Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Chỉ là lời nói vô tâm
Ngày đăng: 22:14 16/02/21
CHƯƠNG 403 : CHỈ LÀ LỜI NÓI VÔ TÂM.
– Chút chuyện này cậu cứ gọi điện thoại thì xong rồi, cần gì phải nhọc lòng đi đến đây, chủ nhiệm Đinh, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, về sau nếu có chuyện gì, cậu cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi.
Vương Thành Sơn duỗi ra cái tay mập mạp, cầm một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
– Chuyện này chính là đích thân chủ tịch huyện sắp xếp, tôi nào dám gọi điện thoại, hôm nay ông chuẩn bị xe cứu thương cùng đầy đủ trang bị và bác sĩ, vào 8 giờ sáng sớm ngày mai thì có mặt ở ủy ban thị trấn Lâm Sơn Trấn chờ lệnh, Viện trưởng Vương, hy vọng là không có chuyện gì thì tốt, những người này đều là cán bộ lãnh đạo, bệnh viện huyện chúng ta phải làm tốt yêu cầu ứng phó chuẩn bị, không thể có nửa điểm sơ xuất…
– Chủ nhiệm Đinh yên tâm, tôi đi ngay sắp xếp , ông ngồi tạm ở đây một chốc, tôi gặp bác sĩ và y tá, để cho bọn họ tới nơi này và cậu gặp mặt để dễ làm việc.
– Ừ, Viện trưởng Vương, việc này quyết định vậy đi, tôi ở chỗ này chờ …
Đinh Nhị Cẩu cũng biết là cô bác sĩ mới Phương Lệ Hồng còn ẩn núp phía sau trong phòng này, nhưng hắn cũng không muốn ra mặt khiến cho cô lâm vào tình thế khó xử, tuy hắn rất ghét hành động dùng quyền lợi mưu tư vừa rồi của Vương Thành Sơn, nhưng lúc này hắn lại nghĩ tới Hạ Hà Tuệ, qua chuyện này khiến cho trong lòng của hắn không thoải mái, tự nhiên lại phải so sánh cùng Vương Thành Sơn, phát hiện mình cùng Vương Thành Sơn cũng không có bao nhiêu chênh lệch, chính mình từ lúc nào bản thân cũng đã đổi thành dùng quyền lực để mưu đồ tư lợi như vậy.
Nhìn thấy Vương Thành Sơn đi ra ngoài tìm bác sĩ rồi, hắn tự tay lật qua hồ sơ trêи bàn giấy, vừa xem hình thì Đinh Nhị Cẩu đã hiểu lý lịch sơ lược của cô gái xinh đẹp vừa rồi kia, cô gái học ở trường đại học y khoa tỉnh Trung Nam, liên thông thạc sĩ, nhìn thời gian trong hồ sơ lý lịch thì giống như là chuẩn bị tốt nghiệp tìm việc làm, trách không được Vương Thành Sơn một bộ ăn chắc cô gái này.
Lơ đãng nhìn qua góc khuất của chân bàn thì hắn phát hiện một cái qυầи ɭót mỏng màu đỏ booc-do cuộn nhỏ nằm lăn lóc ở đấy, đây chắc chắn là qυầи ɭót của Phương Lệ Hồng vừa rồi do vội vàng không kịp nhặt lấy, Đinh Nhị Cẩu cúi người cầm lên thì nhận thấy dưới đáy quần còn hơi ẩm có một vết nhơ dài màu trăng trắng, có vài sợi lông màu đen non mềm lộ liễu rời khỏi cái âʍ ɦộ bám theo quyện dính trêи làn vải tơ qυầи ɭót, theo thói quen hắn cầm kê lên mũi ngửi, một mùi khai khai hòa lẫn hăng hăng của dịch nhờn tiết ra, do trãi qua một thời gian bị ủ nằm ở dưới sàn nhà nên đã chuyển hóa sang mùi chua chua hăng gắt nồng đậm bay xộc vào trong mũi, thuận tay hắn nhét cái qυầи ɭót vào trong túi quần.
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Vương Thành Sơn dẫn theo ba người đi theo bước vào giới thiệu.
