Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 305 : Ngã giá mua bán

Ngày đăng: 02:16 27/06/20

CHƯƠNG 255: NGÃ GIÁ MUA BÁN.

Trong phòng camera của nhà hàng Hải Dương, Hoắc Lữ Mậu cùng Trịnh Tam Gia ngồi mặt đối mặt , Trịnh Tam Gia không ngừng dùng giấy vệ sinh lau máu trêи mặt, vết tích của những cú đạp của Đinh Nhị Cẩu không thể bảo là không hung ác, chỉ trách là xương mũi còn chưa có bị đạp gảy , chẳng qua là máu cứ không ngừng chảy .

– Tam Gia , chuyện này rất khó xử lý , nếu không thì cậu báo lên trêи công an huyện đi , tôi chỉ là một đồn trưởng nhỏ, thật sự là gánh không nỗi chuyện lớn như vậy, dù sao hai người này cậu cũng đã biết là ai rồi , một người là thư ký của chủ tịch huyện , một người là thư ký đại chủ nhiệm , cậu thì không sợ , nhưng tôi thì trong hai người này, ai cũng không dám gây hấn đâu.

Hoắc Lữ Mậu không phải người ngu , đúng ra ông ta muốn xóa sạch hình ảnh trêи camera, nhưng vì có mấy người cảnh sát đi theo dù là người của đồn côn an Thành Quan, nhưng ông ta vẫn không tin được những người này, vì thế nên đành mặc kệ.

– Hoắc Lữ Mậu , ông vừa từ thị trấn đến nội thành trong huyện, có thể còn chưa biết nguyên tắc của tôi , Trịnh Tam Gia cho tới bây giờ lời nói một là một không có hai , ông là người xử lý cho nên phải xử lý , không muốn làm cũng phải xử lý , tin không , ngay ngày mai tôi sẽ cho ông cút về.

Trịnh Tam Gia giọng nói rất thấp , nhưng cũng đủ để cho Hoắc Lữ Mậu nghe qua đầy đủ câu.

– Tam Gia , thật sự là quyền hành của tôi chỉ có hạn .

Hoắc Lữ Mậu đã bị dồn vào đường cùng nên không sợ nữa , chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Những lời này của Trịnh Tam Gia thật ra không phải là hù dọa Hoắc Lữ Mậu , Trịnh Tam Gia tên đầy đủ Trịnh Đoạn Cương , nghe cái tên của hắn cũng hiểu là một nhân vật hung ác , nhưng hắn còn có một biệt hiệu rất oai phong là “ trưởng phòng tổ chức cán bộ “ theo lời đồn đại chỉ cần là muốn bước chân vào làm nhân viên ở chốn quan trường huyện Hải Dương lăn lộn, thì dán lên người hắn ta một số tiền, nhất định là có thể chen chân vào , với lại lời hứa của Trịnh Tam Gia so với lãnh đạo bình thường trong quan trường còn tốt hơn nhiều , nếu như công việc không thành, thì còn nghĩ đến khả năng Trịnh Tam Gia trả tiền lại, hoặc là có thể chọn lựa chức vị ban ngành khác, hắn sẽ phụ trách chạy việc cho mình.

– Hừ..thôi tôi biết chuyện này ông cũng khó khăn , với lại tôi còn nghe nói ông và Đinh Trường Sinh đã từng là đồng sự , cho nên tôi cũng sẽ không làm khó ông nữa, tôi chỉ cần khi nào ông hẹn hắn ở đâu đó, báo tin tức cho tôi biết là được , yên tâm đi tôi sẽ không giết chết hắn , tôi phải lấy lại mặt mũi của tôi một chút thôi, nếu không thì Trịnh Tam Gia làm sao còn lăn lộn ngoài xã hội nữa, phải không?

– Chuyện này . . .

Hoắc Lữ Mậu do dự chưa quyết, hừm…không giết chết hắn, làm cho tàn phế cũng không được, dù sao thằng nhóc này là mình một tay huấn luyện ban đầu , hơn nữa ở phía sau hắn ta còn có chủ tịch huyện đỡ đầu, tường thành dù dầy đi nữa , cũng khó tránh khỏi không bị lọt gió , vạn nhất việc này truyền ra bên ngoài, chẳng lẽ mình còn mặt mũi lăn lộn?

– Hoắc Lữ Mậu , tôi cũng biết ông phấn đấu muốn lên chức cũng như người khác, chỉ cần ông làm đồn trưởng Thành Quan này đầy một năm, tôi sẽ bảo đảm sang năm đúng thời gian này, đưa ông lên làm phó công an huyện Hải Dương, thế nào? Cái này ra giá đủ cao để ông nhận lời chứ ?

Trịnh Tam Gia mỉm cười gian xảo , ở trong mắt hắn ta thế gian này chẳng có chuyện gì mà không giải quyết được, khi dùng tiền hoặc là quyền lực ngã giá mua bán…

Đối với loại người như Hoắc Lữ Mậu, dùng tiền mua chuộc nhất định không phù hợp , bởi vì không phải là ai cũng đều thích tiền , nhưng ông ta là người ở trong chốn quan trường, ai mà không thích quyền lực, cho nên quyền lực hấp dẫn có thể so với tiền bạc thì quan trọng hơn nhiều.

