Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Anh mời em ăn…

Ngày đăng: 22:13 16/02/21

CHƯƠNG 375: ANH MỜI EM ĂN…

Tào Băng khóc một hồi, dưới sự khuyên giải của Đinh Nhị Cẩu và Lăng Sam, cô dần dần khôi phục lại cảm xúc, vì vừa làm xong giải phẫu, cơ thể suy yếu, lại còn mới vừa trãi qua kinh hãi, nên không còn bao nhiêu tinh lực, một chốc sau cô đã ngủ thật say.

– Chuyện ngày hôm nay, cám ơn anh rất nhiều.

Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu mệt mỏi ngồi ở trêи ghế, Lăng Sam bước qua, đứng ở sau lưng Đinh Nhị Cẩu, nhẹ nhàng bóp lấy bả vai của hắn…

– Cám ơn anh? Cứ như vậy nói một câu thì xong rồi à ? Thật là không có thành ý.

Đinh Nhị Cẩu khẽ vươn tay, nắm lấy đôi tay mềm mại Lăng Sam, vừa liếc nhìn Tào Băng ngủ trêи giường, hắn đứng lên kéo Lăng Sam, dù cô nhỏ giọng phản đối, rất hiển nhiên chỉ là với tính cách tượng trưng, bởi vì thông qua chuyện đêm nay, Lăng Sam lại một lần nữa chứng kiến năng lực mạnh mẽ của người đàn ông này, cô có cảm giác được đến từ nội tâm của mình, đó là một sự an toàn.

Đinh Nhị Cẩu kéo Lăng Sam vào trong toilet phòng bệnh, lặng lẽ đóng cửa lại .

– Anh…anh định làm gì vậy.. Tào Băng còn ỏ bên ngoài đấy.

Lăng Sam biết Đinh Nhị Cẩu muốn làm gì, đã xấu hổ hai má đỏ hây hây mà cô làm ra vẻ không biết hỏi.

– Làm gì? Chuyện ở tiểu hoa viên chúng ta chưa làm xong mà…

– Anh… lưu manh, sớm biết anh không phải là người tốt rồi….

– Hì..là ai mới vừa khoe anh là bạn trai của em đấy… nếu như đã là bạn trai của em, hiện tại bạn trai em khó chịu trong người..thì em cũng phải nên an ủi một chút chứ..

– Khó chịu? Gạt người … anh làm gì mà trong người… khó chịu?

Lăng Sam nhỏ giọng bĩu môi nói .

– Đương nhiên là ở chỗ này, emi sờ thừ một cái thử xem, nó muốn nổ tung rồi, nếu em không có áp dụng biện pháp gì, có thể là cây gậy này sẽ bị gãy đi mất.

Đinh Nhị Cẩu ở bên tai Lăng Sam nhỏ giọng nói xong liền ôm Lăng Sam vào trong ngực, lời nói của hắn như là từ phía chân trời xa xôi phiêu đãng đến, từng chữ một bay vào trong lỗ tai Lăng Sam, miệng hắn mềm mại ướt át phà ra từng làn hơi thở nóng bỏng khuếch tán ra như muốn hòa tan bên tai cô, cô thấy thân thể mình dần dần vô lực, loại cảm giác này khiến cho Lăng Sam muốn dựa thật sát người nam nhân này.

Nhưng động tác kế tiếp Đinh Nhị Cẩu cơ hồ làm cho Lăng Sam sợ muốn ngất xỉu, bởi vì tay hắn nắm lấy cổ tay của cô, dẫn dắt hướng xuống về nơi cây gậy chó chết của hắn, giờ phút này nó đã là giận dữ thành cây cột chống trời, dù cách quần cũng có thể cảm thấy nó tản ra khí tức của giống đực đang động cỡn.

– Ai da… anh lại giở trò với em…..em muốn đi ra ngoài.

