Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1316 : Dự cảm bất tường
Ngày đăng: 23:56 16/02/21
CHƯƠNG 1316 : DỰ CẢM BẤT TƯỜNG.
Dương Hiểu không nghĩ tới con gái sẽ cùng Đinh Trường Sinh cùng nhau về nhà, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Trường Sinh còn ôm theo một bó hoa hồng, còn thần sắc của con gái mình thì tươi sáng có rất nhiều mập mờ, Cố Hiểu Manh thì nhìn Dương Hiểu có vẻ hơi ngượng ngùng..
-Mẹ nuôi .., mấy ngày nay con bề bộn quá , không có thời gian qua thăm mẹ nuôi a..
Đinh Trường Sinh miệng lúc nào cũng ngọt như vậy .
-Được rồi.. mẹ biết con bận rộn công việc, cha nuôi con cũng có nói.
Dương Hiểu là một người đàn bà rất thông tình đạt lý, hơn nữa bản thân nàng cũng là một người ở bên trong thể chế, cho nên biết rất rõ về những chuyện như thế..
Đinh Trường Sinh cắm hoa vào trong bình hoa, rồi đi vào trong phòng bếp rửa tay, phụ giúp với Dương Hiểu làm sủi cảo, lúc hắn tiến phòng bếp nhìn qua thì thấy Dương Hiểu chuẩn bị nhân bánh sủi cảo cũng không phải một loại, mà khoảng chừng hơn bốn loại, đâu có ai làm sủi cảo ăn ở nhà mà chuẩn bị công phu như vậy, cái này cũng không phải là khai mở tiệm sủi cảo sao.
-Mẹ nuôi .. chuẩn bị làm chi mà nhiều như vậy nhân bánh a?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Đây là những nhân bánh mà con thích ăn, mẹ định làm nhiều để cho con muốn ăn loại nào thì ăn, còn dư thì con mang về, để trong tủ lạnh ăn dần , buổi tối nếu có việc về trễ, cũng có cái mà ăn, chứ để bụng đói thì ngủ không yên.
Dương Hiểu từ ái nói .
Đinh Trường Sinh vô cùng cảm động, liền ôm chầm lấy Dương Hiểu.
-Mẹ nuôi .. mẹ đối với con thật tốt quá, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ, sau này sẽ chăm sóc tốt cho mẹ nuôi…
Đinh Trường Sinh nói, làm cho Dương Hiểu không tốt đẩy Đinh Trường Sinh ra rồi, nào biết được tiểu tử này rõ ràng giẫm lên mặt mũi, mượn lấy lý do cảm tạ, rõ ràng đem mình ôm chặt càng gấp rồi, vì ở nhà thì nàng hầu không mặc áo ngực, cho nên nàng lại thấy hai bầu иɦũ ɦσα của mình như là đang bị ép chặt ở trong lòng ngực của hắn, thậm chí hai đầu núm иɦũ ɦσα tựa như có xu hướng như muốn săn chắc lại khi bị mà cọ trực tiếp như vậy, đã lâu không có hưởng thụ bị một người đàn ông trưởng thành như vậy ôm chặc lấy, cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết là nên như thế nào chấm dứt trận xấu hổ này, đã vậy không biết là hắn vô tình hay cố ý mà hai bàn tay đang như là xoa xoa hai bên mảnh ʍôиɠ thịt của mình…
Cũng may là thời điểm này, Cố Hiểu Manh vào phòng trong đã thay quần áo ở nhà xong cũng đến bếp phụ giúp đỡ rồi, đúng lúc này Đinh Trường Sinh cũng đã chầm chậm thả Dương Hiểu ra, thằng này bây giờ hành động càng ngày càng cao thâm, rõ ràng là lừa gạt Dương Hiểu, kết quả là làm cho Dương Hiểu trong nội tâm có cái tư vị rất là kỳ quái… .
-Đứa nhỏ này… chỉ là một ít sủi cảo thôi mà, lát nữa ráng ăn nhiều một chút, cùng cha nuôi uống ít rượu, mẹ thấy cha nuôi gần đây luôn rầu rĩ không vui, cũng không biết là chuyện gì, mẹ hỏi thì cứ không cho mẹ quản đến, có gì con khuyên nhủ cha nuôi con một chút.
Dương Hiểu dặn dò .
-Hừ, mẹ trông cậy vào hắn sao? Hắn chỉ là một tên chỉ biết tham ăn mà thôi.
Cố Hiểu Manh bỉu môi nói .
