Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 187 : Can đảm chính là nhờ có tiền
Ngày đăng: 02:14 27/06/20
CHƯƠNG 145: CAN ĐẢM CHÍNH LÀ NHỜ CÓ TIỀN.
– Rồi cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta đi siêu thị, em định mua mấy bộ quần áo!
Đinh Nhị Cẩu đề nghị, tuy rằng hắn giờ không thiếu quần áo, nhưng còn có hai mẹ con Triệu Hinh Nhã và Khấu Oánh Oánh, có một Lý Phượng Ny, còn có một em gái họ Trần Nhị Đản đang học tại thành phố, La Tử Hàm, Dì Vương Bạch Lệ, mợ Chân Mỹ Lệ, Điền Ngạc Như..v..v..hắn chợt phát hiện, yêu thương nhiều thì cũng có cái giá của nó, nếu muốn được vậy thì tiền nhất định phải phình ra nhiều đấy, chưa kể đến là còn có Lưu Hương Lê đang ở trước mặt , nhưng hôm nay ngoại trừ hai mẹ con Trần Hinh Nhã thì có thể công khai mua quần áo được, còn lại những người khác thì không thể nào mua, bởi vì Lưu Hương Lê không phải là một người đàn bà ngốc nghếch.
– Ừ.. chị chưa từng đi siêu thị ở thành phố lớn như thế này!
– Tại đây mà là thành phố lớn cái gì, lần trước lúc đi Thượng Hải, em rủ chị đi dạo đường Nam Kinh, đường Hoài Hải v.v.. chị không chịu đi, chỉ có mình em đi mới biết nó nhộn nhịp và lớn đến cỡ nào!
Bộ em cảm thấy Thượng Hải rất tốt sao? Chị thì ngược lại vẫn cảm thấy ở thôn Lê Viên là tốt nhất, không khí trong lành, buổi tối cũng tĩnh lặng, không giống như Thượng Hải, khắp nơi đều là người với người, quá ồn ào, ngột ngạt, chị không có quen nỗi!
– Ở lâu trong thời gian dài sẽ thành thói quen, hiện tại chính phủ cũng đều đang tiến hành thành đô thị thị hóa nhiều vùng, vì muốn cho dân chúng có cuộc sống, sinh hoạt tốt hơn đấy gọi là xã hội tiến bộ, nếu như ai cũng nói giống chị, cứ ở trong núi thì thanh tĩnh thật, nhưng cứ thế thì xã hội biết bao giờ mới phát triễn tiến bộ được!
Cảm xúc Đinh Nhị Cẩu tuôn trào, hắn ở trong lòng vẫn hướng tới cuộc sống ở thành thị, cho dù là một tên ăn mày đi nữa, cũng biết rỏ là cuộc sống thành thị vẫn hơn nông thôn nhiểu lắm, đây là chính hắn tự đút kết lấy kinh nghiệm.
– Thật không nhận ra là chính em nữa, bây giờ nói chuyện thấy ngiêm chỉnh bài vở quá, học được của ai vậy?
Lưu Hương Lê vượt lên vài bước, đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, cô dung mạo rất xinh đẹp, nhưng vì không quan tâm bề ngoài của mình lắm, giờ đang mặc bộ quần áo nông dân rất bình thường, lúc này đang ở tại thành phối cho nên có chút mặc cảm tự ti không bằng ai, nên tự động đi chậm lại ở phía sau lưng Đinh Nhị Cẩu gần hai thước khoãng cách.
Siêu thị Ginza là nơi tập trung mua sắm ở thành phố Bạch Sơn, bán rất nhiều quần áo xa hoa, Siêu thịGinza còn có một câu slogan thực vang dội “ muốn mua hàng hiệu, hãy đến Ginza”
Giá cả nơi mua sắm nơi này chỉ dành cho những kẻ có tiền mới dám bước vào, trang trí bên trong rất là sang trọng xa xỉ, bình thường một đôi giày hơn một ngàn đồng, chứ chưa nói đến giá cả của quần áo, nhân viên phục vụ trong siêu thị rất nhiệt tình, tuy rằng cũng có một số học đòi trưởng giả làm sang, thái độ rất là ngông cuồng lố bịch, nhưng bình thường phục vụ viên cũng sẽ không biểu hiện thái độ bất mãn ra ngoài mặt, bởi vì không chừng có thể chạm vào một ổ kiến lửa hoặc đám con ông cháu cha, đến lúc đó nếu hầu hạ không tốt, có thể làm chén cơm ăn hàng ngày của mình đánh mất, cho nên bât cứ ai khi bước vào siêu thị Ginza, đều có một cảm giác mình là ông chủ đang được phục vụ rất tốt.
