Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 378 : Bị làm phiền liên tiếp
Ngày đăng: 02:18 27/06/20
Vừa đúng lúc thì điện thoại Đinh Nhị Cẩu reo vang , hắn vội vàng buông Phó Phẩm Ngàn ra , đẩy cửa nhà bếp đi ra bên ngoài nghe .
Xem lại số điện thoại là chủ tịch huyện Trọng Hải gọi đến.
– Lãnh đạo, chúc mừng năm mới, có điều gì dặn dò em?
Thấy Đinh Nhị Cẩu giơ tay ra hiệu, Miêu Miêu hiểu chuyện đem TV để chế độ yên lặng .
– Cậu bây giờ đang ở đâu?
– Em đang ở thành phố Bạch Sơn, có chuyện gì vậy?
– Ừ như thế này đi, cậu điện thoại nói cho lái xe của tôi biết, không cần đến đón tôi , cậu từ Bạch Sơn xuất phát chạy ngay đến tỉnh gặp tôi, có việc khẩn cấp, nhanh lên nhé.
Trọng Hải nói xong liền cúp máy , hình như là có chuyện gì rất là gấp gáp .
Thật không biết là chuyện gì mà Trọng Hải cấp bách như vậy, ngày nghỉ Tết vẫn còn chưa có nghỉ xong, thì ngay trong đêm nay chạy lên tỉnh đón chủ tịch chắc chắn là phải quay về huyện Hải Dương, nhất định là trong huyện đã xảy ra chuyện gì đó rồi .
Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, đi về hướng phòng bếp, Miêu Miêu ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Đinh Nhị Cẩu, tuy rất là muốn hỏi chuyện với hắn , nhưng là lúc cô gái nhỏ không dám động đậy.
– Em phải đi, ở cơ quan chắc có khả năng đã xảy ra chuyện, em phải lập tức trở về.
Đinh Nhị Cẩu đứng ở cửa phòng bếp đối diện với Phó Phẩm Ngàn vội vàng nói ra .
– Làm gì vội như vậy, sắp chín rồi , không có thể ăn điểm tâm rồi mới đi sao?
Phó Phẩm Ngàn cầm trong tay cái thìa đi tới hỏi.
– Không được, vừa rồi lãnh đạo gọi điện thoại, kêu em đi lên tỉnh đón ông ấy , đoán chừng là trong huyện đã xảy ra chuyện rất khẩn yếu rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền đi về phía cửa, đúng lúc này Miêu Miêu chạy về phía Đinh Nhị Cẩu .
– Chú Đinh, chừng nào thì chú lại đến chơi nhà của cháu?
Miêu Miêu lưu luyến không muốn rời hắn .
– Rất nhanh.. rất nhanh chú sẽ tới thăm cháu được không ? Ở nhà hãy nghe lời của mẹ, học tập cho giỏi , hoàn thành cuộc thi cho tốt, nếu cháu thi được điểm cao, chú sẽ mua cho cháu cái máy tính.
Đinh Nhị Cẩu lại bắt đầu đồng ý loạn lên.
– A ..chú nói thì nhớ đấy, cháu nhất định học tập thật giỏi.
Miêu Miêu nhảy lưng tưng hoan hô nói.
– Miêu Miêu đi vào bếp xem nồi sủi cảo, mẹ đưa tiễn chú Đinh con ra ngoài.
Phó Phẩm Ngàn phát huy trọn vẹn quyền lợi lấy việc công làm việc tư của mình.
Dọc trêи hành lang không có bóng đèn nên khá tối , Đinh Nhị Cẩu đi phía trước ,Phó Phẩm Ngàn ở phía sau , hắn đột nhiên quay người , quay lại hướng Phó Phẩm Ngàn .
Lúc Phó Phẩm Ngàn chưa có chỗ ổn định lại quán tính thì đã bị Đinh Nhị Cẩu thoáng cái ôm vào trong ngực, miệng hắn đè chặt lên đôi môi Phó Phẩm Ngàn làm ở dưới mặt Phó Phẩm Ngàn không thể động đậy, lần này hắn không có phí bao nhiêu sức lực , đầu lưỡi thô nhám của hắn liền tiến vào trong miệng Phó Phẩm Ngàn không hề ngượng ngùng, cô cũng đem cái lưỡi đinh hương của mình cống hiến cho tên chó chết Nhị Cẩu , lưỡi của hắn quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô ʍút̼ về trong miệng mình, ngay lúc Phó Phẩm Ngàn muốn rút người về sau, thì đôi tay của hắn đã nâng lên cái áo cô, đem một bầu иɦũ ɦσα đầy đặn tràn đầy co dãn đang được cái áo nịt иɦũ ɦσα bao vây lấy, đẩy lên phía trêи, khiến cho đôi bầu иɦũ ɦσα to lớn đầy đặn tại trước mặt của hắn tận tình thể hiện ra rồi….
