Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Đào ra cá lớn
Ngày đăng: 22:17 16/02/21
CHƯƠNG 467: ĐÀO RA CÁ LỚN.
Nữ cảnh sát sau khi hỏi xong, mới phát hiện mình hỏi có chút không ổn, nhưng lời đã nói ra, không thu hồi về, cô liếc nhìn Tào Bạch Phượng, thì nhận ra cô con gái của trưởng công an thành phố cũng bình thản, lúc này Tào Bạch Phượng cũng muốn biết Thạch Lỗi mục đích làm như vậy để làm gì, dù sao, tò mò là bản tính của con người .
– Khi tròng cái bao cao su thứ nhất vào, tôi bôi ớt sa tế lên, rôi mới đeo cái bao cao su thứ hai lên, nếu như ƈôи ȶɦịt của tôi bị xót cay thì chứng tỏ là cái bao cao su thứ nhất bị rách, nếu như bên trong ɦσα ɦuyệt của cô bé kia bị xót rát, thì chứng minh là cái bao cao su bên ngoài đã bị vỡ, thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra là không an toàn, tôi rất cẩn thận đấy, dù sao hiện tại bao cao su giả cũng nhiều lắm, tôi cũng chỉ là cùng các cô bé chơi đùa, chứ không muốn làm cho bọn họ mang thai, do đó tôi có thể khẳng đinh chuyện mang thai là không phải do tôi làm.
Thạch Lỗi rất oan ức nói, và đặc biệt là tả chi tiết vì tình tiết này rất quan trọng ảnh hưởng đến tội trạng của hắn.
Câu trả lời này lại khiến cho nữ cảnh sát phụ trách ghi chép trợn mắt há hốc mồm, trời ạ … người đàn ông này thực là một thiên tài, phương pháp như vậy mà cũng nghĩ ra, còn Tào Bạch Phượng dù sao vẫn là con chim non chưa hiểu nhiều, cho nên vốn không muốn cùng hắn kéo vào những chuyện xấu này, nhưng vừa nghe qua, khuôn mặt cô cũng phải ửng đỏ, bên dưới cái âʍ ɦộ của mình cũng cảm thấy hơi nong nóng như là chính mình bị xoa ớt sa tế vậy…
– Vậy là ai làm cho cô bé ấy mang thai? Cô bé ấy nói, anh còn đưa các cô đến giới thiệu cho một đại nhân vật, có phải cái thai kia là do đại nhân vật là tác giả?
Tào Bạch Phượng lộ ra ánh mắt bén nhọn, Thạch Lỗi không dám cùng đôi mắt của cô đối mặt .
– Cũng có thể … thật ra tôi cũng chỉ là người bắt mối qua cầu, phần còn lại phía sau thì tôi không rõ lắm, với lại là do các cô bé tự nguyện, lúc trước các cô bé khi nhận tiền thì không nói gì, bây giờ lỡ mang thai rồi, lại làm cho um sùm lên , dù sao đôi với các cô bé ấy cũng không phải là lần đầu tiên.
Thạch Lỗi nhỏ giọng rít lên nói ra .
– Anh nói cái gì? Không phải là lần thứ nhất? Hỗn đãn.. Thạch Lỗi, tôi nói cho anh biết, bên ngoài bây giờ lan truyền chuyện này sôi sùng sục, cả nước ai cũng biết đến cái tên của anh, đoán chừng cái tên người đại nhân vật kia mà anh nhắc đến trước sau gì cũng sẽ bị lộ diện mà thôi, sự việc tiếp theo đó sẽ như thế nào thì chính anh cũng biết, bây giờ nếu anh không nói cho rõ ràng, cái tên đại nhân vật đó ở bên ngoài sẽ tiêu trừ tất cả chứng cớ, như vậy thì về sau, tất cả trách nhiệm lớn nhỏ gì cũng đều đổ lên trêи đầu của anh, anh cảm thấy cái đầu của anh bao lớn? Có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?
