Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1353 : Quả nhiên vẫn xảy ra chuyện
Ngày đăng: 23:58 16/02/21
CHƯƠNG 1353: QUẢ NHIÊN VẪN XẢY RA CHUYỆN.
-Lúc mới vừa đến cổng bệnh viện, cháu gặp phải Liễu đoàn trường.
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói, vừa nói vừa chú ý lấy sắc mặt Ngô Minh An biến hóa, dù sao chuyện này thật sự là mình quản có chút sâu vào chuyện của nhà người, hơn nữa còn là quản đến chuyện tư mật của một thường ủy tỉnh ủy.
-Há, vậy Liễu Sinh đâu rồi?
Ngô Minh An Tri hỏi, tiểu tử này tuyệt sẽ không nói đơn giản như vậy, khẳng định còn có chuyện bên dưới .
-Cháu đã khuyên bỏ đi rồi, vì cháu cảm thấy được cơn phong ba vừa rồi khó khăn lắm mới qua, đúng lúc này thì đoàn trưởng không thích hợp để xuất hiện ở nơi này.
-Ha ha …Trường Sinh, không phải vì chú làm trưởng bối mà nói …hình như cháu duỗi tay hơi quá dài rồi, tại Hồ Châu có phải là đùa nghịch chưa đủ, nên chạy đến Giang Đô xen vào việc của người khác, cháu có biết là cháu đang nói chuyện cùng ai không vậy?
Ngô Minh An tuy hàm dưỡng không tệ, nhưng người ta là lãnh đạo, hơn nữa còn là đại lãnh đạo, bình thường là lên tiếng ra lệnh chủ đạo vận mạng người khác, lúc nào lại nghe lời người khác chuyện riêng tư của ông chứ.
-Cháu biết, như chuyện này là do cháu làm, chú muốn xử phạt như thế nào thì cứ làm thế đó đi, cháu đều đón lấy .
-Cháu…. có phải là cháu thấy không phải của thủ hạ của chú, nên không có biện pháp bắt cháu đúng không?
-Cháu không có nghĩ như vậy, nhưng cháu chỉ biết một việc, đó chính là lúc chú bị thương, người lo lắng nhất cho chú là Nhật Lam, suốt mấy ngày mấy đêm nàng không chợp mắt, đây là vì cái gì? Bởi vì chú là cha của nàng, nếu mất chú , thì nàng cũng không còn có cái gì nữa, nói trở lại, chú là lãnh đạo, có lẽ so với cháu thì nhìn xa hơn, nếu đã có người hận không thể đưa chú vào chỗ chết, cũng chưa có thể hiện gì là họ có thể buông tay, cho nên chỉ cần Liễu đoàn trưởng lộ diện, thì chuyện này vẫn chưa xong, không tin chú cứ thử xem, Liễu đoàn trưởng ngày mai mới rời đi, nếu chú quả thật muốn gặp đoàn trưởng, vẫn còn kịp, nếu không còn có chuyện gì, cháu đi trước.
Đinh Trường Sinh nói xong, cũng không để cho Ngô Minh An có cơ hội nổi giận, trực tiếp đứng đây liền.
-Ha ha… này, đứng lại, cháu quay trở lại đây..
-Cháu còn có việc vội lắm, không có thời gian, đợi lúc nào có thời gian thì sẽ quay trở lại thăm chú a.
Đinh Trường Sinh cũng không quay đầu lại đẩy cửa đi ra ngoài, Ngô Minh An tuy tức giận nhưng không những không giận mà còn cười, tiểu tử này, đúng là là một thằng trâu bò chẳng biết sợ, Nhật Lam làm sao lại ưa thích đồ chơi này như vậy chứ.
Đinh Trường Sinh sau khi bước ra cửa cũng không dừng lại, suy nghĩ một chút liền rời đi, nhưng hắn bị Ngô Nhật Lam một đường đuổi tới thang máy.
-Này, anh làm gì mà vội vả như vậy chứ? Đàm phán không thành rồi hả?
-Làm sao cô biết?
Đinh Trường Sinh dừng lại, hắn muốn cùng Ngô Nhật Lam nói mấy câu rồi đi, không cần nàng tiển đưa xuống dưới , hắn còn phải đi đến phòng tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tổ để gặp Lương Khả Tâm.
-Đừng nói nữa, trong khoảng thời gian này cha của tôi bị gò bó tại trong bệnh viện, gặp ai cắn nấy, tôi ngày cũng nháo nhào với cha nhiều lần, đúng rồi .. anh tới rốt đây cuộc là có chuyện gì gì mà bí mật như vậy?
Ngô Nhật Lam bỉu môi hỏi.
