Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 290 : Dò xét tình hình thôn Trịnh gia
Ngày đăng: 02:16 27/06/20
Trọng Hải cũng không thể làm gì hơn trong hoàn cảnh này, nếu như là bình thường một con người thẳng thắn như Trọng Hải, ông ta nhất định sẽ đem chuyện bài bạc trong giờ làm việc này đưa ra trong buổi họp thường ủy đảng, chắn chắn là chủ tịch thị trấn Từ Khánh Vui chỉ còn làm không quá tuần lễ này thì sẽ về vườn, với lại Từ Khánh Vui cũng không phải là người cùng phe của bí thư Trịnh Minh Đường, cho nên rất dễ dàng gạt bỏ.
Nhưng nếu lúc này làm như vậy thì có thích hợp hay không? Bởi vì Trọng Hải khi đến huyện Hải Dương nhậm chức giống như là một cánh chim đơn độc ngoại lai, dưới tay ông ta có ai là người của mình? Nghe qua thì giống như là mùi vị giang hồ đại ca phải có đàn em, nhưng thật ra là chốn quan trường vốn đã là giống như giang hồ , trong chốn giang hồ , nếu như muốn làm chuyện gì , mà không có mấy tên phụ tá đắc lực thì nên quên đi, cho nên hôm nay mặc dù rất tức giận Từ Khánh Vui , nhưng Trọng Hải ráng dằn cơn giận của mình , vì chuyện sau này nên đành lòng tha thứ cho Từ Khánh Vui .
Đinh Nhị Cẩu thấy Từ Khánh Vui cúi đầu đi theo sau lưng Trọng Hải ra cửa , hắn cũng không có gì là kinh ngạc , khi Trọng Hải đuổi mấy người còn lại ra ngoài , như vậy thì lãnh đạo nhất định sẽ có chuyện lợi dụng vấn đề này để cùng Từ Khánh Vui làm cái giao dịch , còn là giao dịch gì , thật sự là khó mà biết được….
– Thôi ổn rồi , ông không cần đi theo nữa , tốt nhất là chú tâm làm việc.
Trọng Hải nói với Từ Khánh Vui mà chẳng cần quay lưng lại.
Đinh Nhị Cẩu theo Trọng Hải rời khỏi cổng ủy ban thị trấn, sau khi lên xe thoạt nhìn qua là chạy trở lại huyện hải Dương, nhưng ra khỏi thị trấn không bao xa , xe liền quẹo hướng vào một đường dọc theo núi , cứ chạy thẳng đến khi không còn đường chạy nữa mới dừng lại , Đinh Nhị Cẩu cẩn thận đem quay lại đầu xe , thật sự là cực kỳ nguy hiểm nhưng không có cách nào khác , cứ chạy về trước nữa, chỉ sợ đến quay đầu cũng chẳng có chỗ.
– Không nói gạt cậu, tôi chưa từng đến nông thôn, lần trước đi đến thôn Lê Viên, đó là lần đầu tiên tôi xuống đến địa phương cơ sở, bây giờ đột nhiên lại xuống nông thôn , tôi mới biết được ở cấp trêи xem báo cáo tài liệu ở dưới thật sự là quá hoang đường , báo cáo không thể tin được, cậu thấy những tài liệu mà cậu vừa xem qua ở dưới các thị trấn này, có thể tin được bao nhiêu phần trăm?
Trọng Hải trầm ngâm suy nghĩ rồi nói .
– Cũng khó trách vì cán bộ ở trêи ít chú ý đến hạ tầng cơ sở các địa phương, lúc nào cần tìm hiểu thì chỉ gọi điện thoại , nghe một chút báo cáo , cán bộ cơ sở phía dưới nói cái gì thì biết cái đó , tuy rằng có lúc các lãnh đạo có thể biết việc này là báo cáo láo , nhưng vì lợi ích gì đó , hoặc là không muốn đi thực tế dưới cơ sở hoặc là chạy theo thành tích cho nên cũng cho mọi việc trôi qua .
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn sắc mặt Trọng Hải, vừa chậm rãi phân tích.
– Trường Sinh , sau này có việc gì cứ nói thẳng , không cần phải sợ hãi rụt rè như những người khác như vậy, nếu như tôi đã có cậu làm thư ký mà cũng nghe không được lời nói thật, thì thật sự tôi có mắt cũng như mù mà thôi, không biết gì đâu.
Trọng Hải nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu thấy hắn vẫn còn e dè nên nói thẳng ra .
