Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 202 : Hút độc nọc rắn
Ngày đăng: 02:14 27/06/20
Lúc này Trịnh Minh Đường cũng thu hồi sắc tâm, ngồi xổm phía sau cái ʍôиɠ của Lưu Hương Lê, ngưng thần nhìn thấy gần cái khe đít có hai dấu hai dấu răng nhợt nhạt thủng qua cái quần dài, quả nhiên cô đã bị rắn cắn rồi.
– Cô không cần lo lắng, kế tiếp chỉ cần tôi đem nọc độc hút ra như theo lời chỉ dẫn thì tốt rồi! Hiện tại đành phải đường đột đến cô vậy! Hãy quay người nâng cái ʍôиɠ lên một chút, đừng có xấu hổ nữa, nếu không sẽ không còn kịp đâu!
Trịnh Minh Đường nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Trịnh Minh Đường cũng không đợi Lưu Hương Lê đáp ứng, lập tức nâng lên cái ʍôиɠ bị thương của cô, Lưu Hương Lê vẫn còn xấu hổ ở trong lòng, cô cảm thấy trêи mặt mình nóng giống như lửa thiêu, muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bí thư Trịnh nghiêm mặt, dù không muốn nhưng cũng đành quay lại thân thể, cơ thể Lưu Hương Lê lồi lõm rõ ràng khi nửa quỳ chổng ʍôиɠ trêи mặt đất, đôi mắt của cô cũng không dám mở ra, thầm nghĩ ráng chịu đựng cố gắng tranh thủ vượt qua một đoạn thời gian ngượng ngùng khó xử này.
Trịnh Minh Đường quan sát vết thương nằm mé dưới gần nơi hậu môn nên cũng hơi e ngại, nhưng rất khó để mà hút độc nếu không cởi cái quần dài ra, nên chân thành nói:
– Chủ nhiệm à, vết thương này thật phiền toái, thật sự không được, không thể nào với tới đến miệng vết thương, chỉ có cách là phải để vết thương xuất hiện thì mới hút độc được!
– Cái gì? Thật sự là phải…? Chính là, chính là…! Hay là thôi đi…!
Lưu Hương Lê tuy sợ hãi nọc độc làm cho mình nửa đời sau biến tàn phế, nhưng phải cỡi quần ra để cho bí thư Trịnh tiếp xúc đến nơi vị trí nhạy cảm thân thể như vậy trong nội tâm khó có thể tiếp nhận.
– Không được đâu, tôi vì trị vết thương cho cô, những tiểu tiết này cũng đừng có để ý đến, chính tôi cũng vậy mà, bộ cô không nghĩ đến nửa đời sau phải ngồi xe lăn hay sao?
Lưu Hương Lê đôi bầu иɦũ ɦσα nhấp nhô kịch liệt, vài giọt đổ mồ hôi chảy ra trêи hai gò má, cô giờ phút này trong nội tâm đang tại kịch liệt đấu tranh giằng xé, môi cắn chặt như rướm máu, một giọng nói mơ hồ từ trong tâm khảm phát ra: có gì là không được đâu, chẳng qua là chữa thương mà thôi, có quan hệ gì? Cũng là tình thế bất đắc dĩ mà thôi, chỉ hút vài cái là xong, người ta đường đường là bí thư huyện còn không ngại mà! Bàn tay cô để trêи thắt lưng quần, nhưng cứ chần chừ ngại ngần để yên không kéo quần xuống.
– Nhất định phải cỡi ra mới được sao?
Lưu Hương Lê trong lòng vẫn sợ hãi,
– Đương nhiên rồi, hãy nghe lời tôi nói, tôi không lừa gạt cô đâu, đừng xấu hổ, đừng tự làm khó mình, mau lên đi, bằng không thì không kịp thời gian.
Trịnh Minh Đường vô cùng kiên nhẫn thúc giục.
