Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 390 : Hai con chó

Ngày đăng: 02:18 27/06/20

 

Nghe Tạ Phương Quỳnh nói, Đinh Nhị Cẩu không có lên tiếng, hắn thật sự là khó có thể trả lời , một bên là Trọng Hải đối với chính mình có ân nghĩa, nếu không có sự xuất hiện của ông, khả năng hắn vẫn còn là một chủ nhiệm liên thôn, một phương diện khác lại là vợ của Trọng Hải, cô phân tích cũng hoàn toàn ở lý, vì điều này lại làm cho hắn thật khó khăn, chỉ có một sự lựa chọn là A hoặc B, chứ không có phương án C.

Trong lúc này, bên trong xe hơi hai người đều trầm ngâm không nói gì .

– Đến nơi nào rồi vậy hả?

Tạ Phương Quỳnh thấy Đinh Nhị Cẩu im lặng, vì vậy cô gợi chuyện hỏi hắn, cô biết rõ việc này muốn để cho hắn đồng ý thì không gấp gáp được , nếu cô vừa nói xong thì Đinh Nhị Cẩu lập tức đồng ý, như vậy con người này cũng không đáng tin rồi, nếu còn ở lại bên cạnh Trọng Hải thì cũng là một mối nguy hiểm, lúc này hắn đang do dự, có phải là nguyên nhân là vì không muốn mình phản bội Trọng Hải?

– Trước mặt là thị trấn Lâm Sơn, còn sắp tới là thôn Lê Viên, trước đây em công tác ở chỗ này, địa phương này có thỏ rừng ăn rất ngon, để em dẫn chị đi nếm thử nhé.

– À…chị biết rồi, nơi này có phải là đang có dự định làm con đường quốc lộ mới ?.

– Đúng vậy, nay mai công trình này chính thức bắt đầu xây dựng, đến lúc đó đi đến tỉnh thành rất gần, so với hiện tại rút ngắn hơn mấy tiếng đồng hồ, cũng không cần đi đường vòng qua thành phố Bạch Sơn đấy chị.

Đinh Nhị Cẩu đầy phấn khởi nói .

– Vậy sao ? Chúng ta đến xem đoạn đường đó đi, sau khi hoàn thành con đường , sẽ tạo cho dân chúng vô số cơ hội, xem ra sau này chỗ này sẽ phồn hoa rồi.

Theo góc độ của một thương gia, Tạ Phương Quỳnh rất bén nhạy ý thức được chỗ này tiềm tàng ẩn chứa các thương vụ buôn bán tốt .

– Con đường vẫn còn chưa có làm mà, không có gì đẹp mắt, hay là vào trong thôn nghỉ ngơi đi, ở thôn Lê Viên em có người chị thân lắm , nấu món thỏ rừng thì rất ngon tuyệt.

– Ăn uống thì tính sau, vào thôn sắp xếp xong, thì cứ đến chỗ con đường sẽ sửa nay mai để chị xem qua một chút.

Đinh Nhị Cẩu đành lái xe hướng về thôn Lê Viên chạy tới .

– Sao em lại tới đây, vị này là…?

Vừa nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, Lưu Hương Lê rất cao hứng chạy ra ngoài cửa ủy ban đón, nhưng lại nhìn thấy trêи xe còn có một người phụ nữ xinh đẹp như tiên, trong lòng liền nguội lạnh hơn một nửa, hừ… thằng này đúng là không có lương tâm , lâu lắm mới về còn dẫn theo một người đàn bà nữa .

– Chị dâu , để em giới thiệu cho chị biết , đây là bí thư chi bộ kiêm chủ nhiệm thôn Lê Viên, chủ nhiệm Lưu hương Lê, còn đây là chị Tạ Phương Quỳnh vợ của chủ tịch huyện Trọng Hải, đặc biệt hôm nay đến khảo sát ở thôn Lê Viên, xem các hạng mục đầu tư của con đường mới, chúng ta vào trong ủy ban nói chuyện đi.

Đinh Nhị Cẩu không nhanh không chậm giới thiệu .

Nghe Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, Lưu Hương Lê trong nội thoáng buông lỏng , cô phát hiện mình bây giờ trong nội tâm chỉ có hình bóng Đinh Nhị Cẩu, gặp lại thằng oan gia này cô có nhiều điều muốn tâm sự , nhưng bên cạnh hắn còn có vợ của chủ tịch huyện, vì vậy đành xếp lại chuyện riêng tư, hướng về phía Tạ Phương Quỳnh đưa tay tới:

– Hoan nghênh lãnh đạo đến thị sát.

Lưu Hương Lê vì khẩn trương cho nên xưng hô gọi Tạ Phương Quỳnh là lãnh đạo , làm cho Tạ Phương Quỳnh mỉm cười.