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh một chút, kéo Ngô Nhật Lam đến một ngách khuất, nhỏ giọng nói ra:
-Cô hãy khuyên nhủ cha của cô, như thế nào mà đến giờ cũng không hiểu chuyện gì cả, đang còn tại trong bệnh viện, liền vội vã muốn gặp mặt mẹ kế của cô rồi, cô cứ hỏi một chút, cha cô có bản lĩnh dám lấy người mẹ kế này mang về nhà không vậy? Tôi cảm thấy cha cô không có cái lá gan này.
-Anh có ý tứ gì, cái gì là mẹ kế?
Đinh Trường Sinh thằng này vừa nói, đã làm cho Ngô Nhật Lam muốn hôn mê rồi .
-Ai …chuyện là như vầy, vừa rồi tôi gặp được người đàn bà đoàn trưởng kia rồi, do còn lo lắng đến chuyện của cha cô, nên tôi khuyên nhủ để đi về nhà rồi, cha của cô biết được không vui, tốt nhất là cô nên khuyên nhủ a, giờ phút quan trọng này đừng có để xảy ra chuyện gì cả.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Thật hay giả vậy, đúng rồi… người đàn bà kia đâu, tôi muốn tìm nàng.
-Được rồi, cô đừng làm loạn thêm . . .
Đinh Trường Sinh nói còn chưa dứt lời, thì điện thoại liền vang lên .
Đinh Trường Sinh vội vàng lấy ra xem xét, là một số điện thoại riêng xa lạ , vì vậy liền tiếp thông, vừa muốn hỏi là ai, thì nghe thấy trong điện thoại là tiếng cỉa Liễu Sinh sinh truyền đến sợ hãi:
-Tiểu Đinh, ngoài cửa có người gõ cửa, chị nhìn xem thì không phải là phục vụ viên, bọn họ hiện tại bắt đầu cạy cửa rồi, em…em có thể tới đây một chút hay không thoáng, chị sợ lắm…
-Chị chờ ở đó, em đến ngay, đúng rồi, trước chị gọi điện thoại báo động cho tie6p1ta6n khách sạn đi…
Đinh Trường Sinh phân phó nói .
– Xảy ra chuyện gì?
Ngô Nhật Lam hỏi.
-Tôi đi trước, thật sự là đã xảy ra chuyện, sau đó sẽ liên lạc lại sau với cô.
Đinh Trường Sinh nói xong cũng hướng phía thang máy chạy tới , nhưng nhìn thang máy thì không biết lúc nào đến tầng này, vì vậy chạy đến trong thang lầu chạy bộ xuống .
Đinh Trường Sinh ra khỏi cao ốc bệnh viện, một đường chạy nhanh tới tới khách sạn Liễu Sinh đang ở, nhưng khi tới khách sạn thì vẫn là đã chậm một bước, từ xa xa nhìn thấy Liễu Sinh bị người cưỡng ép bắt lên một xe chiếc xe MiniBus nhanh chóng rời đi .
Hắn cũng không có xuống xe, liền trực tiếp đuổi theo, nhưng hắn không có chú ý tới đối phương không phải là chỉ có một chiếc xe, ngay tại lúc Đinh Trường Sinh thắng gấp quay đầu truy theo nhón người bắt cóc Liễu Sinh, thì đằng sau rất xa còn có một chiếc xe chay phía sau xe của hắn.
Mặc dù mình tạm thời hắn còn có thể theo kịp, nhưng tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì thì Đinh Trường Sinh khó có thể dự liệu, khó nhất chính là trêи người của hắn không có súng, thời đại bây giờ bọn hắc đạo thường có vũ khí nóng , chính mình tay không tấc sắt thì không thể nào đối khángvới súng đạn, nhưng là rất rõ lộ ra, đối phương một mực đều đang giám thị lấy Ngô Minh An trong bệnh viện, vừa thấy được Liễu Sinh hiện thân, liền đã theo tới khách sạn tìm bắt lấy Liễu Sinh .
Thế nhưng mà bắt lấy Liễu Sinh với mục đích là cái gì , hiện tại không có người biết, là người nào đang bắt Liễu Sinh , cũng không có người biết, Đinh Trường Sinh cũng không muốn một mình chiến đấu hăng hái một cách vô ích như vậy .
Cho nên hắn đầu tiên liền gọi điện thoại cho Ngô Nhật Lam, bởi vì hắn không có số điện thoại của Ngô Minh An.
-Nhanh như vậy? Không có sao chứ>
Ngô Nhật Lam nhận được Đinh Trường Sinh điện thoại , vui mừng nói .
