Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Tôi bán thân cho anh

Ngày đăng: 22:16 16/02/21

CHƯƠNG 439: TÔI BÁN THÂN CHO ANH.

Đang lúc Dương Thánh Quân cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa, Đinh Nhị Cẩu mới đứng dậy đến mở cửa ra, mấy tên cảnh sát đứng ngoài cửa đều cảm thấy rất kinh ngạc, mới vừa rồi còn không cho vào, hiện tại lại tự mình mở cửa, đây là thế nào? Nhưng sự kinh ngạc mấy tên cảnh sát còn chưa qua, thì đã cảm thấy phẫn nộ rồi, bởi vì Đinh Nhị Cẩu nói:

– Các người muốn đùa giỡn với tôi đấy à? Tôi nói với đồn trưởng Dương ra ngoài gõ cửa rồi hãy vào, thì các người gỏ cửa xong lại không chịu tiến vào, phải để cho tôi đứng lên mở cửa cho các người, các đồng chí cảnh sát, cái giá đỡ của các đồng chí cũng không nhỏ đấy.

Ngoài cửa mấy tên cảnh sát nghe xong nhìn nhau ngơ ngác, Tôn Hải Anh cảm thấy hành vi của Đinh Nhị Cẩu vô lại như thế rất là bội phục, bất quá bây giờ cô đang cùng Đinh Nhị Cẩu đứng chung ở trong một chiến hào, cho nên không có thể vạch trần Đinh Nhị Cẩu.

– Nói đi, chuyện gì?

Đinh Nhị Cẩu lại quay trở lại ngồi trở lại trêи cái ghế dựa sau bàn làm việc.

– Chủ tịch Đinh, là như thế này, vừa rồi có người báo án nói tại cổng ủy ban trấn có người đánh nhau, có mấy người bị đả thương…

– Ai báo án? Tôi nhớ ra hình như là chính chúng tôi báo án đấy, đúng không trưởng ban Dương?

Đinh Nhị Cẩu ngước ra bên ngoài Dương Hòa Bình đang đứng hỏi.

– Vâng, đúng vậy là chúng ta báo án, mấy thằng côn đồ kia quá càn rỡ, lại muốn đánh ngay cả chủ tịch trưởng.

Dương Hòa Bình lúc này làm chứng nói ra .

– À.. như vậy sao? Xem ra không phải là vụ án này, mà vừa rồi người báo án lại nói là có một cô gái liên quan đến việc bọn họ bị thương, còn nói trông thấy cô gái này đi vào bên trong ủy ban trấn cho nên chúng tôi mới tới đây.

Dương Thánh Quân ngụy biện nói .

– Thật thế à? Đồn trưởng Dương, ông nói đến cô gái nào đó thì tôi chưa từng gặp qua, bất quá tại đây cũng có một cô gái, không biết ông có biết không? Đó là con gái của Tôn Quốc Cường chủ tịch trấn trước đây, có lẽ ông nhận thức được, tôi có nghe nói Tôn Quốc Cường trước khi gặp chuyện không may, có an bài cho ông một nhiệm vụ, chỉ có điều ông không có hoàn thành được, cho nên mới xảy . . …

Những lời này vốn là bí mật của ban kỷ luật thanh tra phá án, nhưng khi Dương Đại Chí đến văn phòng Trọng Hải báo cáo, Đinh Nhị Cẩu ở một bên ghi chép, câu chuyện Tôn Quốc Cường sắp xếp Dương Thánh Quân đi bắt Ngưu Khương Sinh, nhưng bị hắn chạy thoát, sau đó Ngưu Khương Sinh mới đem chuyện của Tôn Quốc Cường bẩm báo cho ban kỷ luật thanh tra, từ đó mới có chuyện Tôn Quốc Cường bị điều tra, còn chưa có kịp thẩm vấn, thì đã tự sát, đây cũng là điều Dương Đại Chí cảm thấy nghi ngờ nhưng phẫn hận không làm được gì.

Đinh Nhị Cẩu lựa lúc đến bây giờ mới nói ra, Dương Thánh Quân nghe xong choáng váng cảm giác trêи người mình huyết dịch như là bị rút hết, hắn không biết vì sao Đinh Nhị Cẩu lại biết những việc này, bây giờ giống như là bị lột sạch trấn truồng ở trước mặt mọi người vậy, hắn phảng phất bí mật chất chứa trong lòng mình căn bản là không thể qua mặt được thằng chủ tịch trấn trẻ tuổi này.

