Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 4 : Chị có phải là đàn bà không tốt

Ngày đăng: 02:11 27/06/20

Nửa giờ sau, Đinh Nhị Cẩu đi theo Hoắc Lữ Mậu về tới đồn cảnh sát xã, nhìn vẻ mặt hưng phấn Đinh Nhị Cẩu, Hoắc Lữ Mậu trong lòng không khỏi một trận buồn cười.

– Nhóc, thành thật nói cho tôi biết, cậu với chủ tịch xã là quan hệ như thế nào?-

Hoắc Lữ Mậu mặt lạnh nói.

– Trưởng đồn, vừa rồi chủ tịch xã đã nói cho ông biết, vợ của chủ tịch xã là thím tôi, chỉ đơn giản như vậy, tôi gọi chủ tịch xã là chú .

Đinh Nhị Cẩu gương mặt, dáng điệu nói rất thật, điều này làm cho Hoắc Lữ Mậu cũng phải hơi tin..

– Hừ, nhóc về sau đàng hoàng một chút, đừng lấy cớ làm cảnh sát đi ra ngoài gây chuyện, tôi lập tức lột da của cậu ra, đéo cần biết cậu là thân thích của ai !!!

– Đúng vậy đúng vậy, đồn trường, về sau tôi sẽ là lính của ông, ông ngón tay chỉ tới chỗ nào tôi liền đánh tới chỗ đó.

– Ha..ha, tôi như thế nào khi nghỉ đến nhìn cậu mặc vào bộ cảnh phục cũng lòi ra là một kẻ lưu manh.

– Sao có thể như vậy chứ, tôi thật sự là muốn làm một người tốt, đồn trường, ông sau này xem biểu hiện của tôi là biết.

Đinh Nhị Cẩu chỉ ngón tay lên trời thề..

Đội viên Liên phòng là cảnh sát làm việc tạm thời, chủ yếu là có một ít chuyện, cảnh sát không tiện nhúng tay vào, liền kêu Đội viên Liên phòng làm, cùng lắm có gì xảy ra cho nghỉ việc là xong, Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn không biết công việc của mình ,chính là ăn bữa nay lo bữa mai, còn tưởng rằng kiếm được việc làm ổn định.

– Cường, cậu lại đây-

Hoắc Lữ Mậu gọi một người cảnh sát.

– Trưởng đồn, có dặn dò gì?-

– À…, đây là đội viên liên phòng mới tới tên là Nhị Cẩu, ý lộn, kêu Trường Sinh, cấp cho hắn bộ quần áo, sau này sẽ là một người trong đội, là anh em cùng một chiếu, giúp hắn một chút.

– Vâng…đồng chí Nhị Cẩu, đi thôi.

Bởi vì Đinh Nhị Cẩu trước kia là tên trộm bị mang vào đồn nhiều lần, cho nên ở nơi này mấy tên cảnh sát cùng đội viên liên phòng cơ hồ ai cũng đều biết hắn.

– Tôi gọi là Đinh Trường Sinh.

– Vâng, đồng chí Đinh Nhị Cẩu, cậu tên là Đinh Trường Sinh.

Trương Cường cười hì hì dẫn Đinh Nhị Cẩu hướng về phía sau đồn đi đến.

Không có biện pháp khác rồi, trước kia danh tiếng của mình rất xấu, tên thật đã không có người nhớ rõ, về phần tại sao kêu Đinh Nhị Cẩu, đó là trong thôn có một tên nhóc cùng lứa tuổi với Đinh Nhị Cẩu tắm chung, phát hiện Đinh Nhị Cẩu ƈôи ȶɦịt thật sự là rất lớn, so với chó to còn lớn hơn, cho nên từ đấy hắn được gọi là Đinh Nhị Cẩu.

– Chào chị!

Đinh Nhị Cẩu đi theo Trương Cường chính là ảo não không thôi, lúc này đối diện người phụ nữ cảnh sát, nhìn kỹ, ặc… lại chính là người phụ nữ cảnh sát tối hôm qua, Điền Ngạc Như cũng nhìn Thấy Đinh Nhị Cẩu, trong lòng không khỏi có chút không yên, lại nghĩ tới đêm qua thân thể của mình đều bị tên nhóc này thấy hết, mặt cô liền ửng đỏ.

– Xin chào, ai đây vậy?-

– Chị… đây là đồng nghiệp mới tới của chúng ta, kêu Đinh Nhị Cẩu.

