Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 31 : Trên cánh đồng phát hiện

Ngày đăng: 02:11 27/06/20

Nhận được lời mời một cách ép buộc, Đinh Nhị Cẩu há hốc mồm trợn mắt đứng ngây người, không có bất cứ phản ứng gì, hắn không muốn đi, nhưng lại không dám, bởi vì từ cái buổi sáng sớm mơ hồ được Điền Ngạc Như dụ dỗ biến thành đàn ông, hắn cứ có cảm giác mình bị Điền Ngạc Như tóm bắt được nhược điểm, giống như đang bị xỏ mũi dắt đi, dù là chơi được cô ấy, nhưng trong lòng một chút ưu thế cũng không thấy, do đó, hắn hiện giờ đang cảm thấy vô cùng bất an.

Hắn dự định, đi thì đi, đêm nay nhất định phải nói mọi chuyện rỏ ràng với Điền Ngạc Như, chuyện vào buổi sáng với Điền Ngạc Như không phải là hắn cố ý, cứ xem như là ai cũng có nhược điểm, cho nên coi như là huề nhau đi.

– Trưởng đồn, đêm nay tôi xin nghỉ, về thăm nhà một chút.

Đinh Nhị Cẩu đi về phía văn phòng Hoắc Lữ Mậu xin phép.

– Cũng được, trở về nhà đi, những ngày qua cậu cũng cực khổ, đêm nay tôi đi thôn Lô Gia Lĩnh, chị cậu vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói muốn về thăm nhà mẹ ruột, ở nhà cũng chỉ có một mình, cho nên tôi sẽ đi thôn Lô Gia Lĩnh.

Hoắc Lữ Mậu bất đắc dĩ nói.

– Trưởng đồn, sao ông không đi cùng với chị Ngạc Như về thăm nhà.

– Haha, cha mẹ cô ấy không ưa tôi, cho nên tôi không muốn gặp mặt, lại mang phiền phức.

– Ừ vậy thôi, cám ơn trưởng đồn nhiều, sáng mai tôi quay trở lại. Thôn Lô Gia Lĩnh ngày kia là tuyển cử rồi, hy vọng cũng sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.

– Đến lúc đó, cậu cùng với tôi đi chung.

Hoắc Lữ Mậu vẫy vẫy tay đuổi Đinh Nhị Cẩu đi ra.

Một điểm cuối cùng lo lắng của hắn là Hoắc Lữ Mậu có đi cùng với Điền Ngạc Như không có xảy ra, thì ra Hoắc Lữ Mậu muốn đi thôn Lô Gia Lĩnh, cũng nhận thấy rằng Hoắc Lữ Mậu đối với người nhà Điền Ngạc Như mối quan hệ cũng không tốt lắm.

Buổi chiều rất sớm Đinh Nhị Cẩu đã đi, hắn biết, Điền Ngạc Như bình thường đều là chạy xe máy đi làm, nhà của mẹ cô là hướng ngược lại với thôn Lô Gia Lĩnh, nhưng lại cùng hướng với thôn Bàng Tử ɖu͙ƈ.

Nơi này địa hình thuộc loại đồi với núi, vừa đi không bao xa hắn đến một ngọn đồi không cao lắm, bầu trời xanh thẳm trong veo, có vài người mặc đồ rằn ri, mang vác các loại dụng cụ thăm dò địa chất, thỉnh thoảng dừng lại lấy mẫu, rồi nhắm hướng xuống phía dưới đào móc, điều này khiến cho Đinh Nhị Cẩu chú ý, thời gian còn sớm chắc Điền Ngạc Như chưa đến, cho nên hắn âm thầm theo dõi mấy người lạ này từ phía sau, xem họ đang làm gì, hắn cũng không có nghe nói nơi này, có cổ mộ, bất quá xem qua dáng điệu giống như là như là đi đào trộm mộ.

– Này, mấy anh đang làm gì?

Đinh Nhị Cẩu lấy can đảm, dù sao hiện tại cũng là ban ngày, đánh không lại bọn họ thì cùng lắm bỏ chạy là xong, xem trước một chút họ đang làm gì.

– Mấy anh có nghe không, đang làm gì vậy?

Đinh Nhị Cẩu bước lên cổ họng hô to, nhưng không có ai quan tâm đến hắn.

– Chú mày đến đây la lối gì vậy? Để ý đến chúng ta làm gì?

– Tôi là cảnh sát đang đi tuần tra, nếu các người không nói là đang làm gì rỏ ràng, tôi lập tức báo về đồn cảnh sát, có tin hay không?