-Đưa điện thoại của cô cho cha của cô, tôi có việc gấp.
Đinh Trường Sinh nói ra, lúc này Ngô Nhật Lam đang đứng tại trước giường bệnh Ngô Minh An gọt táo cho ông, nghe được Đinh Trường Sinh nói dồn dập như vậy, liền vội đưa điện thoại cho Ngô Minh An .
-Này, là chú đây.
-Ngô bí thư , đã xảy ra chuyện, Liễu đoàn trưởng bị người bắt cóc rồi, cháu hiện tại đang đuổi theo, điện thoại di động của cháu mở mạng, chú cho bộ phận kỹ thuật theo dõi định vị, mau chóng phái người đến trợ giúp, để lâu sợ sẽ trễ không kịp
-Được, chú biết rồi, cháu chú ý an toàn.
Ngô Minh An không hổ là đại tướng trấn thủ nhất phương, lúc này vẫn còn có thể trấn định như vậy.
-Cha… xảy ra chuyện gì?
Ngô Nhật Lam nhìn thấy sắc mặt Ngô Minh An không đúng, hỏi nhỏ .
-Đi gọi Tiết Khắc Tân đến đây nhanh, cha có chuyện khẩn yếu, điện thoại di động của con phải luôn mở, cùng Đinh Trường Sinh bảo trì thông suốt, nhanh lên đi.
Ngô Minh An trầm giọng nói .
Bởi vì bí thư thành ủy Giang Đô nằm viện lâu tại bệnh viện, cho nên văn phòng thành ủy cũng cơ hồ mang đến trong bệnh viện, để kịp thời phục vụ cho lãnh đạo, huống chi gần đây trong khoảng thời gian này Ngô Minh An cũng đã bắt đầu làm việc lại, cho nên chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tiết Khắc Tân mới ở cách vách, nghe gọi liền nhanh đến.
-Xảy ra chuyện gì vậy bí thư?
Tiết Khắc Tân hoảng sợ, chạy mau tới .
-Như vậy …cậu đại diện cho tôi, lập tức liên hệ Vạn Hòa Bình, mới phát sinh chuyện bắt cóc con tin, mau chóng bố trí cảnh lực, tìm mọi cách cứu lấy con tin . . .
Ngô Minh An phân phó nói, nhưng những…câu mệnh lệnh không đầu không đuôi này mà nói, thoáng cái làm cho Tiết Khắc Tân cũng hôn mê rồi .
-Lúc mới vừa đến cổng bệnh viện, cháu gặp phải Liễu đoàn trường.
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói, vừa nói vừa chú ý lấy sắc mặt Ngô Minh An biến hóa, dù sao chuyện này thật sự là mình quản có chút sâu vào chuyện của nhà người, hơn nữa còn là quản đến chuyện tư mật của một thường ủy tỉnh ủy.
-Há, vậy Liễu Sinh đâu rồi?
Ngô Minh An Tri hỏi, tiểu tử này tuyệt sẽ không nói đơn giản như vậy, khẳng định còn có chuyện bên dưới .
-Cháu đã khuyên bỏ đi rồi, vì cháu cảm thấy được cơn phong ba vừa rồi khó khăn lắm mới qua, đúng lúc này thì đoàn trưởng không thích hợp để xuất hiện ở nơi này.
-Ha ha …Trường Sinh, không phải vì chú làm trưởng bối mà nói …hình như cháu duỗi tay hơi quá dài rồi, tại Hồ Châu có phải là đùa nghịch chưa đủ, nên chạy đến Giang Đô xen vào việc của người khác, cháu có biết là cháu đang nói chuyện cùng ai không vậy?
Ngô Minh An tuy hàm dưỡng không tệ, nhưng người ta là lãnh đạo, hơn nữa còn là đại lãnh đạo, bình thường là lên tiếng ra lệnh chủ đạo vận mạng người khác, lúc nào lại nghe lời người khác chuyện riêng tư của ông chứ.
-Cháu biết, như chuyện này là do cháu làm, chú muốn xử phạt như thế nào thì cứ làm thế đó đi, cháu đều đón lấy .
-Cháu…. có phải là cháu thấy không phải của thủ hạ của chú, nên không có biện pháp bắt cháu đúng không?