– Lãnh đạo , em vẫn luôn băn khoăn , tại sao lại tuyển em làm thư ký, có nghe chủ nhiệm Thường nói vì chuyện này mà ông ta tốn cũng không ít tâm trí.
– Có tốn tâm trí hay không đó là trách nhiệm của ông ta, vì ông ta phụ trách quản lý về chuyện nhân sự.
– Lãnh đạo , phía trước có một thôn , hay là chúng ta đi xem thử một chút đi.
– Ừ.. thôn này tên là nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu đã có bao giờ đến đây thì làm sao biết được đây là thôn gì, vì vậy hắn mở điện thoại di động lên xem bản đồ , muốn nhìn xem đây là địa phương nào , Trọng Hải lắc đầu trêu ghẹo điện thoại di động Đinh Nhị Cẩu , ở chỗ này là nơi hoang sơn dã lĩnh làm sao nhìn bản đồ mà có được ?
– À..chị ơi , đây là thôn gì vậy chị?
Vừa lúc Trọng Hải thấy ở chỗ góc cua sườn núi có một người đàn bà nông thôn đang cõng một đứa bé đi đến nên hỏi.
– Đây là thôn Trịnh Gia, phía trước mặt là thôn Trịnh Gia đấy.
Đang trả lời , thì trêи lưng đứa bé lại khóc , vì vậy người đàn bà này vội vàng mang đứa bé đi nhanh về phía thôn Trịnh Gia .
– Chị à , đứa nhỏ này làm sao vậy?
Trọng Hải nghe tiếng khóc đứa bé không giống như là tiếng khóc bình thường nên hỏi.
– Nó bị phát sốt , nên mang nó đến thôn Trịnh Gia khám bệnh.
Người đàn bà vừa nói vừa bước nhanh hơn .
– Lãnh đạo , thôn này hình như là họ Trịnh tương đối nhiều nên gọi là thôn Trịnh Gia.
Đinh Nhị Cẩu cùng sánh bước nói.
– Trường Sinh , khi cậu còn ở thôn nhà, nếu như bị bệnh thì bình thường sẽ khám ở đâu ?
– À…thôn của em thì cách thị trấn Lâm Sơn không xa, nên cũng còn tạm được khi lên thị trấn khám, còn xa như thôn Lê Viên thì thảm rồi , chỉ có thể là dựa vào thầy lang ở thôn , bệnh thường thường thì sẽ không sao, nhưng bệnh tình nếu nghiêm trọng thì bởi vì trị liệu chậm trễ mà chuyển hóa thành biến chứng nên dễ trực tiếp tử vong, nhất là trường hợp này rơi vào người già và em bé tương đối nhiều.
– Vì thế cho nên dân thôn Lê Viên sửa đường nhiệt tình rất cao?
Trọng Hải hỏi.
– Thật ra tất cả nhừng người sống trêи núi đi khám bệnh đều rất khó khăn , trước kia thì có rất nhiều thầy lang , về sau bởi vì không có được cấp giấy phép hành nghề y, cho nên rất nhiều thầy lang đều đổi nghề rồi, lại càng làm cho nông thôn càng thêm thiếu người trị bịnh, thiếu cả thuốc men , tình huống này tại toàn bộ các thôn ở huyện Hải Dương đều rất phổ biến.
Đinh Nhị Cẩu trả lời.
– Đúng là không xuống nông thôn thì sẽ không biết, những vấn đề này tôi chưa từng thấy cái báo cáo nào nêu ra , cho nên đối với chuyện như thế này hoàn toàn không có khái niệm, cũng nhờ đi thực tế , thật không ngờ lại phát hiện nhiều như vậy tình huống , quả là đi không uổng công.
Thôn Trịnh Gia có chu vi hơn mười dặm địa, đây là cái thôn chủ lực lớn nhất của thị trấn An Sơn , mặc dù chỉ là một cái thôn xóm , ngược lại so với trêи thị trấn thậm chí còn náo nhiệt tốt hơn, vừa vào cổng thôn thì gặp ngay một trường tiểu học, lúc này đã gần cuối năm rồi, cho nên trong trường học trống rỗng, nhưng vẫn nghe bên trong phòng học còn truyền đến từng đợt tiếng giảng bài học.
– Vào xem? Giờ này vẫn còn trẻ đi học sao? Không phải đã thông báo cho nghỉ học sớm để tránh mùa đông, sau này sẽ học bù mà?
Trọng Hải nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu .
