Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 42 : Ông lão mua trứng gà

Ngày đăng: 02:11 27/06/20

– Nhị cẩu, sao cậu lại tới đây làm gì?

Lý Phượng Ny mở cửa bằng cánh tay lành lặn, nhìn thấy đứng ngoài cửa là Đinh Nhị Cẩu , sau lưng hắn là mấy bác sĩ với y tá.

– Chị Phượng Ny, điều kiện chữa trị ở nơi này thiếu thốn, chúng ta đi lên tỉnh, mọi chuyện gây nên họa là do tôi gây ra, ta nhất định sẽ phụ trách tới cùng, đi thôi, chị không cần phải để ý đến!

– Cái gì? Mặc kệ chuyện của cậu là gì, nhà của chị, đâu có nhiều tiền để đi lên tỉnh chữa bệnh!

Lý Phượng Ny kéo Đinh Nhị Cẩu tới một cái chỗ vắng nhỏ giọng nói.

– Chị Phượng Ny, tuy rằng bây giờ chưa có thể xác định là Vương Lão Hổ có làm hay không! Nhưng tôi cảm thấy tôi cũng có trách nhiệm liên quan, cho nên chị hãy nghe lời tôi, nếu không tôi sẽ cả đời bất an, Lý bí thư không thể không chữa trị bệnh, chị xem qua một chút điều kiện nơi này, căn bản là không được, chỉ có bệnh viện trêи tỉnh mới có phòng vô khuẩn, cho nên phải lập tức đi!

Lúc này bác sĩ với y tá đã đem Lý Kiến Thiết đẩy đi ra, Lý Phượng Ny nhìn cha mình nằm trêи xe mê mang, trong lòng cũng thật khổ sở, cho nên cũng không nói gì thêm.

– Chị Phượng Ny yên tâm, tiền không là vấn đề, tôi có tiền, cứ để tôi sắp xếp!

Đinh Nhị Cẩu thẳng người, vỗ ngực, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cố giả bộ điệu bộ, Lý Phượng Ny trong lòng không khỏi đau xót, mình lúc này cần nhất người đàn ông trợ giúp, nhưng không nghĩ tới sẽ là hắn, cô lại nghĩ tới sáng sớm ngày đó tại ủy ban thôn ở trêи giường, bị tên nhóc con này áp trêи thân thể cưỡng hôn, sắc mặt dần dần ửng đỏ.

Quả nhiên là có tiền có thể xui ma khiến quỷ, có xe cứu thương cùng với bác sĩ đi kèm, tổng cộng không đến một trăm km lộ trình, bị thu lệ phí ba ngàn đồng, nhưng chút tiền ấy đối với Đinh Nhị Cẩu giờ này thì hoàn không coi vào đâu, cho nên hắn thoải mái chi tiền, đưa Lý Kiến Thiết với Lý Phượng Ny vào trong bệnh viện tỉnh Giang Đô, nơi này là bệnh viện trị liệu bị bỏng tốt nhất.

Sau khi giao hai vạn đồng đóng viện phí. Lập tức Lý Kiến Thiết được chuyển đến phòng bệnh vô khuẩn, có y tá chuyên môn hai mươi tư giờ trực phòng bệnh theo dõi, như vậy có thể để cho Lý Phượng Ny nghỉ ngơi tốt hơn.

– Tổng cộng tốn hết bao nhiêu tiền?

Đinh Nhị Cẩu đem Lý Phượng Ny sắp xếp xong một phòng bệnh riêng, ngồi ở trước giường bệnh, Lý Phượng Ny mới hỏi Đinh Nhị Cẩu.

– Chị Phượng Ny, đã nói với chị rồi, đừng quan tâm đến chuyện tiền bạc, tôi có tiền, chị ở chỗ này an tâm dưỡng bệnh, chuyện bên ngoài chị không cần phải xen vào, Lý bí thư nơi đó có y tá rồi, hai mươi tư giờ quản lý, không thành vấn đề!

– Cậu xem lại mình kìa, đầu đầy mồ hôi, đêm đã trễ lắm, cậu cũng ngủ một lát đi, chị cũng nghỉ ngơi, ngày mai rồi tính!

Lý Phượng Ny vươn tay giúp Đinh Nhị Cẩu lau mồ hôi trêи trán, hắn trong lòng cảm giác ấm áp.

Nói như thế nào đây, Điền Ngạc Như kia là một cái điển hình hồ ly tinh, chỉ cần có cơ hội cùng một chỗ với Đinh Nhị Cẩu, nhất định sẽ nghĩ đến làm chuyện đó, không có bao giờ thấy đủ, cô ta xem Đinh Nhị Cẩu như là một cái giếng dầu, mỗi lúc đều muốn đem Đinh Nhị Cẩu ép khô, trong thế giới tình ɖu͙ƈ, lúc nào cô ấy cũng ham muốn.