Tào Bạch Phượng ngữ khí rất nặng, hơn nữa sự uy hϊế͙p͙ nồng nặc, không cần phải nói, cô hiện tại rất tức giận, nếu không phải chính giữa còn cách một hàng song sắt, cô nhất định sẽ đi qua cho Thạch Lỗi mấy cái bạt tai.
– Tôi biết, trách nhiệm của tôi chắc chắn là trốn không thoát, nhưng tôi cũng sẽ không nhận tội thay cho người khác, kỳ thật ..kỳ thật người đại nhân vật đó.. chính là chủ tịch trấn cùng với bí thư..trấn Độc Sơn.
Thạch Lỗi cuối cùng cũng khai thật, nhưng lời khai của hắn làm cho Tào Bạch Phượng giật mình, chủ tịch cùng bí thư trấn Độc Sơn, chủ tịch trấn chính là Đinh Trường Sinh? Chắc có lẽ là không phải, hắn mới đến nhậm chức chưa bao lâu thời gian.
– Khai tên cho rõ ràng, rốt cuộc là ai? Trêи trấn thì có chủ tịch và phó chủ tịch, bí thư và phó bí thư cũng có nhiều người, là người nào? Anh dắt mối qua cầu, mà đến ngay cái tên người cũng không biết à.
Tào Bạch Phượng kiềm chế lại nội tâm đang khẩn trương hỏi, bên cạnh nữ cảnh sát ghi chép có cảm giác là đang i moi ra cá lớn, nên rất hưng phấn, vụ án này có thể lập công, vụ án lớn như vậy, hơn nữa còn là án chồng trong án, chuyện này thật sự là càng ngày càng đặc sắc biến hóa.
-Chủ tịch Tôn Quốc Cường đã chết, chỉ còn lại có bí thư Trương Nguyên Phòng, nếu cô bé kia mang thai, có thể là do Trương Nguyên Phòng đấy, chi tiết bên trong thì tôi thật sự không biết, chủ tịch Tôn Quốc Cường và bí thư Trương Nguyên Phòng bọn họ thường xuyên trao đổi các cô bé để chơi bời, tôi còn nghe nói bọn họ còn mang những cô bé này đi lên trêи huyện, nhưng cũng không biết là đưa cho ai làm… .
Thạch Lỗi thở dài một hơi, hôm nay tạo phản, suốt ba năm qua, những chuyện này nghẹn trong lòng hắn như một tảng đá lớn, hôm nay rốt cục cũng đã đem tảng đá kia dời ra, cho nên cả người đều thả lỏng xuống, như là một đống thịt nhão ngồi liệt tại bên trêи cái ghế sắt.
“ Xoảng…”
Tào Bạch Phượng đem cái ly nước thủy tinh trước mặt đập xuống sàn nhà, làm Thạch Lỗi cùng nữ cảnh sát ghi chép hoảng sợ giật mình, lại nhìn đến đồn trưởng Tào Tào Bạch Phượng của chúng ta, bộ đồng phục màu xám xanh cảnh sát bao quanh trước bộ ngực đầy đặn căng phồng, bởi vì tức giận mà nhấp nhô lấy, đôi bầu иɦũ ɦσα đẩy lên nhô cao, thậm chí cái nút áo trước ngực như là muốn bị phá ra, đừng nhìn dáng người Tào Bạch Phượng dù không phải là đẫy đà, nhưng bộ ngực tiền vốn ngược lại rất là thực tế, cho dù có bộ cảnh phục bên ngoài che kín, vẫn mà khó giấu được thân hình khêu gợi tràn đầy sức sống thanh xuân.
– Đồng chí cứ ghi chép cho xong, tôi đi gọi điện thoại báo cáo một chút.
Tào Bạch Phượng lạnh lùng nói .
– Vâng.
Nữ cảnh sát ghi chép đáp ứng, không dám hỏi chuyện khác.