– Vị này chính là chủ nhiệm Đinh ở ủy ban huyện, vừa rồi tôi đã nói cho mọi người biết, chủ nhiệm Đinh… còn đây là trưởng khoa chuyên về tim mạch của bệnh viện tiến sĩ Hứa Tĩnh, còn đây là là trợ thủ của tiến sĩ Hứa Tĩnh, bác sĩ Lô Ngạn Đông, kế bên chính là y tá trưởng Quách Tiệp.
– Xin chào mọi người.
Ngược lại khi đối đãi lạnh nhạt với Vương Thành Sơn, Đinh Nhị Cẩu đối với những người vừa bước vào rất là tôn trọng, nguyên nhân chỉ có một, Vương Thành Sơn giỏi lắm là thứ bác sĩ học bổ túc rồi len lỏi vào hàng ngũ lãnh đạo, còn những người bác sĩ và y tá kia là người người tài chân chính được đào tạo bài bản chữa bệnh, không biết chừng ngày nào đó chính mình sẽ rơi vào trong tay những người này vì bệnh tật, cho nên vẫn là tốt nhất có tác phong vị nể bọn họ, nếu không đến lúc đó chết cũng không biết vì sao mà mình chết, cho nên ngàn vạn lần không nên đắc tội với bác sĩ .
Vị trưởng khoa tim mạch tiến sĩ Hứa Tĩnh là phụ nữ duy nhất ở trong căn phòng này cũng mặc cái áo váy đồng phục bác sĩ blouse trắng như Phương Lệ Hồng, chỉ có thêm cái áo khoác bên ngoài màu đen nổi bật trêи nền cái áo váy blouse trắng, màu trắng bộ váy cũng giống như tầng thứ hai da thịt của cô đấy, dính sát dán trêи thân người, khiến cho thân thể người tới mỹ diệu gợi cảm tràn đầy nữ tính thành thục phong tình, tận tình hiện ra ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu, người đàn bà này tầm ngoài 35 tuổi, nhưng dáng người lại được bảo dưỡng phi thường tốt, mơi nên gầy thì gầy, nơi nên béo thì béo, chỗ nhô cao thì nhô cao, nên hãm sâu vào thì hảm sâu, dưới cổ áo trầm thấp màu đen cái áo khoác ngoài, một mảnh tuyết trắng da thịt bộ ngực chói mắt, làm cho người ta nhìn vào, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Hình như là viện trưởng Vương cố ý thiết kế ánh đèn soi rọi từ tường phát sáng chiếu rợi từ sau lưng của những người đến làm việc trước bàn với ông ta, nên hiện tại, màu trắng cái áo blouse liền váy màu trắng của Hứa Tĩnh có chút dính sát tại trêи cặp đùi, ẩn xuyên thấu qua màu trắng cái áo liền váy, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có thể nguyên vẹn cảm giác được người đàn bà mới tới hai chân thon dài thẳng tắp cỡ nào rắn chắc.
Lơ đãng nhìn sang, Đinh Nhị Cẩu chứng kiến chỗ hai chân giao nhau một mảnh ánh sáng, mà đúng là cái ánh sáng này, khiến cho Đinh Nhị Cẩu không thể không tưởng tượng ra, ngoài thân thể mềm mạ, nơi cái mu âʍ ɦộ thần bí khu vực trọng yếu nhất có chút nhô cao ra .