– Tôi gọi Đinh Trường Sinh, chào chị.

Đinh Nhị Cẩu cũng bắc chước theo Trương Cường , kêu một tiếng chị.

– Xin chào, gặp lại sau.

Nhìn Điền Ngạc Như một thân cảnh phục uốn éo cái ʍôиɠ đi xa, lại liên tưởng tối hôm qua hương diễm một màn, Đinh Nhị Cẩu bước chân có chút chậm lại.

– Cậu nghĩ gì thế, cẩn thận đồn trường lột da của cậu ra.

Trương Cường nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Điền Ngạc Như mắt như không động đậy, không khỏi bực mình, một cái cú đánh vào trêи đầu Đinh Nhị Cẩu.

– Anh Cường, chị này là ai?

– Cậu không biết, đây là vợ của Trưởng đồn, cậu cũng không nên lộ ra vẻ mặt say đắm như vừa rồi, Trưởng đồn là một người hay ghen, cẩn thận cậu chết đuối, trước kia có một tên không biết đây là vợ Trưởng đồn, ở trước mặt cô ấy nhìn ngắm, đồn trường biết, trực tiếp liền cho nghỉ việc-

– Cái gì, đây là ….vợ Trưởng đồn?-

Đinh Nhị Cẩu há to miệng, thật sự là chấn động vô cùng, con bà nó, thì ra là thế, Trưởng đồn không phát hiện vợ của hắn bị chủ tịch xã chơi, không tốt, nếu đã biết, tai nạn chết người à, Trưởng đồn là có súng đấy, nghĩ đến đây, đầu của hắn không khỏi co rụt lại, vạn nhất Trưởng đồn biết chuyện, đây thật sự là không phải tôi nói ….

Sau khi đi làm ngày đầu tiên, Đinh Nhị Cẩu cứ như vậy vô tư trôi qua, trong đầu của hắn xuất hiện lặp đi lặp lại cũng chỉ có hai cảnh tượng, một là chủ tịch xã ở trong xe nhấc lên hai chân Điền Ngạc Như dùng sức đánh sâu vào cơ thể cô ấy, một là Trưởng đồn cầm súng đem đầu chủ tịch xã bắn bể.

– Cậu tại sao không trở về nhà? Tan việc rồi.

Một giọng nói giòn giã vô cùng quen thuộc truyền đến trong lỗ tai Đinh Nhị Cẩu.

– Tôi…tôi… … ở lại nơi này ăn cơm.

Đinh Nhị Cẩu lập tức hốt hoảng, bởi vì người phụ nữ này đúng là Điền Ngạc Như.

– Xì, cậu làm gì mà lo lắng như vậy, chị lại không thể ăn thịt cậu.

– Nhưng là đồn trường thì có thể-

– Nói ông ấy làm gì, ăn cơm chưa, nếu không theo chị về nhà ăn.

– Không, không dám- –

– Đi thôi, trưởng đồn của cậu ở nhà nấu cơm rồi, cậu là thân thích chủ tịch xã, chúng ta mời cậu ăn cơm là phải, đi thôi…

Mặc dù lời nói rất êm tai, nhưng là trong giọng nói, uy hϊế͙p͙ vẫn là còn đậm đặc.

Điền Ngạc Như đi trước, Đinh Nhị Cẩu đi phía sau, cổ họng một tiếng cũng không dám nói, bởi vì hắn phát hiện, chính mình đi tới nơi này cũng không phải là sáng suốt, thật nhiều thời khắc nguy hiểm đều có khả năng bùng nổ.

– Cậu có phải hay không cảm thấy chị là một người đàn bà không tốt!

Điền Ngạc Như trong từng lời nói vô cùng rõ ràng, làm Đinh Nhị Cẩu không dám lên tiếng.

– Cậu sao không trả lời .

Điền Ngạc Như xoay người hỏi.

– Không, không có, tôi nghĩ chị nhất định có nổi khổ tâm của chị, tôi còn nhỏ, không hiểu nhiều về điều này.

– Thật không, cậu không hiểu sao, nhưng chị thấy cậu tối hôm qua ánh mắt trợn tròn, nói, cậu tối hôm qua nhìn thấy gì?

– Tôi cái gì cũng không thấy, tôi thật sự cái gì cũng không thấy.

Đinh Nhị Cẩu như là khóc mếu máo nói.