Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Chúng ta ly hôn…
Ngày đăng: 22:14 16/02/21
CHƯƠNG 405: CHÚNG TA LY HÔN…
Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai đứng khuất bên trong lễ đài không xa, đối với chuyện mới phát sinh vừa rồi xem sơ qua thì hiểu ngay có vấn đề rồi, chỉ là không biết bí thư thành ủy Đường Bính Khôn nói gì đó với bí thư và chủ tịch huyện, thế cho nên hai người mới tỏ ra lúng túng như vậy .
– Chị Giai Giai , nhìn cách nói chuyện của các lãnh đạo em thấy có chút gì không đúng.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng.
-Ừ, đừng lên tiếng, cứ chú ý xem thái độ của lãnh đạo rồi tính.
Hồ Giai Giai cũng đã nhìn ra, trong nội tâm cô nếu so với Đinh Nhị Cẩu thì lo lắng hơn nhiều, bởi vì toàn bộ nghi lễ này đều là do cô một tay bày mưu tính kế, một khi nếu xảy ra chuyện gì, cô là người phải chịu trách nhiệm chính .
-Con đường quốc lộ này được các giới lãnh đạo quan tâm trêи dưới cùng ủng hộ , cuối cùng thì hôm nay sẽ bắt đầu xây dựng, tôi đại diện ủy ban huyện Hải Dương sẽ đặt tên là quốc lộ 1, xin mời bí thư thành ủy Đường lên phát biểu, chỉ thị cho chúng tôi . . .”
Có thể nói Trịnh Minh Đường lời nói nóng bỏng giống như là nước sôi vậy, thanh tịnh mà không có dinh dưỡng, đẹp mắt nhưng không có hương vị, Đường Bính Khôn vốn không muốn cho Trịnh Minh Đường mặt mũi , nhưng thời điểm lúc này cảm giác mình hình như là bị đưa vào tình thế chuyện đã xong, không thể không bước lên phát biểu .
– Về điều tầm quan trọng của con đường quốc lộ này, tôi cũng không muốn nói nhiều, trong thành phố cũng là ủng hộ mạnh mẽ đấy. . .
Đường Bính Khôn dự định không có nói nhiều, cho nên không có chuẩn bị bài viết, chỉ phát huy ngẫu hứng tài nói chuyện mà thôi .
Đinh Nhị Cẩu hai mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của chủ tịch Trọng Hải, trong lúc bí thư Đường Bính Khôn phát biểu, Trọng Hải quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, sau đó dùng tay nhè nhẹ đụng trong tay cầm cái ly, Đinh Nhị Cẩu lập tức hiểu ý, mang theo phích nước nóng tiến lên châm trà cho ông, bấy giờ Trọng Hải mới cúi đầu bên tai Đinh Nhị Cẩu nói:
– Nói cho Hồ Giai Giai biết, đãi tiệc đổi thành bữa ăn công tác thông thường, tối đa không thể vượt qua bốn món ăn và một món canh, ngay lập tức đi xử lý.
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, lập tức gật đầu rời khỏi .
– Cái gì? Hủy bỏ bữa tiệc đổi thành bữa ăn công tác? Có lầm hay không vậy? hiện giờ các món ăn đoán chừng đã làm xong rồi, vậy làm sao bây giờ?
Hồ Giai Giai nghe xong Đinh Nhị Cẩu truyền đạt lại lời nhắn chủ tịch Trọng Hải , lập tức ngây người.
– Chị Giai Giai … nhanh đi làm đi, chị còn nhìn không ra sao, chủ tịch Trọng vừa rồi chắc là vì chuyện nghi lễ mà bị giáo huấn, đây là tìm cách chữa lửa, nếu nghi lễ sau khi kết thúc mà chúng ta còn đãi tiệc lớn, đoán chừng là lãnh đạo thành phố sẽ nổi dóa, cho nên mau chóng tìm cách đi.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nó với Hồ Giai Giai.