Tà váy cái váy áo phủ gần tới đầu gối phía dưới, lộ ra một đôi bắp chân săn sắc rất tròn, lại khiến cho Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ ảo tưởng một đôi bắp chân rất tròn mở rộng dạng ra…
Hứa Tĩnh thân cao ước chừng tầm 1m65, thuộc về loại hình nữ tính đầy đặn chứng kiến thân thể đẫy đà thành thục chín mọng của vị nữ tiến sĩ, Đinh Nhị Cẩu có chút ngây người lên, bởi vì Hứa Tĩnh đứng thẳng lên, lại khom người bắt tay với Đinh Nhị Cẩu, khiến cho đôi bầu иɦũ ɦσα đầy đặn tràn đầy co dãn cũng bởi vì ảnh hưởng của trọng lực, mà có chút rủ xuống, hai tòa ngọn núi no đủ tuyết trắng hình thành một khe rãnh sâu thâm thúy mê người hiện ra, đối với hết thảy, Hứa Tỉnh lại vô tư chưa phát giác ra điều gì…
Sau khi ngồi xuống hàn huyên, ngoại trừ đối với Hứa Tĩnh thì Đinh Nhị Cẩu khắc sâu ấn tượng dáng vẻ bên ngoài, đối với những khác người thì cũng không có ấn tượng gì cả, vì nữ tiến sĩ này có đặc điểm, từ lúc bắt đầu bước vào trong phòng, chưa từng gặp qua trêи mặt cô lộ ra một nụ cười…
Bác sĩ Lô Ngạn Đông thì hai người cũng không có gì lời nói, ngược lại là Quách Tiệp vị y tá trưởng này, khi nghe giới thiệu Đinh Nhị Cẩu là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, ông ta nịnh nọt nói chuyện tào lao không ít, mãi đến khi Vương Thành Sơn ho khan một tiếng, thì y tá trưởng Quách Tiệp mới liếc mắt ngừng miệng .
– Xong việc chưa? Tôi còn có nhiều người bệnh đang chờ .
Hứa Tĩnh lạnh như băng hỏi.
– Ưm.. bác sĩ Hứa, đây là thái độ gì vậy? Trước mắt là nhiệm vụ chính trị cô có biết hay không?
Vương Thành Sơn đối với Hứa Tĩnh ở trước mặt khiêu khích rất bực bội, nhưng cũng không làm gì được, Hứa Tĩnh là người đàn bà mà viện trưởng Vương rất thèm thuồng nhưng chẳng dám đụng vào, cô là một tiến sĩ chuyên gia nổi tiếng tại bệnh viện huyện này, có một điều làm mọi người khó hiểu là cô cũng đã 40 tuổi như vậy rồi, cũng không kết hôn, cả ngày một người độc lai độc vãng, lời đồn người đàn bà xinh đẹp nhưng cứng rắn này là người lãnh cảm không biết là có đúng hay không.
-Ha ha, không sao …công việc đã nói xong hết rồi, các vị đi làm việc đi.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng hoà giải .
Ba người đi rồi, Đinh Nhị Cẩu cũng đứng dậy cáo từ , trước khi đi, hắn chỉ bộ hồ sơ lý lịch của Phương Lệ Hồng, thuận miệng hỏi một câu:
– Viện trưởng Vương, cô gái này là ai vậy?
– À..chủ nhiệm Đinh, đây là một bác sĩ tập sự mới đến, có gì không vậy? Chủ nhiệm Đinh có quen với cô gái này à?
Vương Thành Sơn hai mắt tỏa sáng, ông không thiếu phụ nữ, hàng năm nữ y tá cùng bác sĩ đến bệnh viện thực tập khá nhiều, nhưng cơ hội để được bợ đỡ thì lại không nhiều, cho nên lúc này nghe Đinh Nhị Cẩu hỏi về Phương Lệ Hồng thì tâm tư dẫn mối lại nổi lên .
– Ưm.. chỉ là không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào rồi, có chút quen mặt, Viện trưởng Vương, nhớ việc này nhé ông quan tâm để ý một chút, tôi đi trước.
Đinh Nhị Cẩu giờ mới giơ tay bắt tay nhiệt tình cùng Vương Thành Sơn, điều này cũng khiến cho ông thụ có chút vui mừng cảm động, cái bắt tay này và trước đó hoàn toàn là hai cái thái độ khác nhau, lại khiến cho ông ta không khỏi băn khoăn về cái câu mà Đinh Nhị Cẩu nói ' Việc này ông quan tâm…để ý.. ” rốt cuộc là ý muốn gì đây? Là chuyện ngày mai sắp xếp bác sĩ, hay là chuyện của Phương Lệ Hồng?
– Nhất định ..nhất định làm tốt, xin chào chủ nhiệm Đinh.
Vương Thành Sơn tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu đưa ra tới tận cổng bệnh viện.
