Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 25 : Là một con dê béo
Ngày đăng: 02:11 27/06/20
Xem ra đêm nay có thu hoạch
Hắn còn phải chạy về thôn Lô Gia Lĩnh, cho nên cơm nước xong ở nhà Khấu Đại Bằng, hắn cũng không có dám trì hoãn, mượn xe của Khấu Đại Bằng chạy đến thôn Lô Gia Lĩnh.
Đêm nay, hắn còn có một chuyện đại sự, mấy ngày hôm trước, hắn đã nghe Lý Phượng Ny kể qua câu chuyện, Trần Tiêu Tử tìm hắn hẹn chơi bài, mà khi đó, kính sát tròng mà hắn muốn chưa có, cũng không biết ông Long có lừa dối mình hay không? Cho đến khi thật sự khi kính sát tròng gửi đến, hắn mừng giống như là phát hiện một vùng lục địa mới, vui mừng không thôi.
Hắn phát hiện, mang cặp mắt kiếng này vào, không đơn giản là có thể nhìn thấu những lá bài thông thường, mà ngay cả thanh mạt chược đều có thể nhìn thấy rất rỏ ràng.
– Anh Hổ, thằng nhóc này sẽ tới hay không anh? Tôi luôn cảm thấy tên nhóc này không phải người dễ đối phó.
Trần Tiêu Tử nói.
– Không có việc gì, Tiêu Tử, sao ông lại sợ hắn, trước kia ông đâu có vậy, thằng nhóc này chỉ là một tên côn đồ cắc ké mà thôi, ông thật đúng là nhát gan.
Vương Lão Hổ bất mãn nói.
– Anh Hổ, Tiêu Tử nói cũng đúng đấy, việc này cũng nên cẩn thận một chút, không quan tâm đến bản thân hắn như thế nào, nhưng hắn cũng coi như là người của nhà nước, nếu chọc ghẹo hắn quá đáng, ít nhiều gì Hoắc Lữ Mậu cũng phải lên tiếng bênh vực cho hắn.
Lưu Ma Tử đứng cạnh bên cũng nói.
– Không có việc gì đâu, tất cả nghe tôi nói, các người cũng chưa cần ra mặt, tự tay tôi cùng với hắn đánh cược bằng những lá bài, tôi đây mấy chục năm kinh nghiệm, một tên nhóc như hắn chẳng nghĩa lý gì cả.
Vương Lão Hổ nói.
– Ai nói tôi là nhóc con, giọng điệu đao to búa lớn dữ ta, chém gió không sợ gió lớn gãy lưỡi sao?
Đinh Nhị Cẩu xách theo một cái túi bước vào nhà của Vương Lão Hổ, nói thật, trong nhà Vương Lão Hổ thật ra cũng chỉ có bốn bức tường, chẳng ra gì cảm, không cần nói cũng hiểu được, Vương Lão Hổ thua bài cũng không ít.
– Ai da! Là cảnh sát Đinh đến đây à, mau vào trong ngồi, vừa rồi là chúng tôi nói chơi, ai dám nói đến cảnh sát Đinh, có phải hay không anh Hổ.
Trần Tiêu Tử nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào, lập tức nhiệt tình đứng lên, liếc qua Lưu Ma Tử nháy mắt,
Nhưng Lưu Ma Tử ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào cái túi to trong tay của Đinh Nhị Cẩu, ở trong đó nhưng có ước chừng mười cộc tiền giấy màu đỏ, đèn điện chiếu rọi xuống, Lưu mặt rỗ nhìn rất rõ ràng, đó là tiền thật, tên nhóc này ít nhất mang đến ít nhất chừng mười vạn đồng, hắn không khỏi có điểm nghi hoặc, tên nhóc Đinh Nhị Cẩu này nghèo rớt mồng tơi, mấy tháng trước còn đi ăn trộm khắp nơi, khi nào thì hắn thì trở thành người có tiền.
Vương Lão Hổ còn muốn nói vài lời lời xã giao một chút với Đinh Nhị Cẩu, nhưng bị Lưu Ma Tử ở bên cạnh dùng khủy tay hẩy nhẹ với hắn một chút, lúc này hắn mới nhìn theo ánh mắt của Lưu Ma Tử thì thấy cái túi tiền ở trêи bàn.