Đinh Nhị Cẩu nói lập lờ nước đôi như vậy, càng làm cho Dương Thánh Quân cả kinh, cho nên trong vụ ẩu đả này hắn thấy mình đang bị Trương Nguyên Phòng đùa bỡn, chính mình không có liên quan gì đến chuyện vừa rồi, vừa nghe Trương Nguyên Phòng thông báo liền vội vàng chạy đến, cho tới bây giờ thì kết cuộc như thế nào đây?

– Chủ tịch Đinh, trong việc này có chút hiểu lầm, để tôi trở về xác minh lại rồi tính sau.

Xem xét tình huống hôm nay, hắn tuyệt đối là không chiếm được điều gì tốt ở đây, vì vậy lùi lại một bước, trước trở về đồn cành sát rồi hãy nói, dù sao mình là cảnh sát, cấp trêи trực tiếp của mình là công an huyện chứ không phải bí thư Trương Nguyên Phòng.

– Ừ, tôi thấy chuyện này cũng có chút hiểu lầm, đồn trưởng Dương về điều tra lại xem, xem ai là người báo án giả , còn nữa, vừa rồi mấy thằng côn đồ kia, làm phiền đồn trưởng Dương báo về cho công an huyện, điều tra xem là có người nào ở phía sau chỉ thị hay không? Tôi đây mới ngày đầu tiên nhậm chức liền gặp được có người muốn ra oai phủ đầu với tôi, rỏ ràng nhìn thấy tình hình trị an của trấn Độc Sơn không thể nào lạc quan được rồi..

– Chủ tịch Đinh, tôi sẽ cố hết sức, nhưng mấy người kia vừa rồi . . .

Hắn muốn nói vừa rồi mấy người kia đã được hắn thả đi, nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã bị Đinh Nhị Cẩu nhảy vào chẹn họng trở về .

– Đồn trưởng Dương, tôi là chủ tịch trấn, chứ không phải là thủ trưởng của ông, ông thụ lý vụ án như thế nào thì không cần phải báo cáo cho tôi, đương nhiên tôi có quyền nói rõ tình huống với thủ trưởng của ông, với lại đội trưởng hình sự Miêu có lẽ rất ưa thích những vụ án hình sự giống như thế này đấy.

Đinh Nhị Cẩu nửa đùa nữa thật uy hϊế͙p͙ Dương Thánh Quân, sau đó chờ hắn rút đi ra về thì đóng cửa lại .

– Cô nhìn thấy chưa? Bây giờ cô ở lại huyện Hải Dương đã không còn an toàn rồi, tốt nhất ngay trong đêm nay hãy rời khỏi huyện Hải Dương, khi nào bản án của cha cô chưa có hết thúc rỏ ràng thì tốt nhất cô không nên trở về, nói không chừng lúc đó đem cô bắt đi diệt khẩu đó là còn may cho cô, đáng sợ nhất là đem cô bán ra nước ngoài, đến lúc đó ở nước ngoài bắt cô cả đời làm kỹ nữ cũng chưa yên.

Đinh Nhị Cẩu không muốn tiếp tục cho Tôn Hải Anh có cơ hội lải nhải, đem khả năng kết cục của cô, nói ra cho cô biết, không để cho cô tự mình lựa chọn nữa , cô gái trẻ tuổi như vậy, chưa từng có có trải qua đại sự, không biết phải ứng đối nên thế nào, thường hành động theo cảm tình, lúc này căn bản là không được, với lại Tôn Hải Anh còn ở lại chỗ này, chỉ có thể là làm đảo loạn trình tự đang bố trí, ngoài ra không có một chút tác dụng nào khác.

– Anh đang hù dọa tôi phải không?

Trêи trán Tôn Hải Anh bắt đầu có mồ hôi rịn chảy ra, theo tình huống tối nay đã thấy trước mắt, cô thật sự sợ hãi, không khỏi hối hận mình đã lỗ mãng, nếu như không phải đêm nay gặp được gã họ Đinh này, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì thật là rất khó nói.

-Tôi hù dọa cô? Hù dọa thì tôi và cô có được chỗ tốt gì? Tôi dám đánh cuộc, ngay tại trước cửa ủy ban trấn, hiện giờ đã có người đang đứng chờ cô đi ra đấy.