– Bộ váy áo này cũng được lắm, cũng nên thay đổi cho đẹp hơn, chị cũng nên quan tâm đến bản thân mình một chút, bộ đồ đang mặc cũ lắm rồi!
Đinh Nhị Cẩu nói nhỏ với Lưu Hương Lê đang đứng bên cạnh, trong siêu thị xa hoa rộng lớn như thế này, Lưu Hương Lê bị choáng ngợp, cái gì cũng không dám đụng vào, thật ra thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã bước chân vào siêu thị sang trọng như thế này bao giờ đâu, nhưng chẳng qua trong túi hắn có tiền, cho nên không luống cuống, lo sợ.
– Thử cái này nhìn xem, hàng nhập của nước ngoài đấy!
Đinh Nhị Cẩu cầm lên bộ váy áo màu vỏ quýt đưa cho Lưu Hương nói.
– Sợ bộ đồ này đắt quá, không đủ tiền mua.
Lưu Hương Lê ngượng ngùng nói , cô cũng muốn mua một bộ đồ mới, nhưng vì trong túi mình, tiền không có nhiều lắm, không có tiền thì không có sự gan dạ, lời nói này cũng không sai lắm.
– Mặc kệ nó, chị cứ thử trước xem sao đã!
Lúc này những nhân viên phục vụ viên đang bận lưa size thích hợp cho những khách hàng đang chọn lựa trước đó, trong nhất thời không có chú ý tới bên này, Đinh Nhị Cẩu liền đem Lưu Hương Lê đẩy vào phòng thử quần áo.
Chỉ trong chốc lát, Lưu Hương Lê mặc bộ váy áo mới bước ra, đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, khi cô mặc vào bộ y phục này, cả người rạng ngời toả sáng lên khác hẳn lúc trước, quay lại nhìn phòng thử quần áo, bộ đồ sờn cũ thấy thật là bèo nhèo, so sánh thì quả thật không thể nào muốn mặc lại bộ đồ thê thảm này nữa.
– Xin chào anh chị, bộ đồ này có hài lòng không, đây là model mới năm nay đấy, vải chủ yếu là nhẹ, mềm, co giãn nhưng đặc điểm là ấm áp, chị đang mặc chắc có thể cảm giác được, đặc biệt bộ này này thấy vừa vặn ôm trọn tôn vinh cái ʍôиɠ, cái ʍôиɠ đối với phụ nữ rất trọng yếu, cho nên giữ ấm nó là rất quan trọng…
– Được rồi… được rồi, mua …mua!
Đinh Nhị Cẩu nói, hắn thật sự là không muốn nghe lời giới thiệu nữa của cô gái phục vụ bán hàng.
– Bao nhiêu tiền vậy?
Lưu Hương Lê thử hỏi giá.
– Đây là model mới, giảm giá 10%, còn một ngàn hai trăm đồng!
Cô gái bán hàng lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhưng Lưu Hương Lê thì lại không cười được, tuy rằng bộ đồ nhìn rất đẹp, nhưng quá mắc, trước đó, cô cứ nghĩ giá đụng nóc chắc tầm bốn trăm đồng lá quá mức rồi.
Lưu Hương Lê vừa muốn nói gì đó, thì Đinh Nhị Cẩu đã xuất ra tấm thẻ rút tiền.
– Cô mang thẻ đi kiểm tra lấy giấy tính tiền đi, tôi chọn hai bộ!
– Vâng, anh cứ từ từ chọn lựa!
Cô gái bán hàng thật cao hứng, đây là dạng khách hàng mà cô rất thích, thấy đồ thích là mua, không cò kè thêm bớt trả giá.
– Nhị Cẩu, cũng quá đắt tiền đó, chị không mua đâu!
Lưu Hương Lê muốn vào phòng thay quần áo, cỡi ra trả lại, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu ngăn trở.
– Chị Hương Lê, hai chúng ta đã trãi qua một thời gian dài quen biết rồi, em vẫn còn chưa có tặng quà gì cho chị, vẫn chưa đủ đâu, lát nữa em sẽ mua thêm một sợi dây chuyền để chị mang nữa!
– Chị không có cần đâu, em lấy tiền ở đâu, đừng nên phạm sai lầm nha.
– Chị cứ yên tâm, bây giờ em mà có muốn tham ô hối lộ, cũng không có cơ hội điều kiện đâu, ở trêи thị trấn chi tiền xuống thôn, ở ủy ban thôn các người đều biết rỏ có bào nhiêutiền trong tài khoản, em có muốn lấy một đồng cũng chẳng có được, tiền này của em là đường đường chính chính sạch sẽ, chị không cần phải lo lắng!
Đinh Nhị Cẩu thề thốt nói, sau đó hai người lại đi vòng quanh một hồi, hắn lựa thêm mua cho Triệu Hinh Nhã và Khấu Oánh Oánh mỗi người một bộ váy áo, cũng xem như là lấy thêm thiện cảm với Khấu Đại Bằng.