– Đây cũng là một chuyện hơi lạ, lãnh đạo lắng nghe thử, hình như là tiếng cô giáo đang dạy tiếng Anh, chắc đây là dạy ngoại khóa.
Hai nguời nhẹ nhàng chậm rãi bước đi thong thả đến đằng sau phòng học , một cô gái mặc cái áo màu đỏ đang đứng trêи bục giảng, một tay cầm thước dạy học , một tay cầm một quyển sách , ở phía dưới là một đám học sinh cao thấp không đều đang cắm cúi học từ .
Đinh Nhị Cẩu hướng đôi mắt nhìn từ góc nghiêng ngang bên hông cô giáo, chỉ thấy cô mặt mày thanh tú ôn nhu, như trăng non sáng tỏ rực rỡ, lông mày mắt phượng, tản mát ra mị lực của người phụ nữ thật đặc biệt, một đôi chân dài hơi tách ra di chuyển trêи bục giảng, cái ʍôиɠ rất hoàn mỹ tròn trịa vểnh lên đỡ lấy cái eo thon, còn trước ngực của cô, một đôi иɦũ ɦσα cao ngất tràn đầy chống đẩy lên trêи cái áo theo hơi thở phát ra cùng đôi chân đang đi tới lui làm cho đôi bầu иɦũ ɦσα nhẹ nhàng run run thật là sống động, từ bên ngoài nhìn xéo qua, cô giáo hình chỉ mặc một cái nịt ngực bình thường không có đệm ʍút̼, có thể thấy đôi bầu иɦũ ɦσα của cô đứng sững như hai ngọn núi không có chút nào dấu hiệu rủ xuống, ngược lại càng giống như đôi иɦũ ɦσα săn cứng của một cô gái mới lớn, dáng người cô giáo rất đầy đặn cân đối, cái ʍôиɠ rất tròn đong đưa rất có quy luật, hai bên ʍôиɠ thịt lay động như tạo ra từng đợt, từng đợt sóng biển, nhìn theo cái ʍôиɠ nhúc nhích, từ trong đáy lòng Đinh Nhị Cẩu tựa hồ bay lên một cỗ ɖu͙ƈ hỏa.
Cô giáo lúc này mới chú ý đến bên cửa sổ có người đang nhìn lén , vì vậy liền chỉ một đứa bé đang ngồi ở phía trước đứng lên hướng dẫn trong lớp đọc bài , còn cô giáo thì buông xuống cái thước dạy học cùng cuốn sách giáo khoa, bước đi ra chắn trước mặt Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hải.
– Các ngươi là ai vậy? Đang làm gì ở đây?
Nhưng nếu lúc này làm như vậy thì có thích hợp hay không? Bởi vì Trọng Hải khi đến huyện Hải Dương nhậm chức giống như là một cánh chim đơn độc ngoại lai, dưới tay ông ta có ai là người của mình? Nghe qua thì giống như là mùi vị giang hồ đại ca phải có đàn em, nhưng thật ra là chốn quan trường vốn đã là giống như giang hồ , trong chốn giang hồ , nếu như muốn làm chuyện gì , mà không có mấy tên phụ tá đắc lực thì nên quên đi, cho nên hôm nay mặc dù rất tức giận Từ Khánh Vui , nhưng Trọng Hải ráng dằn cơn giận của mình , vì chuyện sau này nên đành lòng tha thứ cho Từ Khánh Vui .
Đinh Nhị Cẩu thấy Từ Khánh Vui cúi đầu đi theo sau lưng Trọng Hải ra cửa , hắn cũng không có gì là kinh ngạc , khi Trọng Hải đuổi mấy người còn lại ra ngoài , như vậy thì lãnh đạo nhất định sẽ có chuyện lợi dụng vấn đề này để cùng Từ Khánh Vui làm cái giao dịch , còn là giao dịch gì , thật sự là khó mà biết được….
– Thôi ổn rồi , ông không cần đi theo nữa , tốt nhất là chú tâm làm việc.
Trọng Hải nói với Từ Khánh Vui mà chẳng cần quay lưng lại.
Đinh Nhị Cẩu theo Trọng Hải rời khỏi cổng ủy ban thị trấn, sau khi lên xe thoạt nhìn qua là chạy trở lại huyện hải Dương, nhưng ra khỏi thị trấn không bao xa , xe liền quẹo hướng vào một đường dọc theo núi , cứ chạy thẳng đến khi không còn đường chạy nữa mới dừng lại , Đinh Nhị Cẩu cẩn thận đem quay lại đầu xe , thật sự là cực kỳ nguy hiểm nhưng không có cách nào khác , cứ chạy về trước nữa, chỉ sợ đến quay đầu cũng chẳng có chỗ.