Phương Lệ Hồng ngồi ở phòng trong bấn loạn, cũng may vừa rồi có người gõ cửa, trong nháy mắt cô mới thoát thân được, thậm chí ngay cả cái qυầи ɭót cũng không kịp mặt vào, nếu không thì có lẽ giờ này đã bị viện trưởng Vương phá thân rồi, nghĩ tới đây trêи người cô không khỏi nổi lên một lớp da gà, nhưng nếu là không đáp ứng ông ta, ngày mai mình sẽ không còn thuộc về bệnh huyện này nữa, trêи thực tế sau khi thực tập tại đây trong một năm, tài năng của cô đã phát huy đến trọn vẹn, rất nhiều bác sĩ đều khen ngợi y thuật của cô , có điều nếu muốn ở lại chỗ này, phải do Vương Thành Sơn gật đầu đồng ý.
Đang lúc trong lòng tâm lý giãy dụa, thì cửa phòng bị đẩy ra, Vương Thành Sơn đi đến .
– Viện trưởng Vương, công việc…xong chưa?
Phương Lệ Hồng phát hoảng, suýt chút nữa làm cái ghế đang ngồi bật ngữa.
– Xong rồi? Cháu về chuẩn bị đi, ngày mai cùng bác sĩ Hứa Tĩnh cùng nhau đi công tác đến thị trấn Lâm Sơn, à.. bộ cháu có quen biết người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi ở trong phòng chú ?”
– Không …không biết, có chuyện gì vậy?
– Ừm… không có gì, làm rất tốt là chính hắn ta điểm danh để cháu đi công tác, cháu tự mình xử lý đi nhé.
Vương Thành Sơn không có nghi ngờ gì nữa , xem ra thằng phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban này đã vừa ý đóa hoa này rồi, mẹ kiếp… xem ra mình đã mất đi một cơ hội hái hoa rồi, đôi mắt ɖâʍ tà của ông ta lần nữa luyến tiếc tuần tra tại trêи người Phương Lệ Hồng, rồi ảm đạm đẩy cửa đã đi ra.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Thành Sơn, cả hai đều giật mình lo lắng khi phát hiện ra…cái qυầи ɭót của Phương Lệ Hồng đã không cánh mà bay, lúc này cả hai người có cùng một suy nghĩ: chẳng lẽ là hắn ta……….
– Chút chuyện này cậu cứ gọi điện thoại thì xong rồi, cần gì phải nhọc lòng đi đến đây, chủ nhiệm Đinh, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, về sau nếu có chuyện gì, cậu cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi.
Vương Thành Sơn duỗi ra cái tay mập mạp, cầm một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
– Chuyện này chính là đích thân chủ tịch huyện sắp xếp, tôi nào dám gọi điện thoại, hôm nay ông chuẩn bị xe cứu thương cùng đầy đủ trang bị và bác sĩ, vào 8 giờ sáng sớm ngày mai thì có mặt ở ủy ban thị trấn Lâm Sơn Trấn chờ lệnh, Viện trưởng Vương, hy vọng là không có chuyện gì thì tốt, những người này đều là cán bộ lãnh đạo, bệnh viện huyện chúng ta phải làm tốt yêu cầu ứng phó chuẩn bị, không thể có nửa điểm sơ xuất…
– Chủ nhiệm Đinh yên tâm, tôi đi ngay sắp xếp , ông ngồi tạm ở đây một chốc, tôi gặp bác sĩ và y tá, để cho bọn họ tới nơi này và cậu gặp mặt để dễ làm việc.
– Ừ, Viện trưởng Vương, việc này quyết định vậy đi, tôi ở chỗ này chờ …
Đinh Nhị Cẩu cũng biết là cô bác sĩ mới Phương Lệ Hồng còn ẩn núp phía sau trong phòng này, nhưng hắn cũng không muốn ra mặt khiến cho cô lâm vào tình thế khó xử, tuy hắn rất ghét hành động dùng quyền lợi mưu tư vừa rồi của Vương Thành Sơn, nhưng lúc này hắn lại nghĩ tới Hạ Hà Tuệ, qua chuyện này khiến cho trong lòng của hắn không thoải mái, tự nhiên lại phải so sánh cùng Vương Thành Sơn, phát hiện mình cùng Vương Thành Sơn cũng không có bao nhiêu chênh lệch, chính mình từ lúc nào bản thân cũng đã đổi thành dùng quyền lực để mưu đồ tư lợi như vậy.