Tào Bạch Phượng cũng không có đi xa, cô chỉ đi ra ngoài căn phòng thẩm tra, nhưng đối tượng thứ nhất cô báo cáo không phải đội trưởng cảnh sát hình sự Miêu Chấn Đông, cũng không phải là trưởng công an thành phố cha của cô Tào Kiến Minh, mà là báo cho một cái tên không liên quan gì đến trong ngàng công an, nếu có bắn đại bác 3 ngày cũng bay không tới Đinh Nhị Cẩu, chuyện này cũng có chút kỳ quái…
– Này..là tôi, bây giờ nói chuyện có được không?
Tào Bạch Phượng vội vàng hỏi .
– Ừ, thuận tiện, cô cứ nói đi, tôi đang ở trong phòng làm việc đây.
– Vừa rồi thẩm vấn Thạch Lỗi khai. . .
Tào Bạch Phượng đem chuyện vừa rồi thẩm vấn Thạch Lỗi lấy được tin tức nói qua một lần cho Đinh Nhị Cẩu nghe, đôi chân mày hắn nhíu thật chặc, càng nghe càng không tin đây là sự thật .
– Cô có chắc chắn cam đoan Thạch Lỗi nói là sự thật?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Bây giờ còn chưa có chứng cớ xác thật, nhưng Thạch Lỗi nói cô bé kia mang thai đứa con trong bụng có thể là của bí thư Trương, anh nói xem hiện tại phải làm sao bây giờ?
– Ừ, việc này còn có ai biết rõ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ngoại trừ tham dự thẩm tra có một người đồng nghiệp phụ trách ghi chép, anh là người đầu tiên biết đấy.
– Tin tưởng tôi như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu trêu cô , đồng thời cũng hóa giải cho mình một chút tâm tình khẩn trương.
– Ít nói nhảm, bây giờ nên làm gì? Tôi đoán chừng việc này dấu diếm không được bao lâu, rất nhanh sẽ có người cũng biết chuyện này.
– Cô nói không sai, trong nội bộ của công an cũng có quỷ, như vậy đi, bí thư Trương bây giờ đang ở đâu, có thể khống chế được không?
– Hắn bây giờ đang ở Vân Nam, đang trong tầm quan sát, có thể khống chế được.
Tào Bạch Phượng trong lòng hưng phấn, xem ra chính mình lần này đi đến trấn Độc Sơn thật sự đúng hướng rồi, vụ án này mà phá được, xem ai còn dám xem nhẹ mình, ta cũng không phải dựa vào cha ta ăn cơm, cô nói mà cũng không suy nghĩ lại một chút, nếu không phải là nhờ cha của ngươi, ngươi làm sao có thể làm được trưởng đồn công an ở trấn này.
– Ngay bây giờ lập tức bí mật khống chế ông ta lại, quyết không thể để cho ông ta và bất luận kẻ nào liên hệ, giống như là biến mất giữa thế giới này, tốt nhất là nhét vào người hắn một số ma túy, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận mà bắt ông ta rồi, phần còn lại cứ để cho tôi tính cho.
– Thế nhưng mà.. ông ta là đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, bây giờ không có chứng cớ . . .
– Tiểu thư, không phải là tôi mới vừa nói sao? Tìm cách nhét ma túy vào túi xách của ông ta, đây không phải là chứng cớ để bắt à?
– Này nói sao thì cũng được, nhưng đừng có gọi tôi là tiểu thư nhé…
Tào Bạch Phượng bỉu môi phản ứng. .
– Được rồi…được rồi… trước lúc bắt được ông ta, không được báo cáo trước bất kỳ ai, tôi bây giờ sẽ chạy tới huyện Hải Dương, đi tìm gặp đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh, nói với người của cô khi nào khống chế được ông ta, thì gọi điện thoại cho tôi, nhớ kỹ ..nhất định không thể để cho ông ta chạy thoát, càng không thể để cho ông ta chết rồi, nếu không .. vụ án này cô vĩnh viễn đừng nghĩ là phá được.
