Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 384 : Cuộc hôn nhân chính trị

Ngày đăng: 02:18 27/06/20

– Tiểu Đinh, Trọng Hải đang ở đâu vậy?

– Dạ lãnh đạo đang bận đi họp, không có ở trong phòng làm việc, em dẫn chị lên đó ngồi chờ, một hồi sau thì lãnh đạo mới trở về.

– Cũng được , anh ấy ở đâu vậy? Nếu không em dẫn chị đi về khu cư xá nơi của anh ấy ở đi.

Tạ Phương Quỳnh nói.

– A..ưm..!

Lời nói này của Tạ Phương Quỳnh làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút bó tay, chẳng lẽ chủ tịch Trọng Hải không có nói cho vợ của mình biết là đang ở nơi nào, càng kỳ lạ là Tạ Phương Quỳnh đến nơi này Trọng Hải cũng không biết , chuyện này có chút không hợp với thói thường tình, ngược lại thì Tạ Phương Quỳnh ngay cả việc chồng mình tới nơi này làm việc mấy tháng, trong cuộc sống hàng ngày nơi ăn chốn nghỉ mà người vợ cũng đều không biết gì cả? Trong chuyện này tựa hồ có chút vấn đề gì là lạ…

Đúng ra Tạ Phương Quỳnh sở dĩ vội vàng chạy tới nơi này là vì Trọng Hải mà đến, có một nguyên nhân rất trọng yếu , đó chính là hai người kết hôn đã nhiều năm rồi, bụng của cô một mực không có động tĩnh, chính cô đã lặng lẽ đi khám bệnh, kết quả là không có bất cứ vấn đề gì bất thường , nhưng Trọng Hải thì tính khí ương ngạnh, dù cô đã nói rất nhiều lần, Trọng Hải vẫn là không muốn đi bệnh viện khám , bởi vì việc này lại không có biện pháp nào báo cho trong nhà biết, cho nên mấy ngày nay lại đến thời kỳ rụng trứng rồi, cũng vì mấy hạt hạt giống cho nên cô đành phải đi tới nơi này.

– Chủ tịch không có ở cư xá Gia Chúc Viện, mà ngủ nghỉ luôn ngay tại phòng làm việc của ủy ban ạ.

Đinh Nhị Cẩu giải thích, hắn khẽ vươn tay mời Tạ Phương Quỳnh đi , còn hắn thì đi theo hơi thấp xuống ở vị trí bên trái Tạ Phương Quỳnh, vừa dẫn đường, vừa lộ ra đầy đủ điệu bộ tôn kính .

– Cái gì? Trọng Hải ngủ nghỉ ngay trong phòng làm việc, tại huyện của các người ngay một chỗ ở của chủ tịch Huyện cũng không giải quyết được sao? Khó khăn đến nước này vậy à ?

Tạ Phương Quỳnh bước chân chậm lại, quay đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Dạ không có …không có khó khăn gì cả, chị cứ đi lên lầu xem qua một chút sẽ biết, lúc mới tới em cũng đã từng nói qua với lãnh đạo về chuyện này, nhưng anh ấy nói đã có điều kiện tốt như vậy tại văn phòng , cũng không cần chuyển tới địa phương khác , không nên vì chuyện nghỉ ngơi mà làm công tác chậm trễ , cho nên . . .

Tạ Phương Quỳnh không hề nghe Đinh Nhị Cẩu nói hết, quay người đi trước hướng về phía cầu thang .

– Chị dâu, bên này có thang máy .

– Cứ đi thang lầu, chị đang giảm béo.

Tạ Phương Quỳnh thản nhiên nói .

Đôi giày cao gót của Tạ Phương Quỳnh lộp cộp gõ trêи sàn gạch thang lầu, cũng hòa nhịp gõ vào trái tim Đinh Nhị Cẩu, hắn nhận ra được, người đàn bà này cũng không tốt để hầu hạ , trời sinh cô ra đã mang theo một đức tính cao ngạo, nhìn người cho tới bây giờ đều là mũi vểnh lên trời đấy, gặp nhau nãy giờ cũng mới nói qua vài ba câu với Đinh Nhị Cẩu, ở trong nội tâm hắn lần nữa tự khuyên bảo mình phải cố trấn định, nhưng khi trông thấy dưới cái váy màu đen kia đang rung động cặp ʍôиɠ đầy đặn gợi cảm, nói thật, trong lòng của hắn vẫn không cách nào bình tĩnh, không vì cái gì khác, chỉ vì cái ʍôиɠ đít của Tạ Phương Quỳnh nhún nhẩy lúc lên lúc xuống, hắn có thể đoán ra đây là một cặp ʍôиɠ săn tròn co dãn đến chừng nào, không khỏi trong lòng có chút hâm mộ chủ tịch Trọng Hải, nếu cặp chân dài này gác ở hai bên bả vai dùng dướng vật đút vào cái ɦσα ɦuyệt thì thật tiêu hồn đến cỡ nào a.

Dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu không khỏi buông tha biểu lộ ý nghĩ bậy bạ đến với người vợ xinh đẹp của chủ tịch Trọng Hãi, đôi chân của hắn cố ý thả chậm rớt lại phía sau cô, ánh mắt nhìn thẳng vào khu vực chính giữa hai chân của Tạ Phương Quỳnh tham lam thưởng thức cái cảnh đẹp kia hấp dẫn….

Nhìn xem dáng đi của Tạ Phương Quỳnh một đường hướng thẳng trêи thang lầu không hề quay lại hỏi chuyện cùng hắn, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới có thể yên tâm can đảm dùng đôi mắt dò xét thoáng qua cái ʍôиɠ xinh đẹp của Tạ Phương Quỳnh rồi, , giờ phút này cái ʍôиɠ tròn trịa tựa hồ còn đang tản ra một cổ khí tức hấp dẫn, dụ hoặc lấy thần kinh Đinh Nhị Cẩu.

Bờ ʍôиɠ Tạ Phương Quỳnh thuộc về hình dạng quả táo nằm bên trong cái váy bao vây phía dưới có vẻ rất rắn chắc tuy cô đã ngoài ba mươi mấy tuổi rồi, cái ʍôиɠ của cô lại không có một chút nào chảy rủ xuống, mà còn như là ngạo nghễ vễnh lên…

Theo tư thế đi lên cầu thang, Đinh Nhị Cẩu chứng kiến hai bên bờ ʍôиɠ của Tạ Phương Quỳnh chính một trái một phải uốn éo động đậy, tạo thành một loại sức khêu gợi kinh người, mỗi khi một chân Tạ Phương Quỳnh chạm đất, duy trì cân bằng thân thể cô, thì một bên bờ ʍôиɠ căng tròn lên, còn bờ ʍôиɠ bên kia, thì buông lỏng ra, tạo thành một cái liên minh tương phản, đã vậy mỗi một lần cô bước đi, Đinh Nhị Cẩu cũng có thể nhìn ra được, hai bên bẹn đùi của cô nơi gốc gần chính giữa hai chân hai bên vết hằn lên của mép cái qυầи ɭót kéo dài đến hơn phân nửa cái ʍôиɠ đít, đương nhiên hắn biết rõ, vệt hằn nho nhỏ của cái qυầи ɭót, từ nơi gần chính giữa hai chân đang gắt gao bao ôm lấy cái cửa miệng ɦσα ɦuyệt của Tạ Phương, , vừa nghĩ đến phong cảnh giữa hai chân Tạ Phương Quỳnh dưới cái qυầи ɭót bao vây phía dưới, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được, ƈôи ȶɦịt lớn của mình có chút rục rịch lên rồi.

Khi đến gần hết cầu thang lầu 4, Tạ Phương Quỳnh có thể bởi vì mệt nên tư thế hai chân hơi phân rộng ra, cô dùng một chân chống giữ lại thân thể của mình, chân còn lại thì để trêи cao một bậc thang đổi thành cái chân nghỉ ngơi, tay vịn cầu thang, người hơi khom xuống, động tác Tạ Phương Quỳnh như vậy, khiến cho chính giữa hai chân, ở khu vực mềm mại thần bí nhất của người phụ nữ có chút hở ra cái kia phong cảnh hình tam giác qυầи ɭót màu đỏ ôm sát cái âʍ ɦộ thoáng cái đã lộ ra tại trước mắt của Đinh Nhị Cẩu.

Chứng kiến trước mắt cái kia phong cảnh, cơ hồ nước miếng hắn đều muốn chảy ra, một bên vừa thưởng thức cái phong cảnh động lòng người của Tạ Phương Quỳnh, một bên vừa ở trong lòng Đinh Nhị Cẩu thì thầm:

– Lãnh đạo xin đừng trách em, đây chính là do người hấp dẫn em trước …

Trong vòng vài giây đã kịp thu hết vào trong ánh mắt từ cái nơi mà bao nhiêu người đàn ông mơ ước, Đinh Nhị Cẩu cắn răng cố quên đi cảnh tượng này, vội vàng bước nhanh lên phía trước dẫn đường Tạ Phương Quỳnh đến phòng làm việc chủ tịch Trọng Hải.

– Tiểu Đinh , còn em thì nghỉ ngơi ở đâu?

– Chị dâu , em ở ngay nhà khách phía sau ủy ban , cách nơi này rất gần , nếu chị có chuyện gì cần em làm , lúc nào gọi điện thoại cũng được, em sẽ đến ngay.

Đinh Nhị Cẩu chậm lại hai bước chân, ân cần nói ra .

– Không cần đâu , chị chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.

Khi vừa đến trêи hành lang lầu 4, Tạ Phương Quỳnh đảo mắt nhìn quanh quan sát , đúng lúc này dưới thang lầu truyền đến tiếng động dồn dập của giày cao gót , một người đi lên với dáng điệu rất gấp gáp , vọt thẳng hướng đi lên hành lang lầu 4, Đinh Nhị Cẩu bất giác cả kinh , đây không phải là bước chân của Hồ Giai Giai sao? Giờ cô ta đi tới nơi này làm gì?

Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang nghi hoặc , thì Hồ Giai Giai đã vượt qua thang lầu , ngẩng đầu lên thì cô đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang dẫn theo một giai nhân tuyệt sắc .

– Thư ký Đinh… đây là….?

Hồ Giai Giai hỏi Đinh Nhị Cẩu , đương nhiên là ánh mắt thì dừng lại ở trêи người của Tạ Phương Quỳnh, lúc vừa nhìn thấy thì Hồ Giai Giai cho là người phụ nữ này là bạn gái của Đinh Nhị Cẩu, nhưng lập tức cô ý thức được hình như là không phải .

– Chủ nhiệm Hồ, chị lên đây có việc….?

Đinh Nhị Cẩu không trả lời mà hỏi ngược lại.

– À..chị tìm chủ tịch huyện có chút việc , lãnh đạo có ở đấy không?

– Chủ tịch không có ở đây, đang họp nên huyện ủy, một lát nữa mới về.

Đinh Nhị Cẩu đáp .

– Ừ..vậy thì chốc nữa chị sẽ quay lại.

Dứt lời, Hồ Giai Giai nhìn thoáng qua Tạ Phương Quỳnh rồi quay trở lại xuống lầu , tiếng giày cao gót giờ lại gõ trêи sàn nhà mạnh hơn .

Tạ Phương Quỳnh không nói gì, theo sau Đinh Nhị Cẩu tiến vào mở cửa văn phòng của Trọng Hải, lúc mới bắt đầu Tạ Phương Quỳnh cũng không hiểu nỗi làm như thế nào mà một chủ tịch huyện lại có thể ngủ nghỉ lại trong phòng làm việc, nhưng sau khi nhìn văn phòng rồi vào trong phòng ngủ ở sát bên, có cả phòng bếp, cô mới nói với Đinh Nhị Cẩu:

– Tiểu Đinh, không ngờ rằng phòng làm việc và nghỉ ngởi ở đây rất tốt, huyện của các ngươi cũng quá xa hoa đấy nhỉ?

Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói chuyện , lời này Tạ Phương Quỳnh có thể nói , nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không bao giò dám.

– Chị dâu , chị sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi một chút đi, em đoán chừng chủ tịch huyện cũng sắp trở lại, em đi ra ngoài trước, có chút việc.

Đinh Nhị Cẩu muốn mau chạy ra ngoài …

– Đợi một chút ..Tiểu Đinh , người đàn bà vừa rồi là ai vậy?

– Dạ.. đó là Hồ Giai Giai, là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, có việc gì không hả chị?

Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm nhạy cảm đã hiểu được ý nghĩa câu hỏi này của Tạ Phương Quỳnh, cho nên giả bộ như là không có gì.

– Cô ta thường xuyên đến đây báo cáo công tác cho Trọng Hải phải không?

– Vâng… đúng vậy, vì chị ấy là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cho nên phải báo cáo công tác cho lãnh đạo …

Đôi mắt Tạ Phương Quỳnh bỗng dưng rất lạnh lẽo, nhưng sắc mặt không biến hóa khác thường, linh tính đa nghi trong nội tâm của người đàn bà rất nhạy bén khác thường , Đinh Nhị Cẩu xem tình hình không ổn , tranh thủ thời gian thừa dịp Tạ Phương Quỳnh đang có vẻ suy nghĩ, hắn vội vọt ra bên ngoài , trái tim nhỏ của hắn bị Tạ Phương Quỳnh dọa sợ đến mức đập to thình thịch..

Tạ Phương Quỳnh đứng người lên, hắn cũng không dám nán lại chờ cô nữa nên mở cửa bước vội ra bên ngoài, lúc này Tạ Phương Quỳnh tại đây cũng không buồn quan tâm đến hắn nữa, trong gian phòng ngủ rộng cô đang đi tới đi lui , tìm kiếm lấy bất kỳ dấu vết gì còn sót lại , Trọng Hải đối với Tạ Phương Quỳnh cho tới bây giờ cũng đều là lấy lễ đón tiếp, lãnh đạm không nồng nhiệt, giữa hai người thật sự như là đạt đến trình độ tương kính lẫn nhau, vì thế cho nên Tạ Phương Quỳnh không thể làm gì khác được , tất cả chiêu số của một người đàn bà, cô đều đã sử dụng, nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào , nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn đây là không phải một biện pháp, cho nên cô rất muốn mau sớm có một đứa bé , có con rồi đó là một sự ràng buộc giữa hai người .

Giữa hai người vốn là mối hôn nhân chính trị, về chuyện này hai người đều biết , cho nên giữa hai người ai cũng không can thiệp vào sinh hoạt riêng của đối phương, nhưng ở phương diện này thì phụ nữ luôn luôn phải thua thiệt , đàn ông có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn đàn bà cũng nếu như vậy, thì sẽ bị đánh đổi bằng các loại trừng phạt hoặc là bị ly hôn, cha của Tạ Phương Quỳnh là một nhân vật có mặt mũi tại tỉnh Trung Nam, nếu như cô bị dèm pha về mối quan hệ nam nữ ngoài luồng, như vậy thì cha của Tạ Phương Quỳnh cũng sẽ không tha thứ cho cô.