Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1340 : Khả năng liên hiệp
Ngày đăng: 23:57 16/02/21
CHƯƠNG 1340: KHẢ NĂNG LIÊN HIỆP.
Thường vụ phó chủ tịch Sở Hạc Hiên vội vả đi đến phòng làm việc của chủ tịch Để Khôn Thành, xem ra là có rất chuyện khẩn cấp, sau khi đến cửa phòng cũng không gõ, c đừng nói chi là lại để cho thư ký thông báo .
-Có chuyện gì vậy lão Sở?
Đang phê duyệt văn kiện, Để Khôn Thành giật mình hỏi.
-Việc không tốt, vừa mới nhận được tin tức, Tần Chấn Bang và tên hỗn đản kia giương đông kϊƈɦ tây chơi chúng ta một vố, ngày hôm qua Tần Chấn Bang lại vừa mới hội kiến với Thạch Ái Quốc, chúng ta đã bị hắn đùa bỡn.
Sở Hạc Hiên thở hổn hển nói ra .
-Hội kiến Thạch Ái Quốc? Lão không nghe lầm chứ?
-Không có lầm, ngày hôm qua buổi sáng Tần Chấn Bang đến thành ủy hội kiến đấy, hắn nói với chúng ta là muốn đi đến tỉnh Trung Bắc , làm sao lại xuất hiện ở Hồ Châu?
Sở Hạc Hiên ngổn ngang trăm mối vẫn không có cách giải .
-Ừ, lão hồ ly này .. xem ra hắn không tin vào chúng ta a, cho nên mới tìm đến Thạch Ái Quốc , hắn tìm Thạch Ái Quốc để đàm luận, khẳng định là cũng là về vấn đề hạng mục này ngụ lại Hồ Châu, chuyện này có thể nói vẫn là cùng với Đinh Trường Sinh có quan hệ, thằng tiểu tử này, trêu chọc chúng ta là không chỉ là Tần Chấn Bang, mà còn có Đinh Trường Sinh, tên hỗn đản này, chơi chiêu thức này thấy thú vị lắm sao? Hồ Châu ai cũng biết cái hạng mục này là do lão dẫn tới, chỉ cần ngụ lại Hồ Châu, công lao này thì ai cũng không cướp nổi .
Để Khôn Thành ác độc nói.
-Thế nhưng trước mắt chúng ta bây giờ hai mắt đen thui, cái gì cũng không biết, vậy tiếp theo nên làm gì?
Sở Hạc Hiên hỏi.
– Kế tiếp . . .
Để Khôn Thành đứng dậy đi thong thả trong phòng, rất khó khăn để đưa ra một quyết định , tự lúc tới Hồ Châu cho đến bây giờ, không có một việc làm nào được ổn thỏa, đều là bị biến đổi bất ngờ, hơn nữa mọi chuyện đều bị động, chính mình với tư cách là chủ tịch thành phố, cũng chưa có dựng lên được uy vọng của một chủ tịch đưng đầu thành phố.
-Khôn Thành , có đôi lời tôi không biết có nên nói với ông hay không?
Sở Hạc Hiên nhìn thấy Để Khôn Thành dáng vẻ như vậy, đắn đo nói ra .
-Ai dà…., lão Sở…. chúng ta là quan hệ như thế nào, có chuyện cứ nói mà.
Để Khôn Thành chờ Sở Hạc Hiên nói ra suy nghĩ của mình, lại ngồi về chỗ ngồi.
-Tôi cảm thấy ông nên rút bớt thời gian, nên đi đến nhà của La Bàn Hạ ngồi một chút, dù sao hắn cũng là do An bí thư điều tới, tác dụng của ông ta ra sao thì ông cũng tinh tường, cho nên bây giờ không phải là thời điểm bực bội với La Bàn Hạ.
Sở Hạc Hiên tận lực dùng ngữ khí nhu hòa phân tích trước mắt cái lợi và hại, cái được cái mất với Để Khôn Thành
-Ha ha ..lão Sở , có phải lão cho là tôi hẹp hòi a, La Bàn Hạ đó chính là một nước cờ tốt, tôi lại bỏ qua hay sao ?