-Cháu không có nghĩ như vậy, nhưng cháu chỉ biết một việc, đó chính là lúc chú bị thương, người lo lắng nhất cho chú là Nhật Lam, suốt mấy ngày mấy đêm nàng không chợp mắt, đây là vì cái gì? Bởi vì chú là cha của nàng, nếu mất chú , thì nàng cũng không còn có cái gì nữa, nói trở lại, chú là lãnh đạo, có lẽ so với cháu thì nhìn xa hơn, nếu đã có người hận không thể đưa chú vào chỗ chết, cũng chưa có thể hiện gì là họ có thể buông tay, cho nên chỉ cần Liễu đoàn trưởng lộ diện, thì chuyện này vẫn chưa xong, không tin chú cứ thử xem, Liễu đoàn trưởng ngày mai mới rời đi, nếu chú quả thật muốn gặp đoàn trưởng, vẫn còn kịp, nếu không còn có chuyện gì, cháu đi trước.
Đinh Trường Sinh nói xong, cũng không để cho Ngô Minh An có cơ hội nổi giận, trực tiếp đứng đây liền.
-Ha ha… này, đứng lại, cháu quay trở lại đây..
-Cháu còn có việc vội lắm, không có thời gian, đợi lúc nào có thời gian thì sẽ quay trở lại thăm chú a.
Đinh Trường Sinh cũng không quay đầu lại đẩy cửa đi ra ngoài, Ngô Minh An tuy tức giận nhưng không những không giận mà còn cười, tiểu tử này, đúng là là một thằng trâu bò chẳng biết sợ, Nhật Lam làm sao lại ưa thích đồ chơi này như vậy chứ.
Đinh Trường Sinh sau khi bước ra cửa cũng không dừng lại, suy nghĩ một chút liền rời đi, nhưng hắn bị Ngô Nhật Lam một đường đuổi tới thang máy.
-Này, anh làm gì mà vội vả như vậy chứ? Đàm phán không thành rồi hả?
-Làm sao cô biết?
Đinh Trường Sinh dừng lại, hắn muốn cùng Ngô Nhật Lam nói mấy câu rồi đi, không cần nàng tiển đưa xuống dưới , hắn còn phải đi đến phòng tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tổ để gặp Lương Khả Tâm.
-Đừng nói nữa, trong khoảng thời gian này cha của tôi bị gò bó tại trong bệnh viện, gặp ai cắn nấy, tôi ngày cũng nháo nhào với cha nhiều lần, đúng rồi .. anh tới rốt đây cuộc là có chuyện gì gì mà bí mật như vậy?
Ngô Nhật Lam bỉu môi hỏi.
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh một chút, kéo Ngô Nhật Lam đến một ngách khuất, nhỏ giọng nói ra:
-Cô hãy khuyên nhủ cha của cô, như thế nào mà đến giờ cũng không hiểu chuyện gì cả, đang còn tại trong bệnh viện, liền vội vã muốn gặp mặt mẹ kế của cô rồi, cô cứ hỏi một chút, cha cô có bản lĩnh dám lấy người mẹ kế này mang về nhà không vậy? Tôi cảm thấy cha cô không có cái lá gan này.
-Anh có ý tứ gì, cái gì là mẹ kế?
Đinh Trường Sinh thằng này vừa nói, đã làm cho Ngô Nhật Lam muốn hôn mê rồi .
-Ai …chuyện là như vầy, vừa rồi tôi gặp được người đàn bà đoàn trưởng kia rồi, do còn lo lắng đến chuyện của cha cô, nên tôi khuyên nhủ để đi về nhà rồi, cha của cô biết được không vui, tốt nhất là cô nên khuyên nhủ a, giờ phút quan trọng này đừng có để xảy ra chuyện gì cả.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Thật hay giả vậy, đúng rồi… người đàn bà kia đâu, tôi muốn tìm nàng.
-Được rồi, cô đừng làm loạn thêm . . .
Đinh Trường Sinh nói còn chưa dứt lời, thì điện thoại liền vang lên .
Đinh Trường Sinh vội vàng lấy ra xem xét, là một số điện thoại riêng xa lạ , vì vậy liền tiếp thông, vừa muốn hỏi là ai, thì nghe thấy trong điện thoại là tiếng cỉa Liễu Sinh sinh truyền đến sợ hãi:
-Tiểu Đinh, ngoài cửa có người gõ cửa, chị nhìn xem thì không phải là phục vụ viên, bọn họ hiện tại bắt đầu cạy cửa rồi, em…em có thể tới đây một chút hay không thoáng, chị sợ lắm…
-Chị chờ ở đó, em đến ngay, đúng rồi, trước chị gọi điện thoại báo động cho tie6p1ta6n khách sạn đi…
Đinh Trường Sinh phân phó nói .
– Xảy ra chuyện gì?
Ngô Nhật Lam hỏi.
-Tôi đi trước, thật sự là đã xảy ra chuyện, sau đó sẽ liên lạc lại sau với cô.