Nhưng mà lúc này điện thoại lại vang lên, Đinh Nhị Cẩu lộ vẻ tức giận đành phải buông Phó Phẩm Ngàn ra.
– Xin lỗi, em phải đi , chị quay trở về đi , bên ngoài lạnh lẻo lắm.
Đinh Nhị Cẩu phất tay , cắn răng một cái dứt khoát quay người, đi nhanh về hướng chiếc xe hơi của mình.
– Xin chào, xin lỗi ai ở đầu dây?
Đinh Nhị Cẩu thanh âm rất là bất mãn.
– Là Hồ Giai Giai đây , Trường Sinh, chủ tịch huyện có thông báo là em đi đón ông ấy, bây giờ đang ở đâu vậy?
– Em đang ở thành phố Bạch Sơn, chủ tịch Trọng vừa rồi có gọi điện thoại , em vừa mới ra khỏi thành phố.
Đinh Nhị Cẩu nghe là Hồ Giai Giai , lập tức tinh thần tỉnh táo trở lại .
– Vậy thì tốt, em đi đón ông ấy , nhớ liên hệ thường xuyên cùng chủ tịch Trọng khi đến chỗ hẹn, có việc rất quan trọng.
– Chị Giai Giai , đến cùng chuyện gì xảy ra mà gấp gáp như vậy?
– Chuyện này…..
Hồ Giai Giai cũng không muốn nói ra cho hắn biết , nhưng cô nghĩ đến nếu như Đinh Nhị Cẩu đi đón chủ tịch huyện , tình huống đến hiện trường mà Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn không biết gì cả, thì cũng không biết phải giải thích với hắn ra sao.
– Trong huyện đã xảy ra vụ thuốc nổ phát nổ , hiện tại đã bị chết bảy người rồi, còn có hai mươi mấy người bị thương, đoán chừng sẽ còn có người chết thêm nữa, còn những chuyện khác thì chị cũng không biết rõ lắm. …
Nói xong Hồ Giai Giai liền cúp điện thoại .
Thuốc nổ làm chết chết 7 người, đây là một tai nạn lớn , đặc biệt là ngay trong lúc Tết âm lịch, việc này chỉ sợ sẽ phát triển thành chuyện lớn, lúc này Trọng Hải không có mặt tại ở đây, trong huyện xảy ra chuyện lớn như vậy , một chủ tịch huyện rõ ràng là không có mặt ở hiện trường , nếu chuyện này lan truyền đi ra bên ngoài không phải là một điều đáng để chê cười hay sao?
Đinh Nhị Cẩu giờ mới hiểu được vì sao Trọng Hải rất là sốt ruột trở lại huyện Hải Dương , vì vậy khởi động xe hơi , chạy thật nhanh ra bên ngoài, lúc này giao thông thành phố Bạch Sơn đang rât đông đúc, vạn nhất bị kẹt xe ở bên trong thì sẽ xong đời của hắn .
Trêи đường đi , Đinh Nhị Cẩu chạy với tốc độ xe trêи 120 km/h , khi đến nơi gặp được Trọng Hải , Đinh Nhị Cẩu không nói hai lời, quay đầu xe hướng về huyện Hải Dương chạy, tốc độ vẫn là nhanh như vậy…
– Hồ Giai Giai có tin tức gì thêm không?
Trọng Hải trong lúc này cũng không nóng nảy, vì ông biết nếu có gấp cũng không có tác dụng gì , đoán chừng trong huyện đã đem sự cố báo lên lãnh đạo trêи thành phố rồi.
– Chủ nhiệm Hồ chỉ nói chết 7 người, còn có hơn 20 người trọng thương, những chuyện khác cũng không biết rỏ.
– Ui dà, chuyện này sắp tới sẽ gây phiền toái rất nhiều.
Trọng Hải ngồi ở đằng sau thở dài.