Nhìn thấy Vương Thành Sơn đi ra ngoài tìm bác sĩ rồi, hắn tự tay lật qua hồ sơ trêи bàn giấy, vừa xem hình thì Đinh Nhị Cẩu đã hiểu lý lịch sơ lược của cô gái xinh đẹp vừa rồi kia, cô gái học ở trường đại học y khoa tỉnh Trung Nam, liên thông thạc sĩ, nhìn thời gian trong hồ sơ lý lịch thì giống như là chuẩn bị tốt nghiệp tìm việc làm, trách không được Vương Thành Sơn một bộ ăn chắc cô gái này.
Lơ đãng nhìn qua góc khuất của chân bàn thì hắn phát hiện một cái qυầи ɭót mỏng màu đỏ booc-do cuộn nhỏ nằm lăn lóc ở đấy, đây chắc chắn là qυầи ɭót của Phương Lệ Hồng vừa rồi do vội vàng không kịp nhặt lấy, Đinh Nhị Cẩu cúi người cầm lên thì nhận thấy dưới đáy quần còn hơi ẩm có một vết nhơ dài màu trăng trắng, có vài sợi lông màu đen non mềm lộ liễu rời khỏi cái âʍ ɦộ bám theo quyện dính trêи làn vải tơ qυầи ɭót, theo thói quen hắn cầm kê lên mũi ngửi, một mùi khai khai hòa lẫn hăng hăng của dịch nhờn tiết ra, do trãi qua một thời gian bị ủ nằm ở dưới sàn nhà nên đã chuyển hóa sang mùi chua chua hăng gắt nồng đậm bay xộc vào trong mũi, thuận tay hắn nhét cái qυầи ɭót vào trong túi quần.
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Vương Thành Sơn dẫn theo ba người đi theo bước vào giới thiệu.
– Vị này chính là chủ nhiệm Đinh ở ủy ban huyện, vừa rồi tôi đã nói cho mọi người biết, chủ nhiệm Đinh… còn đây là trưởng khoa chuyên về tim mạch của bệnh viện tiến sĩ Hứa Tĩnh, còn đây là là trợ thủ của tiến sĩ Hứa Tĩnh, bác sĩ Lô Ngạn Đông, kế bên chính là y tá trưởng Quách Tiệp.
– Xin chào mọi người.
Ngược lại khi đối đãi lạnh nhạt với Vương Thành Sơn, Đinh Nhị Cẩu đối với những người vừa bước vào rất là tôn trọng, nguyên nhân chỉ có một, Vương Thành Sơn giỏi lắm là thứ bác sĩ học bổ túc rồi len lỏi vào hàng ngũ lãnh đạo, còn những người bác sĩ và y tá kia là người người tài chân chính được đào tạo bài bản chữa bệnh, không biết chừng ngày nào đó chính mình sẽ rơi vào trong tay những người này vì bệnh tật, cho nên vẫn là tốt nhất có tác phong vị nể bọn họ, nếu không đến lúc đó chết cũng không biết vì sao mà mình chết, cho nên ngàn vạn lần không nên đắc tội với bác sĩ .
Vị trưởng khoa tim mạch tiến sĩ Hứa Tĩnh là phụ nữ duy nhất ở trong căn phòng này cũng mặc cái áo váy đồng phục bác sĩ blouse trắng như Phương Lệ Hồng, chỉ có thêm cái áo khoác bên ngoài màu đen nổi bật trêи nền cái áo váy blouse trắng, màu trắng bộ váy cũng giống như tầng thứ hai da thịt của cô đấy, dính sát dán trêи thân người, khiến cho thân thể người tới mỹ diệu gợi cảm tràn đầy nữ tính thành thục phong tình, tận tình hiện ra ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu, người đàn bà này tầm ngoài 35 tuổi, nhưng dáng người lại được bảo dưỡng phi thường tốt, mơi nên gầy thì gầy, nơi nên béo thì béo, chỗ nhô cao thì nhô cao, nên hãm sâu vào thì hảm sâu, dưới cổ áo trầm thấp màu đen cái áo khoác ngoài, một mảnh tuyết trắng da thịt bộ ngực chói mắt, làm cho người ta nhìn vào, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Hình như là viện trưởng Vương cố ý thiết kế ánh đèn soi rọi từ tường phát sáng chiếu rợi từ sau lưng của những người đến làm việc trước bàn với ông ta, nên hiện tại, màu trắng cái áo blouse liền váy màu trắng của Hứa Tĩnh có chút dính sát tại trêи cặp đùi, ẩn xuyên thấu qua màu trắng cái áo liền váy, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có thể nguyên vẹn cảm giác được người đàn bà mới tới hai chân thon dài thẳng tắp cỡ nào rắn chắc.