Đinh Nhị Cẩu móc điện thoại di động ra, dáng vẻ rất là chính nghĩa uy phong.

– Ai dà, hiểu lầm, đồng chí cảnh sát, chúng tôi là đội thăm dò địa chất đấy, đang tìm quặng, Tiểu Vương, lấy giấy chứng nhận cho anh ta nhìn xem.

Một người có vẻ hơi lớn tuổi, nói với người bên cạnh.

Đinh Nhị Cẩu bán tín bán nghi nhìn giấy chứng nhận, còn có cả thư giới thiệu, với con dấu đỏ thẩm, thật đúng là đoàn địa chất đang tìm quặng.

– Nơi này có thể có quặng gì, than đá hay là sắt, thiết?

– Đất hiếm (rare-earth).

Tiểu Vương thuận miệng trả lời.

– Tiểu Vương, cậu nói nhăng cuội gì đấy, nhanh làm việc của mình đi, đến tối làm chưa xong thì không kịp quay về.

Người có vẻ hơi lớn tuổi mắng Tiểu Vương, xem ra là không muốn Tiểu Vương đem chuyện này nói cho Đinh Nhị Cẩu biết.

Đất hiếm (rare-earth), loại đất hiếm này Đinh Nhị Cẩu đã nghe nói qua, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng lưu manh, nhưng thằng này có một chỗ tốt lớn nhất chính là ham học hỏi, trước kia lúc còn ở nhà, mỗi khi trời tối thường nghe tin tức qua radio, sau này đến đồn cảnh sát, lúc có thời gian rãnh cũng hay lên mạng xem nhiều loại tin tức khắp nơi.

Cũng chính là nhờ vào lúc đó, hắn biết đất hiếm (rare-earth) là dùng làm gì, hắn đặc biệt chú ý là vì đất hiếm (rare-earth) mà Trung Quốc với nhiều quốc gia trêи thế giới mâu thuẫn, hiện tại Trung Quốc đã hạn chế xuất khẩu đất hiếm (rare-earth) rồi, điều này khiến cho trêи thế giới rất nhiều quốc gia bất mãn.

Vùng này lại có đất hiếm (rare-earth), thật sự là ly kỳ. Đinh Nhị Cẩu đang nằm ở cánh đồng cỏ bát ngát bên cạnh con đường, suy nghĩ về vấn đề đất hiếm (rare-earth).

– Mơ mộng gì thế?

Mãi mê suy nghĩ không biết qua bao lâu, một giong nói vang bên tai khiến cho Đinh Nhị Cẩu về lại trong hiện thực, thì thấy Điền Ngạc Như với bộ đồ cảnh sát hàng ngày đang trêи chiếc xe máy đứng ở ven đường, Điền Ngạc Như không có xuống xe, một chân chạm đất, ngồi ở trêи xe.

– Không có, mơ mộng gì đâu, chị Ngạc Như hẹn gặp tôi có chuyện gì không?

Đinh Nhị Cẩu sắc mặt đỏ lên, điệu bộ đó càng làm cho Điền Ngạc Như trong lòng không tránh khỏi nôn nao.

– Đi …

– Đi chỗ nào?

Đinh Nhị Cẩu sợ hãi hỏi.

– Nhị Cẩu, cậu có phải là một đàn ông không, chị là một người phụ nữ còn không sợ, cậu sợ cái gì.

Điền Ngạc Như lông mày như dựng lên, nhưng thật ra nét mặt không phải tức giận, mà như là oán trách.

– Được rồi, thì đi.

Đinh Nhị Cẩu đi tới ngồi ở phía sau chiếc xe máy.

– Cậu chở chị.

Điền Ngạc Như lách người, đưa xe cho Đinh Nhị Cẩu, hắn miễn cưỡng cầm tay lái, Điền Ngạc Như ngồi ở phía sau, hai tay duỗi tay ôm lấy bên hông của Đinh Nhị Cẩu, hắn cả người chấn động, không dám thở mạnh, động tác lái xe cũng cứng ngắc

– Đi lên núi, đến một ngã ba, quẹo vào.

Điền Ngạc Như ngồi ở sau hướng dẫn đường đi, Đinh Nhị Cẩu không dám có ý kiến, chạy dọc theo một đường mòn nhỏ, hướng về phía trước, lúc trêи núi nhỏ yên tĩnh, thật vắng lăng, ngoại trừ tiếng gió thổi ở ngoài tai.