Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 147 : Đều là người một nhà

Ngày đăng: 02:13 27/06/20

CHƯƠNG119: ĐỀU LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ.

Nghe qua câu chuyện của Vương Bạch Lệ bằng một giọng kể trầm trầm với nét mặt không vui, không buồn, Đinh Nhị Cẩu đã có cái nhìn khác hơn về cô, và giờ thì hắn biết rằng, Vương Bạch Lệ không phải là một người đàn bà dễ dãi như hắn lầm tưởng, có dạng đàn bà, nhìn qua bề ngoài dáng vẻ hừng hực như núi lửa phun trào, nhưng thật ra họ chính là những tảng băng đá khó mà đánh vỡ.

Vì sao Vương Bạch Lệ lại nhận hắn làm cháu xưng hô bằng dì, vì sao Vương Bạch Lệ lại tin tưởng kể cho hắn nghe qua bí mật động trời với Điền Gia Lượng dù thừa biết rằng hắn là thân cận của Khấu Đại Bằng, một người có thể xem như là đối thủ của bọn họ?

Đinh Nhị Cẩu âm thầm suy đoán , thứ nhất Vương Bạch Lệ vì bất ngờ bị kinh nguyệt nên trong lúc lúng túng đã tình cờ,lộ ra cho Đinh Nhị Cẩu biết mối quan hệ mờ ám với Điền Gia Lượng lúc cô nhờ Đinh Nhị Cẩu vào trong văn phòng của ông ta lấy giùm quần áo, bây giờ qua câu chuyện kể lại, cũng xem như là một lời thanh minh và ngầm cho hắn biết là đàng sau cô, còn có một bí thư thành ủy Chu Thông, cho nên đừng có giở trò, thứ hai, là người đàn bà thành thục và tự hào về sắc đẹp của mình, cô nhận ra ánh mắt ɖâʍ ɖu͙ƈ của hắn lúc cái ʍôиɠ đít của mình bị nở hoa nhuộm màu đỏ tươi, cô muốn ngăn chận hắn mơ tưởng bậy bạ, nên kêu hắn gọi bằng dì, thầm nhắc nhở cho hắn biết, cô với độ tuổi này, chẳng khác gì là mẹ của hắn nên đừng có suy nghĩ gì khác.

Cơm nước đã xong, thấy Vương Bạch Lệ cũng tỏ vẻ muốn tiễn khách, nên Đinh Nhị Cẩu đứng dậy cáo lui ra về.

Nhìn xem hắn lúng túng rất nhanh quay lưng rời đi , Vương Bạch Lệ lơ đễnh nhìn thoáng qua, đây là lấn thứ hai cô nhìn thấy bên dưới hạ bộ của hắn, chỉ khác là lần này một cục u rất lớn độn lên trong quần, cô khẽ mỉm cười, bờ môi mọng phơn phớt hồng nhẹ nhàng mím lại theo thói quen, trong đầu Vương Bạch Lệ lại hiện lên đêm qua, trong văn phòng ủy ban trấn, lại bị Điền Gia Lượng nằm úp sấp trêи người, dùng ƈôи ȶɦịt cương cứng không lớn không nhỏ, tiến vào phía dưới của mình, không biết vì sao , Vương Bạch Lệ vừa nghĩ tới chuyện này, trong nội tâm liền sinh ra một loại cảm giác kỳ quái , giống như ɦσα ɦuyệt tịch mịch đang bị móc rỗng, muốn thứ gì đến nhồi và , ngay cả dưới háng giờ thì loáng thoáng có một ít ẩm ướt, ấm nóng, có phải là kinh nguyệt chưa hết? Vương Bạch Lệ thấy có chút hơi lạ, hôm qua đã dứt kinh rồi mà, vì cái gì phía dưới đột nhiên cảm giác rất dính như keo, có chút ẩm ướt nóng lên?

Nghĩ đến tối hôm qua, mình máu kinh bên dưới vẫn còn một ít, đã bị tên súc sinh kia, cứ mặc kệ dùng ƈôи ȶɦịt đẩy vào ɦσα ɦuyệt, không chừng gây rối loạn nên bây giờ máu kinh lại chảy ra? Để phòng ngừa dưới đáy quần lại bị máu nhuộm đỏ, Vương Bạch Lệ mở túi xách cầm một bao băng vệ sinh, bước nhanh hướng về phía phòng toilet.