Đinh Nhị Cẩu lành lạnh nói ra, Tào Bạch Phượng bên này nghe xong cũng phát rùng mình.
Nữ cảnh sát sau khi hỏi xong, mới phát hiện mình hỏi có chút không ổn, nhưng lời đã nói ra, không thu hồi về, cô liếc nhìn Tào Bạch Phượng, thì nhận ra cô con gái của trưởng công an thành phố cũng bình thản, lúc này Tào Bạch Phượng cũng muốn biết Thạch Lỗi mục đích làm như vậy để làm gì, dù sao, tò mò là bản tính của con người .
– Khi tròng cái bao cao su thứ nhất vào, tôi bôi ớt sa tế lên, rôi mới đeo cái bao cao su thứ hai lên, nếu như ƈôи ȶɦịt của tôi bị xót cay thì chứng tỏ là cái bao cao su thứ nhất bị rách, nếu như bên trong ɦσα ɦuyệt của cô bé kia bị xót rát, thì chứng minh là cái bao cao su bên ngoài đã bị vỡ, thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra là không an toàn, tôi rất cẩn thận đấy, dù sao hiện tại bao cao su giả cũng nhiều lắm, tôi cũng chỉ là cùng các cô bé chơi đùa, chứ không muốn làm cho bọn họ mang thai, do đó tôi có thể khẳng đinh chuyện mang thai là không phải do tôi làm.
Thạch Lỗi rất oan ức nói, và đặc biệt là tả chi tiết vì tình tiết này rất quan trọng ảnh hưởng đến tội trạng của hắn.
Câu trả lời này lại khiến cho nữ cảnh sát phụ trách ghi chép trợn mắt há hốc mồm, trời ạ … người đàn ông này thực là một thiên tài, phương pháp như vậy mà cũng nghĩ ra, còn Tào Bạch Phượng dù sao vẫn là con chim non chưa hiểu nhiều, cho nên vốn không muốn cùng hắn kéo vào những chuyện xấu này, nhưng vừa nghe qua, khuôn mặt cô cũng phải ửng đỏ, bên dưới cái âʍ ɦộ của mình cũng cảm thấy hơi nong nóng như là chính mình bị xoa ớt sa tế vậy…
– Vậy là ai làm cho cô bé ấy mang thai? Cô bé ấy nói, anh còn đưa các cô đến giới thiệu cho một đại nhân vật, có phải cái thai kia là do đại nhân vật là tác giả?
Tào Bạch Phượng lộ ra ánh mắt bén nhọn, Thạch Lỗi không dám cùng đôi mắt của cô đối mặt .
– Cũng có thể … thật ra tôi cũng chỉ là người bắt mối qua cầu, phần còn lại phía sau thì tôi không rõ lắm, với lại là do các cô bé tự nguyện, lúc trước các cô bé khi nhận tiền thì không nói gì, bây giờ lỡ mang thai rồi, lại làm cho um sùm lên , dù sao đôi với các cô bé ấy cũng không phải là lần đầu tiên.
Thạch Lỗi nhỏ giọng rít lên nói ra .
– Anh nói cái gì? Không phải là lần thứ nhất? Hỗn đãn.. Thạch Lỗi, tôi nói cho anh biết, bên ngoài bây giờ lan truyền chuyện này sôi sùng sục, cả nước ai cũng biết đến cái tên của anh, đoán chừng cái tên người đại nhân vật kia mà anh nhắc đến trước sau gì cũng sẽ bị lộ diện mà thôi, sự việc tiếp theo đó sẽ như thế nào thì chính anh cũng biết, bây giờ nếu anh không nói cho rõ ràng, cái tên đại nhân vật đó ở bên ngoài sẽ tiêu trừ tất cả chứng cớ, như vậy thì về sau, tất cả trách nhiệm lớn nhỏ gì cũng đều đổ lên trêи đầu của anh, anh cảm thấy cái đầu của anh bao lớn? Có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?