Để Khôn Thành cười nói .
-Thế nhưng trước mắt xem ra, nếu muốn cục diện chính trị Hồ Châu vững vàng, cần phải cùng La bàn Hạ hảo hảo trao đổi một chút.
Sở Hạc Hiên nói ra lo lắng của mình .
-Tôi biết, tôi sẽ tìm cơ hội cùng hắn hảo hảo tâm sự đấy, bởi như vậy, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi, vốn tôi muốn tìm gặp An bí thư trêи tỉnh. À ? Lão Sở , chuyện bên thành ủy lão phải nghĩ biện pháp , chúng ta đối với tin tức bên đó thì quá chậm rồi, nghĩ một chút biện pháp nào, bên thành ủy muốn làm gì, chúng ta phải biết, nói cách khác nếu không thì rất bị động.
Để Khôn Thành cau mày nói, một cái chủ tịch sai sử một cái phó chủ tịch đi làm công tác gián điệp, nói ra thì ai nghe ai sẽ tin đâu này?
-Tôi biết rồi …tôi sẽ nghĩ biện pháp, đúng rồi…Khôn Thành, gần đây Lưu Thành An có đi tìm ông sao?
Sở Hạc Hiên hỏi.
-Có đến… không chỉ là một lần, xem ra hắn lần này là dữ nhiều lành ít, tôi nghe nói hắn trước đây là người của Tưởng Văn Sơn cũng rất rất trâu bò, nhưng lúc này mới đã trải qua chẳng bao lâu, chẳng những là không đảm đương nổi cái vị trí phó thường vụ , sợ là ngay cả cái vị trí bí thư khu ủy cũng khó bảo toàn rồi.
-Bên thành ủy thật sự quyết định điều chỉnh hắn sao?
Sở Hạc Hiên hỏi.
-Xem ra là có ý đấy, đối với đầu xuân năm nay đồng nhất điều chỉnh đối với một loạt cán bộ, Thạch Ái Quốc đây là đang mượn cơ hội điều chỉnh cán bộ để thanh trừ bên đối lập, muốn đem người của Tưởng Văn Sơn quét sạch, nhưng điều này sao có thể chứ?
Để Khôn Thành cười nhạo nói .
-Vậy chúng ta đây sẽ ứng đối như thế nào?
– Thường vụ phó chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Hồ Đông có tới tìm tôi muốn cùng tôi gặp mặt, nhưng theo tôi được biết, hắn cũng đã có liên hệ qua La Bàn Hạ, xem ra ngoại trừ Thạch Ái Quốc, thi ai hắn cũng không muốn đắc tội.
Để Khôn Thành cười nói .
– Nhưng cũng đâu có giải quyết được gì đâu chứ, chỉ cần Cổ Thanh Sơn vẫn còn ở đây, cái vị trí chủ nhiệm phòng tổ chức bộ tạm thời cũng chưa tới phiên hắn, cho nên nếu Cổ Thanh Sơn còn ở trêи đài, thì hắn vẫn không có cơ hội, hắn có nói những cái..gì thì cũng đều là nói nhảm.
Sở Hạc Hiên đối với tên thường vụ phó chủ nhiệm này không có chút nào cảm thấy hứng thú
-Lão nói cũng đúng, nhưng Cổ Thanh Sơn cũng đâu còn có thể ở được bao lâu, đoán chừng chưa có đi cũng là vì lần này việc điều chỉnh cán bộ, tôi nghe nói ông ta muốn đi lên tỉnh trị liệu, nhưng vì lần này điều chỉnh cán bộ nên gượng chống, thật sự là không biết Thạch Ái Quốc đã cho ông ta cái chỗ tốt gì.
Để Khôn Thành chua chát nói ra .
…………………………………………………………………………………………..