Lưu Hương Lê thở dài một hơi, bất đắc dĩ bàn tay kéo cái quần từ từ từng phân một xuống, cô xấu hổ như muốn chui vào lòng đất trốn.
Nếu nói cái ʍôиɠ lớn của Lưu Hương Lê như là tuyệt tác mỹ nghệ cũng không quá lời, trong trắng lộ hồng, không một tỳ vết, một vết sẹo nhỏ cũng chẳng hề thấy, màu trắng qυầи ɭót như đồng nhất một màu với làn da, bờ ʍôиɠ đẫy đà ngạo nghễ vễnh lên.
– Xin bí thư mau mau hút đi.
Lưu Hương Lê nắm chặt hai tay, cố trấn tỉnh tâm tình, chỉ cầu mong bí thư Trịnh thật nhanh hút xong vết thương.
– Miệng vết thương của cô nằm hơi sâu ở bên trong, mở chân ra tí, kiên nhẫn một chút nhé!
Lưu Hương Lê hơi tách ra hai chân, đem quả đào âʍ ɦộ mé dưới cũng hé lộ thêm ra vài phần dù có dùng tay che chở lại chỗ kín riêng tư, nhưng làm sao che kín hết được, cho nên Trịnh Minh Đường điều chỉnh thoáng cái thị giác đôi mắt, cũng đã có thể trông thấy phần nào huyệt động bí ẩn nhất của Lưu Hương Lê đang thấp thoáng, sau đó ông ta vươn tay, dùng hai tay để trêи bờ ʍôиɠ đẫy đà tròn vo, sau đó bắt đầu hướng hai bên tách ra.
– Bí thư đã thấy thấy rỏ chưa?
Lưu Hương Lê chịu đựng xấu hổ, giọng nói run rẩy hỏi.
– Chủ nhiệm, cô bị cắn ở chỗ này.
Trịnh Minh Đường dùng tay vê vê gần lổ hậu môn nhỏ của Lưu Hương Lê, cô vốn cho rằng miệng vết thương nằm ở trêи bờ ʍôиɠ kề bên khe đít, không nghĩ tới lại làm sao nằm ở vị trí khó xử này, làm sao cô dám để cho bí thư Trịnh chạm vào được, nên cô quyết tâm quay đầu nói:
– Thưa bí thư, chỗ đó không nên hút, nếu có bị tàn tật, tôi cũng chấp nhận!
– Nói bậy, trong gang tấc này làm sao có thể thất bại được, cô sợ tôi ngại cái chỗ đó sao, đừng nghĩ như vậy, tôi xem mình như đang chữa bệnh , không sao đâu!
Ngay lập tức, bí thư Trịnh cúi đầu sát xuống, hậu môn của Lưu Hương Lê đang rất gần, một mùi trầm trầm hơi hắc thoang thoảng từ cái lổ nhỏ hậu môn bay ra, Lưu Hương Lê thì rất khẩn trương, hay là tranh thủ thời gian đình chỉ ngưng lại! Tuy Lưu Hương Lê nghĩ như vậy, nhưng cái ʍôиɠ vẫn vễnh lên, trong giây lát tự an ủi mình, nếu là không có hút xong nôc độc con rắn này, lưu lại di chứng thì phải làm sao bây giờ?
Trịnh Minh Đường trong tay nắm lấy bờ ʍôиɠ bóng loáng mềm mại, cảm thụ được sự co dãn của da thịt, miệng dùng sức ʍút̼ vào miệng vết thương, phảng phất giống như là đang hưởng thụ rượu ngon ngọt lịm, nhổ ra máu đen, lại ʍút̼ vào, như thế cứ lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi màu máu đã đỏ tươi, đầu lưỡi của bí thư Trịnh cũng thường xuyên chạm vào ɭϊếʍ láp trêи lổ hậu môn Lưu Hương Lê, cho dù là ở dưới khe đít đang tản mát ra cái mùi không phải là thơm tho.