-Con coi lại mình đi , luôn khi dễ Trường Sinh , mẹ thấy rất rõ ràng, lần này Trường Sinh không có chọc ghẹo gì con cả đấy…
Dương Hiểu mắng con gái mình.
Cố Hiểu Manh đương nhiên là không phục, vốn định cùng mẹ của mình biện luận một phen, trách cứ nàng chứ đâu biết là bảo bối con nuôi này đã xếp đặt thiết kế khi dễ mình như thế nào lúc vừa rồi ở trong công ty trước ánh mắt tò mò của bao nhân viên, nhưng khi vừa muốn mở miệng, thì thấy Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu nàng đừng có nói.
Ngẫm lại vừa mới rồi trêи đường trở về Đinh Trường Sinh nói, Cố Hiểu đành khép lại miệng của mình, không nói gì nữa .
Đúng lúc này chuông cửa reo, Đinh Trường Sinh phủi tay đi mở cửa , nhìn thấy Cố Thanh Sơn đã về… .
-Cha nuôi , tại sao trở về muộn như vậy ?
. Đinh Trường Sinh nhận lấy cặp xách của Cổ Thanh Sơn, hơn nữa còn đổi lại dép lê cho Cổ Thanh Sơn.
-Cha cảm thấy thân thể không khỏe , nên đi bệnh viện thăm khám..
-Có sao không vậy cha nuôi, không sao chứ, có phải là cha quá mệt nhọc?
Đinh Trường Sinh quan tâm nói .
-Không có việc gì, lấy máu xét nghiệm, bệnh viện nói là sáng mai mới có thể có kết quả , cũng chưa biết được .
Cổ Thanh Sơn mệt mỏi ngồi ở trêи ghế sa lon .
-Cha… cha khó chịu ở chỗ nào?
Cố Hiểu Manh cũng đã nghe được lời Cổ Thanh Sơn nói, cùng Dương Hiểu đi ra ngoài phòng khách .
-Không có sao, có thể trong khoảng thời gian này công việc mệt nhọc, chắc sắp tới phải xin nghỉ phép mấy ngày, đã mệt mỏi nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa có ngày nghỉ an nhàn đây này.
Cổ Thanh Sơn một bộ uể oải nói .
-Vậy là tốt rồi… cha nuôi, sau khi kết quả kiểm tra nếu không có chuyện gì , con mời cha cùng ta mẹ nuôi đi du lịch, để con liên lạc qua cơ quan du lịch, đến lúc đó cha, mẹ nuôi muốn đi nơi nào, nói với con…để con sắp xếp.
Đinh Trường Sinh bề ngoài bình thản nói, nhưng kỳ thật trong lòng của hắn cảm giác được có gì đó không ổn, Cổ Thanh Sơn làm một cán bộ của đảng, có thể nói làm công tác tổ chức cả đời, nhưng từ trước cho tới nay đều chưa từng thấy có thái độ tiêu cực như vậy .
-Hừ…đúng là biết vuốt ʍôиɠ ngựa, lúc nào cũng tận dụng mọi thứ vuốt ʍôиɠ ngựa.
Cố Hiểu Manh châm chọc nói .
-Hai người các ngươi, gặp mặt thì cấu véo với nhau, thú vị lắm sao?
Cổ Thanh Sơn mặt nghiêm, hỏi.
Dương Hiểu âm thầm kéo tay của Cố Hiểu Manh, hai nguời tiếp tục quay trở lại phòng bếp làm sủi cảo rồi, mà Dương Hiểu cũng đã nhìn ra, Cổ Thanh Sơn tinh thần đang không tốt ..
-Đứa con gài này bị cha làm hư rồi, con đừng để bụng.
Cổ Thanh Sơn áy náy nói với Đinh Trường Sinh.
-Cha nuôi .. tại sao nói như thế, Cố Hiểu Manh là chị của con, có nói như thế nào, con cũng không để tâm đâu.
-Ừ, như vậy cũng tốt, Trường Sinh, ngày mai con giúp cha đến bệnh viện, cha cảm giác không tốt, kết quả còn chưa có, nhưng cha thấy có cái gì không đúng. Ai dà…, người đã già, tỉ lệ phát bệnh đã cao rồi.
Cổ Thanh Sơn thở dài, tuy Đinh Trường Sinh không có muốn nói tiếp đến cái chủ đề này, nhưng là trong lòng của hắn tinh tường, Cổ Thanh Sơn tuyệt đối không phải là tự nhiên mà nói như vậy.