– Chị Lưu, tôi không phải là lãnh đạo, chị cũng đừng nghe Tiểu Đinh nói quá, ta cũng không phải đến thị sát hạng mục đầu tư gì đấy, chỉ là ở lại trong ủy ban huyện cảm thấy khó chịu bó buộc , cho nên muốn đến đây đi dạo trêи núi hít thở không khí trong lành , ở đây không gian thật sự là quá thoáng đãng dễ chịu, tại trong thành thị thì lúc nào cũng thấy ồn ào ngộp thở, thật sự là tôi muốn ở lại chỗ này …

Tạ Phương Quỳnh giang rộng hai cánh tay, ngửa đầu , hít một hơi dài không khí từ trong núi lớn.

Thừa dịp lúc này , Đinh Nhị Cẩu nháy mắt cho Lưu Hương Lê …

– Tốt rồi Tiểu Đinh, chúng ta đi đến nơi sẽ làm con đường xem qua một chút đi.

Tạ Phương Quỳnh đề nghị .

– Chị dâu , giờ này này cũng đã hơi trễ giờ cơm rồi , chúng ta ăn cơm xong rồi hãy đi, chị Hương Lê , chị đã nấu cơm xong chưa?

Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại hỏi Lưu Hương Lê .

– Cũng gần xong rồi, hai người ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chị đi về nhà làm thêm chút ít thức ăn, được không ?

Kỳ thật nếu như chỉ có 1 mình Đinh Nhị Cẩu thì cũng chẳng có gì, tùy tiện ăn cái gì cũng được, nhưng hôm nay lại có mặt vợ của chủ tịch huyện, thì thức ăn cũng không thể quá qua loa được, vì vậy Lưu Hương Lê tranh thủ thời gian về nhà làm thêm vài món ăn dân dã để phục vụ Tạ Phương Quỳnh, mà hiếm khi người thành phố có dịp thưởng thức.

– Chị dâu , nếu buồn thì đi dạo loanh quanh ở đây đi, ở phía sau lưng ủy ban thôn, có cái miếu vắng với mấy tấm bia có tuổi lâu năm lắm, nếu chị có hứng thú , có thể đi đến đó xem.

Đinh Nhị Cẩu nói , còn hắn thì đến trước xe mở nắp capo xe quan sát kỹ lưỡng lại động cơ, trêи đường từ huyện chạy đến đây , hình như là máy móc có chút tạp âm .

Tạ Phương Quỳnh đem đôi bao tay ném vào trong xe, liền đi đến phía sau lưng ủy ban thôn, từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa có ăn cái gì, cô cũng đói bụng , vì vậy đã tiếp nhận sự sắp xếp buổi ăn do Lưu Hương Lê phụ trách, nhưng trong lúc chời đợi rỗi rãnh nhàm chán , vì vậy cô đi nhìn xem những tâm bia cổ mà Đinh Nhị Cẩu nói qua…….

……………………………………………………………………………………..

Cô vịn tay vào mấy khối tấm bia cổ, nhìn qua mấy tấm bia này như là thời của nhà Minh, nội dung khắc trêи bia là khen ngợi về một người con có hiếu, đúng lúc này, từ đằng sau những tấm bia truyền đến tiếng rít gầm gừnho nhỏ, làm Tạ Phương Quỳnh hồn vía lên mây, cô xoay người qua nơi có tảng đá lớn cao tầm ngang ngực quan sát, thì ra là một cái chó cái đang cùng một cái chó đực đang tiến hành giao phối, cảnh tượng này làm cho Tạ Phương Quỳnh đỏ mặt, quay lưng lại định rời khỏi nơi đây, nhưng khi nhìn chung quanh, cũng không thấy có một bóng người ở chỗ này , vì vậy liền dựa thân người trêи tảng đá bên cạnh nhìn lại.

Nhắc tới hai con chó này cũng là lớn mật, có người đang nhìn mà bọn chúng cũng không sợ, cứ làm theo ý mình, Tạ Phương Quỳnh tận mắt nhìn thấy cái đồ vật kia của chó đực thô dài như củ cà rốt, thoáng một phát đã đâm vào trong mật đạo con chó cái, từng cú nhấp một rất là chắc chắn, từ phía sau con chó cái nhỏ gầy, miễn cưỡng thừa nhận lấy sức nặng của con chó đực, còn phải vễnh cái ʍôиɠ đít ra nhận sự trùng kϊƈɦ mạnh mẽ của con chó đực, nhìn qua cảnh này ở dưới háng Tạ Phương Quỳnh lại có chút như là ngưa ngứa ….

Dưới tình huống này, Tạ Phương Quỳnh rốt cục nhịn không được, đưa tay vươn xuống đến giữa hai chân của mình, cách cái quần ma sát trêи cái mu âʍ ɦộ mình, lúc này Tạ Phương Quỳnh vừa nhìn hai con chó đang đại chiến, một bên vừa dùng tay tự an ủi, lần tao ngộ bất ngờ này lại tạo cho Tạ Phương Quỳnh một cảm giác kϊƈɦ thích lạ kỳ.

Càng thêm chết người là lúc này người đàn bà xinh đẹp cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng rêи rỉ, vũ mị biểu lộ có vẻ phá lệ chọc người….

Đúng lúc này, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Tạ Phương Quỳnh đột nhiên giật mình, vừa quay đầu lại trông thấy Đinh Nhị Cẩu đang ngậm điếu thuốc từ xa xa chậm rãi đi tới .