Hồ Giai Giai giờ mới hiểu được chuyện vừa mới phát sinh là vì cái gì, không khỏi lạnh cả người đổ mồ hôi, nói cho cùng cũng vì lãnh đạo huyện nói muốn đem nghi lễ chiêu đãi làm tốt nhất đó là vì sĩ diện của huyện Hải Dương, bây giờ bí thư thành phố nổi giận, việc này không xong chẳng phải là toàn bộ tính toán đổ trêи đầu mình?
Nhưng bây giờ việc cấp bách là tranh thủ thời gian hủy bỏ bữa tiệc đổi thành bữa ăn công tác, nhiều người như vậy đổi thành bốn món ăn cùng một món canh cũng không phải là chuyện dễ dàng, Hồ Giai Giai quả thực muốn điên rồi.
…………………………………………………………………………………………….
Nhóm người đeo bao tay trắng, cầm trong tay cái xẻng mới tinh xúc đất vùi vào ở bên trong, đây là chương trình động thổ cuối cùng, làm xong chuyện này thì nghi lễ đã xong .
– Thưa bí thư Đường, đã đến trưa rồi, xin mời đến trong huyện dùng cơm.
Trọng Hải cười nhẹ nói, lúc này là không còn trông cậy được vào Trịnh minh Đường rồi, nếu Trịnh Minh Đường tới mời Đường Bính Khôn, việc này nhất định hỏng bét, vì mặt mũi của huyện Hải Dương, Trọng Hải không thể không thò đầu ra mặt .
– Ăn cơm? Làm sao tôi còn tâm tư ăn cơm, nhìn xem tiền của thành phố bị các ông lấy ra làm những chuyện hại não như thế này, các ông nhìn lại mình chút đi.
– Thưa bí thư , việc này là chúng tôi làm không đúng, cam đoan sẽ không có lần sau nữa.
– Hừ, nếu có lần sau xem tôi thu thập các ông như thế nào.
Đường Bính Khôn cũng bất đắc dĩ vì nể mặt chú của Trọng Hải mà cho hắn mặt mũi, nên mới chấp nhận đi dùng cơm trưa.
Khi Đường Bính Khôn cùng các người tham gia nghi lễ đi tới căn tin của ủy ban huyện, nhìn thấy bữa ăn công tác theo thông lệ là bốn món ăn và một món canh, sắc mặt của ông mới dễ nhìn hơn rất nhiều, kỳ thật nguyên bản đãi tiệc là sắp xếp ăn uông ở bên ngoài nhà hàng, vì tình huống bất ngờ nên Hồ Giai Giai quyết định thay đổi địa điểm đổi thành căn tin của ủy ban huyện, nhưng toàn bộ những thức ăn này không có một món nào là do đầu bếp căn tin làm, đều là từ bên ngoài quán ăn mang tới, không hề nghi ngờ, Hồ Giai Giai đã cứu được 1 bàn thua trông thấy trước mắt…
Sau khi đứng ở công ủy ban huyện tiễn đưa mọi người tới tham gia nghi lễ ra về, các lãnh đạo của huyện Hải Dương đều kiệt sức , vì vậy cũng không có làm cuộc hộp tổng kết, mạnh ai lặng lẽ về nhà nấy.
Vừa mới ngồi vào văn phòng, uống một hớp trà, Trọng Hải nhận được điện thoại Tạ Phương Quỳnh gọi tới , quốc lộ 1 cử hành nghi lễ xong rồi, thì đồng nghĩa là con đường sẽ toàn diện triển khai xây dựng , đồng thời quán ăn- khách sạn thôn Lê Viên cũng chính là khai trương buôn bán .
Nhưng trong nội tâm Tạ Phương Quỳnh lúc này như ăn phải một con ruồi cảm giác buồn nôn, chỉ cần nhớ nhớ tới người đàn bà kia mang thai bụng bự, lòng của cô tựa như bị đao cắt, cái này đồng nghĩa với mấy năm duy trì cuộc sống hôn nhân u ám này không thể tiếp tục vãn hồi được nữa .