– Rồi cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta đi siêu thị, em định mua mấy bộ quần áo!
Đinh Nhị Cẩu đề nghị, tuy rằng hắn giờ không thiếu quần áo, nhưng còn có hai mẹ con Triệu Hinh Nhã và Khấu Oánh Oánh, có một Lý Phượng Ny, còn có một em gái họ Trần Nhị Đản đang học tại thành phố, La Tử Hàm, Dì Vương Bạch Lệ, mợ Chân Mỹ Lệ, Điền Ngạc Như..v..v..hắn chợt phát hiện, yêu thương nhiều thì cũng có cái giá của nó, nếu muốn được vậy thì tiền nhất định phải phình ra nhiều đấy, chưa kể đến là còn có Lưu Hương Lê đang ở trước mặt , nhưng hôm nay ngoại trừ hai mẹ con Trần Hinh Nhã thì có thể công khai mua quần áo được, còn lại những người khác thì không thể nào mua, bởi vì Lưu Hương Lê không phải là một người đàn bà ngốc nghếch.
– Ừ.. chị chưa từng đi siêu thị ở thành phố lớn như thế này!
– Tại đây mà là thành phố lớn cái gì, lần trước lúc đi Thượng Hải, em rủ chị đi dạo đường Nam Kinh, đường Hoài Hải v.v.. chị không chịu đi, chỉ có mình em đi mới biết nó nhộn nhịp và lớn đến cỡ nào!
Bộ em cảm thấy Thượng Hải rất tốt sao? Chị thì ngược lại vẫn cảm thấy ở thôn Lê Viên là tốt nhất, không khí trong lành, buổi tối cũng tĩnh lặng, không giống như Thượng Hải, khắp nơi đều là người với người, quá ồn ào, ngột ngạt, chị không có quen nỗi!
– Ở lâu trong thời gian dài sẽ thành thói quen, hiện tại chính phủ cũng đều đang tiến hành thành đô thị thị hóa nhiều vùng, vì muốn cho dân chúng có cuộc sống, sinh hoạt tốt hơn đấy gọi là xã hội tiến bộ, nếu như ai cũng nói giống chị, cứ ở trong núi thì thanh tĩnh thật, nhưng cứ thế thì xã hội biết bao giờ mới phát triễn tiến bộ được!
Cảm xúc Đinh Nhị Cẩu tuôn trào, hắn ở trong lòng vẫn hướng tới cuộc sống ở thành thị, cho dù là một tên ăn mày đi nữa, cũng biết rỏ là cuộc sống thành thị vẫn hơn nông thôn nhiểu lắm, đây là chính hắn tự đút kết lấy kinh nghiệm.
– Thật không nhận ra là chính em nữa, bây giờ nói chuyện thấy ngiêm chỉnh bài vở quá, học được của ai vậy?
Lưu Hương Lê vượt lên vài bước, đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, cô dung mạo rất xinh đẹp, nhưng vì không quan tâm bề ngoài của mình lắm, giờ đang mặc bộ quần áo nông dân rất bình thường, lúc này đang ở tại thành phối cho nên có chút mặc cảm tự ti không bằng ai, nên tự động đi chậm lại ở phía sau lưng Đinh Nhị Cẩu gần hai thước khoãng cách.
Siêu thị Ginza là nơi tập trung mua sắm ở thành phố Bạch Sơn, bán rất nhiều quần áo xa hoa, Siêu thịGinza còn có một câu slogan thực vang dội “ muốn mua hàng hiệu, hãy đến Ginza”
Giá cả nơi mua sắm nơi này chỉ dành cho những kẻ có tiền mới dám bước vào, trang trí bên trong rất là sang trọng xa xỉ, bình thường một đôi giày hơn một ngàn đồng, chứ chưa nói đến giá cả của quần áo, nhân viên phục vụ trong siêu thị rất nhiệt tình, tuy rằng cũng có một số học đòi trưởng giả làm sang, thái độ rất là ngông cuồng lố bịch, nhưng bình thường phục vụ viên cũng sẽ không biểu hiện thái độ bất mãn ra ngoài mặt, bởi vì không chừng có thể chạm vào một ổ kiến lửa hoặc đám con ông cháu cha, đến lúc đó nếu hầu hạ không tốt, có thể làm chén cơm ăn hàng ngày của mình đánh mất, cho nên bât cứ ai khi bước vào siêu thị Ginza, đều có một cảm giác mình là ông chủ đang được phục vụ rất tốt.
– Bộ váy áo này cũng được lắm, cũng nên thay đổi cho đẹp hơn, chị cũng nên quan tâm đến bản thân mình một chút, bộ đồ đang mặc cũ lắm rồi!