– Chị dâu sao rồi ? Tấm bia đá lâu năm này có làm chị thích thú không ?

– Hừ..em tới đây làm gì, mau trở về , nhanh lên.

Tạ Phương Quỳnh nói xong liền vội vã quay về hướng của Đinh Nhị Cẩu , cô không muốn cho Đinh Nhị Cẩu trông thấy đằng sau những tấm bia đá này đang có hai cái chó đang giao phối, nếu hắn biết được , quả thực chính mình sẽ xấu hổ mà độn thổ trốn mất.

Là người trong thành phố đến nông thôn dùng thức ăn đơn giản nhưng mới lạ nên Tạ Phương Quỳnh ăn nhiều hơn bình thường, cô ăn khá nhiều và nhanh mà không để ý đến hình tượng của một người phụ nữ thế gia là phải ăn từ tốn, nếu ở nhà mà ăn như thế này, trong gia đình tuyệt đối không cho phép, nhưng nơi này là nông thôn, vô câu vô thúc, cô thấy có điểm ưa thích cuộc sống ở nơi đây rồi.

Sau bữa cơm trưa, Đinh Nhị Cẩu lái xe mang theo Tạ Phương Quỳnh đi lên trêи núi đến khu vực đang mở đường, cô cũng đã thay đổi mặc bộ đồ vải dù chuyên dùng cho các cuộc đi dã ngoại bên ngoài các vùng hoang dã, cùng với một cái ba lô, lúc này vừa mới đầu năm mới, ở bên trong núi hoang vu vắng lặng, chung quanh không có một bóng người tạo nên một cảm giác lạc lõng, duy nhất có một điều khiến cho người thấy thoải mái chính là không khí trong lành mát lạnh …

– Chị dâu , phía trước đường chỉ mở mới tới đấy, vốn là muốn tiếp tục mở rộng thêm, nhưng trêи huyện nói là muốn sữa thành một con đường cái trải nhựa rộng lớn, ít nhất phải có bốn làn xe, cho nên tất cả mọi việc của dân chúng trong thôn đang huy động làm đường liền ngưng lại….

– À há, cái này có phải là Trọng Hải nói dư án công lộ số 1 phải không?”

– Vâng đúng vậy, chính là con đường chỗ này, đoán chừng qua 15 tháng giêng là sẽ bắt đầu khởi động dự án.

– Ừ, nghe nói số tiền đầu tư rất lớn.

– Vâng tầm 100 triệu, thời gian dự định hoàn thành là hơn một năm mới có thể làm xong , bất quá là sang năm vào ngày này, lúc đó chị dâu muốn từ tỉnh thành tới, trực tiếp đi từ quốc lộ 220 đến đây được rồi.

Tạ Phương Quỳnh không nói chuyện nữa, chỉ là chậm rãi leo lên dốc núi, nhìn về phía xa xa.

Thừa dịp Tạ Phương Quỳnh không có chú ý, Đinh Nhị Cẩu móc điện thoại ra chui vào trong xe, báo cáo tình huống trong ngày cho Trọng Hải biết, chuyện này không thể giỡn chơi được, cô nam quả nữ trong núi , lãnh đạo giao vợ của mình cho hắn dẫn đi tham quan, đó là sự tín nhiệm, nếu mà mình không có báo tin tức cho lãnh đạo biết, như vậy thì làm sao có thể là một kẻ thân tín được.

– Lãnh đạo, lúc nào thì em có thể quay trở về huyện, còn không thì lãnh đạo phái người khác đến đây tiếp chị dâu đi nhé.

– Có chuyện gì vậy ? Cậu bị chị dâu hϊế͙p͙ đáp sao?

Trọng Hải cau mày hỏi .

– Không có , chỉ là …chỉ là chị dâu có thể đi lung tung , em theo không kịp, cũng như hiện tại bây giờ chị dâu đang leo núi ở thôn Lê Viên, em vừa mệt vừa lo cho chị ấy chết đi được , đổi một người phụ nữ khác đến tiếp chị ấy đi, cùng đàn bà với nhau cũng dễ nói chuyện hơn.

Đinh Nhị Cẩu cũng e sợ vạ lây, nên đi trước 1 bước tính toán, phải làm sao để cho Trọng Hải đừng có suy nghĩ là mình cùng với Tạ Phương Quỳnh có mối quan hệ gần nhau , nếu như vậy thì rất phiền toái .

– Ha ha , cậu không biết đâu, chị dâu ngươi ở tại tỉnh Trung Nam là thành viên của hiệp hội leo núi đấy, năm nào cũng đi ra bên ngoài trèo núi rất nhiều, cậu cũng không cần quan trọng hóa về việc này nữa, Tạ Phương Quỳnh yêu cầu đi chỗ nào thì cậu cứ đến chỗ đó, cậu cứ đi theo là được, cứ như vậy đi , đã quyết đinh rồi, tôi đang rất bận đây này.

Trọng Hải không cho Đinh Nhị Cẩu trình bày thêm nữa , liền cúp điện thoại .