Lúc này bỗng nhiên một cảm giác khác thường từ miệng vết thương truyền đến, Lưu Hương Lê có thể nhận thấy được bí thư Trịnh Minh Đường không dùng sức hút từ miệng ʍút̼ máu ra nữa, mà cái đầu lưỡi ẩm ướt lại đang ɭϊếʍ láp lấy vết thương của mình, đồng thời cảm giác đau đớn lui dần, nhường chỗ cho hơi thở nóng rực của bí thư Trịnh giống như một đốm lửa đang cháy lên, ấm áp chậm rãi từ chỗ sâu bên trong ɦσα ɦuyệt truyền lại, dù đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì bậy bạ, nhưng bản năng động ɖu͙ƈ của con cái đang từ từ xâm chiếm trong cơ thể từ lúc nào mà Lưu Hương Lê cũng không nhận thức được.
Hai đầu núm иɦũ ɦσα đang dần sưng cứng nở to ra mặc kệ cho đầu óc của Lưu Hương Lê đang một mực chỉ suy nghĩ về vết thương, lổ hậu môn của cô tự động nhíu lại mỗi lần đâu lưỡi của bí thư Trịnh chạm vào, cũng may là còn có cái qυầи ɭót che giấu, Lưu Hương Lê trong lòng mang tâm lý thầm nghĩ cũng còn may là ông ta không phát hiện ra những thay đổi của cơ thể mình, tuy nhiên những đầu ngón tay vẫn còn bịt lại trêи cái âʍ ɦộ cũng đã có thể rõ ràng cảm nhận được từ cửa miệng ɦσα ɦuyệt, bộ phận sinh ɖu͙ƈ ngưa ngứa cũng đã bài tiết ra một ít dịch nhờn, nhưng trong nội tâm lại tự nói với mình chẳng qua là tác dụng phụ trong lúc đang chữa vết thương.
Lưu Hương Lê mặt đỏ tim đập, không thể vãn hồi ngọn lửa ɖu͙ƈ tính đốt nóng bên trong cơ thể, một loạt phản ứng sinh lý ở trêи người tại những nơi mẫn cảm nhất đầy đủ biểu hiện ra ngoài, đầu núm иɦũ ɦσα bành trướng sưng cứng, ɦσα ɦuyệt nhú lên nở ra bằng hạt đậu phộng nhỏ, hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ sung huyết phồng lên, cô không có thể cản trở được cơn nứиɠ từ trong ɦσα ɦuyệt đã phát triễn như thủy triều đang dâng cao.
Lưu Hương Lê thầm than, muốn kêu bí thư Trịnh hãy dừng lại, nhưng lại bị đầu lưỡi bí thư Trịnh Minh Đường ɭϊếʍ láp dồn dập, bản năng nguyên thủy tính ɖu͙ƈ tạo nên kɧօáϊ cảm tăng lên đột ngột, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn Lưu Hương Lê nhất thời đỏ ửng, cô ngữa đầu lên như người bị ngộp thở phải cần lấy thêm không khí, những sợi tóc như gợn sóng phấtphơ tung xõa theo chiều gió, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dốc thật dài.
Trịnh Minh Đường động tác đã không còn là hút nọc độc nữa mà hoàn toàn chuyển qua như là bυ" ɭϊếʍ, Lưu Hương Lê cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế này nữa rồi, thân thể của mình đã bắt đầu không hiểu sao lại muốn hưng phấn, giống như là đang bị khiêu khích trước một cuộc giao hợp vậy, cô thở hào hển, giọng nói vừa như rêи rỉ vừa như van xin:
– Bí thư Trịnh… đừng hút nữa…tôi chịu không được rồi! Ưm..
– Chủ nhiệm à, phải hút độc triệt để, chỉ sợ còn sót nọc độc lại thì sẽ bị di chứng đấy, sắp xong rồi, ráng nhịn thêm một chút đi!