Đinh Nhị Cẩu nhìn ra ngoài cửa sổ nói, cho đến bây giờ hắn cũng có chút không hiểu rỏ, nếu thật là Trương Nguyên Phòng đứng ở đằng sau lưng điều binh khiển tướng những việc này, như vậy ông ta muốn giấu diếm điều gì ? Vì cái gì mà lại vội vàng không chờ đợi nổi, dù nói thế nào thì Tôn Hải Anh cũng là con gái của đồng sự, có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?

– Còn chuyện cha của tôi thì làm sao bây giờ?

Tôn Hải Anh mặc dù không cam tâm, nhưng trong lòng thừa nhận Đinh Nhị Cẩu nói rất đúng sự thật.

– Trước bảo trụ bản thân mình cái nữa, mọi việc còn có luất pháp lo, tôi tin là vụ án cha của cô sớm muộn gì cũng sẽ có lời giải thích thỏa đáng, bây giờ cô gấp gáp như vậy cũng đâu có được gì? Nhưng nếu cô lại xảy ra chuyện, cha của cô dưới đất sẽ an tâm sao?

– Chủ tịch Đinh, tôi biết anhcó thể giúp tôi đúng không?

– Tôi giúp cô? Tôi dựa vào cái gì mà giúp cô, trong khi tôi mới quen biết cô không quá một tiếng đồng hồ? Tôi tại sao phải giúp côi?

– Chủ tịch Đinh, tôi thấy anh nghĩ một đằng, nói một nẻo, bằng giác quan của một người phụ nữ tôi cảm giác được, anh là người tốt , chỉ có điều nói chuyện hơi ác một chút, thái độ cũng không tốt mà thôi.

– Được rồi, tôi là hạng người gì không cần cô đánh giá, chuyện cô cần là tính toán đường lui của mình đi.

Đinh Nhị Cẩu nói .

– Chủ tịch Đinh, chúng ta có thể thương lượng về một vụ giao dịch, tôi muốn anh giúp tôi tìm ra lý do cha tôi đến cùng là chết như thế nào? Là người nào đã bức tử cha tôi, sau đó báo thù giùm tôi, tôi sẽ đem thân thể mình bán cho anh, tôi năm nay 20 tuổi, tôi bán thân cho anh 10 năm, anh thấy thế nào?

Nhìn thấy Tôn Hải Anh ngây thơ biểu lộ, Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, theo hắn biết , tuổi của Tôn Hải Anh này so với hắn chẳng nhỏ hơn bao nhiêu, không ngờ tới lại ngây thơ đến mức như vậy.

– Cô Hải Anh, thật xin lỗi, tôi mua không nổi vụ giao dịch này đâu, mà có muốn cũng không còn tiền mua, như vậy đi, tôi cho người của ủy ban đem cô đến thành phố Bạch Sơn, từ nơi ấy cô đi xe lửa, có thể đi thật xa …thật xa, ngàn vạn lần không nên tự ý trở về, chuyện của cô, tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, nhưng cô phải có kiên nhẫn, có một số việc không phải chỉ là một câu nói đơn giản là xong, cô có hiểu ý của tôi không?

– Tôi không hiểu, tôi chỉ biết là cha của tôi chết không rõ ràng, mà các người làm quan lại bao che cho nhau, thật không biết chuyện cha của tôi bao giờ mới có thể lại thấy ánh mặt trời.

Nói xong Tôn Hải Anh khóc rống lên .

– Cô khóc cũng vô dụng, tôi đã nói với cô, chuyện này tôi sẽ ghi ở trong lòng, cô cũng đã biết, tôi chỉ là một chủ tịch trấn nhỏ nhoi, cô cho rằng tôi có được bao nhiêu bổn sự? Đúng không?

Đinh Nhị Cẩu đứng người lên mở cửa, gọi Dương Hòa Bình vào phòng .

– Chủ tịch Đinh, có chuyện gì?

Hắn làm trưởng ban văn phòng đảng bộ cũng là vất vả không dễ dàng gì, đã trễ như thế này, vậy mà vẫn không thể trở về nhà, bây giờ lại bị Đinh Nhị Cẩu gọi vào sắp xếp công việc.

– Trưởng ban Dương , cô Tôn Hải Anh phải đi đến thành phố Bạch Sơn, anh phái một người lái xe tiễn đưa cô ấy đi, tôi sẽ gọi điện thoại đến người quen ở thành phố Bạch Sơn, khi đến nơi, lúc đó sẽ có người đón Tôn Hải Anh, phần còn còn lại anh không cần lo, xuống dưới chuẩn bị xe đi.

Đinh Nhị Cẩu phân phó nói .