– Anh Hổ, chúng ta đánh cuộc như thế nào, là chơi chung tất cả mọi ngưởi, hay là từng người chơi với nhau, tôi không biết chơi các kiểu bài khác, duy nhất tôi biết là chơi xì dách, dĩ nhiên, nếu là không thích kiểu chơi này thì thôi, tôi chủ yếu là nể mặt mũi anh Tiêu Tử nên đến đây, có phải vậy không anh Tiêu!
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Trần Tiêu Tử ngồi bên cạnh nói.
– Anh Hổ kiểu nào cũng chơi được, phải không anh Hổ, như vầy đi, trước hết để cho anh Hổ với cảnh sát Đinh chơi đùa trước, bọn tôi ngồi quan sát một chút.
Trần Tiêu Tử đưa đẩy cuộc chơi bài này cho Vương Lão Hổ, ý hắn đây là một con dê béo, để Vương Lão Hổ cầm đầu xử lý.
– Được rồi, chơi thì chơi, trước nói một chút quy tắc, mỗi một lá bài tính là hai trăm đồng, nếu lựa chọn bỏ lá bài không lật, vậy xin lỗi, phải thua một trăm đồng tiền.
Ỷ vào chính mình chơi nhiều năm chơi bài, Vương Lão Hổ chủ quan, lập tức đem đưa quy tắc bài lợi thế định cao như vậy, điều này khiến cho Lưu Ma Tử và Trần Tiêu Tử hô hấp dồn dập căng thẳng, bọn họ nghĩ rằng, Vương Lão Hổ quá nóng lòng, đúng là Vương Lão Hổ đang phấn khích, còn bọn họ ai cũng không muốn chơi theo kiểu rủi ro nhanh lẹ như thế này.
– Để cho công bằng, tôi có mang tới mấy bộ bài mới, mấy người là chơi bài lâu năm , có thể nhìn xem mấy bộ bài mới này có vấn đề gì hay không? Thật ra mấy bộ bài này tôi mua ở cửa hàng tạp hóa của bà góa Vương, mấy người nếu là không yên tâm, có thể đi đến cửa hàng tạp hóa khác mua thêm mấy bộ bài khác.
– Không thành vấn đề, bọn tôi cũng thường mua bài ở cửa hàng bà góa Vương.
Trần Tiêu Tử sau khi mở ra một bộ bài nhìn nhìn rồi nói.
Hắn còn phải chạy về thôn Lô Gia Lĩnh, cho nên cơm nước xong ở nhà Khấu Đại Bằng, hắn cũng không có dám trì hoãn, mượn xe của Khấu Đại Bằng chạy đến thôn Lô Gia Lĩnh.
Đêm nay, hắn còn có một chuyện đại sự, mấy ngày hôm trước, hắn đã nghe Lý Phượng Ny kể qua câu chuyện, Trần Tiêu Tử tìm hắn hẹn chơi bài, mà khi đó, kính sát tròng mà hắn muốn chưa có, cũng không biết ông Long có lừa dối mình hay không? Cho đến khi thật sự khi kính sát tròng gửi đến, hắn mừng giống như là phát hiện một vùng lục địa mới, vui mừng không thôi.
Hắn phát hiện, mang cặp mắt kiếng này vào, không đơn giản là có thể nhìn thấu những lá bài thông thường, mà ngay cả thanh mạt chược đều có thể nhìn thấy rất rỏ ràng.
– Anh Hổ, thằng nhóc này sẽ tới hay không anh? Tôi luôn cảm thấy tên nhóc này không phải người dễ đối phó.
Trần Tiêu Tử nói.
– Không có việc gì, Tiêu Tử, sao ông lại sợ hắn, trước kia ông đâu có vậy, thằng nhóc này chỉ là một tên côn đồ cắc ké mà thôi, ông thật đúng là nhát gan.
Vương Lão Hổ bất mãn nói.
– Anh Hổ, Tiêu Tử nói cũng đúng đấy, việc này cũng nên cẩn thận một chút, không quan tâm đến bản thân hắn như thế nào, nhưng hắn cũng coi như là người của nhà nước, nếu chọc ghẹo hắn quá đáng, ít nhiều gì Hoắc Lữ Mậu cũng phải lên tiếng bênh vực cho hắn.
Lưu Ma Tử đứng cạnh bên cũng nói.
– Không có việc gì đâu, tất cả nghe tôi nói, các người cũng chưa cần ra mặt, tự tay tôi cùng với hắn đánh cược bằng những lá bài, tôi đây mấy chục năm kinh nghiệm, một tên nhóc như hắn chẳng nghĩa lý gì cả.