Trịnh Minh Đường như không để ý Lưu Hương Lê cầu khẩn, vẫn tiếp tục bυ" ɭϊếʍ ở nơi quanh quẩn vết thương gần nơi hậu môn của cô, Trịnh Minh Đường thừa dịp Lưu Hương Lê tâm trí đáng rối loạn, hơi chút tựa đầu toàn bộ chôn đến gần giữa háng của Lưu Hương Lê, cái miệng rộng tham lam ɭϊếʍ lên gầm chạm vào nơi cửa miệng ɦσα ɦuyệt, chỉ thấy Lưu Hương Lê thân thể mẫn cảm trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, sau đó giãy dụa vặn vẹo bờ ʍôиɠ với ý định thoát ly phạm vi đầu lưỡi của bí thư Trịnh Minh Đường, nhưng cái miệng ông ta cũng không chịu dừng lại, cách cái qυầи ɭót màu trắng, đầu lưỡi đã thỉnh thoảng như vô tình chạm đến chỗ chính giữa của mé dưới cùng của hai mép lớn âʍ ɦộ, nước bọt của bí thư Trịnh làm thấm ướt lớp vải mỏng, lớp thịt đầu lưỡi ẩm ướt của bí thư huyệnchạm vào lớp thịt nham nhám với lớp l.ông đen dày mịn nơi âʍ ɦộ của chủ nhiệm thôn, ngay lậpLưu Hương Lê chớp mắt giống như có dòng điện tê dại từ bên trong ɦσα ɦuyệt tiến vào thông qua toàn bộ thân, theo phản xạ của bộ phận sinh ɖu͙ƈ, lập tức tiết ra một mùi nồng đậm ngây ngấy hơi tanh tuy nói là cách một tầng vải mỏng, nhưng vẫn xộc vào lổ mũi của bí thư Trịnh với vị đậm đặc, lúc này dịch nhờn của ɦσα ɦuyệt tươm ra đã đầy ngập bên trong cái hang sâu thẳm theo hình trụ tròn, chỉ cần một tác động nhỏ ấn vào sẽ lập tức trào dâng trào ra bên ngoài cái cửa miệng hang.
Lưu Hương Lê cắn môi nhắm chặc hai mắt, cổ họng nghẹn ngào rêи rĩ, toàn thân cô đều toát ra nổi da gà, hơi thở trở nên dồn dập phập phồng hơn, khiến cho lớp vải mỏng qυầи ɭót bao bọc cái cái âʍ ɦộ ẩm ướt cũng như đang run rẫy theo.
– Ư…đừng…đừng…!
Đầu lưỡi nóng ướt của bí thư đã ɭϊếʍ đến âʍ ɦộ của Lưu Hương Lê, mỗi một lần ɭϊếʍ lên hạ xuống,háng của cô cũng như hạ theo xuống, rồi vễnh ʍôиɠ lên cao theo lên chiều ɭϊếʍ của cái đầu lưỡi,chính điều này làm cho Lưu Hương Lê vô cùng luống cuống, hoảng sợ,bàn tay đang che kín lại âʍ ɦộ, không biết từ bao giờ đã chống xuống song song với bàn tay kia, hai nắm tay bấu chặt trêи đám cỏ non dưới đất.
Lưu Hương Lê giờ này phi thường khϊế͙p͙ sợ khi phát hiện, sâu trong nội tâm, vừa có loại xấu hổ trong lòng, thì bên ngoài cơ thể, cửa miệng ɦσα ɦuyệt lại có cảm giác chờ mong cùng khát vọng, Lưu Hương Lê giờ thì đã biết rỏ miệng vết thương căn bản là không ở tại nơi cái đầu lưỡi đang chạm vào, nhưng giờ thì chỉ có thể mặc kệ nó rồi.
Trịnh Minh Đường âm thầm đẩy cái qυầи ɭót trắng mỏng xuống đến tận bắp đùi của Lưu Hương Lê, dù biết không đúng nhưng cô đã như không còn sức lực để ngăn cản lại, chỉ sót lại một chút lý trí yếu ớt phòng bị nhưng cũng đã hỏng mất triệt để rồi, Lưu Hương Lê từ đáy lòng vừa buông xuôi cho sự chống cự, ngay tức khắc kɧօáϊ cảm khác thường không ngừng tăng vọt lên.