Đinh Trường Sinh nói xong cũng hướng phía thang máy chạy tới , nhưng nhìn thang máy thì không biết lúc nào đến tầng này, vì vậy chạy đến trong thang lầu chạy bộ xuống .
Đinh Trường Sinh ra khỏi cao ốc bệnh viện, một đường chạy nhanh tới tới khách sạn Liễu Sinh đang ở, nhưng khi tới khách sạn thì vẫn là đã chậm một bước, từ xa xa nhìn thấy Liễu Sinh bị người cưỡng ép bắt lên một xe chiếc xe MiniBus nhanh chóng rời đi .
Hắn cũng không có xuống xe, liền trực tiếp đuổi theo, nhưng hắn không có chú ý tới đối phương không phải là chỉ có một chiếc xe, ngay tại lúc Đinh Trường Sinh thắng gấp quay đầu truy theo nhón người bắt cóc Liễu Sinh, thì đằng sau rất xa còn có một chiếc xe chay phía sau xe của hắn.
Mặc dù mình tạm thời hắn còn có thể theo kịp, nhưng tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì thì Đinh Trường Sinh khó có thể dự liệu, khó nhất chính là trêи người của hắn không có súng, thời đại bây giờ bọn hắc đạo thường có vũ khí nóng , chính mình tay không tấc sắt thì không thể nào đối khángvới súng đạn, nhưng là rất rõ lộ ra, đối phương một mực đều đang giám thị lấy Ngô Minh An trong bệnh viện, vừa thấy được Liễu Sinh hiện thân, liền đã theo tới khách sạn tìm bắt lấy Liễu Sinh .
Thế nhưng mà bắt lấy Liễu Sinh với mục đích là cái gì , hiện tại không có người biết, là người nào đang bắt Liễu Sinh , cũng không có người biết, Đinh Trường Sinh cũng không muốn một mình chiến đấu hăng hái một cách vô ích như vậy .
Cho nên hắn đầu tiên liền gọi điện thoại cho Ngô Nhật Lam, bởi vì hắn không có số điện thoại của Ngô Minh An.
-Nhanh như vậy? Không có sao chứ>
Ngô Nhật Lam nhận được Đinh Trường Sinh điện thoại , vui mừng nói .
-Đưa điện thoại của cô cho cha của cô, tôi có việc gấp.
Đinh Trường Sinh nói ra, lúc này Ngô Nhật Lam đang đứng tại trước giường bệnh Ngô Minh An gọt táo cho ông, nghe được Đinh Trường Sinh nói dồn dập như vậy, liền vội đưa điện thoại cho Ngô Minh An .
-Này, là chú đây.
-Ngô bí thư , đã xảy ra chuyện, Liễu đoàn trưởng bị người bắt cóc rồi, cháu hiện tại đang đuổi theo, điện thoại di động của cháu mở mạng, chú cho bộ phận kỹ thuật theo dõi định vị, mau chóng phái người đến trợ giúp, để lâu sợ sẽ trễ không kịp
-Được, chú biết rồi, cháu chú ý an toàn.
Ngô Minh An không hổ là đại tướng trấn thủ nhất phương, lúc này vẫn còn có thể trấn định như vậy.
-Cha… xảy ra chuyện gì?
Ngô Nhật Lam nhìn thấy sắc mặt Ngô Minh An không đúng, hỏi nhỏ .
-Đi gọi Tiết Khắc Tân đến đây nhanh, cha có chuyện khẩn yếu, điện thoại di động của con phải luôn mở, cùng Đinh Trường Sinh bảo trì thông suốt, nhanh lên đi.
Ngô Minh An trầm giọng nói .
Bởi vì bí thư thành ủy Giang Đô nằm viện lâu tại bệnh viện, cho nên văn phòng thành ủy cũng cơ hồ mang đến trong bệnh viện, để kịp thời phục vụ cho lãnh đạo, huống chi gần đây trong khoảng thời gian này Ngô Minh An cũng đã bắt đầu làm việc lại, cho nên chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tiết Khắc Tân mới ở cách vách, nghe gọi liền nhanh đến.
-Xảy ra chuyện gì vậy bí thư?
Tiết Khắc Tân hoảng sợ, chạy mau tới .
-Như vậy …cậu đại diện cho tôi, lập tức liên hệ Vạn Hòa Bình, mới phát sinh chuyện bắt cóc con tin, mau chóng bố trí cảnh lực, tìm mọi cách cứu lấy con tin . . .
Ngô Minh An phân phó nói, nhưng những…câu mệnh lệnh không đầu không đuôi này mà nói, thoáng cái làm cho Tiết Khắc Tân cũng hôn mê rồi .