Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 174 : Hiểu chưa thằng nhóc!

Ngày đăng: 02:14 27/06/20

CHƯƠNG 136: HIỂU CHƯA THẰNG NHÓC!

Còn cách ủy ban thôn khá xa, đã nhìn thấy trước cửa tòa nhà chiếc xe tải của cảnh sát thị trấn, đứng cạnh bên chiếc xe tải có vài người đang đứng hút thuốc lá, những người này Đinh Nhị Cẩu đều biết mặt, Trương Cường là người dẫn đầu.

Gần kề bên cạnh có ba ông cụ, và hai bà cụ rất lớn tuổi.

– Này anh Cường, anh đổi nghề qua làm bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình khi nào vậy hả?

Đinh Nhị Cẩu bước tới chào hỏi Trương Cường cũng không quên châm chọc một phát.

– Việc này cậu đừng tim tôi kiếm chuyện, cảnh sát thị trấn hôm nay tới chỉ là phụ trợ, cậu nhìn kỹ đi, nhân vật chính là chủ nhiệm của ủy ban kế hoạch hóa gia đình, bọn ta đến đây chỉ là đi kèm theo mà thôi, những chuyện khác phát sinh thì mặc kệ, cậu nếu cảm thấy khó xử, thì tránh chuyện này qua một bên đi, dù sao đây là chuyện bên kế hoạch hoá gia đình của thôn, cậu là chủ nhiệm liên thôn, cũng đâu có liên quan trách nhiệm gì bao nhiêu đâu!

– Con bà nó, anh nhìn lại phía sau lưng tôi đi, đó là chủ nhiệm thôn Lê Viên, tình hình bây giờ như thế này mà tôi lại tránh né, về sau ở tại thôn Lê Viên này, tôi nói thì còn có ai thèm nghe, chủ nhiệm ủy ban kế hoạch hóa gia đình là ai vậy? Tôi không có quen biết ai bên ủy ban này cả!

– Chủ nhiệm là họ Đàm, tên Khánh Hổ, nhân tiện tôi cho cậu biết, họ Đàm đó không dễ chọc đâu, dù cậu là thân thích của chủ tịch thị trấn Khấu, nhưng người chống sau lưng họ Đàm là bí thư Điền, cho nên việc này cậu tốt nhất là đừng có nhúng tay vào, miễn cho hai vị lãnh đạo lại đối chọi với nhau.

Trương Cường thấp giọng nói.

Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang hỏi thăm Trương Cường, khoãng thời gian đó thì Đàm Khánh Hổ với mấy người trong ủy ban kế hoạch hóa gia đình đã đem hai bà cụ kéo tới, hai cụ già rất lớn tuổi, chân thấp chân cao loạng choạng bước đi, có cảm tưởng thì lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống, Đàm Khánh Hổ đúng là thứ thượng đội hạ đạp, nhờ cảnh sát cùng đi, chỉ để bắt người già lớn tuổi sức khỏe yếu ớt đến thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến lúc đó có chuyện lớn xảy ra ảnh hưởng đến mạng người, thì cuối cùng ai sẽ nhận lãnh trách nhiệm?

– Chủ nhiệm Đàm, hôm nay có việc gì mà rồng đến nhà tôm, vào tậnthônLê Viên chỉ đạo công tác vậy!

Đinh Nhị Cẩu nghiêm mặt tiến lên hỏi.

Nhưng Đàm Khánh Hổ chỉ liếc mắt nhìn qua Đinh Nhị Cẩu một cái, không thèm trả lời, cứ việc đi thẳng tới, tên này ỷ vào chỗ dựa là bí thư thị trấn Điền Gia Lượng, cho nên chằng thèm để Đinh Nhị Cẩu vào mắt mình, cũng do đặc thù nên bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình cũng là một ngành ít ai dám đụng đến, cho nên thường ngày Đàm Khánh Hổ luôn luôn là mắt cao hơn đầu, trong tâm trí của hắn, chỉ có một mính bí thư Điền Gia Lượng là số một hơn hắn mà thôi.

Đinh Nhị Cẩu giận tím mặt vì thái độ ngông nghênh của Đàm Khánh Hổ, nếu là như thế, hắn sẽ chơi đến cùng.

– Trương Cường, bắt được người rồi, mang lên trêи xe đi, mẹ nó, vẫn chạy mất một người, ông không tin là từ giờ đến tối không bắt lại được!

Đàm Khánh Hổ khi giao người cho Trương Cường, hắn rất tức giận, nguyên nhân làTrương Cường chỉ làm cho có,không chịu phối hợp, nếu còn sót một người mà đám cảnh sát này không bắt lại được, khi trở về mình sẽ mách với bí thư Điền, đám lính cảnh sát của Hoắc Lã Mậu càng ngày càng không ra gì rồi.

– Chậm lại cái đã, chủ nhiệm Đàm, ông muốn gì, dám đến địa phương của tôibắt người trước mặt, hãy cho tôi biếtvì sao mà bắt người?Thậm chí tôi chào hỏi, ông cũng không thèm trả lời, tự nhiên ông đem ông bà của người ta bắt đi, nếu con cháu bọn họ trở về, tôi sẽ ăn nói làm sao đây?

Đinh Nhị Cẩu tiến lên từng bước, ngăn cản đám cảnh sát của Trương Cường đang giữ người lại.