– Cô không cần lo lắng, kế tiếp chỉ cần tôi đem nọc độc hút ra như theo lời chỉ dẫn thì tốt rồi! Hiện tại đành phải đường đột đến cô vậy! Hãy quay người nâng cái ʍôиɠ lên một chút, đừng có xấu hổ nữa, nếu không sẽ không còn kịp đâu!
Trịnh Minh Đường nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Trịnh Minh Đường cũng không đợi Lưu Hương Lê đáp ứng, lập tức nâng lên cái ʍôиɠ bị thương của cô, Lưu Hương Lê vẫn còn xấu hổ ở trong lòng, cô cảm thấy trêи mặt mình nóng giống như lửa thiêu, muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bí thư Trịnh nghiêm mặt, dù không muốn nhưng cũng đành quay lại thân thể, cơ thể Lưu Hương Lê lồi lõm rõ ràng khi nửa quỳ chổng ʍôиɠ trêи mặt đất, đôi mắt của cô cũng không dám mở ra, thầm nghĩ ráng chịu đựng cố gắng tranh thủ vượt qua một đoạn thời gian ngượng ngùng khó xử này.
Trịnh Minh Đường quan sát vết thương nằm mé dưới gần nơi hậu môn nên cũng hơi e ngại, nhưng rất khó để mà hút độc nếu không cởi cái quần dài ra, nên chân thành nói:
– Chủ nhiệm à, vết thương này thật phiền toái, thật sự không được, không thể nào với tới đến miệng vết thương, chỉ có cách là phải để vết thương xuất hiện thì mới hút độc được!
– Cái gì? Thật sự là phải…? Chính là, chính là…! Hay là thôi đi…!
Lưu Hương Lê tuy sợ hãi nọc độc làm cho mình nửa đời sau biến tàn phế, nhưng phải cỡi quần ra để cho bí thư Trịnh tiếp xúc đến nơi vị trí nhạy cảm thân thể như vậy trong nội tâm khó có thể tiếp nhận.
– Không được đâu, tôi vì trị vết thương cho cô, những tiểu tiết này cũng đừng có để ý đến, chính tôi cũng vậy mà, bộ cô không nghĩ đến nửa đời sau phải ngồi xe lăn hay sao?
Lưu Hương Lê đôi bầu иɦũ ɦσα nhấp nhô kịch liệt, vài giọt đổ mồ hôi chảy ra trêи hai gò má, cô giờ phút này trong nội tâm đang tại kịch liệt đấu tranh giằng xé, môi cắn chặt như rướm máu, một giọng nói mơ hồ từ trong tâm khảm phát ra: có gì là không được đâu, chẳng qua là chữa thương mà thôi, có quan hệ gì? Cũng là tình thế bất đắc dĩ mà thôi, chỉ hút vài cái là xong, người ta đường đường là bí thư huyện còn không ngại mà! Bàn tay cô để trêи thắt lưng quần, nhưng cứ chần chừ ngại ngần để yên không kéo quần xuống.
– Nhất định phải cỡi ra mới được sao?
Lưu Hương Lê trong lòng vẫn sợ hãi,
– Đương nhiên rồi, hãy nghe lời tôi nói, tôi không lừa gạt cô đâu, đừng xấu hổ, đừng tự làm khó mình, mau lên đi, bằng không thì không kịp thời gian.
Trịnh Minh Đường vô cùng kiên nhẫn thúc giục.
Lưu Hương Lê thở dài một hơi, bất đắc dĩ bàn tay kéo cái quần từ từ từng phân một xuống, cô xấu hổ như muốn chui vào lòng đất trốn.
