linh mà không muốn buông lỏng ra, nàng tuy đã tầm bốn mươi tuổi, nhưng tư sắc lại phi thường xinh đẹp, tuế nguyệt vô tình trôi qua, tựa như không có tàn phá trêи thân thể nàng, lại còn tương phản càng tản mát ra một hàm súc của người đàn bà thành thục. cùng lúc này Đường Linh Linh cũng đã đứng thẳng dậy, dáng người nàng vô cùng tốt, bờ ʍôиɠ vểnh lên tròn vo chứ không giống những người đàn bà mới ngoài ba mươi mấy tuổi đã bắt đầu muốn rủ xuống rồi, cái ʍôиɠ vẫn là cao cao có vẻ co dãn mười phần….