Nhưng Lý Phượng Ny lại là một phụ nữ khác, người đàn bà này rất giống mẹ của Đinh Nhị Cẩu, hiền lành, quản gia công việc, biết sống cho người khác, cho nên mỗi lần nhìn thấy Lý Phượng Ny, trong lòng hắn đều ấm áp, hắn suy nghĩ, có lẽ sau này mình cần kiếm một phụ nữ giống như vậy để cưới làm vợ, nhưng trước mắt hắn bây giờ ngoại trừ Lý Phượng Ny, hắn chưa thấy được người phụ nữ nào như vậy.

– Được rồi, chị Phượng Ny ngủ một lát đi, tôi đi ra xem chú Lý một chút!

Đinh Nhị Cẩu đỡ Lý Phượng Ny nằm xuống, đắp kín mền cho cô, sau đó liền đi ra ngoài.

Vừa ra cửa, Đinh Nhị Cẩu cảm giác cái mũi của mình cay cay muốn ứa nước mắt, ngay lúc vừa mới đỡ Lý Phượng Ny nằm xuống lúc, hắn nhìn thấy áo ngực Lý Phượng Ny, có lẽ đối với những phụ nữ khác, hắn sẽ có cảm giác phản ứng, dù sao hắn vẫn còn trai trẻ trong thời kỳ trưởng thành nên dễ bộc phát tính ɖu͙ƈ, nhưng khi hắn thấy cái áo ngực ôm trọn trêи bầu иɦũ ɦσα đầy đặn của Lý Phượng Ny có một vết rách, đúng vậy, hắn không có nhìn lầm, là con gái của một bí thư chi bộ thôn, thế nhưng thảm đến trình độ này, thật là khiến không thể tưởng tượng nỗi.

Hắn đến phòng bệnh vô khuẩn, xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn vào bên trong, có y tá đang chiếu cố Lý Kiến Thiết, hắn mới yên tâm ra khỏi bệnh viện, phía chân trời đã dần dần sáng bét, hắn lần đầu tiên tới tỉnh thành, tất cả đều cảm thấy mới mẻ, lối đi bộ rộng lớn, dưới đường xe tới xe đi, thỉnh thoảng hắn bị dồn dập tiếng thắng xe tránh né hắn, sau đó lái xe chửi loạn một trận vì hắn đi bộ cả trêи làn đường dành cho xe chạy, hắn chỉ biết là cười cười không trả lời, hắn không thuộc về nơi này, ở đây hắn phải nhún mình.

Ngẩng đầu lên thì hắn thấy được một cái siêu thị mà trước đây hắn thường thấy trêи tivi, hắn biết siêu thị gì đó đầy đủ bán buôn mọi thứ, cho nên đứng chờ tại cửa lớn, chờ mở cửa, trước cửa đã có một ông lão đang chờ, không biết ông lão này đến siêu thị sớm như vậy làm gì, Đinh Nhị Cẩu đứng ở bên cạnh lấy một điếu thuốc rút ra mồi hút.

– Nhóc, không nên ở chỗ này hút thuốc, bộ bị muốn phạt tiền sao! Ở đây có camera theo dõi, cháu coi chừng đó.

Ông lão nhắc nhở hắn.

– Dạ!

Đinh Nhị Cẩu nghe lời, vội vàng đem điếu thuốc dụi tắt ném vào thùng rác gần đó.

Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu nghe lời khuyên, ông lão vui vẻ bắt chuyện.

– Nhóc, bộ ở xa mới đến đây à?

– Đúng vậy, bác! Làm sao bác biết?

– Nơi này cấm hút thuốc đã nhiều năm rồi, nếu là dân ở đây, chắc chắn là phải biết, bác nghe giọng nói của cháu hình như là ở huyện Hải Dương huyện, có phải hay không?

– Hì..bác thật sự là hay, cháu chính là người huyện Hải Dương, thị trấn Lâm Sơn đấy, bác có ghé qua chưa?

– Cái gì, cháu ở trấn Lâm Sơn, vậy cháu biết thôn Lô Gia Lĩnh chứ!

– Đương nhiên là biết, tối hôm qua cháu còn có ca trực tại thôn Lô Gia Lĩnh!

– À, cháu là cảnh sát?

– Coi như là giống vậy, cháu là đội viên liên phòng!

– Hèn chi nghe qua giọng nói cháu quen thuộc như vậy, tại thôn Lô Gia Lĩnh bác cũng có thời gian ở đó hơn sáu năm, đối nơi đó thật là có cảm tình, đã trôi qua lâu rồi, nhưng cứ ngỡ mới như ngày nào!

– Bác ơi! Có thời gian thì trở về nơi đó chơi lại đi, hiện tại khác ngày trước nhiều lắm!

– Được rồi, khi nào có dịp bác sẽ đi.

– Nhanh nhanh, mở cửa rồi!

Đúng lúc này, không biết ai hô to, ông lão cũng nhanh chân đi vào trong.

– Bác mua cái gì mà đi sớm vậy?

– Mua trứng gà bồi dưỡng, sáng sớm ở đây giá rẻ, nếu so với bình thường nơi khác, bác đi trước, nếu chậm sẽ không còn!

3.47 (17) votes