-Cha nuôi .. không có gì đâu, có thể là cha quá mệt mỏi, sáng sớm ngày mai con đi cùng với cha, nếu không có chuyện gì, sẵn dịp đi ra ngoài chơi một chút, đảng sự nghiệp là của cha, nhưng cũng không phải của cá nhân một mình cha, cho nên đừng có liều mạng cứ lao đầu vào công việc như vậy, nói cho cùng, cái mạng mới là của mình .
-Ha ha.. Trường Sinh, cha thấy tư tưởng về đảng viên của con có vấn đề, cũng không biết con làm thế nào mà được cất nhắc lên như vậy.
-Ai …nói rất đúng a, đó là do lãnh đạo mắt bị che mà.
Đinh Trường Sinh trong nhà cùng Cổ Thanh Sơn nói chuyện tuyệt nhiên không có gì mà câu nệ, cho nên hắn thường thường đều là nói bậy, bởi vì chuyện này Cổ Thanh Sơn đã không ít lần nhắc nhở hắn, nhưng tính tình hắn vẫn không có chút nào thay đổi ..
-Ha ha, xú tiểu tử , được tiện nghi còn ra vẻ phải không?
Cổ Thanh Sơn lần này ngược lại thì không có sinh khí .
Ăn xong sủi cảo, rời khỏi Cố Gia, Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Chu Hồng Diễm, muốn hỏi thăm một chút về tình huống của Cổ Thanh Sơn .
– Vừa vặn hôm nay chị trực, em qua đây đi, nếu có kết quả ra, chị sẽ hỏi bác sĩ trực nhìn thử kết quả tình huống như thế nào cho.
Chu Hồng Diễm ngược lại là rất muốn Đinh Trường Sinh đến bệnh viện, từ khi đã trải qua phòng làm việc bị hắn đè ra làm, thật đúng là một khắc kinh hồn đầy kɧօáϊ lạc, Chu Hồng Diễm lá gan cũng là càng lúc càng lớn.
-Như thế nào … nhớ em sao…hay là nhớ cái cây to lớn đó hả?
Đinh Trường Sinh trêu đùa .
-Cây to lớn gì vậy?
Chu Hồng Diễm thoáng cái chưa hiểu kịp, hỏi.
-Chị thật là…. Nó làm cho chị sung sướиɠ thoải mái xong, thì liền đã quên đi?
Đinh Trường Sinh tiếp tục vô sỉ trêu chọc lấy người đàn bà y tá trưởng xinh đẹp này.
Dương Hiểu không nghĩ tới con gái sẽ cùng Đinh Trường Sinh cùng nhau về nhà, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Trường Sinh còn ôm theo một bó hoa hồng, còn thần sắc của con gái mình thì tươi sáng có rất nhiều mập mờ, Cố Hiểu Manh thì nhìn Dương Hiểu có vẻ hơi ngượng ngùng..
-Mẹ nuôi .., mấy ngày nay con bề bộn quá , không có thời gian qua thăm mẹ nuôi a..
Đinh Trường Sinh miệng lúc nào cũng ngọt như vậy .
-Được rồi.. mẹ biết con bận rộn công việc, cha nuôi con cũng có nói.
Dương Hiểu là một người đàn bà rất thông tình đạt lý, hơn nữa bản thân nàng cũng là một người ở bên trong thể chế, cho nên biết rất rõ về những chuyện như thế..
Đinh Trường Sinh cắm hoa vào trong bình hoa, rồi đi vào trong phòng bếp rửa tay, phụ giúp với Dương Hiểu làm sủi cảo, lúc hắn tiến phòng bếp nhìn qua thì thấy Dương Hiểu chuẩn bị nhân bánh sủi cảo cũng không phải một loại, mà khoảng chừng hơn bốn loại, đâu có ai làm sủi cảo ăn ở nhà mà chuẩn bị công phu như vậy, cái này cũng không phải là khai mở tiệm sủi cảo sao.
-Mẹ nuôi .. chuẩn bị làm chi mà nhiều như vậy nhân bánh a?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Đây là những nhân bánh mà con thích ăn, mẹ định làm nhiều để cho con muốn ăn loại nào thì ăn, còn dư thì con mang về, để trong tủ lạnh ăn dần , buổi tối nếu có việc về trễ, cũng có cái mà ăn, chứ để bụng đói thì ngủ không yên.
Dương Hiểu từ ái nói .
Đinh Trường Sinh vô cùng cảm động, liền ôm chầm lấy Dương Hiểu.