– Không nói gạt cậu, tôi chưa từng đến nông thôn, lần trước đi đến thôn Lê Viên, đó là lần đầu tiên tôi xuống đến địa phương cơ sở, bây giờ đột nhiên lại xuống nông thôn , tôi mới biết được ở cấp trêи xem báo cáo tài liệu ở dưới thật sự là quá hoang đường , báo cáo không thể tin được, cậu thấy những tài liệu mà cậu vừa xem qua ở dưới các thị trấn này, có thể tin được bao nhiêu phần trăm?
Trọng Hải trầm ngâm suy nghĩ rồi nói .
– Cũng khó trách vì cán bộ ở trêи ít chú ý đến hạ tầng cơ sở các địa phương, lúc nào cần tìm hiểu thì chỉ gọi điện thoại , nghe một chút báo cáo , cán bộ cơ sở phía dưới nói cái gì thì biết cái đó , tuy rằng có lúc các lãnh đạo có thể biết việc này là báo cáo láo , nhưng vì lợi ích gì đó , hoặc là không muốn đi thực tế dưới cơ sở hoặc là chạy theo thành tích cho nên cũng cho mọi việc trôi qua .
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn sắc mặt Trọng Hải, vừa chậm rãi phân tích.
– Trường Sinh , sau này có việc gì cứ nói thẳng , không cần phải sợ hãi rụt rè như những người khác như vậy, nếu như tôi đã có cậu làm thư ký mà cũng nghe không được lời nói thật, thì thật sự tôi có mắt cũng như mù mà thôi, không biết gì đâu.
Trọng Hải nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu thấy hắn vẫn còn e dè nên nói thẳng ra .
– Lãnh đạo , em vẫn luôn băn khoăn , tại sao lại tuyển em làm thư ký, có nghe chủ nhiệm Thường nói vì chuyện này mà ông ta tốn cũng không ít tâm trí.
– Có tốn tâm trí hay không đó là trách nhiệm của ông ta, vì ông ta phụ trách quản lý về chuyện nhân sự.
– Lãnh đạo , phía trước có một thôn , hay là chúng ta đi xem thử một chút đi.
– Ừ.. thôn này tên là nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu đã có bao giờ đến đây thì làm sao biết được đây là thôn gì, vì vậy hắn mở điện thoại di động lên xem bản đồ , muốn nhìn xem đây là địa phương nào , Trọng Hải lắc đầu trêu ghẹo điện thoại di động Đinh Nhị Cẩu , ở chỗ này là nơi hoang sơn dã lĩnh làm sao nhìn bản đồ mà có được ?
– À..chị ơi , đây là thôn gì vậy chị?
Vừa lúc Trọng Hải thấy ở chỗ góc cua sườn núi có một người đàn bà nông thôn đang cõng một đứa bé đi đến nên hỏi.
– Đây là thôn Trịnh Gia, phía trước mặt là thôn Trịnh Gia đấy.
Đang trả lời , thì trêи lưng đứa bé lại khóc , vì vậy người đàn bà này vội vàng mang đứa bé đi nhanh về phía thôn Trịnh Gia .
– Chị à , đứa nhỏ này làm sao vậy?
Trọng Hải nghe tiếng khóc đứa bé không giống như là tiếng khóc bình thường nên hỏi.
– Nó bị phát sốt , nên mang nó đến thôn Trịnh Gia khám bệnh.
Người đàn bà vừa nói vừa bước nhanh hơn .
– Lãnh đạo , thôn này hình như là họ Trịnh tương đối nhiều nên gọi là thôn Trịnh Gia.
Đinh Nhị Cẩu cùng sánh bước nói.
– Trường Sinh , khi cậu còn ở thôn nhà, nếu như bị bệnh thì bình thường sẽ khám ở đâu ?
– À…thôn của em thì cách thị trấn Lâm Sơn không xa, nên cũng còn tạm được khi lên thị trấn khám, còn xa như thôn Lê Viên thì thảm rồi , chỉ có thể là dựa vào thầy lang ở thôn , bệnh thường thường thì sẽ không sao, nhưng bệnh tình nếu nghiêm trọng thì bởi vì trị liệu chậm trễ mà chuyển hóa thành biến chứng nên dễ trực tiếp tử vong, nhất là trường hợp này rơi vào người già và em bé tương đối nhiều.