Tào Bạch Phượng ngữ khí rất nặng, hơn nữa sự uy hϊế͙p͙ nồng nặc, không cần phải nói, cô hiện tại rất tức giận, nếu không phải chính giữa còn cách một hàng song sắt, cô nhất định sẽ đi qua cho Thạch Lỗi mấy cái bạt tai.
– Tôi biết, trách nhiệm của tôi chắc chắn là trốn không thoát, nhưng tôi cũng sẽ không nhận tội thay cho người khác, kỳ thật ..kỳ thật người đại nhân vật đó.. chính là chủ tịch trấn cùng với bí thư..trấn Độc Sơn.
Thạch Lỗi cuối cùng cũng khai thật, nhưng lời khai của hắn làm cho Tào Bạch Phượng giật mình, chủ tịch cùng bí thư trấn Độc Sơn, chủ tịch trấn chính là Đinh Trường Sinh? Chắc có lẽ là không phải, hắn mới đến nhậm chức chưa bao lâu thời gian.
– Khai tên cho rõ ràng, rốt cuộc là ai? Trêи trấn thì có chủ tịch và phó chủ tịch, bí thư và phó bí thư cũng có nhiều người, là người nào? Anh dắt mối qua cầu, mà đến ngay cái tên người cũng không biết à.
Tào Bạch Phượng kiềm chế lại nội tâm đang khẩn trương hỏi, bên cạnh nữ cảnh sát ghi chép có cảm giác là đang i moi ra cá lớn, nên rất hưng phấn, vụ án này có thể lập công, vụ án lớn như vậy, hơn nữa còn là án chồng trong án, chuyện này thật sự là càng ngày càng đặc sắc biến hóa.
-Chủ tịch Tôn Quốc Cường đã chết, chỉ còn lại có bí thư Trương Nguyên Phòng, nếu cô bé kia mang thai, có thể là do Trương Nguyên Phòng đấy, chi tiết bên trong thì tôi thật sự không biết, chủ tịch Tôn Quốc Cường và bí thư Trương Nguyên Phòng bọn họ thường xuyên trao đổi các cô bé để chơi bời, tôi còn nghe nói bọn họ còn mang những cô bé này đi lên trêи huyện, nhưng cũng không biết là đưa cho ai làm… .
Thạch Lỗi thở dài một hơi, hôm nay tạo phản, suốt ba năm qua, những chuyện này nghẹn trong lòng hắn như một tảng đá lớn, hôm nay rốt cục cũng đã đem tảng đá kia dời ra, cho nên cả người đều thả lỏng xuống, như là một đống thịt nhão ngồi liệt tại bên trêи cái ghế sắt.
“ Xoảng…”
Tào Bạch Phượng đem cái ly nước thủy tinh trước mặt đập xuống sàn nhà, làm Thạch Lỗi cùng nữ cảnh sát ghi chép hoảng sợ giật mình, lại nhìn đến đồn trưởng Tào Tào Bạch Phượng của chúng ta, bộ đồng phục màu xám xanh cảnh sát bao quanh trước bộ ngực đầy đặn căng phồng, bởi vì tức giận mà nhấp nhô lấy, đôi bầu иɦũ ɦσα đẩy lên nhô cao, thậm chí cái nút áo trước ngực như là muốn bị phá ra, đừng nhìn dáng người Tào Bạch Phượng dù không phải là đẫy đà, nhưng bộ ngực tiền vốn ngược lại rất là thực tế, cho dù có bộ cảnh phục bên ngoài che kín, vẫn mà khó giấu được thân hình khêu gợi tràn đầy sức sống thanh xuân.
– Đồng chí cứ ghi chép cho xong, tôi đi gọi điện thoại báo cáo một chút.
Tào Bạch Phượng lạnh lùng nói .
– Vâng.
Nữ cảnh sát ghi chép đáp ứng, không dám hỏi chuyện khác.