-Mẹ nuôi .. mẹ đối với con thật tốt quá, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ, sau này sẽ chăm sóc tốt cho mẹ nuôi…
Đinh Trường Sinh nói, làm cho Dương Hiểu không tốt đẩy Đinh Trường Sinh ra rồi, nào biết được tiểu tử này rõ ràng giẫm lên mặt mũi, mượn lấy lý do cảm tạ, rõ ràng đem mình ôm chặt càng gấp rồi, vì ở nhà thì nàng hầu không mặc áo ngực, cho nên nàng lại thấy hai bầu иɦũ ɦσα của mình như là đang bị ép chặt ở trong lòng ngực của hắn, thậm chí hai đầu núm иɦũ ɦσα tựa như có xu hướng như muốn săn chắc lại khi bị mà cọ trực tiếp như vậy, đã lâu không có hưởng thụ bị một người đàn ông trưởng thành như vậy ôm chặc lấy, cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết là nên như thế nào chấm dứt trận xấu hổ này, đã vậy không biết là hắn vô tình hay cố ý mà hai bàn tay đang như là xoa xoa hai bên mảnh ʍôиɠ thịt của mình…
Cũng may là thời điểm này, Cố Hiểu Manh vào phòng trong đã thay quần áo ở nhà xong cũng đến bếp phụ giúp đỡ rồi, đúng lúc này Đinh Trường Sinh cũng đã chầm chậm thả Dương Hiểu ra, thằng này bây giờ hành động càng ngày càng cao thâm, rõ ràng là lừa gạt Dương Hiểu, kết quả là làm cho Dương Hiểu trong nội tâm có cái tư vị rất là kỳ quái… .
-Đứa nhỏ này… chỉ là một ít sủi cảo thôi mà, lát nữa ráng ăn nhiều một chút, cùng cha nuôi uống ít rượu, mẹ thấy cha nuôi gần đây luôn rầu rĩ không vui, cũng không biết là chuyện gì, mẹ hỏi thì cứ không cho mẹ quản đến, có gì con khuyên nhủ cha nuôi con một chút.
Dương Hiểu dặn dò .
-Hừ, mẹ trông cậy vào hắn sao? Hắn chỉ là một tên chỉ biết tham ăn mà thôi.
Cố Hiểu Manh bỉu môi nói .
-Con coi lại mình đi , luôn khi dễ Trường Sinh , mẹ thấy rất rõ ràng, lần này Trường Sinh không có chọc ghẹo gì con cả đấy…
Dương Hiểu mắng con gái mình.
Cố Hiểu Manh đương nhiên là không phục, vốn định cùng mẹ của mình biện luận một phen, trách cứ nàng chứ đâu biết là bảo bối con nuôi này đã xếp đặt thiết kế khi dễ mình như thế nào lúc vừa rồi ở trong công ty trước ánh mắt tò mò của bao nhân viên, nhưng khi vừa muốn mở miệng, thì thấy Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu nàng đừng có nói.
Ngẫm lại vừa mới rồi trêи đường trở về Đinh Trường Sinh nói, Cố Hiểu đành khép lại miệng của mình, không nói gì nữa .
Đúng lúc này chuông cửa reo, Đinh Trường Sinh phủi tay đi mở cửa , nhìn thấy Cố Thanh Sơn đã về… .
-Cha nuôi , tại sao trở về muộn như vậy ?
. Đinh Trường Sinh nhận lấy cặp xách của Cổ Thanh Sơn, hơn nữa còn đổi lại dép lê cho Cổ Thanh Sơn.
-Cha cảm thấy thân thể không khỏe , nên đi bệnh viện thăm khám..
-Có sao không vậy cha nuôi, không sao chứ, có phải là cha quá mệt nhọc?
Đinh Trường Sinh quan tâm nói .
-Không có việc gì, lấy máu xét nghiệm, bệnh viện nói là sáng mai mới có thể có kết quả , cũng chưa biết được .
Cổ Thanh Sơn mệt mỏi ngồi ở trêи ghế sa lon .
-Cha… cha khó chịu ở chỗ nào?
Cố Hiểu Manh cũng đã nghe được lời Cổ Thanh Sơn nói, cùng Dương Hiểu đi ra ngoài phòng khách .
-Không có sao, có thể trong khoảng thời gian này công việc mệt nhọc, chắc sắp tới phải xin nghỉ phép mấy ngày, đã mệt mỏi nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa có ngày nghỉ an nhàn đây này.
Cổ Thanh Sơn một bộ uể oải nói .
-Vậy là tốt rồi… cha nuôi, sau khi kết quả kiểm tra nếu không có chuyện gì , con mời cha cùng ta mẹ nuôi đi du lịch, để con liên lạc qua cơ quan du lịch, đến lúc đó cha, mẹ nuôi muốn đi nơi nào, nói với con…để con sắp xếp.