Lơ đãng nhìn sang, Đinh Nhị Cẩu chứng kiến chỗ hai chân giao nhau một mảnh ánh sáng, mà đúng là cái ánh sáng này, khiến cho Đinh Nhị Cẩu không thể không tưởng tượng ra, ngoài thân thể mềm mạ, nơi cái mu âʍ ɦộ thần bí khu vực trọng yếu nhất có chút nhô cao ra .
Tà váy cái váy áo phủ gần tới đầu gối phía dưới, lộ ra một đôi bắp chân săn sắc rất tròn, lại khiến cho Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ ảo tưởng một đôi bắp chân rất tròn mở rộng dạng ra…
Hứa Tĩnh thân cao ước chừng tầm 1m65, thuộc về loại hình nữ tính đầy đặn chứng kiến thân thể đẫy đà thành thục chín mọng của vị nữ tiến sĩ, Đinh Nhị Cẩu có chút ngây người lên, bởi vì Hứa Tĩnh đứng thẳng lên, lại khom người bắt tay với Đinh Nhị Cẩu, khiến cho đôi bầu иɦũ ɦσα đầy đặn tràn đầy co dãn cũng bởi vì ảnh hưởng của trọng lực, mà có chút rủ xuống, hai tòa ngọn núi no đủ tuyết trắng hình thành một khe rãnh sâu thâm thúy mê người hiện ra, đối với hết thảy, Hứa Tỉnh lại vô tư chưa phát giác ra điều gì…
Sau khi ngồi xuống hàn huyên, ngoại trừ đối với Hứa Tĩnh thì Đinh Nhị Cẩu khắc sâu ấn tượng dáng vẻ bên ngoài, đối với những khác người thì cũng không có ấn tượng gì cả, vì nữ tiến sĩ này có đặc điểm, từ lúc bắt đầu bước vào trong phòng, chưa từng gặp qua trêи mặt cô lộ ra một nụ cười…
Bác sĩ Lô Ngạn Đông thì hai người cũng không có gì lời nói, ngược lại là Quách Tiệp vị y tá trưởng này, khi nghe giới thiệu Đinh Nhị Cẩu là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, ông ta nịnh nọt nói chuyện tào lao không ít, mãi đến khi Vương Thành Sơn ho khan một tiếng, thì y tá trưởng Quách Tiệp mới liếc mắt ngừng miệng .
– Xong việc chưa? Tôi còn có nhiều người bệnh đang chờ .
Hứa Tĩnh lạnh như băng hỏi.
– Ưm.. bác sĩ Hứa, đây là thái độ gì vậy? Trước mắt là nhiệm vụ chính trị cô có biết hay không?
Vương Thành Sơn đối với Hứa Tĩnh ở trước mặt khiêu khích rất bực bội, nhưng cũng không làm gì được, Hứa Tĩnh là người đàn bà mà viện trưởng Vương rất thèm thuồng nhưng chẳng dám đụng vào, cô là một tiến sĩ chuyên gia nổi tiếng tại bệnh viện huyện này, có một điều làm mọi người khó hiểu là cô cũng đã 40 tuổi như vậy rồi, cũng không kết hôn, cả ngày một người độc lai độc vãng, lời đồn người đàn bà xinh đẹp nhưng cứng rắn này là người lãnh cảm không biết là có đúng hay không.
-Ha ha, không sao …công việc đã nói xong hết rồi, các vị đi làm việc đi.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng hoà giải .
