Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 412 : Đảo hoang

Ngày đăng: 02:18 27/06/20

CHƯƠNG 360: ĐẢO HOANG.

Lại một cơn sóng ập đến, bọn họ thuận thế theo chiều gió đã bị đẩy tới thêm vài mét, Vương Nhất trong lúc quá mệt mỏi đã vô tình để chân xuống, thì phát giác lòng bàn chân nham nhám chạm đến bãi cát.

– Đã đến… đã đến ! Tôi thấy được bờ rồi!

Trời gần chiều sắp tối đúng lúc Vương Nhất lâm vào tình trạng kiệt sức, đột nhiên kϊƈɦ động hét to lên, hắn đã nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một quần thể đen nhánh, đoán chừng tầm vài chục mét là có thể đến .

– Haha… tôi cũng nhìn thấy, cố gắng lên!

Chu Hồng Kỳ cũng mừng rỡ kêu to, có rất nhiều người trong lúc tuyệt vọng, bất ngờ trông thấy hy vọng thì vui mừng đến phát cuồng, nhưng Chu Hồng Kỳ lại không có sự phấn khởi quá khích như mọi người phụ nữ thông thường khác…

Vương Nhất reo lên xong, đồng thời đem hai cánh tay vòng ra phía sau nâng cái ʍôиɠ Chu Hồng Kỳ lên, giống như là lưng cỏng một đứa bé vậy, thỉnh thoảng còn xóc cái ʍôиɠ của cô lên, nếu không thì cô sẽ bị tuột xuống .

Khi đôi tay vừa chạm đến cái ʍôиɠ tròn săn chắc của Chu Hồng Kỳ, Vương Nhất có cảm giác trong lòng sôi lên, dĩ nhiên không phải lửa giận mà là ɖu͙ƈ hỏa , Chu Hồng Kỳ rõ ràng cũng không có ý nghĩ bảo hắn bỏ đôi tay ra.

– Đến rồi..đến rồi, cuối cùng chúng ta cũng đã tới bên bờ ! Ha ha !

Vương Nhất từ từ để Chu Hồng Kỳ xuống bãi cát, hắn cao hứng nhảy dựng lên.

Chu Hồng Kỳ nhìn Vương Nhất đang cảm tạ trời đất, sau đó tinh nhãn cô quan sát bốn phía, cô có một thói quen như vậy, mặc kệ là tới nơi nào xa lạ , chuyện đầu tiên là đánh giá hoàn cảnh chung quanh, như vậy mới áp dụng động tác bước kế tiếp cho tốt được.

Cô phát hiện đây là một cái núi ven biển, nhìn về phía trêи trêи núi thảm thực vật cũng không ít, chỉ có điều bởi vì mặt trời đã khuất, nhìn không phải là rất rõ, ba mặt chung quanh toàn biển, xem ra đường vào đất liền phải là mặt sau của núi.

– Đi đến phía sau tìm đường trở về nhà, bây giờ vẫn còn chưa phải là lúc cao hứng kéo dài, chỉ có khi nào chúng ta về đến nhà, khi ấy ăn mừng mới thật sự là đáng giá, đi mau !

Chu Hồng Kỳ đã cắt đứt sự vui mừng Vương Nhất, thúc giục hắn đi nhanh cùng tìm đường về nhà, nói xong Chu Hồng Kỳ liền đi trước hướng phía đằng sau núi, cô không muốn trong vấn đề này cùng Vương Nhất dây dưa quá mức.

– Vâng ..thì đi tìm đường về, Hồng Kỳ…cô để cho tôi đi phía trước, sợ có rắn thì tôi mở đường đánh rắn!

Vương Nhất nói xong trêи đường nhặt lên một đoạn cây, chen qua người Chu Hồng Kỳ vọt lên phía trước .

Chu Hồng Kỳ cũng không nói gì, mỉm cười sau đó im lặng không lên tiếng đi theo sau Vương Nhất, trải qua một trận tai kiếp, tâm lý hai người đã chậm rãi sinh ra một ít tình cảm, chỉ là loại tình cảm này vẫn chưa có mãnh liệt đến mức Chu Hồng Kỳ vì Vương Nhất mà hiến thân của mình cho hắn, bởi vậy cô luôn giữ lấy một khoảng cách nhất định với hắn…

Người sống trêи đời, thật là nhiều lúc phải dựa vào duyên kỳ ngộ, cơ hội tới cho dù là ngu ngốc cũng có thể làm nên đại sự, còn nếu không gặp thời, cơ hội ở ngay trước mắt, dù cho là kẻ có tài, cũng có thể là cả đời vẫn nghèo rớt mùng tơi, đến phút cuối cùng chết cũng không được tử tế .