Tuy nhiên Đinh Trường Sinh rất muốn mau sớm đến gặp Từ Kiều Kiều, nhưng từ trêи đường chạy tới, thời gian dần trôi qua hắn cũng tĩnh táo lại, Từ Kiều Kiều không là một đứa bé, hơn nữa nếu như nàng thật sự sẽ đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, đối với chính nàng cũng không có chỗ tốt, ít nhất cũng là mang tội đồng phạm .
Cho nên hắn vẫn là ưu tiên đến bệnh viện nhân dân Hồ Châu trước, ghé nhìn xem Cố thanh Sơn, ban ngày thì Dương Hiểu ở tại bệnh viện chăm sóc Cổ Thanh Sơn, trùng hợp hôm nay Cố Hiểu Manh cũng đang ở trong bệnh viện, tuy tiều tụy nhưng tinh thần so với mấy ngày hôm trước tốt hơn nhiều .
-Cha nuôi, hôm nay như thế nào rồi?
Lúc này đã xế chiều, vừa vào bệnh viện là hỏi Cổ Thanh Sơn bệnh tình.
-Ai …cái bệnh này tựa như cái bệnh mãn tính, nhất thời bán hội vẫn còn chưa chết được.
Cổ Thanh Sơn dửng dưng nói .
-Ông xem ông kìa, nói cái gì vậy, con nuôi cũng là hảo tâm hỏi, sao ông lại nói như vậy chứ.
Dương Hiểu oán trách chồng mình nói.
-Ha ha .., không có việc gì, cha nuôi, mẹ nuôi, để con nói cho hai người biết một tin tốt, con mới vừa từ trêи tỉnh trở về, bác sĩ bệnh viện tỉnh đã quyết định cho một tổ chuyên gia qua mấy ngày nữa đến Hồ Châu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có khả năng do các bác sĩ trêи tỉnh sẽ đến đây đến làm giải phẫu cho cha nuôi .
-Thật vậy sao? Cái chuyện cái này là lúc nào a?
Dương Hiểu mừng rỡ kéo tay của Đinh Trường Sinh hỏi.
Thật ra thì con muốn đem cha nuôi lên trêи tỉnh làm giải phẫu, nhưng lúc này cha nuôi đi chưa được, cho nên con đành lên bệnh viện tỉnh đi mời chuyên gia.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói .
Thường vụ phó chủ tịch Sở Hạc Hiên vội vả đi đến phòng làm việc của chủ tịch Để Khôn Thành, xem ra là có rất chuyện khẩn cấp, sau khi đến cửa phòng cũng không gõ, c đừng nói chi là lại để cho thư ký thông báo .
-Có chuyện gì vậy lão Sở?
Đang phê duyệt văn kiện, Để Khôn Thành giật mình hỏi.
-Việc không tốt, vừa mới nhận được tin tức, Tần Chấn Bang và tên hỗn đản kia giương đông kϊƈɦ tây chơi chúng ta một vố, ngày hôm qua Tần Chấn Bang lại vừa mới hội kiến với Thạch Ái Quốc, chúng ta đã bị hắn đùa bỡn.
Sở Hạc Hiên thở hổn hển nói ra .
-Hội kiến Thạch Ái Quốc? Lão không nghe lầm chứ?
-Không có lầm, ngày hôm qua buổi sáng Tần Chấn Bang đến thành ủy hội kiến đấy, hắn nói với chúng ta là muốn đi đến tỉnh Trung Bắc , làm sao lại xuất hiện ở Hồ Châu?
Sở Hạc Hiên ngổn ngang trăm mối vẫn không có cách giải .
-Ừ, lão hồ ly này .. xem ra hắn không tin vào chúng ta a, cho nên mới tìm đến Thạch Ái Quốc , hắn tìm Thạch Ái Quốc để đàm luận, khẳng định là cũng là về vấn đề hạng mục này ngụ lại Hồ Châu, chuyện này có thể nói vẫn là cùng với Đinh Trường Sinh có quan hệ, thằng tiểu tử này, trêu chọc chúng ta là không chỉ là Tần Chấn Bang, mà còn có Đinh Trường Sinh, tên hỗn đản này, chơi chiêu thức này thấy thú vị lắm sao? Hồ Châu ai cũng biết cái hạng mục này là do lão dẫn tới, chỉ cần ngụ lại Hồ Châu, công lao này thì ai cũng không cướp nổi .