Nếu nói cái ʍôиɠ lớn của Lưu Hương Lê như là tuyệt tác mỹ nghệ cũng không quá lời, trong trắng lộ hồng, không một tỳ vết, một vết sẹo nhỏ cũng chẳng hề thấy, màu trắng qυầи ɭót như đồng nhất một màu với làn da, bờ ʍôиɠ đẫy đà ngạo nghễ vễnh lên.
– Xin bí thư mau mau hút đi.
Lưu Hương Lê nắm chặt hai tay, cố trấn tỉnh tâm tình, chỉ cầu mong bí thư Trịnh thật nhanh hút xong vết thương.
– Miệng vết thương của cô nằm hơi sâu ở bên trong, mở chân ra tí, kiên nhẫn một chút nhé!
Lưu Hương Lê hơi tách ra hai chân, đem quả đào âʍ ɦộ mé dưới cũng hé lộ thêm ra vài phần dù có dùng tay che chở lại chỗ kín riêng tư, nhưng làm sao che kín hết được, cho nên Trịnh Minh Đường điều chỉnh thoáng cái thị giác đôi mắt, cũng đã có thể trông thấy phần nào huyệt động bí ẩn nhất của Lưu Hương Lê đang thấp thoáng, sau đó ông ta vươn tay, dùng hai tay để trêи bờ ʍôиɠ đẫy đà tròn vo, sau đó bắt đầu hướng hai bên tách ra.
– Bí thư đã thấy thấy rỏ chưa?
Lưu Hương Lê chịu đựng xấu hổ, giọng nói run rẩy hỏi.
– Chủ nhiệm, cô bị cắn ở chỗ này.
Trịnh Minh Đường dùng tay vê vê gần lổ hậu môn nhỏ của Lưu Hương Lê, cô vốn cho rằng miệng vết thương nằm ở trêи bờ ʍôиɠ kề bên khe đít, không nghĩ tới lại làm sao nằm ở vị trí khó xử này, làm sao cô dám để cho bí thư Trịnh chạm vào được, nên cô quyết tâm quay đầu nói:
– Thưa bí thư, chỗ đó không nên hút, nếu có bị tàn tật, tôi cũng chấp nhận!
– Nói bậy, trong gang tấc này làm sao có thể thất bại được, cô sợ tôi ngại cái chỗ đó sao, đừng nghĩ như vậy, tôi xem mình như đang chữa bệnh , không sao đâu!
Ngay lập tức, bí thư Trịnh cúi đầu sát xuống, hậu môn của Lưu Hương Lê đang rất gần, một mùi trầm trầm hơi hắc thoang thoảng từ cái lổ nhỏ hậu môn bay ra, Lưu Hương Lê thì rất khẩn trương, hay là tranh thủ thời gian đình chỉ ngưng lại! Tuy Lưu Hương Lê nghĩ như vậy, nhưng cái ʍôиɠ vẫn vễnh lên, trong giây lát tự an ủi mình, nếu là không có hút xong nôc độc con rắn này, lưu lại di chứng thì phải làm sao bây giờ?
Trịnh Minh Đường trong tay nắm lấy bờ ʍôиɠ bóng loáng mềm mại, cảm thụ được sự co dãn của da thịt, miệng dùng sức ʍút̼ vào miệng vết thương, phảng phất giống như là đang hưởng thụ rượu ngon ngọt lịm, nhổ ra máu đen, lại ʍút̼ vào, như thế cứ lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi màu máu đã đỏ tươi, đầu lưỡi của bí thư Trịnh cũng thường xuyên chạm vào ɭϊếʍ láp trêи lổ hậu môn Lưu Hương Lê, cho dù là ở dưới khe đít đang tản mát ra cái mùi không phải là thơm tho.