Vương Nhất hưng phấn ở phía trước mở đường, hắn thầm nghĩ đến hôm nay đúng là duyên kỳ ngộ khi chung đụng da thịt cùng với Chu Hồng Kỳ, trong lòng như nở hoa , sớm đã là quên vừa rồi, cứ ngỡ rằng không thể sống sót trêи biển làm mồi cho cá rồi.

Thế nhưng không có để cho hắn cao hứng bao lâu, câu nói đầu tiên Chu Hồng Kỳ đem hắn trở về với thực tế khắc nghiệt trước mắt .

– Này Vương Nhất, chúng ta đi rồi đã lâu như vậy, mà vẫn không có tìm thấy đường ra khỏi ngọn núi này nối với đất liền, có thể đây là một đảo hoang nha!

Chu Hồng Kỳ nhăn nhíu lại đôi lông mày nói, trêи người cô quần áo bị nước biển dính ướt nên có cảm giác không được thoải mái, bởi vì vải vóc bị ẩm ướt vải vóc đều dính sát vào da thịt, hồi nãy giờ cố gắng bước nhanh lục lọi tìm đường, cho đến bây giờ cô cảm thấy nặng nề, bước đi về phía trước đã chậm lại là đều là do vải vóc dính chặc vào người, điều làm cho Chu Hồng Kỳ khó chịu nhất là phía dưới háng của cô, lớp vải vóc dính chặt lấy cái âʍ ɦộ, theo mỗi bước đi, những lớp vải vóc cũng căng dính sát lên trêи cơ bắp cặp đùi no tròn mà không ngừng ma sát, rõ ràng cảm thấy rất nặng nề mau mỏi, không chừng đã là mài ửng đỏ lên trêи lớp da non, nếu như không phải là đang ở một nơi đặc thù hoàn cảnh xấu như thế này, cô thật là muốn đem cái quần cỡi ra, tựa như tránh được gánh nặng trêи người, mới là nhẹ nhàng nhất .

Đã vậy vừa rồi khi vừa đến bờ, vì quá mắc tiểu khi suốt thời gian dài nín nhịn mà cô đã quên mất khi vật lộn với các cơn sóng dữ, quần áo thì ướt nhẹp bện nước, nên bất chấp e ngại, cô đã âm thầm đi tiểu ngay bên trong quần của mình, đã vậy cái qυầи ɭót ở đằng sau cũng đã là ghìm sâu vào khe đít, còn phía trước mặt cái mu, thậm chí hình như đường viền hai bên qυầи ɭót cũng xộc xệch co lại, có một chút cấn vào bên trong mép lớn mềm mại của cái âʍ ɦộ .

Nhúc nhích di chuyển, vải vóc sẽ tác động vào chỗ kín của cô, vừa siết chặt ngứa thốn, đồng thời Chu Hồng Kỳ thậm chí cũng cảm thấy một chút tê dại từ nơi cái khe thịt âʍ ɦộ, nhưng lúc này có kɧօáϊ cảm lại là không cân đối, toàn thân chủ nhân đều cảm thấy không thoải mái, còn tâm trí đâu mà sướиɠ kɧօáϊ, bởi vậy ngược lại cô cảm thấy thật phiền .

Những điều phiền phức ở phía bên dưới cũng không đến nỗi nào, trước mắt Chu Hồng Kỳ còn có thể quá miễn cưỡng vượt qua được, phiền nhất là đã theo chân Vương Nhất thật lâu rồi, lại thấy hình như là đi quanh ngọn núi này, không thấy có dấu hiệu gì khả quan cả, mà lúc này trời đã nhanh sắp tối đen rồi, tiếp tục đi thêm chút nữa, nếu như không có tìm được con đường liên thông với đất liền, thì nửa bước chân cũng khó đi vì chẳng thấy phương hướng gì cả, trong đêm khuya tối thui ai còn dám đi loạn, nói không chừng con đường còn chưa có tìm ra , thì người đã là ngã xuống vì bị thú độc cắn rồi .

– Hồng Kỳ, cô ở lại nơi này chờ tôi đi! Một mình tôi đi dò đường, dò được tôi sẽ quay trở lại tìm cô , không có tìm được đường, tôi cũng sẽ về đây, được không?