Đang cúi đầu, Hoắc Lữ Mậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Tam Gia:

– Thật không ?”

– Tất cả mọi người đều bảo tôi là trưởng phòng tổ chức, thì ông nghĩ xem là thật hay không thật , nếu chưa tin, cứ đi hỏi thăm mọi người đi, Trịnh Tam Gia lời hứa có lúc nào mà không giữ?

Hoắc Lữ Mậu trố mắt đứng dậy , với tay cầm lấy bộ đàm đi ra mở cửa, lập tức nói nhanh:

– Đinh Trường Sinh đêm nay sẽ đến nhà tôi uống rượu.

Nói xong , dứt khoát đẩy cửa ra , đi ra ngoài đại sảnh nhà hàng .

Nghe tiếng “ ầm “cửa đóng lại , Trịnh Tam Gia ngửa mặt lên trời cười to, hắn lại thắng , quyền lực hấp dẫn lại đem một người đẩy về phía của hắn ……..

…………………………………………………………………………………….

Chỉ cần vừa về đến nhà, Điền Ngạc Như sẽ cỡi quần áo ngoài , chỉ mặc cái váy ngủ, chân trần đi tới đi lui trêи sàn nhà bằng gỗ, đang lúc ngồi ở trêи ghế sa lon vừa xem phim Hàn vừa gặm trái táo thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa .

Cô bước đến mắt mèo trêи cửa ngó ra, lập tức mừng rỡ .

– Em đến đây có chuyện gì thế?

Điền Ngạc Như nahnh chóng kéo cánh cửa ra .

– Đồn trưởng nhắn tin cho em đến nhà uống rượu.

Đinh Nhị Cẩu bước vào trong nhà , quan sát chúng quanh căn phòng .

– Khỏi nhìn , ông ấy chưa có về đâu.

Điền Ngạc Như từ phía sau lưng hắn, thoáng cái ôm lấy eo của hắn dùng sức cạ cạ đôi bầu иɦũ ɦσα căng tròn , chết sống không buông ra .

– Chị Ngạc Như , mau buông ra , nếu ông ta trở về thấy thì rắc rối to.

Đinh Nhị Cẩu tuy có lúc rất to gan lớn mật , nhưng đôi khi lại nhát như chuột , buổi trưa hôm nay xảy ra chuyện , cho đến bây giờ trong lòng hắn bỗng có một linh tính bất an , luôn cảm giác có cái gì không đúng, nhưng không thể giải thích được , bởi vì thế cho nên hắn lúc này một chút hứng thú đều không có, dù cho Điền Ngạc Như đang cầm bàn tay của hắn nhét vào bên trong cái váy của cô, xuyên qua cái qυầи ɭót chạm lên tấm thảm l.ông dày mịn xào xạc nham nhám dưới lòng bàn tay hắn.

– Hì.. đây là rượu em mang đến chô ông ta, em không biết là chị đang ở đây , sớm biết thì cũng mua cho chị bó hoa rồi.

Đinh Nhị Cẩu cuối cùng cũng dùng đầu ngón tay quẹt lên xuống trêи cái khe thịt âʍ ɦộ dinh dính đã có nước nhờn chảy ra, như khích lệ tinh thần Điền Ngạc Như .

– Không có lương tâm , đi rồi cũng không nói cho chị biết một tiếng , vậy em chỉ biết “ làm “ chị thôi sao ?

Điền Ngạc Như không chịu buông tha ngồi ở trêи ghế sa lon ôm lấy cánh tay Đinh Nhị Cẩu không rời .

– Khục .. chuyện này đến bây giờ cũng đâu có gì chắc chắn đâu, vẫn còn đang thử việc, nếu em làm không xong thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi , con người của em chắc chị cũng biết, không chính xác 8, 9 phần, với ai em cũng không cho biết, chứ nếu có chuyện đột ngột xảy ra thì không biết ăn nói làm sao.

Đinh Nhị Cẩu triển khai sử dụng tài uốn ba tấc lưỡi nói xạo của mình ra.

– Em nói thật hả?

Điền Ngạc Như cũng không phải là đứa bé lên ba , cho nên bán tín bán nghi hỏi lại.

– Đương nhiên là thật, à.. hôm nay em đến tìm đồn trưởng Hoắc cũng có chuyện nhờ vả đến ông ta , em có gây chút phiền toái nhỏ.

– Ừm..chuyện gì vậy? Có muốn chị nhờ người giúp em một tay hay không?

– Người giúp em? Là ai vậy?

– Em đã quên rồi hả, chị Điền Thanh Như làm ở viện kiểm sát huyện.

– A..em nhớ ra rồi , nhưng việc này chị ấy cũng không thể giúp , theo tình hình suy xét, chỉ có nhờ đồn trưởng là tốt nhất mà thôi.