– Vì thế cho nên dân thôn Lê Viên sửa đường nhiệt tình rất cao?
Trọng Hải hỏi.
– Thật ra tất cả nhừng người sống trêи núi đi khám bệnh đều rất khó khăn , trước kia thì có rất nhiều thầy lang , về sau bởi vì không có được cấp giấy phép hành nghề y, cho nên rất nhiều thầy lang đều đổi nghề rồi, lại càng làm cho nông thôn càng thêm thiếu người trị bịnh, thiếu cả thuốc men , tình huống này tại toàn bộ các thôn ở huyện Hải Dương đều rất phổ biến.
Đinh Nhị Cẩu trả lời.
– Đúng là không xuống nông thôn thì sẽ không biết, những vấn đề này tôi chưa từng thấy cái báo cáo nào nêu ra , cho nên đối với chuyện như thế này hoàn toàn không có khái niệm, cũng nhờ đi thực tế , thật không ngờ lại phát hiện nhiều như vậy tình huống , quả là đi không uổng công.
Thôn Trịnh Gia có chu vi hơn mười dặm địa, đây là cái thôn chủ lực lớn nhất của thị trấn An Sơn , mặc dù chỉ là một cái thôn xóm , ngược lại so với trêи thị trấn thậm chí còn náo nhiệt tốt hơn, vừa vào cổng thôn thì gặp ngay một trường tiểu học, lúc này đã gần cuối năm rồi, cho nên trong trường học trống rỗng, nhưng vẫn nghe bên trong phòng học còn truyền đến từng đợt tiếng giảng bài học.
– Vào xem? Giờ này vẫn còn trẻ đi học sao? Không phải đã thông báo cho nghỉ học sớm để tránh mùa đông, sau này sẽ học bù mà?
Trọng Hải nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu .
– Đây cũng là một chuyện hơi lạ, lãnh đạo lắng nghe thử, hình như là tiếng cô giáo đang dạy tiếng Anh, chắc đây là dạy ngoại khóa.
Hai nguời nhẹ nhàng chậm rãi bước đi thong thả đến đằng sau phòng học , một cô gái mặc cái áo màu đỏ đang đứng trêи bục giảng, một tay cầm thước dạy học , một tay cầm một quyển sách , ở phía dưới là một đám học sinh cao thấp không đều đang cắm cúi học từ .
Đinh Nhị Cẩu hướng đôi mắt nhìn từ góc nghiêng ngang bên hông cô giáo, chỉ thấy cô mặt mày thanh tú ôn nhu, như trăng non sáng tỏ rực rỡ, lông mày mắt phượng, tản mát ra mị lực của người phụ nữ thật đặc biệt, một đôi chân dài hơi tách ra di chuyển trêи bục giảng, cái ʍôиɠ rất hoàn mỹ tròn trịa vểnh lên đỡ lấy cái eo thon, còn trước ngực của cô, một đôi иɦũ ɦσα cao ngất tràn đầy chống đẩy lên trêи cái áo theo hơi thở phát ra cùng đôi chân đang đi tới lui làm cho đôi bầu иɦũ ɦσα nhẹ nhàng run run thật là sống động, từ bên ngoài nhìn xéo qua, cô giáo hình chỉ mặc một cái nịt ngực bình thường không có đệm ʍút̼, có thể thấy đôi bầu иɦũ ɦσα của cô đứng sững như hai ngọn núi không có chút nào dấu hiệu rủ xuống, ngược lại càng giống như đôi иɦũ ɦσα săn cứng của một cô gái mới lớn, dáng người cô giáo rất đầy đặn cân đối, cái ʍôиɠ rất tròn đong đưa rất có quy luật, hai bên ʍôиɠ thịt lay động như tạo ra từng đợt, từng đợt sóng biển, nhìn theo cái ʍôиɠ nhúc nhích, từ trong đáy lòng Đinh Nhị Cẩu tựa hồ bay lên một cỗ ɖu͙ƈ hỏa.
Cô giáo lúc này mới chú ý đến bên cửa sổ có người đang nhìn lén , vì vậy liền chỉ một đứa bé đang ngồi ở phía trước đứng lên hướng dẫn trong lớp đọc bài , còn cô giáo thì buông xuống cái thước dạy học cùng cuốn sách giáo khoa, bước đi ra chắn trước mặt Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hải.
– Các ngươi là ai vậy? Đang làm gì ở đây?