Chu Hồng Kỳ bên trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, bởi vì đây là một địa phương xa lạ, phía trước tình huống dạng gì đều là một ẩn số, cô rất e sợ rủi hắn xảy ra chuyện gì thì càng thêm khốn, nhưng sự thật bày ở trước mắt, nếu như hắn không đi mạo hiểm, như vậy khả năng kết quả hai người càng thêm nguy hiểm.

Vương Nhất nói xong không chờ Chu Hồng Kỳ trả lời, nhanh chóng hướng phía trước vọt tới.

– Chỉ mong Vương Nhất sẽ không xảy ra chuyện gì, mong rằng hắn rất tìm được con đường thông với đất liền!

Nhìn xem thân ảnh Vương Nhất biến mất trong hoàng hôn, Chu Hồng Kỳ âm thầm cầu nguyện, theo thời gian trôi qua, cô càng thêm sốt ruột, không đứng yên một chỗ được cô cứ quanh quẩn đi tới đi lui …

– Hồng Kỳ… Hồng . .

Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng kêu ầm ĩ ..

– Tôi đang ở chỗ này!

Chu Hồng Kỳ trông thấy Vương Nhất đã trở về, trong lòng cô nhẹ nhỏm như tảng đá lớn đã rơi xuống đất.

– Vương Nhất , cậu đã trở về thì tốt rồi, cậu đi lâu như vậy, thật sự là, tôi lo muốn chết, cậu không có sao chứ?

Trong bóng tối hình dáng Vương Nhất mơ hồ xuất hiện ở trước mặt Chu Hồng Kỳ, cô không kiềm hãm được kϊƈɦ động liền nắm lấy bàn tay hắn lắc lư.

– Uí da !

Không nghĩ tới tay của Chu Hồng Kỳ vừa mới nắm lên, thì Vương Nhất lại gào lên đau đớn .

– Làm sao vậy? Bị thương sao !

Sau tiếng kêu đau Vương Nhất, Chu Hồng Kỳ đồng thời ngửi được mùi tanh máu tươi, cảm giác được trêи bàn tay Vương Nhất ẩm ướt, mới đầu cô còn tưởng rằng là nước, tuy nhiên giờ chú ý lại cảm thấy ấm áp, cô mới tỉnh ngộ ra một bàn tay của hắn có thể là đã bị thương .

– Uí .. không có vấn đề gì đâu, chỉ là nhánh cây khô gãy quẹt trúng làm bị xước da, không có gì đáng ngại !

Vương Nhất trong bóng đêm rút về bàn tay của mình, hắn không muốn tại trước mặt người phụ nữ mình yêu thích, biểu hiện ra sự hèn yếu.

– Thế nhưng mà …

Chu Hồng Kỳ cũng không nói thêm được gì nữa, bởi vì trời tối ngay cả nhìn vết thương như thế nào cũng không thấy, thì cô đâu có thể giúp hắn được gì.

– Hồng Kỳ, xin lỗi , tôi có lỗi với cô!

Vương Nhất nhẹ giọng nói, bởi vì hắn thấy không có thể giúp cho cho Chu Hồng Kỳ thoát ly hiểm cảnh, khiến cho hắn cảm giác trong lòng có một chút bi ai. .

– Sao vậy? Không có tìm được đường ra đúng không?

– Đúng vậy! Tôi đã đi quanh một vòng, đây chính là một đảo hoang, bốn phía cũng không có bất kỳ dâu hiệu đất liền, vô tận đều là mặt biển, mặc dù không thấy rõ ràng, nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không có đất liền gần đây, chúng ta bị bao vây ở trêи đảo hoang rồi, Chu Hồng Kỳ ….cô làm sao biết trước được là không có đường ra?

Đôi mắt Vương Nhất trong bóng đêm thoáng hiện thần sắc áo não.

– Chỉ đoán thôi, bởi vì cậu đi với thời gian lâu như vậy, đoán chừng là đi một vòng tròn rồi, chứ nếu tìm được đường thì đã sớm quay trở về, còn nữa …nếu như tìm được đường đi ra ngoài , khi cậu vừa mới trở về thì điều đầu tiên nhất định là sẽ mừng rỡ lớn tiếng hô “ …tìm được đường rồi… đã tìm được .”

-Ưm.. cô lúc nào cũng thông minh, không giống như tôi !…………….