– Cậu là ai, dựa vào cái gì mà tôi phải giải thích cho cậu, tôi đang thi hành nhiệm vụ, cậu nếu biết điều thì tránh đi sang một bên!

– Tôi là chủ nhiệm liên thôn ở khu vực này, vậy ông suy nghĩ lại đi, có cần giải thích thích cho tôi biết không?Vì sao bắt người, bộ thấy các ông bà cụ lớn tuổi quá rồi, nên mang đi kiểm tra sức khỏe sinh sản à?

Đinh Nhị Cẩu trong lòng bực bội, thằng này thật sự là không coi ai ra gì rồi, chỉ là nhờ dựa lưng vào bí thư Điền Gia Lượng, hừ…xem ra việc này cũng có dịp để mà mình lợi dụng cho hắn một bài học để biết thế nào là lễ độ, bỗng nhiên hùng hổ lỗ mãng tới bắt người, có lẽ là còn có bóng dáng Điền Gia Lượng nhúng tay vào, Đinh Nhị Cẩu cũng không biết từ lúc nào, trong đầu luôn suy luận những tình huống, âm mưu rồi xâu chuỗi liên kết lại tìm đáp án cuối cùng..để đối phó!

– Cậu là chủ nhiệm liên thôn à? Hừ, tôi đang làm nhiệm vụ không cần phải giải thích, nếu là có điều gì bất mãn, thì hãy gặp bí thư Điền nói đi, kế hoạch hoá gia đình là quốc sách, hiểu chưa thằng nhóc, vậy mà còn bày đặt làm chủ nhiệm khu vực liên thôn nữa chứ!

Đàm Khánh Hổ vẫn xem thường Đinh Nhị Cẩu chỉ nhìn bằng nữa con mắt, tuy rằng hắn cũng có nghe nói qua thằng nhóc này cũng có thủ đoạn, nhưng vẫn không có chú ý để tới ở trong lòng.

Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ lấy điện thoại ra, quay lưng lại, âm thầm gọi điện thoại điều động người tập trung đến.

– Chủ nhiệm Đàm, ông làm ở bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình, đây là công việc của ông, tôi có thểhiểu được, nhưng ông phải chú ý đến oan có đầu, nợ có chủ, ông đem các cụ già bắt lại, bọn họ tuổi đều lớn như vậy, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì, ai sẽ nhận trách nhiệm này đây?

– Cậu không cần nói với tôi về trách nhiệm, sẵn đây cho cậu biết, đây là bí thư Điền ra lệnh, không chỉ là bắt người ở thônLê Viên, còn có ở các thôn khác nữa, tôi đã nhận quyết định rồi, nếu muốn các ông bà lão này được tha về nhà, cũng dễ dàng thôi, cứ gọi con dâu hoặc con gái vi phạm về qui định kế hoạch hóa gia đình trở về chịu tội, bằng không bây giờ là bắt người thân bên nhà chồng, bước tiếp theo sẽ bắt cha mẹ ruột ở nhà.

Đàm Khánh Hổ vẻ mặt lạnh như băng nói.

– Chủ nhiệm Đàm, ông nói là do bí thư Điền Gia Lượng ra lệnhcho ông đi bắt những cụ già làm con tin, tôi thấy khó tin quá, bí thư Điền sáng suốt sẽ không ra một mệnh lệnh như vậy đâu!

Đinh Nhị Cẩu cố ý giả bộ làm ra vẻ không tin để câu thời gian.

– Tin hay không là tùy cậu, Trương Cường, dẫn người lên xe mang về!

– Có trở ngại, không đi kịp rồi chủ nhiệm Đàm!

Trương Cường hô lớn.

Chỉ trong chốc lát, bốn phương tám hướng tụ lại đây không ít người, phụ nữ nhiều đàn ông ít, nhưng có đôi khi , phụ nữ càng không dễ chọc vào, môt khi họ thật sự nổi giận.

Tất cả mọi ngườibao vây chiếc xe tải cảnh sát lại, có những người còn muốn lật cái xe tảinày, gặp phải chiếc xe đã lâu năm cũ kỷ không có tu sửa, lăc lư ọp ẹp như lá cái cây đang đứng trước cơn giông bão, nhưng chính là vì đám đông nhốn nháo lộn xộn như vậy, Đàm Khánh Hổ thừa cơ vẫn kéo theo ba cụ ônglên xe riêng của ủy ban kế hoạch hóa gia đình chạy mất, cũng may là hai bà cụ thể chất suy nhượcvẫn còn ở lại chưa bị bắt đi.

– Chủ nhiệm Đinh vậy phải làm sao bây giờ?

Lưu Hương Lê vừa rồi cũng đã vừa thấy chiếc xe của ủy ban kế hoạch hóa gia đình nổ máy chạy, cô cũng định hô lên cho mọi người chặn đứng chiếc xe này lại,nhưng cô e ngại làm như vậy rất có thể, sẽ có cuộc xung đột không cần thiết xảy ra giữa dân chúng và chính quyền.

– Không có việc gì, mọi chuyện để em lo, mấy cụ ông bị bắt, sức khỏe cũng chưa đến nỗi nào, hiện tại sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta bây giờ cũng ngăn không được mấy người bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình đâu, Đàm Khánh Hổ tên khốn kiếp này, hãy đợi đấy!