Đến trong phòng vệ sinh , Vương Bạch Lệ kéo quần xuống, cởi cái qυầи ɭót màu hồng phấn đến đầu gối , cúi người nhìn xuống cái âʍ ɦộ nồng đậm l.ông đen, dưới cái khe hở chính giữa nhìn kỹ một chút, không phát hiện có vết máu, để xác định lại máu kinh có còn hay không, Vương Bạch Lệ đem bàn tay vươn vào phía dưới, đưa ngón tay giữa ra , thận trọng móc vào bên trong ɦσα ɦuyệt, cảm giác có chút nhơn nhớt, tản ra ẩm ướt hơi nóng, cô rút ngón giữa ra nhìn nhìn, đã không có vết máu, mà lại là dính đầy dịch nhờn trong suốt hơi dính lại như keo.

Làm sao tự nhiên lại có dịch nhờn tươm ra? Vương Bạch Lệ có chút nghi hoặc, vì cái gì từ khi bị Điền Gia Lượng, rồi sau đó là Chu Thông chiếm đoạt, lại sinh ra loại cảm giác kỳ quái này mỗi khi nhớ đến chuyện đó, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi của Đinh Nhị Cẩu , Vương Bạch Lệ lại cảm giác được cánh hoa trong động có chút hơi nong nóng , ngưa ngứa nhột một ít , giống như chỉ có bị cái gì đó nhồi vào bên trong cơ thể mới có thể ngừng lại được loại cảm giác này.

Nghĩ đi nghĩ lại Vương Bạch Lệ liền không nhịn được, có chút mặt đỏ tới mang tai, kẹp lấy hai chân thật chặc, Vương Bạch Lệ vô cùng bi ai khi phát hiện phía dưới âʍ ɦộ của mình đã ướt !

Trêи thân thể biến hóa làm cho Vương Bạch Lệ có chút sợ hãi, lại có chút thoải mái, cô lo sợ mỗi khi chính mình vừa nghỉ tới chuyện này, trêи thân thể phản ứng càng lúc càng kịch liệt tăng dần theo thời gian, Vương Bạch Lệ vội vã kéo cái qυầи ɭót lên, rời nhanh khỏi phòng toilet………

…………………………………………………………………………………………….

Hôm sau trời vừa rạng sáng, Đinh Nhị Cẩu dẫn theo nhóm người Lưu Tam đi đến thị đội, đây cũng là lần đầu tiên hắn bước chân vào một doanh trại của lực lượng vũ trang quân đội, chưa bước chân vào cổng lớn thì liền thấy hai chiếc xe nâng để sát hàng rào, má ơi! Xe quá cũ kỹ rách nát, chắc là năm đó dùng xong, rồi đem về doanh trại vứt ra, mặc cho nắng mưa đế đó, không có một ai trông nom.

Đinh Nhị Cẩu thầm nghĩ, liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh hai chiếc xe thảm hại, hắn hôm nay tính toán mưu kế, muốn cho lão già La Hậu Sinh này, sẽ tự nguyện đưa xe cho mình, để cho ông ta đẹp mặt.

Đinh Nhị Cẩu nhìn hình ảnh trong điện thoại di động vừa chụp xong, người Mỹ chế tạo cái điện thoại quả táo di động này quá tốt, hình xem rất là rỏ ràng.

– Này các người là ai, ở đây đang làm gì, ủa, lại là cậu! Lại đến đây nữa! Tôi cho cậu biết, xe này đừng mong đụng vào, không có cửa đâu!

Đinh Nhị Cẩu đang lại tiếp tục chụp ảnh, từ phía sau lưng truyền đến một giọng nói sang sảng hung dữ.

– Dạ! Lần này là chủ nhiệm của cháu tự mình đến đây, để xin mang xe về!

Lưu Tam cũng không chắc chắn làĐinh Nhị Cẩu có thể đè ép được thị đội trưởng La hay không, cho nên không dámtrả lời cứng rắn.

– Ui..thì ra là chú La, cháu đang tìm chú, may mà gặp được ở đây, hôm nay cháu tới là mang quà tặng chú!Lưu Tamlấy quà ra mau!

Đinh Nhị Cẩu tuy rằng không biết La Hậu Sinh là ai,nhưng nhìn đến một người lớn tuổi mập lùn, liền đoán chính là La Hậu Sinh, tháp tùng phía sau là một thiếu úy mặc quân phục, Đinh Nhị Cẩu cũng không biết thằng này này là ai, nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến, cứ tiên lễ hậu binh cái đã rối tính sau.

– Đinh Trường Sinh, cậu đừng có lấy quà ra đút lót,lời nóicủa tôi sẽ không thay đổi, dù cho nói khô nước bọt cũng vô dụng, kể cả có ai tới nói cũng vô ích, đây là tài sản quốc gia, cậu đừng hòng lấy đi, dù chỉ là một cái đinh ốc!