Đinh Trường Sinh bề ngoài bình thản nói, nhưng kỳ thật trong lòng của hắn cảm giác được có gì đó không ổn, Cổ Thanh Sơn làm một cán bộ của đảng, có thể nói làm công tác tổ chức cả đời, nhưng từ trước cho tới nay đều chưa từng thấy có thái độ tiêu cực như vậy .
-Hừ…đúng là biết vuốt ʍôиɠ ngựa, lúc nào cũng tận dụng mọi thứ vuốt ʍôиɠ ngựa.
Cố Hiểu Manh châm chọc nói .
-Hai người các ngươi, gặp mặt thì cấu véo với nhau, thú vị lắm sao?
Cổ Thanh Sơn mặt nghiêm, hỏi.
Dương Hiểu âm thầm kéo tay của Cố Hiểu Manh, hai nguời tiếp tục quay trở lại phòng bếp làm sủi cảo rồi, mà Dương Hiểu cũng đã nhìn ra, Cổ Thanh Sơn tinh thần đang không tốt ..
-Đứa con gài này bị cha làm hư rồi, con đừng để bụng.
Cổ Thanh Sơn áy náy nói với Đinh Trường Sinh.
-Cha nuôi .. tại sao nói như thế, Cố Hiểu Manh là chị của con, có nói như thế nào, con cũng không để tâm đâu.
-Ừ, như vậy cũng tốt, Trường Sinh, ngày mai con giúp cha đến bệnh viện, cha cảm giác không tốt, kết quả còn chưa có, nhưng cha thấy có cái gì không đúng. Ai dà…, người đã già, tỉ lệ phát bệnh đã cao rồi.
Cổ Thanh Sơn thở dài, tuy Đinh Trường Sinh không có muốn nói tiếp đến cái chủ đề này, nhưng là trong lòng của hắn tinh tường, Cổ Thanh Sơn tuyệt đối không phải là tự nhiên mà nói như vậy.
-Cha nuôi .. không có gì đâu, có thể là cha quá mệt mỏi, sáng sớm ngày mai con đi cùng với cha, nếu không có chuyện gì, sẵn dịp đi ra ngoài chơi một chút, đảng sự nghiệp là của cha, nhưng cũng không phải của cá nhân một mình cha, cho nên đừng có liều mạng cứ lao đầu vào công việc như vậy, nói cho cùng, cái mạng mới là của mình .
-Ha ha.. Trường Sinh, cha thấy tư tưởng về đảng viên của con có vấn đề, cũng không biết con làm thế nào mà được cất nhắc lên như vậy.
-Ai …nói rất đúng a, đó là do lãnh đạo mắt bị che mà.
Đinh Trường Sinh trong nhà cùng Cổ Thanh Sơn nói chuyện tuyệt nhiên không có gì mà câu nệ, cho nên hắn thường thường đều là nói bậy, bởi vì chuyện này Cổ Thanh Sơn đã không ít lần nhắc nhở hắn, nhưng tính tình hắn vẫn không có chút nào thay đổi ..
-Ha ha, xú tiểu tử , được tiện nghi còn ra vẻ phải không?
Cổ Thanh Sơn lần này ngược lại thì không có sinh khí .
Ăn xong sủi cảo, rời khỏi Cố Gia, Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Chu Hồng Diễm, muốn hỏi thăm một chút về tình huống của Cổ Thanh Sơn .
– Vừa vặn hôm nay chị trực, em qua đây đi, nếu có kết quả ra, chị sẽ hỏi bác sĩ trực nhìn thử kết quả tình huống như thế nào cho.
Chu Hồng Diễm ngược lại là rất muốn Đinh Trường Sinh đến bệnh viện, từ khi đã trải qua phòng làm việc bị hắn đè ra làm, thật đúng là một khắc kinh hồn đầy kɧօáϊ lạc, Chu Hồng Diễm lá gan cũng là càng lúc càng lớn.
-Như thế nào … nhớ em sao…hay là nhớ cái cây to lớn đó hả?
Đinh Trường Sinh trêu đùa .
-Cây to lớn gì vậy?
Chu Hồng Diễm thoáng cái chưa hiểu kịp, hỏi.
-Chị thật là…. Nó làm cho chị sung sướиɠ thoải mái xong, thì liền đã quên đi?
Đinh Trường Sinh tiếp tục vô sỉ trêu chọc lấy người đàn bà y tá trưởng xinh đẹp này.