Vương Lão Hổ nói.
– Ai nói tôi là nhóc con, giọng điệu đao to búa lớn dữ ta, chém gió không sợ gió lớn gãy lưỡi sao?
Đinh Nhị Cẩu xách theo một cái túi bước vào nhà của Vương Lão Hổ, nói thật, trong nhà Vương Lão Hổ thật ra cũng chỉ có bốn bức tường, chẳng ra gì cảm, không cần nói cũng hiểu được, Vương Lão Hổ thua bài cũng không ít.
– Ai da! Là cảnh sát Đinh đến đây à, mau vào trong ngồi, vừa rồi là chúng tôi nói chơi, ai dám nói đến cảnh sát Đinh, có phải hay không anh Hổ.
Trần Tiêu Tử nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào, lập tức nhiệt tình đứng lên, liếc qua Lưu Ma Tử nháy mắt,
Nhưng Lưu Ma Tử ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào cái túi to trong tay của Đinh Nhị Cẩu, ở trong đó nhưng có ước chừng mười cộc tiền giấy màu đỏ, đèn điện chiếu rọi xuống, Lưu mặt rỗ nhìn rất rõ ràng, đó là tiền thật, tên nhóc này ít nhất mang đến ít nhất chừng mười vạn đồng, hắn không khỏi có điểm nghi hoặc, tên nhóc Đinh Nhị Cẩu này nghèo rớt mồng tơi, mấy tháng trước còn đi ăn trộm khắp nơi, khi nào thì hắn thì trở thành người có tiền.
Vương Lão Hổ còn muốn nói vài lời lời xã giao một chút với Đinh Nhị Cẩu, nhưng bị Lưu Ma Tử ở bên cạnh dùng khủy tay hẩy nhẹ với hắn một chút, lúc này hắn mới nhìn theo ánh mắt của Lưu Ma Tử thì thấy cái túi tiền ở trêи bàn.
– Anh Hổ, chúng ta đánh cuộc như thế nào, là chơi chung tất cả mọi ngưởi, hay là từng người chơi với nhau, tôi không biết chơi các kiểu bài khác, duy nhất tôi biết là chơi xì dách, dĩ nhiên, nếu là không thích kiểu chơi này thì thôi, tôi chủ yếu là nể mặt mũi anh Tiêu Tử nên đến đây, có phải vậy không anh Tiêu!
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Trần Tiêu Tử ngồi bên cạnh nói.
– Anh Hổ kiểu nào cũng chơi được, phải không anh Hổ, như vầy đi, trước hết để cho anh Hổ với cảnh sát Đinh chơi đùa trước, bọn tôi ngồi quan sát một chút.
Trần Tiêu Tử đưa đẩy cuộc chơi bài này cho Vương Lão Hổ, ý hắn đây là một con dê béo, để Vương Lão Hổ cầm đầu xử lý.
– Được rồi, chơi thì chơi, trước nói một chút quy tắc, mỗi một lá bài tính là hai trăm đồng, nếu lựa chọn bỏ lá bài không lật, vậy xin lỗi, phải thua một trăm đồng tiền.
Ỷ vào chính mình chơi nhiều năm chơi bài, Vương Lão Hổ chủ quan, lập tức đem đưa quy tắc bài lợi thế định cao như vậy, điều này khiến cho Lưu Ma Tử và Trần Tiêu Tử hô hấp dồn dập căng thẳng, bọn họ nghĩ rằng, Vương Lão Hổ quá nóng lòng, đúng là Vương Lão Hổ đang phấn khích, còn bọn họ ai cũng không muốn chơi theo kiểu rủi ro nhanh lẹ như thế này.
– Để cho công bằng, tôi có mang tới mấy bộ bài mới, mấy người là chơi bài lâu năm , có thể nhìn xem mấy bộ bài mới này có vấn đề gì hay không? Thật ra mấy bộ bài này tôi mua ở cửa hàng tạp hóa của bà góa Vương, mấy người nếu là không yên tâm, có thể đi đến cửa hàng tạp hóa khác mua thêm mấy bộ bài khác.
– Không thành vấn đề, bọn tôi cũng thường mua bài ở cửa hàng bà góa Vương.
Trần Tiêu Tử sau khi mở ra một bộ bài nhìn nhìn rồi nói.