– Vừa rồi giấy ly dị em đã gửi đến email của anh, lấy in ra ký xong, ngày mai tại tỉnh tôi chờ anh đưa đơn ly dị, nếu như anh không ra, tôi sẽ đi đến trụ sở Tỉnh ủy tìm chú của anh nói hết mọi chuyện, anh tự sắp xếp đi .
Mới vừa bấm điện thoại nghe thì giọng nói lạnh lùng của Tạ Phương Quỳnh truyền tới .
– Phương Quỳnh, có thể tỉnh táo lại một chút được không? Chúng ta cần phải đi đến bước này sao? Cùng nhau suy nghĩ thêm một chút thời gian được không?
Trọng Hải hạ giọng năn nỉ vợ mình, bởi vì kẻ lạc lối là ông , cho nên tranh chấp mối quan hệ hôn nhân này ông đang ở thế hạ phong.
– Trọng Hải, anh nói lời này không thấy chán sau? Em hỏi anh , nếu như em đi ngoại tình bên ngoài về nâng cao cái bụng lớn trở về, cha đứa bé trong bụng không phải là của anh…thì anh sẽ làm sao, có phải là anh sẽ muốn giết em ngay lập tức? Nói đi, anh xử lý làm sao?
Tạ Phương Quỳnh dùng lý lẽ không tha người, ở trong điện thoại lớn tiếng trách mắng Trọng Hải .
– Được rồi, anh đồng ý ly hôn, nhưng anh có một thỉnh cầu, đáp ứng anh được không? Dù xấu dù tốt gì chúng ta cũng đã là vợ chồng, sức khỏe chú của anh gần đây không tốt lắm, em khoan đừng chi chú biết, đây coi như là lần cuối cùng anh cầu xin em.
– Cũng được theo ý anh, em sẽ không nói cho chú anh biết chuyện ly hôn này, nhưng em nói trước, nhà của họ Trọng anh, em sẽ không qua lại nữa, anh cũng đừng có buộc em việc này.
Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai đứng khuất bên trong lễ đài không xa, đối với chuyện mới phát sinh vừa rồi xem sơ qua thì hiểu ngay có vấn đề rồi, chỉ là không biết bí thư thành ủy Đường Bính Khôn nói gì đó với bí thư và chủ tịch huyện, thế cho nên hai người mới tỏ ra lúng túng như vậy .
– Chị Giai Giai , nhìn cách nói chuyện của các lãnh đạo em thấy có chút gì không đúng.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng.
-Ừ, đừng lên tiếng, cứ chú ý xem thái độ của lãnh đạo rồi tính.
Hồ Giai Giai cũng đã nhìn ra, trong nội tâm cô nếu so với Đinh Nhị Cẩu thì lo lắng hơn nhiều, bởi vì toàn bộ nghi lễ này đều là do cô một tay bày mưu tính kế, một khi nếu xảy ra chuyện gì, cô là người phải chịu trách nhiệm chính .
-Con đường quốc lộ này được các giới lãnh đạo quan tâm trêи dưới cùng ủng hộ , cuối cùng thì hôm nay sẽ bắt đầu xây dựng, tôi đại diện ủy ban huyện Hải Dương sẽ đặt tên là quốc lộ 1, xin mời bí thư thành ủy Đường lên phát biểu, chỉ thị cho chúng tôi . . .”
Có thể nói Trịnh Minh Đường lời nói nóng bỏng giống như là nước sôi vậy, thanh tịnh mà không có dinh dưỡng, đẹp mắt nhưng không có hương vị, Đường Bính Khôn vốn không muốn cho Trịnh Minh Đường mặt mũi , nhưng thời điểm lúc này cảm giác mình hình như là bị đưa vào tình thế chuyện đã xong, không thể không bước lên phát biểu .
– Về điều tầm quan trọng của con đường quốc lộ này, tôi cũng không muốn nói nhiều, trong thành phố cũng là ủng hộ mạnh mẽ đấy. . .