Ba người đi rồi, Đinh Nhị Cẩu cũng đứng dậy cáo từ , trước khi đi, hắn chỉ bộ hồ sơ lý lịch của Phương Lệ Hồng, thuận miệng hỏi một câu:
– Viện trưởng Vương, cô gái này là ai vậy?
– À..chủ nhiệm Đinh, đây là một bác sĩ tập sự mới đến, có gì không vậy? Chủ nhiệm Đinh có quen với cô gái này à?
Vương Thành Sơn hai mắt tỏa sáng, ông không thiếu phụ nữ, hàng năm nữ y tá cùng bác sĩ đến bệnh viện thực tập khá nhiều, nhưng cơ hội để được bợ đỡ thì lại không nhiều, cho nên lúc này nghe Đinh Nhị Cẩu hỏi về Phương Lệ Hồng thì tâm tư dẫn mối lại nổi lên .
– Ưm.. chỉ là không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào rồi, có chút quen mặt, Viện trưởng Vương, nhớ việc này nhé ông quan tâm để ý một chút, tôi đi trước.
Đinh Nhị Cẩu giờ mới giơ tay bắt tay nhiệt tình cùng Vương Thành Sơn, điều này cũng khiến cho ông thụ có chút vui mừng cảm động, cái bắt tay này và trước đó hoàn toàn là hai cái thái độ khác nhau, lại khiến cho ông ta không khỏi băn khoăn về cái câu mà Đinh Nhị Cẩu nói ' Việc này ông quan tâm…để ý.. ” rốt cuộc là ý muốn gì đây? Là chuyện ngày mai sắp xếp bác sĩ, hay là chuyện của Phương Lệ Hồng?
– Nhất định ..nhất định làm tốt, xin chào chủ nhiệm Đinh.
Vương Thành Sơn tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu đưa ra tới tận cổng bệnh viện.
Phương Lệ Hồng ngồi ở phòng trong bấn loạn, cũng may vừa rồi có người gõ cửa, trong nháy mắt cô mới thoát thân được, thậm chí ngay cả cái qυầи ɭót cũng không kịp mặt vào, nếu không thì có lẽ giờ này đã bị viện trưởng Vương phá thân rồi, nghĩ tới đây trêи người cô không khỏi nổi lên một lớp da gà, nhưng nếu là không đáp ứng ông ta, ngày mai mình sẽ không còn thuộc về bệnh huyện này nữa, trêи thực tế sau khi thực tập tại đây trong một năm, tài năng của cô đã phát huy đến trọn vẹn, rất nhiều bác sĩ đều khen ngợi y thuật của cô , có điều nếu muốn ở lại chỗ này, phải do Vương Thành Sơn gật đầu đồng ý.
Đang lúc trong lòng tâm lý giãy dụa, thì cửa phòng bị đẩy ra, Vương Thành Sơn đi đến .
– Viện trưởng Vương, công việc…xong chưa?
Phương Lệ Hồng phát hoảng, suýt chút nữa làm cái ghế đang ngồi bật ngữa.
– Xong rồi? Cháu về chuẩn bị đi, ngày mai cùng bác sĩ Hứa Tĩnh cùng nhau đi công tác đến thị trấn Lâm Sơn, à.. bộ cháu có quen biết người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi ở trong phòng chú ?”
– Không …không biết, có chuyện gì vậy?
– Ừm… không có gì, làm rất tốt là chính hắn ta điểm danh để cháu đi công tác, cháu tự mình xử lý đi nhé.
Vương Thành Sơn không có nghi ngờ gì nữa , xem ra thằng phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban này đã vừa ý đóa hoa này rồi, mẹ kiếp… xem ra mình đã mất đi một cơ hội hái hoa rồi, đôi mắt ɖâʍ tà của ông ta lần nữa luyến tiếc tuần tra tại trêи người Phương Lệ Hồng, rồi ảm đạm đẩy cửa đã đi ra.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Thành Sơn, cả hai đều giật mình lo lắng khi phát hiện ra…cái qυầи ɭót của Phương Lệ Hồng đã không cánh mà bay, lúc này cả hai người có cùng một suy nghĩ: chẳng lẽ là hắn ta……….