Tào Bạch Phượng cũng không có đi xa, cô chỉ đi ra ngoài căn phòng thẩm tra, nhưng đối tượng thứ nhất cô báo cáo không phải đội trưởng cảnh sát hình sự Miêu Chấn Đông, cũng không phải là trưởng công an thành phố cha của cô Tào Kiến Minh, mà là báo cho một cái tên không liên quan gì đến trong ngàng công an, nếu có bắn đại bác 3 ngày cũng bay không tới Đinh Nhị Cẩu, chuyện này cũng có chút kỳ quái…
– Này..là tôi, bây giờ nói chuyện có được không?
Tào Bạch Phượng vội vàng hỏi .
– Ừ, thuận tiện, cô cứ nói đi, tôi đang ở trong phòng làm việc đây.
– Vừa rồi thẩm vấn Thạch Lỗi khai. . .
Tào Bạch Phượng đem chuyện vừa rồi thẩm vấn Thạch Lỗi lấy được tin tức nói qua một lần cho Đinh Nhị Cẩu nghe, đôi chân mày hắn nhíu thật chặc, càng nghe càng không tin đây là sự thật .
– Cô có chắc chắn cam đoan Thạch Lỗi nói là sự thật?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Bây giờ còn chưa có chứng cớ xác thật, nhưng Thạch Lỗi nói cô bé kia mang thai đứa con trong bụng có thể là của bí thư Trương, anh nói xem hiện tại phải làm sao bây giờ?
– Ừ, việc này còn có ai biết rõ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ngoại trừ tham dự thẩm tra có một người đồng nghiệp phụ trách ghi chép, anh là người đầu tiên biết đấy.
– Tin tưởng tôi như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu trêu cô , đồng thời cũng hóa giải cho mình một chút tâm tình khẩn trương.
– Ít nói nhảm, bây giờ nên làm gì? Tôi đoán chừng việc này dấu diếm không được bao lâu, rất nhanh sẽ có người cũng biết chuyện này.
– Cô nói không sai, trong nội bộ của công an cũng có quỷ, như vậy đi, bí thư Trương bây giờ đang ở đâu, có thể khống chế được không?
– Hắn bây giờ đang ở Vân Nam, đang trong tầm quan sát, có thể khống chế được.
Tào Bạch Phượng trong lòng hưng phấn, xem ra chính mình lần này đi đến trấn Độc Sơn thật sự đúng hướng rồi, vụ án này mà phá được, xem ai còn dám xem nhẹ mình, ta cũng không phải dựa vào cha ta ăn cơm, cô nói mà cũng không suy nghĩ lại một chút, nếu không phải là nhờ cha của ngươi, ngươi làm sao có thể làm được trưởng đồn công an ở trấn này.
– Ngay bây giờ lập tức bí mật khống chế ông ta lại, quyết không thể để cho ông ta và bất luận kẻ nào liên hệ, giống như là biến mất giữa thế giới này, tốt nhất là nhét vào người hắn một số ma túy, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận mà bắt ông ta rồi, phần còn lại cứ để cho tôi tính cho.
– Thế nhưng mà.. ông ta là đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, bây giờ không có chứng cớ . . .
– Tiểu thư, không phải là tôi mới vừa nói sao? Tìm cách nhét ma túy vào túi xách của ông ta, đây không phải là chứng cớ để bắt à?
– Này nói sao thì cũng được, nhưng đừng có gọi tôi là tiểu thư nhé…
Tào Bạch Phượng bỉu môi phản ứng. .
– Được rồi…được rồi… trước lúc bắt được ông ta, không được báo cáo trước bất kỳ ai, tôi bây giờ sẽ chạy tới huyện Hải Dương, đi tìm gặp đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh, nói với người của cô khi nào khống chế được ông ta, thì gọi điện thoại cho tôi, nhớ kỹ ..nhất định không thể để cho ông ta chạy thoát, càng không thể để cho ông ta chết rồi, nếu không .. vụ án này cô vĩnh viễn đừng nghĩ là phá được.
Đinh Nhị Cẩu lành lạnh nói ra, Tào Bạch Phượng bên này nghe xong cũng phát rùng mình.