– Chú La, vậy là chú cũng biết cháu rồi, quá tốt, cháu khỏi mắc công tự giới thiệu mình, chắc chú cũng biết, trước đây cháu là thằng có tiếng tăm nổi danh vô lại, nhưng hôm nay thật sự đến là để thương lượng với chú hai điều, thứ nhất là hai chiếc xe nâng này, thứ hai là vấn đề thuốc nổ, hiện giờ ở thônmùa vụcũng đã thu hoạch xong rồi, đúng là thời cơ tốt để sửa đường, cho nên kính xin chú La giúp cho một tay!

– Ở đây cùng không cần cậu nói những lời vô nghĩa, hiện giờ tôi rất bận, mau cút đi, đừng để tôi nổi giận!

La Hậu Sinh với bộ dạng bất cần, chăng thèm nghe Đinh Nhị Cẩu giải thích

– Nổi giận? Chú sẽ không nổi giận đâu, vì chú sắp nổi danh, nhân dân cả nước sẽ biết rằng tại thị trấn Lâm Sơn của huyện Hải Dương đang có một thị đội trưởng là La Hậu Sinh, đem tài sản quốc gia bảo quản rất tốt, từ thuở ban đầu là hai chiếc xe nâng mới tinh, sau một thời gian ngắn duy trì, đã trở thành hai cục sắt vụn!

– Đinh Trường Sinh,cậu nóinhảm cái gì thế?

– Không có nhảm đâu thủ trưởng La, vừa rồi lúc thủ trưởng chưa có tới, tôi đã chụp hình hai cái xe rách nát này rồi, hiện giờ đang có một số cán bộ đang bị điều tra về tội làm hư hỏng tài sản quốc gia, bây giờ thì internetphát triễn rộng rãi, lát nữa cháu tung hình chụp này lên mạng cho mọi người biết là chú bảo quản của công tốt đến như thế nào, chắc chắn chú sẽ nổi danh rất là mau chóng,chú đến đứng cạnh cái xe cười một cái, để cháu chụp làm minh họa người thật việc thật luôn cái!

Nói vừa xong Đinh Nhị Cẩu giơ điện thoại lên chụp thẳng vào khuôn mặtLa Hậu Sinh một tấm.

La Hậu Sinh nghe quaĐinh Nhị Cẩu nói về tội làm hư hỏng tài sản quốc gia, mấy cán bộ này hắn đều biết, hiện tại đúng là đang bị điều tra, cho nên khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu làm như vậy, ông ta trong lòng có chút lo âu, nhưng vì thể diệnnên phải tìn cách gỡ gạc, xoay người lại, thì thấy con trai của mình đứng ở sau lưng,nên trong lòng liền có chủ ý.

– Đinh Trường Sinh, tôilàm vậy cũng là vì công việc chung thôi, cũng không đáng để cậu phải tung hê như thế, như thế này đi, lãnh đạo thị trấn đã quyết định rồi, tôi đành phải phục tùng, nhưng có một điều kiện, cậu mang theo mấy người, vậy thì tìm ra một người,cùng con của tôi thi đấu một trận, nếu thắng, tất cả quyết định của bên lãnh đạo thị trấn tôi đều đáp ứng, nhưng nếu bên cậu bị thua, lập tức cút ra ngoài cho tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, có dám không?

Đối với võ thuật của con mình, La Hậu Sinh rất có tự tin.

– Con trai của chú? Người nào là con trai chú?

Đinh Nhị Cẩu nhìn thẳng vàongười thiếu úy đứng sau lưngLa Hậu Sinh, giờ biết là con trai của ông ta, nhưng làm bộ như không biết, hắn đang suy nghĩ đếnlai lịch người quân nhân này, không biết mình có đánh thắng được không, chứ Lưu Tam và mấy người kia thì Đinh Nhị Cẩu không có hy vọng rồi .

– Đây làLa Dương con tôi, cũng là quân nhân, hôm nay nghỉ phép về nhà, các người đánh nhau, chạm đến đối phương là dừng, không nên đánh người bị thương nhé!

La Hậu Sinh nhìn về phíaLa Dương dặn dò.

Thiếu úy La Dương nhíu mày một cái, hắn cũng không nghĩ đến mình phải dùng vũ lực để đánh người, nhưng lời nói của cha mình, không thể không nghe, cho nên cũng đành bước ra chuẩn bị.