Lúc này bỗng nhiên một cảm giác khác thường từ miệng vết thương truyền đến, Lưu Hương Lê có thể nhận thấy được bí thư Trịnh Minh Đường không dùng sức hút từ miệng ʍút̼ máu ra nữa, mà cái đầu lưỡi ẩm ướt lại đang ɭϊếʍ láp lấy vết thương của mình, đồng thời cảm giác đau đớn lui dần, nhường chỗ cho hơi thở nóng rực của bí thư Trịnh giống như một đốm lửa đang cháy lên, ấm áp chậm rãi từ chỗ sâu bên trong ɦσα ɦuyệt truyền lại, dù đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì bậy bạ, nhưng bản năng động ɖu͙ƈ của con cái đang từ từ xâm chiếm trong cơ thể từ lúc nào mà Lưu Hương Lê cũng không nhận thức được.
Hai đầu núm иɦũ ɦσα đang dần sưng cứng nở to ra mặc kệ cho đầu óc của Lưu Hương Lê đang một mực chỉ suy nghĩ về vết thương, lổ hậu môn của cô tự động nhíu lại mỗi lần đâu lưỡi của bí thư Trịnh chạm vào, cũng may là còn có cái qυầи ɭót che giấu, Lưu Hương Lê trong lòng mang tâm lý thầm nghĩ cũng còn may là ông ta không phát hiện ra những thay đổi của cơ thể mình, tuy nhiên những đầu ngón tay vẫn còn bịt lại trêи cái âʍ ɦộ cũng đã có thể rõ ràng cảm nhận được từ cửa miệng ɦσα ɦuyệt, bộ phận sinh ɖu͙ƈ ngưa ngứa cũng đã bài tiết ra một ít dịch nhờn, nhưng trong nội tâm lại tự nói với mình chẳng qua là tác dụng phụ trong lúc đang chữa vết thương.
Lưu Hương Lê mặt đỏ tim đập, không thể vãn hồi ngọn lửa ɖu͙ƈ tính đốt nóng bên trong cơ thể, một loạt phản ứng sinh lý ở trêи người tại những nơi mẫn cảm nhất đầy đủ biểu hiện ra ngoài, đầu núm иɦũ ɦσα bành trướng sưng cứng, ɦσα ɦuyệt nhú lên nở ra bằng hạt đậu phộng nhỏ, hai bên mép nhỏ âʍ ɦộ sung huyết phồng lên, cô không có thể cản trở được cơn nứиɠ từ trong ɦσα ɦuyệt đã phát triễn như thủy triều đang dâng cao.
Lưu Hương Lê thầm than, muốn kêu bí thư Trịnh hãy dừng lại, nhưng lại bị đầu lưỡi bí thư Trịnh Minh Đường ɭϊếʍ láp dồn dập, bản năng nguyên thủy tính ɖu͙ƈ tạo nên kɧօáϊ cảm tăng lên đột ngột, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn Lưu Hương Lê nhất thời đỏ ửng, cô ngữa đầu lên như người bị ngộp thở phải cần lấy thêm không khí, những sợi tóc như gợn sóng phấtphơ tung xõa theo chiều gió, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dốc thật dài.
Trịnh Minh Đường động tác đã không còn là hút nọc độc nữa mà hoàn toàn chuyển qua như là bυ" ɭϊếʍ, Lưu Hương Lê cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế này nữa rồi, thân thể của mình đã bắt đầu không hiểu sao lại muốn hưng phấn, giống như là đang bị khiêu khích trước một cuộc giao hợp vậy, cô thở hào hển, giọng nói vừa như rêи rỉ vừa như van xin:
– Bí thư Trịnh… đừng hút nữa…tôi chịu không được rồi! Ưm..
– Chủ nhiệm à, phải hút độc triệt để, chỉ sợ còn sót nọc độc lại thì sẽ bị di chứng đấy, sắp xong rồi, ráng nhịn thêm một chút đi!