Đinh Nhị Cẩu nói nhỏ với Lưu Hương Lê đang đứng bên cạnh, trong siêu thị xa hoa rộng lớn như thế này, Lưu Hương Lê bị choáng ngợp, cái gì cũng không dám đụng vào, thật ra thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã bước chân vào siêu thị sang trọng như thế này bao giờ đâu, nhưng chẳng qua trong túi hắn có tiền, cho nên không luống cuống, lo sợ.
– Thử cái này nhìn xem, hàng nhập của nước ngoài đấy!
Đinh Nhị Cẩu cầm lên bộ váy áo màu vỏ quýt đưa cho Lưu Hương nói.
– Sợ bộ đồ này đắt quá, không đủ tiền mua.
Lưu Hương Lê ngượng ngùng nói , cô cũng muốn mua một bộ đồ mới, nhưng vì trong túi mình, tiền không có nhiều lắm, không có tiền thì không có sự gan dạ, lời nói này cũng không sai lắm.
– Mặc kệ nó, chị cứ thử trước xem sao đã!
Lúc này những nhân viên phục vụ viên đang bận lưa size thích hợp cho những khách hàng đang chọn lựa trước đó, trong nhất thời không có chú ý tới bên này, Đinh Nhị Cẩu liền đem Lưu Hương Lê đẩy vào phòng thử quần áo.
Chỉ trong chốc lát, Lưu Hương Lê mặc bộ váy áo mới bước ra, đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, khi cô mặc vào bộ y phục này, cả người rạng ngời toả sáng lên khác hẳn lúc trước, quay lại nhìn phòng thử quần áo, bộ đồ sờn cũ thấy thật là bèo nhèo, so sánh thì quả thật không thể nào muốn mặc lại bộ đồ thê thảm này nữa.
– Xin chào anh chị, bộ đồ này có hài lòng không, đây là model mới năm nay đấy, vải chủ yếu là nhẹ, mềm, co giãn nhưng đặc điểm là ấm áp, chị đang mặc chắc có thể cảm giác được, đặc biệt bộ này này thấy vừa vặn ôm trọn tôn vinh cái ʍôиɠ, cái ʍôиɠ đối với phụ nữ rất trọng yếu, cho nên giữ ấm nó là rất quan trọng…
– Được rồi… được rồi, mua …mua!
Đinh Nhị Cẩu nói, hắn thật sự là không muốn nghe lời giới thiệu nữa của cô gái phục vụ bán hàng.
– Bao nhiêu tiền vậy?
Lưu Hương Lê thử hỏi giá.
– Đây là model mới, giảm giá 10%, còn một ngàn hai trăm đồng!
Cô gái bán hàng lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhưng Lưu Hương Lê thì lại không cười được, tuy rằng bộ đồ nhìn rất đẹp, nhưng quá mắc, trước đó, cô cứ nghĩ giá đụng nóc chắc tầm bốn trăm đồng lá quá mức rồi.
Lưu Hương Lê vừa muốn nói gì đó, thì Đinh Nhị Cẩu đã xuất ra tấm thẻ rút tiền.
– Cô mang thẻ đi kiểm tra lấy giấy tính tiền đi, tôi chọn hai bộ!
– Vâng, anh cứ từ từ chọn lựa!
Cô gái bán hàng thật cao hứng, đây là dạng khách hàng mà cô rất thích, thấy đồ thích là mua, không cò kè thêm bớt trả giá.
– Nhị Cẩu, cũng quá đắt tiền đó, chị không mua đâu!
Lưu Hương Lê muốn vào phòng thay quần áo, cỡi ra trả lại, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu ngăn trở.
– Chị Hương Lê, hai chúng ta đã trãi qua một thời gian dài quen biết rồi, em vẫn còn chưa có tặng quà gì cho chị, vẫn chưa đủ đâu, lát nữa em sẽ mua thêm một sợi dây chuyền để chị mang nữa!
– Chị không có cần đâu, em lấy tiền ở đâu, đừng nên phạm sai lầm nha.
– Chị cứ yên tâm, bây giờ em mà có muốn tham ô hối lộ, cũng không có cơ hội điều kiện đâu, ở trêи thị trấn chi tiền xuống thôn, ở ủy ban thôn các người đều biết rỏ có bào nhiêutiền trong tài khoản, em có muốn lấy một đồng cũng chẳng có được, tiền này của em là đường đường chính chính sạch sẽ, chị không cần phải lo lắng!
Đinh Nhị Cẩu thề thốt nói, sau đó hai người lại đi vòng quanh một hồi, hắn lựa thêm mua cho Triệu Hinh Nhã và Khấu Oánh Oánh mỗi người một bộ váy áo, cũng xem như là lấy thêm thiện cảm với Khấu Đại Bằng.