– Được rồi, nếu chú La đã nói như vậy, cháu tuổi còn nhỏ nên phải tôn trọng chú, mấy người ở đây, ai có thể so tài với anh bộ đội này đây!

Đinh Nhị Cẩu chỉ vào nhóm người Lưu Tam hỏi.

Lưu Tam nhìn qua mấy người, tất cả đều là lắc đầu, đoàn người ai cũng không dám, cho nên cứ nhìn qua lại lẫn nhau mà không lên tiếng.

– Thôi quên đi, bọn họ là thôn dân chưa từng va chạm ẩu đã ngoài xã hội, để tôi tiếp đồng chí thiếu úy này một chút!

Hắn đành phải đứng mũi chịu sào, nói xong rồi cầm điện thoại di động cất vào trong túi của mình.

Võ thuật trong quân đội thì thường sử dụng tốc chiến, tốc thắng, không có động tác múa máy đẹp mắt, mỗi một đòn đều là sát chiêu khiến người có thể bị thương nặng, cho nên khi La Hậu Sinh hô to bắt đầu, La Dương một nắm đấm liền hướng ngay mặt Đinh Nhị Cẩu đánh tới, đối với một quyền này, hắn chỉ sử dụng sáu phần sức lực, bởi vì ở trong đơn vị, cũng không có mấy người có thể cùng hắn đỡ lại được mấy quyền, lúc này tự nhiên lại đánh với một người bình thường, cho nên La Dương lo lắng Đinh Nhị Cẩu sẽ bị thương, nếu tên vô lại này nổi điên, chạy lên đơn vị báo cáo cho thủ trưởng mình, như vậy thì mình bị thảm rồi, cho nên cú đấm mang theo mấy phần nhường nhịn.

Nhưng ngay lập tức La Dương liền hiểu được mình tính sai rồi, không ngờ, mình xuất quyền bằng tay mặt, đối phương lại dám ra quyền trái trực tiếp đôi công cùng mình, hai quả đấm nặng nề đụng chạm vào nhau, Đinh Nhị Cẩu thì nghiến răng dùng hết toàn lực, còn La Dương thì nhún nhường, cho nên đòn này nhất định La Dương bị thua thiệt, Đinh Nhị Cẩu không chút sứt mẻ đứng tại chỗ, còn La Dương thì phải là lui về phía sau hai bước.

– Anh đã từng đi bộ đội?

La Dương hỏi.

– Không có, chẳng qua là có học qua của một người quen trong quân đội!Đỡ tiếp này.

Lần này là Đinh Nhị Cẩu chủ động tấn công, đã từng lăn lộn ngoài xã hội, rồi lại đi theo Chu Hồng Kỳ học võ thuật một thời gian, tuy rằng sức mạnh thì không có bao nhiêu, nhưng căn bản về kỹ xảo đòn đánh võ thuật thì hắn học tốt, Đinh Nhị Cẩu không phải thường là xuyên rèn luyện thể lực, mặc dù như vậy, sau đợt huấn luyện chấm dứt, khi thi khảo hạch, hắn lại đứng đầu về môn quyền cước đôi công.

Lúc này hai người không có dùng quyền nữa mà liên hoàn dùng chân đá, mỗi một đòn đều là sát chiêu, chỉ cần một trong hai nguời tốc độ hơi chậm lại, sẽ không còn có cơ hội công kϊƈɦ nữa, vì đòn đá này sẽ đánh ngay vào hạ bộ đối phương, có thể đánh được như thế này, lác đác không có mấy người.

– Anh biết thiếu tá Chu Hồng Kỳ sao?

– Cô ấy là người dạy võ cho tôi!

Đinh Nhị Cẩu trả lời.

– Ngưng lại, chúng ta đây không cần đánh nữa, chiêu này cũng là tôi học được từ thiếu tá Chu Hồng Kỳ, không thể ngờ là anh đánh thuần thục như vậy, chào anh, tôi chính là lính của thiếu tá Chu Hồng Kỳ, nếu có lỗi xin bỏ qua!

La Dương đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, vui vẻ bắt tay với Đinh Nhị Cẩu.

– Con bà nó, đều là người một nhà, anh bạn, giúp tôi khuyên nhủ cha anh giùm với, hôm nào có dịp tôi mời anh và thiếu tá Chu Hồng Kỳ cùng nhau uống rượu một trận cho thỏa thích!

– Ha ha, không thành vấn đề!

Mọi người đứng chỗ này nhìn đều ngây dại, đến cùng là chuyện gì vậy, mới vừa rồi còn đánh chết sống với nhau, một hồi sau lại thành anh em , thế giới này thật sự là quá điên cuồng.