Trịnh Minh Đường như không để ý Lưu Hương Lê cầu khẩn, vẫn tiếp tục bυ" ɭϊếʍ ở nơi quanh quẩn vết thương gần nơi hậu môn của cô, Trịnh Minh Đường thừa dịp Lưu Hương Lê tâm trí đáng rối loạn, hơi chút tựa đầu toàn bộ chôn đến gần giữa háng của Lưu Hương Lê, cái miệng rộng tham lam ɭϊếʍ lên gầm chạm vào nơi cửa miệng ɦσα ɦuyệt, chỉ thấy Lưu Hương Lê thân thể mẫn cảm trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, sau đó giãy dụa vặn vẹo bờ ʍôиɠ với ý định thoát ly phạm vi đầu lưỡi của bí thư Trịnh Minh Đường, nhưng cái miệng ông ta cũng không chịu dừng lại, cách cái qυầи ɭót màu trắng, đầu lưỡi đã thỉnh thoảng như vô tình chạm đến chỗ chính giữa của mé dưới cùng của hai mép lớn âʍ ɦộ, nước bọt của bí thư Trịnh làm thấm ướt lớp vải mỏng, lớp thịt đầu lưỡi ẩm ướt của bí thư huyệnchạm vào lớp thịt nham nhám với lớp l.ông đen dày mịn nơi âʍ ɦộ của chủ nhiệm thôn, ngay lậpLưu Hương Lê chớp mắt giống như có dòng điện tê dại từ bên trong ɦσα ɦuyệt tiến vào thông qua toàn bộ thân, theo phản xạ của bộ phận sinh ɖu͙ƈ, lập tức tiết ra một mùi nồng đậm ngây ngấy hơi tanh tuy nói là cách một tầng vải mỏng, nhưng vẫn xộc vào lổ mũi của bí thư Trịnh với vị đậm đặc, lúc này dịch nhờn của ɦσα ɦuyệt tươm ra đã đầy ngập bên trong cái hang sâu thẳm theo hình trụ tròn, chỉ cần một tác động nhỏ ấn vào sẽ lập tức trào dâng trào ra bên ngoài cái cửa miệng hang.
Lưu Hương Lê cắn môi nhắm chặc hai mắt, cổ họng nghẹn ngào rêи rĩ, toàn thân cô đều toát ra nổi da gà, hơi thở trở nên dồn dập phập phồng hơn, khiến cho lớp vải mỏng qυầи ɭót bao bọc cái cái âʍ ɦộ ẩm ướt cũng như đang run rẫy theo.
– Ư…đừng…đừng…!
Đầu lưỡi nóng ướt của bí thư đã ɭϊếʍ đến âʍ ɦộ của Lưu Hương Lê, mỗi một lần ɭϊếʍ lên hạ xuống,háng của cô cũng như hạ theo xuống, rồi vễnh ʍôиɠ lên cao theo lên chiều ɭϊếʍ của cái đầu lưỡi,chính điều này làm cho Lưu Hương Lê vô cùng luống cuống, hoảng sợ,bàn tay đang che kín lại âʍ ɦộ, không biết từ bao giờ đã chống xuống song song với bàn tay kia, hai nắm tay bấu chặt trêи đám cỏ non dưới đất.
Lưu Hương Lê giờ này phi thường khϊế͙p͙ sợ khi phát hiện, sâu trong nội tâm, vừa có loại xấu hổ trong lòng, thì bên ngoài cơ thể, cửa miệng ɦσα ɦuyệt lại có cảm giác chờ mong cùng khát vọng, Lưu Hương Lê giờ thì đã biết rỏ miệng vết thương căn bản là không ở tại nơi cái đầu lưỡi đang chạm vào, nhưng giờ thì chỉ có thể mặc kệ nó rồi.
Trịnh Minh Đường âm thầm đẩy cái qυầи ɭót trắng mỏng xuống đến tận bắp đùi của Lưu Hương Lê, dù biết không đúng nhưng cô đã như không còn sức lực để ngăn cản lại, chỉ sót lại một chút lý trí yếu ớt phòng bị nhưng cũng đã hỏng mất triệt để rồi, Lưu Hương Lê từ đáy lòng vừa buông xuôi cho sự chống cự, ngay tức khắc kɧօáϊ cảm khác thường không ngừng tăng vọt lên.