Đường Bính Khôn dự định không có nói nhiều, cho nên không có chuẩn bị bài viết, chỉ phát huy ngẫu hứng tài nói chuyện mà thôi .
Đinh Nhị Cẩu hai mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của chủ tịch Trọng Hải, trong lúc bí thư Đường Bính Khôn phát biểu, Trọng Hải quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, sau đó dùng tay nhè nhẹ đụng trong tay cầm cái ly, Đinh Nhị Cẩu lập tức hiểu ý, mang theo phích nước nóng tiến lên châm trà cho ông, bấy giờ Trọng Hải mới cúi đầu bên tai Đinh Nhị Cẩu nói:
– Nói cho Hồ Giai Giai biết, đãi tiệc đổi thành bữa ăn công tác thông thường, tối đa không thể vượt qua bốn món ăn và một món canh, ngay lập tức đi xử lý.
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, lập tức gật đầu rời khỏi .
– Cái gì? Hủy bỏ bữa tiệc đổi thành bữa ăn công tác? Có lầm hay không vậy? hiện giờ các món ăn đoán chừng đã làm xong rồi, vậy làm sao bây giờ?
Hồ Giai Giai nghe xong Đinh Nhị Cẩu truyền đạt lại lời nhắn chủ tịch Trọng Hải , lập tức ngây người.
– Chị Giai Giai … nhanh đi làm đi, chị còn nhìn không ra sao, chủ tịch Trọng vừa rồi chắc là vì chuyện nghi lễ mà bị giáo huấn, đây là tìm cách chữa lửa, nếu nghi lễ sau khi kết thúc mà chúng ta còn đãi tiệc lớn, đoán chừng là lãnh đạo thành phố sẽ nổi dóa, cho nên mau chóng tìm cách đi.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nó với Hồ Giai Giai.
Hồ Giai Giai giờ mới hiểu được chuyện vừa mới phát sinh là vì cái gì, không khỏi lạnh cả người đổ mồ hôi, nói cho cùng cũng vì lãnh đạo huyện nói muốn đem nghi lễ chiêu đãi làm tốt nhất đó là vì sĩ diện của huyện Hải Dương, bây giờ bí thư thành phố nổi giận, việc này không xong chẳng phải là toàn bộ tính toán đổ trêи đầu mình?
Nhưng bây giờ việc cấp bách là tranh thủ thời gian hủy bỏ bữa tiệc đổi thành bữa ăn công tác, nhiều người như vậy đổi thành bốn món ăn cùng một món canh cũng không phải là chuyện dễ dàng, Hồ Giai Giai quả thực muốn điên rồi.
…………………………………………………………………………………………….
Nhóm người đeo bao tay trắng, cầm trong tay cái xẻng mới tinh xúc đất vùi vào ở bên trong, đây là chương trình động thổ cuối cùng, làm xong chuyện này thì nghi lễ đã xong .
– Thưa bí thư Đường, đã đến trưa rồi, xin mời đến trong huyện dùng cơm.
Trọng Hải cười nhẹ nói, lúc này là không còn trông cậy được vào Trịnh minh Đường rồi, nếu Trịnh Minh Đường tới mời Đường Bính Khôn, việc này nhất định hỏng bét, vì mặt mũi của huyện Hải Dương, Trọng Hải không thể không thò đầu ra mặt .
– Ăn cơm? Làm sao tôi còn tâm tư ăn cơm, nhìn xem tiền của thành phố bị các ông lấy ra làm những chuyện hại não như thế này, các ông nhìn lại mình chút đi.
– Thưa bí thư , việc này là chúng tôi làm không đúng, cam đoan sẽ không có lần sau nữa.
– Hừ, nếu có lần sau xem tôi thu thập các ông như thế nào.
Đường Bính Khôn cũng bất đắc dĩ vì nể mặt chú của Trọng Hải mà cho hắn mặt mũi, nên mới chấp nhận đi dùng cơm trưa.