Để Khôn Thành ác độc nói.
-Thế nhưng trước mắt chúng ta bây giờ hai mắt đen thui, cái gì cũng không biết, vậy tiếp theo nên làm gì?
Sở Hạc Hiên hỏi.
– Kế tiếp . . .
Để Khôn Thành đứng dậy đi thong thả trong phòng, rất khó khăn để đưa ra một quyết định , tự lúc tới Hồ Châu cho đến bây giờ, không có một việc làm nào được ổn thỏa, đều là bị biến đổi bất ngờ, hơn nữa mọi chuyện đều bị động, chính mình với tư cách là chủ tịch thành phố, cũng chưa có dựng lên được uy vọng của một chủ tịch đưng đầu thành phố.
-Khôn Thành , có đôi lời tôi không biết có nên nói với ông hay không?
Sở Hạc Hiên nhìn thấy Để Khôn Thành dáng vẻ như vậy, đắn đo nói ra .
-Ai dà…., lão Sở…. chúng ta là quan hệ như thế nào, có chuyện cứ nói mà.
Để Khôn Thành chờ Sở Hạc Hiên nói ra suy nghĩ của mình, lại ngồi về chỗ ngồi.
-Tôi cảm thấy ông nên rút bớt thời gian, nên đi đến nhà của La Bàn Hạ ngồi một chút, dù sao hắn cũng là do An bí thư điều tới, tác dụng của ông ta ra sao thì ông cũng tinh tường, cho nên bây giờ không phải là thời điểm bực bội với La Bàn Hạ.
Sở Hạc Hiên tận lực dùng ngữ khí nhu hòa phân tích trước mắt cái lợi và hại, cái được cái mất với Để Khôn Thành
-Ha ha ..lão Sở , có phải lão cho là tôi hẹp hòi a, La Bàn Hạ đó chính là một nước cờ tốt, tôi lại bỏ qua hay sao ?
Để Khôn Thành cười nói .
-Thế nhưng trước mắt xem ra, nếu muốn cục diện chính trị Hồ Châu vững vàng, cần phải cùng La bàn Hạ hảo hảo trao đổi một chút.
Sở Hạc Hiên nói ra lo lắng của mình .
-Tôi biết, tôi sẽ tìm cơ hội cùng hắn hảo hảo tâm sự đấy, bởi như vậy, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi, vốn tôi muốn tìm gặp An bí thư trêи tỉnh. À ? Lão Sở , chuyện bên thành ủy lão phải nghĩ biện pháp , chúng ta đối với tin tức bên đó thì quá chậm rồi, nghĩ một chút biện pháp nào, bên thành ủy muốn làm gì, chúng ta phải biết, nói cách khác nếu không thì rất bị động.
Để Khôn Thành cau mày nói, một cái chủ tịch sai sử một cái phó chủ tịch đi làm công tác gián điệp, nói ra thì ai nghe ai sẽ tin đâu này?
-Tôi biết rồi …tôi sẽ nghĩ biện pháp, đúng rồi…Khôn Thành, gần đây Lưu Thành An có đi tìm ông sao?
Sở Hạc Hiên hỏi.
-Có đến… không chỉ là một lần, xem ra hắn lần này là dữ nhiều lành ít, tôi nghe nói hắn trước đây là người của Tưởng Văn Sơn cũng rất rất trâu bò, nhưng lúc này mới đã trải qua chẳng bao lâu, chẳng những là không đảm đương nổi cái vị trí phó thường vụ , sợ là ngay cả cái vị trí bí thư khu ủy cũng khó bảo toàn rồi.
-Bên thành ủy thật sự quyết định điều chỉnh hắn sao?
Sở Hạc Hiên hỏi.
-Xem ra là có ý đấy, đối với đầu xuân năm nay đồng nhất điều chỉnh đối với một loạt cán bộ, Thạch Ái Quốc đây là đang mượn cơ hội điều chỉnh cán bộ để thanh trừ bên đối lập, muốn đem người của Tưởng Văn Sơn quét sạch, nhưng điều này sao có thể chứ?