Lăng Sam nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng chỉ là nói cho có lệ, cô hầu như không có nhúc nhích thân thể của mình, ngay cả lúc Đinh Nhị Cẩu thả tay của hắn ra, Lăng Sam cũng không có dời tay của mình đang để ở dưới háng hắn.

Đinh Nhị Cẩu dùng tay còn lại của mình kéo cái khóa quần xuống, móc cây côn thịt chó chết phóng ra, đồng thời dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của Lăng Sam xoa bóp nó , vừa trực tiếp tiếp xúc với ƈôи ȶɦịt của hắn, Lăng Sam cả người giống như là bị điện giật theo bản năng cô muốn tay rút về, nhưng Đinh Nhị Cẩu làm sao để cho cô rời khỏi được , cứ như vậy Đinh Nhị Cẩu bắt buộc Lăng Sam cầm thật chặt lấy nó .

Lăng Sam run giọng nói:

– Anh bại hoại , chỉ biết khi dễ em.

– Ai nói anh khi dễ em, chỉ là anh muốn mời em ăn thịt nóng được không?

Đinh Nhị Cẩu xấu xa nói ra .

– Thịt nóng?

Lăng Sam chưa hiểu lắm, lúc này mà Đinh Nhị Cẩu bàn đến chuyện ăn uống , quả thực là không thích hợp chút nào….

Thế rồi Đinh Nhị Cẩu cũng không nói gì thêm, chỉ kéo lấy Lăng Sam lùi một bước, đến trêи nắp cái bồn cầu ấn cô ngồi xuống, với góc độ này tư thế này, rất thích hợp làm một sự kiện, chính là dụ dỗ cô gái học sinh cấp 3 xinh đẹp Lăng Sam bυ" mít ƈôи ȶɦịt của hắn, mà hắn đang nói là ăn thịt nóng đây…

Nhìn trước mắt nổi cây thịt chó chết nổi gân xanh, to như cổ tay em bé, Lăng Sam đã hiểu Đinh Nhị Cẩu nói ăn thịt nóng là có ý gì, vì vậy mặt cô đỏ ứng kéo dài đến cổ, cô giãy dụa muốn đứng lên đào tẩu, nhưng hai bả vai của cô bị Đinh Nhị Cẩu đè lấy, không có động đậy được chút nào cả .

– Lăng sam, giúp đỡ anh đi…anh rất khó chịu, chỉ một lần này được không? Van em… chỉ một lần, anh cam đoan đấy.

Đinh Nhị Cẩu làm bộ rất là đáng thương năn nỉ nói.

– Nhưng mà … em không biết ..với lại nó xấu như vậy, nhìn thấy thật buồn nôn ah.

Lăng Sam ngẩng đầu, lí nhí nói.

– Đây chính là bảo bối, đừng nhìn thấy nó xấu mà xem thường, chính nó sau này đem đến cho em sự vui thú đấy, ăn thoáng qua một chút đi… ngon lắm, nếm thử nhé.

Đinh Nhị Cẩu vận dụng hết tâm tư hướng dẫn lấy, hắn phát hiện dụ dỗ một người phạm tội, vẫn là rất khó khăn .

– Ăn thật ngon? Vậy sao anh không tự ăn?

Lăng Sam nói một câu suýt chút nữa làm cho Đinh Nhị Cẩu chết vì sặc, đúng vậy… ăn thật ngon, tại sao mình không ăn, hết lần này tới lần khác cứ kêu để cho ta ăn ….

– Ừm…tại vì..anh không với tới được…

Đinh Nhị Cẩu trả lời có thể nói là độc nhất vô nhị, chỉ có mình hắn mới có thể mặt dày trả lời câu được câu này như thế.

Hắn nói xong mình thì tự mình cũng muốn mắc cười, nhưng lúc này hắn đã đánh giá sai chỉ số thông minh của cô gái, chỉ thấy Lăng Sam nghiêng đầu suy nghĩ, giống như đúng là Đinh Nhị Cẩu không thể với tới ăn được… .