Khi Đường Bính Khôn cùng các người tham gia nghi lễ đi tới căn tin của ủy ban huyện, nhìn thấy bữa ăn công tác theo thông lệ là bốn món ăn và một món canh, sắc mặt của ông mới dễ nhìn hơn rất nhiều, kỳ thật nguyên bản đãi tiệc là sắp xếp ăn uông ở bên ngoài nhà hàng, vì tình huống bất ngờ nên Hồ Giai Giai quyết định thay đổi địa điểm đổi thành căn tin của ủy ban huyện, nhưng toàn bộ những thức ăn này không có một món nào là do đầu bếp căn tin làm, đều là từ bên ngoài quán ăn mang tới, không hề nghi ngờ, Hồ Giai Giai đã cứu được 1 bàn thua trông thấy trước mắt…
Sau khi đứng ở công ủy ban huyện tiễn đưa mọi người tới tham gia nghi lễ ra về, các lãnh đạo của huyện Hải Dương đều kiệt sức , vì vậy cũng không có làm cuộc hộp tổng kết, mạnh ai lặng lẽ về nhà nấy.
Vừa mới ngồi vào văn phòng, uống một hớp trà, Trọng Hải nhận được điện thoại Tạ Phương Quỳnh gọi tới , quốc lộ 1 cử hành nghi lễ xong rồi, thì đồng nghĩa là con đường sẽ toàn diện triển khai xây dựng , đồng thời quán ăn- khách sạn thôn Lê Viên cũng chính là khai trương buôn bán .
Nhưng trong nội tâm Tạ Phương Quỳnh lúc này như ăn phải một con ruồi cảm giác buồn nôn, chỉ cần nhớ nhớ tới người đàn bà kia mang thai bụng bự, lòng của cô tựa như bị đao cắt, cái này đồng nghĩa với mấy năm duy trì cuộc sống hôn nhân u ám này không thể tiếp tục vãn hồi được nữa .
– Vừa rồi giấy ly dị em đã gửi đến email của anh, lấy in ra ký xong, ngày mai tại tỉnh tôi chờ anh đưa đơn ly dị, nếu như anh không ra, tôi sẽ đi đến trụ sở Tỉnh ủy tìm chú của anh nói hết mọi chuyện, anh tự sắp xếp đi .
Mới vừa bấm điện thoại nghe thì giọng nói lạnh lùng của Tạ Phương Quỳnh truyền tới .
– Phương Quỳnh, có thể tỉnh táo lại một chút được không? Chúng ta cần phải đi đến bước này sao? Cùng nhau suy nghĩ thêm một chút thời gian được không?
Trọng Hải hạ giọng năn nỉ vợ mình, bởi vì kẻ lạc lối là ông , cho nên tranh chấp mối quan hệ hôn nhân này ông đang ở thế hạ phong.
– Trọng Hải, anh nói lời này không thấy chán sau? Em hỏi anh , nếu như em đi ngoại tình bên ngoài về nâng cao cái bụng lớn trở về, cha đứa bé trong bụng không phải là của anh…thì anh sẽ làm sao, có phải là anh sẽ muốn giết em ngay lập tức? Nói đi, anh xử lý làm sao?
Tạ Phương Quỳnh dùng lý lẽ không tha người, ở trong điện thoại lớn tiếng trách mắng Trọng Hải .
– Được rồi, anh đồng ý ly hôn, nhưng anh có một thỉnh cầu, đáp ứng anh được không? Dù xấu dù tốt gì chúng ta cũng đã là vợ chồng, sức khỏe chú của anh gần đây không tốt lắm, em khoan đừng chi chú biết, đây coi như là lần cuối cùng anh cầu xin em.
– Cũng được theo ý anh, em sẽ không nói cho chú anh biết chuyện ly hôn này, nhưng em nói trước, nhà của họ Trọng anh, em sẽ không qua lại nữa, anh cũng đừng có buộc em việc này.