Để Khôn Thành cười nhạo nói .
-Vậy chúng ta đây sẽ ứng đối như thế nào?
– Thường vụ phó chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Hồ Đông có tới tìm tôi muốn cùng tôi gặp mặt, nhưng theo tôi được biết, hắn cũng đã có liên hệ qua La Bàn Hạ, xem ra ngoại trừ Thạch Ái Quốc, thi ai hắn cũng không muốn đắc tội.
Để Khôn Thành cười nói .
– Nhưng cũng đâu có giải quyết được gì đâu chứ, chỉ cần Cổ Thanh Sơn vẫn còn ở đây, cái vị trí chủ nhiệm phòng tổ chức bộ tạm thời cũng chưa tới phiên hắn, cho nên nếu Cổ Thanh Sơn còn ở trêи đài, thì hắn vẫn không có cơ hội, hắn có nói những cái..gì thì cũng đều là nói nhảm.
Sở Hạc Hiên đối với tên thường vụ phó chủ nhiệm này không có chút nào cảm thấy hứng thú
-Lão nói cũng đúng, nhưng Cổ Thanh Sơn cũng đâu còn có thể ở được bao lâu, đoán chừng chưa có đi cũng là vì lần này việc điều chỉnh cán bộ, tôi nghe nói ông ta muốn đi lên tỉnh trị liệu, nhưng vì lần này điều chỉnh cán bộ nên gượng chống, thật sự là không biết Thạch Ái Quốc đã cho ông ta cái chỗ tốt gì.
Để Khôn Thành chua chát nói ra .
…………………………………………………………………………………………..
Tuy nhiên Đinh Trường Sinh rất muốn mau sớm đến gặp Từ Kiều Kiều, nhưng từ trêи đường chạy tới, thời gian dần trôi qua hắn cũng tĩnh táo lại, Từ Kiều Kiều không là một đứa bé, hơn nữa nếu như nàng thật sự sẽ đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, đối với chính nàng cũng không có chỗ tốt, ít nhất cũng là mang tội đồng phạm .
Cho nên hắn vẫn là ưu tiên đến bệnh viện nhân dân Hồ Châu trước, ghé nhìn xem Cố thanh Sơn, ban ngày thì Dương Hiểu ở tại bệnh viện chăm sóc Cổ Thanh Sơn, trùng hợp hôm nay Cố Hiểu Manh cũng đang ở trong bệnh viện, tuy tiều tụy nhưng tinh thần so với mấy ngày hôm trước tốt hơn nhiều .
-Cha nuôi, hôm nay như thế nào rồi?
Lúc này đã xế chiều, vừa vào bệnh viện là hỏi Cổ Thanh Sơn bệnh tình.
-Ai …cái bệnh này tựa như cái bệnh mãn tính, nhất thời bán hội vẫn còn chưa chết được.
Cổ Thanh Sơn dửng dưng nói .
-Ông xem ông kìa, nói cái gì vậy, con nuôi cũng là hảo tâm hỏi, sao ông lại nói như vậy chứ.
Dương Hiểu oán trách chồng mình nói.
-Ha ha .., không có việc gì, cha nuôi, mẹ nuôi, để con nói cho hai người biết một tin tốt, con mới vừa từ trêи tỉnh trở về, bác sĩ bệnh viện tỉnh đã quyết định cho một tổ chuyên gia qua mấy ngày nữa đến Hồ Châu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có khả năng do các bác sĩ trêи tỉnh sẽ đến đây đến làm giải phẫu cho cha nuôi .
-Thật vậy sao? Cái chuyện cái này là lúc nào a?
Dương Hiểu mừng rỡ kéo tay của Đinh Trường Sinh hỏi.
Thật ra thì con muốn đem cha nuôi lên trêи tỉnh làm giải phẫu, nhưng lúc này cha nuôi đi chưa được, cho nên con đành lên bệnh viện tỉnh đi mời chuyên gia.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói .